Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 3369 chữ

1 ngày chậm rãi trôi qua mang theo sự trông đợi của nhiều ng…Jiro vẫn nằm đó..chưa mở mắt..chưa nói chuyện..Dù lo cho bạn đến đâu thì Aaron cũng ko thể nghỉ phép 1 ngày trọn vẹn để ở bên chăm sóc ..ngồi trong văn phòng mà lòng thì ở hospital cứ thấy bực rực, khó chịu..Aaron đã từng tuyên bố rằng ng bạn ko bao giờ thay đổi của anh là Jiro..tình bạn ấy thật hiếm khi nào mà có đc.. Cứ ko yên..chốc chốc lại đứng lên..ngồi xuống, xoa đầu…Bởi lẽ cũng là vì anh..nếu hôm ấy anh ko nhờ cậu ta… ko bảo cậu ta xin lỗi dùm thì nào hay ngbị thương chính là bản thân mình..Bao nhiêu tội lỗi cứ dồn lên đầu..ng bạn bị mình hại đến nửa sống nửa chết..anh trai yêu quý lại ko khoẻ trong thời gian này.. Điều đó khiến Aaron điên lên và sẵn sàng lật đổ hết chồng tài liệu chất cao như núi xuống bàn mà thét lên..Dáng vẻ ủ rủ mệt mỏi suốt mấy đêm liền ko đc an giấc khiến cơ thể Aaron ko còn chịu nổi…Thiếp đi hẳn cơn mệt mỏi..Aaron lại mơ về giấc mơ năm ấy…Cái lần mà mẹ anh mất..cái lần mà cha anh rời bỏ cuộc đời gần như tái diễn thật sinh động trong giấc mơ..Hoảng hồn tỉnh giấc…trên chiếc áo khoác được đắp lên ng` 1 cách cẩn thận.Xa xa bàn làm viếc có bóng 1 cô gái mảnh khảnh, xinh đẹp…

Aaron: Selina, sao cậu lại ở đây?? (ông nì lúc xưg hô anh em, lúc tớ cậu chóng mặt)

Selina: Mình đến xem cậu ổn ko, sẵn tiện báo về tình hình của Jiro….

Aaron: Jiro làm sao….Cậu ấy tỉnh chưa???

Selina: Jiro vẫn đag hôn mê, bác sĩ bảo phải típ tục theo dõi..Hebe thì cứ ở bên chăm sóc cậu ta..có lẽ cô ấy cảm thấy rất tội lỗi..Mình đến thì thấy cậu đang ngủ nên ko vội đánh thức sẵn tiện thấy đồ đạc bừa bộn nên mới có ý dọn dẹp…

Aaron: Đựơc.. đựơc rùi cậu ngưng đi, để mình làm…

Selina: Ko sao…tớ đang rãnh mà…-cười, đi tới

Aaron: Ế, cẩn thận

Rầm!!!!

Rõ ràng vẫn hậu đậu như ngày nào…chưa gì hết đã vấp phải đống hồ sơ mà té ì ra cửa còn bị nguyên một núi sách đè nữa chứ…Tuy nhiên cái cảnh tượng đó là Aaron cừơi phá lên sau nhiều ngày ko nhếch môi…

Aaron: cậu ổn chứ?? Tớ sẽ giúp cậu_ gom sách…

Selina: T_T đẩy ra- ko đc. ..thái độ của cậu như xem tớ trẻ con vậy hẻm chịu…Tớ tự dọn đc rùi…

Aaron: Giận à???

Selina: Ko có >_ Aaron: Tớ ko ngủ đc nữa..còn nhiều vấn đề cần giải quyết lắm..Tớ phải cố gắng hoàn thành trong đêm nay…

Selina: Ko đc..cậu mệt mỏi nhiều rùi..ngủ ngay cho tớ nhờ…

Aaron: Ko ngủ

Selina: Ngủ đi!!!

Aaron: Ko

Selina: Ờ ờ ko ngủ..Hèn chi mắt y như con gấu trúc..vừa xấu xí vừa ghê sợ..Ui thấy gúm..Nhìn cậu lúc này cứ tưởng ba mươi mấy tủi..già mún chết trứơc sao cũng bị Hebe bỏ cho coi…

Aaron: Nà nà..vừa vừa phải phải thui nghen…Trù cũng đừng ác quá

Sel đứng dậy.. dùng hết sức kéo Aaron lại gần sô-fa rùi lại đẩy anh xuống ( câu nì mí ng` có đầu óc đen tối dễ hỉu lầm lém đây keke)

Selina: Ngoan ngoan tí xíu đi…cậu ko ngủ thì Hebe sẽ ko vui đâu..Cô ấy cũng lo cho cậu lắm….Cậu phải bik giữ gìn sức khoẻ để bảo vệ cô ấy chứ..Nếu giờ cậu có ji nữa Hebe sẽ gục ngã hoàn toàn đấy…ngủ đi..Tớ sẽ giúp cậu dọn dẹp đồ đạc….

Aaron: Ơ…..Uhm`,-cười- cám ơn cậu…Selina

Selina: Ngủ ngoan đi nào…..

Đôi mắt mờ dần rùi thiếp đi…ko gian chợt yên tĩnh quá mức bình thường…Mặt trời lặn xuống núi 1 cách nhanh chóng ..Sel cũng đã dọn dẹp xong tuy có vẻ gọn gàng nhưng cái kiếng thì vỡ…miếng lót sàn cũng bị rách….ko bik dọn hay bày mà dù sao tấm lòng của cô ko nên chấp nhất.. Đắp lên ng` cái áo khoác 1 cách cẩn thận..Sel mỉm cừơi thật nhẹ nhàng….

Aaron: Hebe….hebe ơi- nói mớ….

Selina: Ơ…Hj`…. Rốt cục…mình làm bao nhiêu thứ..lại vì nghe đc câu này- bùn- Chúc anh ngủ ngon, Aaron- bỏ đi

Sel từ từ bứơc ra khỏi phòng làm việc mà ko nhận ra ánh mắt săm soi của Hàn tình cờ thấy đc…Bứơc về trong khoảng khắc lặng lẽ cũng nổi bùn sánh vai đã khiến cô ko còn suy nghĩ đc ji ngoài hình bóng của chàng hoàng tử năm xưa….Riêng Aaron thì…

Aaron: Hebe…Hebe ơi….Đói quá~> sốc cha này ghia……

Chun dường như như đã tỉnh táo sau mấy ngày nằm viện, anh thật sự và vô cùng lo cho Aaron..cậu nhóc này thường hay hành động thiếu cẩn trọng..bình thường có vẻ rất suy tư nhưng thật ra lại rỗng tuếch về chuyện đời và ko để ý nhiều.. đôi lúc nóng nãy làm hại đại sự thêm vào đó việc Jiro bị tai nạn lại là 1 cú sốc đối với Aaron..Chun ko thể nằm trên giường một cách thảnh thơi mà đùng đẩy tất cả cho đứa em trai thân yêu.. Đôi vai tuy đã lành nhưng hẳn còn yếu lém thế mà Chun vẫn cố gắng..một hai đòi chạy đến công ty để giúp Aaron..một tình cảm anh em đánh động lòng ngnhưng vốn dĩ thân thể làm ji cho phép anh…Thụôc dạng ng nói một là một, hai là hai thường ko ai có thể quyết định đc mình nhưng anh ko hề bik rằng còn một đối thủ cứng đầu gấp 10 lần….Đó chính là Ella..bao nhiêu lần mún trốn viện là bao nhiêu lần cô “lôi đầu” anh về.. ^^!! Nhưng sau khi nghe tin bệnh tình ko khởi sắc của Jiro thì……

Ella: Cậu ko đc đi??? Vai cậu chưa bình phục hoàn toàn đâu…

Chun: Dù nó ko cử động đc lun tớ cũng phải trở về..Ng` làm anh như tớ ko thể để em trai mình vất vả đương đầu 1 mình như thế.

Ella: Cậu làm thế chỉ khiến Aaron lo lắng thêm thôi..Nó lớn rùi nó tự bik suy nghĩ..Lo ình chưa xong thì đừng có nhiều chiện…

Chun: Chẳng lẽ cậu mún phải ngồi ở đây chờ khi Jiro tỉnh lại chờ khi Aaron hoàn toàn kiệt sức hay sao???

Ella: Ko phải..Cậu nghĩ giờ mình giúp đc ai?? Chỉ toàn làm người khác thêm mệt mỏi, chưa đủ phiền à??? Bao nhiêu tuổi rùi mà ko bik cho bản thân vậy???

Có lẽ là do quá lo lắng cộng thêm tâm trạng ko tốt khiến Chun mất khả năng kiểm soát

Chun: Cô ko có quyền quyết định cụôc sống của tôi..Cô chả là cái gì của tôi cả.. Cô nghĩ mình là gì vậy???- la lớn

Ella chết lặng cả ng`..bầu ko khí dần dần nặng xen vào chút…dầu hoả……

Chun: “Chết, mình….”

Ella: Đc…đc rùi…Cậu mún chết thì chết đi..Từ nay tôi ko lo lắng cho cậu nữa.. Đồ làm ơn mắc oán…- bỏ đi….

Rầm

~~ tiếng đóng cửa dùng hết 80 phần nội công

Chun: Ôi…mình…làm sao thế này??? _ xoa đầu..

Tiếng chim hót tắt dần…cây cối dường như hoàn toàn khô héo khi sát khí của Ella tràn ngập đầy đường ^^!! Bỗng nhiên có một đám con trai.. đầu tóc bờm xờm nhuộm đủ thứ màu.. ăn mặc loè loẹt tiếng đến

A: Này nhóc…đứng ngoài đường thế cản đường cản lối đấy…

Ella: Lũ tụi bây biếng hết đi…..Đừng chọc ta….

A: Thằng nhóc này láo nhỉ???Mún ột trận ko???

B: Ấy khoan nó là con gái thì phải???

A: Hả, mày là con gái sao???

Ella: Con gái thì sao còn con trai thì sao???

A: Ồ bọn này ko chấp nhất con gái….

Ella: Khinh thường à???

C: Tụi anh ko có ý khinh thường…Cô em đi chơi với bọn anh ko???

Ella: Đi đâu…..

C: Một nơi trút bỏ mọi bùn phiền….

Ella;: ………….Đi thì đi

Từ đằng xa

Danson: Ella………..

Nơi cái đám đó dẫn Ella đi là một quán bar lớn ở trung tâm thành phố..Mọi thứ thật hỗn độn đến mức đáng sợ..Những đứa có các bộ quần áo cũng đầu tóc đầy đủ màu sắc tập trung nhảy nhót như điên..Lần đầu tiên đến đây Ella có vẻ ko thoải mái..cô đã cố gắng ko tỏ ra mình đang là 1 học sinh…Cả đám cùng nhau vây quanh Ella trong phòng karaoke ở quá bar mà chúôc rượu bia... Tuy đang gịân nhưng dù sao cũng là 1 ng` thông minh cô hiểu rõ tụi này ko phải loại đàng hoàng gì và lập tức diện cớ đi về…Đám đó bắt đầu lộ rõ bản chất…Một tên đè Ella suốt mà thét lên….

Đi đâu chứ cô em…Đến đây rùi mà còn giả bộ thanh cao…

Ưỡn chân về phía trước rùi cho tên đó xoay nhào 1 vòng Ella thét lên: Lũ tụi bây mún gì…

Mún gì à…Thử đi rùi bik…

Ba thằng con trai xông thẳng vào Ella..dù lun đứng thứ nhì môn thể dục của trường ( Chun nhất) nhưng làm sao 1 cô gái như cô có thể chống lại lũ bẩn thỉu này…Bây giờ phải làm sao chả lẽ mặc cho tụi nó mún làm gì thì làm..Cô cảm nhận đc cái ngu ngốc do mình mắc phải…

Rầm!!!!

Tiếng đạp cửa như vang dội cả quán bar..Từ ngoài là hình bóng của Chun đang thở hổn hển.. đôi mắt như dã thú mún ăn tươi nuốt sống tụi côn đồ đang đè lên Ella…

Chun: Bọn bây bỏ cô ấy ra…

Lập tức Chun phi ng` đá ấy tên đó vài cú rùi quất thẳng vào bụng liên tục từng tên..Cả quán bar xáo động hoàn toàn khi 1 cuộc đấu võ 1 chấp 3 diễn ra..Là con nhà giàu Chun nhỉ nhiên từng học qua các thứ vỏ như karate, Judo dù có bị thương thì làm sao mà anh có thể thua mí đứa này đc chứ… Chỉ chưa đầy mấy phút sau, lũ kia đã nằm la liệt dưới sàn miệng kêu xe cấp cứu.. Ắt hẳn cũng thật thích đáng cho những gì tụi nó định làm với Ella..Bước đến gần cô..gương mặt anh ko còn chỗ nào đỏ hơn nữa..Cái nì ko đỏ vì ngại mà vì tức….vì lo lắng

Chun: Cô làm cái quái gì vậy?? Sao lại vào chốn này?? Nếu tôi ko đến kịp thì cô sẽ sao đây?? Ngko bik suy nghĩ là ai hả?? Ng ko bik lo cho bản thân mình là ai??

Bên khoé mắt trái 1 dòng nước tuôn ra nhẹ nhàng..Chun ngạc nhiên rùi lại thở phào..Anh dùng hết sức cõng Ella lên ng` rùi bứơc ra khỏi quán bar…

Ella: Cậu làm gì thế?? Vai cậu chưa khỏi mà….

Chun: Vai tôi ko sao…Cậu chắc đã đứng ko nổi nữa rùi…Đừng làm vậy nữa..Tôi sẽ ko nói chuỵên nặng lời với cậu nữa…Đừng làm tôi lo lắng như người điên nữa…Cậu mà có gì ..tôi sẽ ko yên đâu….

Hai hàng lệ cứ trào ra ko một lời báo trứơc..cứ làm ẩm mãi đôi vai của Chun…vòng tay qua cổ.. gương mặt áp sát vào lưng Chun mà khóc nức nở….

Ella: Chun ơi…Mình…mình thích cậu…Mình thích cậu…Chun ơi…Mình thích cậu…

Anh chàng đứng sựng lại…đôi môi nhếch mép một cách nhẹ nhàng…

Chun: Tại sao đến giờ này mới nói..Cô bé ngốc nghếch …

Ella ngỡ ngàng..giọt lệ vẫn chưa dứt..cứ rơi mãi trên đôi vai..thật là ấm áp..

Ella: Chun ơi..mình thích cậu…Mình thích cậu nhất trên đời..Mình thích cậu..

Chun: Bik rùi bik rùi..Nói hoài ko bik ngựơng sao.. Mà này..cậu nặng thật đấy..

Ella: Cái ji người ta đã giảm cân rùi mà…

Chun: Nặng quá, ăn bớt lại đi…

Ella: Hay do vai cậu đau phải ko???

Chun: Ko phải

Ella: Chắc chắn là thế rùi..Bỏ tớ xúông ..Tớ đi đc mà

Chun: Ko…..

Ella: Tại sao???

Chun: Phạt cậu vì đã nói với tớ câu đó quá trễ..Im lặng nào..tớ sẽ cõng cậu về….

Đêm đó sao đầy trời…những làn gió vúôt nhẹ mái tóc bồng bềnh…hai ng` cứ thế….. thì thầm vài điều….

Đã ba ngày từ cái hôm xảy ra tai nạn. Ai trong số họ đều mệt mỏi vì mất ngủ đặcc biệt là cô ấy...Hebe. Suốt ba ngày cô gần như ko hề chợp mắt lấy một phút. Ngày ngày ở bên... ngày ngày chăm sóc.. đìêu đó đã khiến một ngrất bùn..rất đau đớn...đau đớn vì lo cho Hebe hay vì nhận ra rằng cô đang và đã dành nhiều tình cảm cho Jiro... Đã ba ngày ah ko từ khi anh trở về cô chẳng quan tâm nhìu với cậu ta như xưa.. tuy anh ko nói ji cả..chỉ lẳng lặng đứng nhìn...kìm nén sự đau khổ đó vào tận đáy tim. Nhưng có một cô gái đã hiểu hết hoàn toàn cảm xúc của người con trai ..cô âm thầm đứng bên...an ủi..động viên anh và nói sẽ ko có chuỵên ji xảy ra đâu... Ko những có cô gái đó mà tất cả mọi ngừơi đều hiểu cảm xúc của bốn nhân vật nhưng ko ai dám nói..chính xác hơn là ko bik nói ji...bởi ngừơi nằm trên giừơng kia cũng là bạn thân của họ... ( chắc mọi người hỉu ng con trai đó và cô gái kia là ai chứ) Thời gian cứ trôi qua từng giờ, từng giờ gương mặt xinh xắn của Hebe và mọi ng` hiện rõ sự mệt mỏi lẫn thể xác và tinh thần. Đột nhiên Aaron lên tiếng:

Mấy cậu uống ji mình đi mua cho

Selina: Để tớ đi cùng cậu. Một mình cậu cầm ko hết đâu

Aaron: Cám ơn...

Ella: Cho mình một ly nước chanh

Chun: Mình cũng 1 ly nước chanh- lúc nì Chun đã xuất viện

Calvin: Mình là cam

Hàn: Mình muốn uống dâu

Aaron: Uhm`. Hebe còn em thì sao??

Hebe: Em ko mún uống ji hết

Aaron nhìn Hebe bằng cặp mắt bùn bã. Anh hiểu giờ đây điều cô lo lắng nhất chỉ là Jiro, có lẽ là mặc cảm tội lỗi chăng: Vậy anh mua cho em sữa tươi nhé. Đựơc ko?

Hebe: Anh cứ quyết định dùm em đi

Cử chỉ lạnh lùng của Hebe làm Aaron nhói đau. Bất cứ ai trong phòng cũng cảm nhận đc trái tim anh chàng đang vỡ vụn như thế nào nhưng ko ai nói ji cả. Ko bất cứ ai lên tiếng mặc cho anh rơi vào khoảng không.

Aaron: Đc rồi. Anh đi đây

Nói xong Aaron thui thủi đi một mình mà wên cả sự có mặt của Sel đi cùng

Selina: Chờ với Aaron.....( Đến gần Aaron cô hỏi) Cậu ổn chứ??

Aaron: Nói ji lạ vậy? Tớ có làm sao đâu nào.

Miệng Aaron nở một nụ cừơi..một nụ cừơi ko chân thật..... Bỗng từ trong phòng bệnh tiếng Hebe la lên làm Aaron và Sel phải dừng chuyến đi lại chạy thật nhanh vào phòng

Aaron: Chuyện ji vậy Hebe???

Hebe: Jiro...cậu ấy

Jiro từ từ mở hai con mắt bồ câu ý nhầm diều hâu mà cũng hẻm phải nói chung hẻm bik con ji. Anh từ từ ngồi dậy trong niềm vui sướng của mấy đứa bạn...

Hàn: Tốt quá!! Jiro tỉnh lại rồi

Calvin chạy đến gần Jiro: Tỉnh lại rồi sao? Làm anh đây sợ múôn chết

Chun: Cậu này. Lần sao đừng làm mọi ng` lo lắng nữa nhé

Ella: Uhm` . Đúng đó

Jiro đảo con mắt xung quanh căn phòng nhìn mọi ngừơi một cách chăm chú.

Jiro: Mấy ng`....là ai vậy????????

Ella: Sao thế Jiro. Cậu đừng đùa như vậy chứ???

Calvin dùng tay xoa đầu Jiro: Đúng đấy, mới tỉnh thôi đã chọc mọi ngừơi vậy sao??

Jiro: Mấy nglà ai vậy? Mấy ng có wen biết tôi sao??

Selina: Này cậu ko nhớ ji ah????

Hàn: Cậu còn nhớ mình ko? Mình là Hàn? Kia là Chun và Ella

Jiro chỉ lắc đầu hòng biểu hiện trí nhớ của anh đã bị suy giảm

Chun chạy ra khỏi phòng và la lên: Bác sĩ! Bác sĩ!

Aaron từ từ bứơc lại gần, đặt tay lên Jiro: Cậu còn nhớ mình ko? Mình là bạn thân nhất của cậu này? Mình tên là Aaron

JIro: Aaron??? Bạn là Aaron???Còn mình....mình là ai..????

Aaron: Cậu tên là Jiro. 8 đứa chúng mình là bạn thân. Cậu ko nhớ sao?? Cậu nhớ cô ấy ko ( chỉ tay về phía Hebe) Cậu đã cứu cô ấy khỏi tên trộm nên mới bị đánh ngất xỉu

Jiro: Cô...cô là.....cô.....

Calvin: Cậu nhớ ra Hebe ah Jiro??

Jiro: Hebe...Hebe..

Jiro nhìn vào Hebe rồi cố gắng suy nghĩ...ng` con gái này sao thân quen quá nhưng anh ko thể nào nhớ ra nổi. Hình ảnh Hebe cứ lập lờ hiện trong tâm trí anh. Nhức đầu...mệt mỏi anh ôm chặt đầu mình...

Ella: Jiro...Jiro

Anh thở hổn hển, mặt cứ quay đờ đi..đúng lúc này bác sĩ từ ngoài bước vào. Ông yêu cầu mọi ng` hãy ra ngoài để có thể dể dàng khám bệnh hơn. Một ít sau bác sĩ ra ngoài dứơi sự trông chờ của mọi người

Chun: Jiro...cậu ta ko sao chứ bác sĩ?

Bác sĩ; Vết bầm trong máu anh ta có lẽ bắt đầu tan nhưng chắc là do va đập quá mạnh nên ảnh hửơng đến vùng trí nhớ nên anh ta ko còn nhớ ji về quá khứ thôi

Hàn: Vậy đến khi nào anh mới hồi phục

Bác sĩ: Ko bik nữa. Đó là chuyện rất khó nói. Phần trăm hồi phục là ko nhỏ nhưng phải coi anh ta có muốn nhớ lại hay ko nữa.

Ella: Ông nói vậy là có ý gì??

Bác sĩ: Thường thì khi máu bầm tan hết sẽ trở lại bình thường nhưng cậu ta thì ko. Theo suy nghĩ của tôi có khi là do anh ta ko múôn nhớ lại những ji đã xảy ra. Các anh cũng bik mà, bộ phận con ngrất phức tạp. Dù là một bác sĩ tài giỏi đến đâu cũng chưa chắc hiểu hết đc. Nhưng mọi ng cũng có thể đưa cậu ta đi đến những nơi cậu ta hay đến, hay làm điều đó cũng giúp ít ko kém

Hàn: Vâng...cám ơn bác sĩ

Bác sĩ: Hãy đề chàng trai đó nhập viện thêm một ngày để kiểm tra kỹ hơn. Ngày mai thì có thể xuất viện rùi. Tôi đã cho cậu ấy ít thuốc ngủ rùi, các ngừơi cũng nên về nghĩ đi. Ko khéo bệnh viện lại phải nhận thêm ng`

Nói xong ng` thầy thuốc đi xa dần để lại cho đám Aaron tâm trạng nặng trĩu nhưng cũng an lòng.

Selina: Vậy cũng tốt rồi. Có lẽ nên về nghỉ ngơi thôi.

Ella: Uhm`. Mấy ngày nay mình cũng mệt quá rồi

Chun: Thôi tôi đi ăn đây. Đói quá..

Ella: Mình đi với...

Chun: Tiền ai nấy trả. Ok => keo

Ella: Đc thui

Calvin: Về thui nào! Dạo nì bị thiếu ngủ trầm trọng rùi

Aaron: Hebe chúng ta về nào

Hebe: Em...em

Aaron: Hôm nay, em nghe anh khuyên tí đi. Nếu em còn ở đây anh sợ em ko chăm sóc đc Jiro mà mọi ng` sẽ chăm sóc em đó

Nhận ra rằng súôt mấy hôm cô đã lạnh lùng đến độ tàn nhẫn với Aaron. Mặc dù trong tim vẫn rất lo cho Jiro nhưng cũng đành ra về vì cô hiểu...còn nglo cho cô hơn. Sau đó mọi ng lần lựơt trở về chốn yên nghĩ bền vững của họ riêng Ella và Chun thì cùng nhau đi ăn còn Sel thì dạo một vòng công viên trước khi về nhà.....


Bạn đang đọc Giấc Mơ Pha Lê (Crystal Dream) của Hana Rido
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.