Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47 - 48 - 49

Phiên bản Dịch · 4362 chữ

Chương Bốn Mươi Bảy

Mimi

Điều hành tổ chức một hôn lễ dễ dàng hơn Mimi tưởng rất nhiều. Đặc biệt là khi toàn bộ trọn gói: lễ đường St. John, tiếp đón tại Met, dàn đồng ca nam của Harlem, dàn nhạc Peter Duchin, và hàng chục thứ chi tiết khác đã được quyết định cả năm về trước. Đó đơn giản là vấn đề quyết định một ngày mới và thuê lại các vendors, hầu hết bọn họ đều vui mừng hơn cả khi lại lấy được tiền đặt cọc của cô một lần nữa. Lễ cưới được tổ chức vào giữa tháng mười, ngày gần nhất thuận tiện cho tất cả mọi người.

Nhưng Mimi không phải đang nghĩ về hôn lễ sắp tới của mình khi cô ngồi trong đại sảnh của khách sạn Mandarin Oriental, đợi Kingsley Martin tới tối hôm đó. Đó là ý nghĩ xa xôi nhất trong tâm trí của cô, dường như thể toàn bộ scenario hôn lễ đơn giản là một vai trò mà cô sẽ bước vào khi tới đúng thời điểm, như một chiếc giày thủy tinh chắc chắn phải vừa. Nhưng cho tới lúc đó, cô có thể làm điều mà cô muốn.

Nhân viên trợ lí tại Kho Lưu trữ đã tìm ra cái máy ghi âm có thể đọc được những cuốn băng trong phòng làm việc của Charles, khuyên cô nên cẩn thận với nó, đó là cái máy ghi âm duy nhất mà họ còn lại. Thậm chí ông ta không để cô mang nó ra khỏi tòa nhà.

- Các Venator không thích thay đổi tiến bộ - ông ta càu nhàu, đưa cho cô thứ đồ vật đen kềnh càng – Chúng tôi đã đưa cho họ các thiết bị dành cho điện thoại, nhưng họ vẫn thích dùng những thứ rác rưởi cũ xì của họ để lưu giữ các thứ. Một vài người còn gửi cho chúng tôi bản báo cáo trên giấy da. Với chữ viết tay. Cô biết nó khó đọc thế nào không? Đấy là còn chưa nói đến việc gõ lại nữa?

Mimi lẩm bẩm một vài lời chia sẻ, rồi tìm một chiếc bàn trống với mấy cái tai nghe. Cô bắt đầu nghe.

Cô đã dành cả đêm ở Kho Lưu trữ, chỉ rời đi khi cô không thể bỏ lớp học đầu tiên của mình.

Kingsley cuối cùng cũng bước vào, cô băn khoăn tại sao lại như thế bất cứ khi nào cô ở cùng với anh ta, cô đã không ngủ hơn hai mươi tư giờ đồng hồ.

Khi anh ta chậm rãi bước tới, Mimi chú ý thấy cách mà tất cả mọi người trong quán bar quay lại há hốc miệng nhìn anh ta. Bàn tán về sự quyến rũ mê hoặc.

- Anh đến muộn – cô nói, gõ nhẹ vào chiếc đồng hồ của mình.

- Không đâu, chỉ là em đến sớm thôi – Kingsley mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh cô trên chiếc ghế dài.

Cô ngồi ngay sát anh ta.

- Không phải là anh đang ở khách sạn này sao? Thậm chí anh còn không có một lời xin lỗi. Tôi đã đợi anh cả tiếng đồng hồ rồi – mà Mimi Force không chờ đợi bất cứ ai cả. Đây là một kinh nghiệm mới mẻ và bực bội. Cô đã thấy ánh mắt thương hại từ mấy cô phục vụ cocktail.

Kingsley ngáp.

- Anh biết em không ở đây để nói chuyện về sự kém cỏi trong việc quản lí thời gian của anh. Vậy có chuyện gì nào?

- Gọi đồ uống trước đi – Mimi càu nhàu, khi cô phục vụ bàn xuất hiện bên bàn. Mimi thấy cô gái đang chỉ để ý tới Kingsley.

- Macallan. Không pha. Và bất cứ thứ gì quý cô đây muốn – Kingsley nói, nháy mắt với Mimi.

- Tôi muốn một li martini – Mimi nói.

- Tôi sẽ phải kiểm tra chứng minh thư của cô – người phục vụ bàn nói với một nụ cười giả tạo.

Tôi chưa từng bao giờ bị kiểm tra thẻ trong cuộc đời mình! Mimi muốn hét lên. Đây là thành phố New York. Liệu cô có biết tôi đã bao nhiêu tuổi rồi không? Nhưng trước khi Mimi có thể nói bất cứ điều gì, hay sử sụng trí tâm thuật cho mục đích của mình, Kingsley đã với qua, mở ví của cô và lôi ra giấy phép lái xe của Mimi để đưa cho người nữ phục vụ bàn. Cô gái thậm chí chả thèm nhìn tới nó.

- Whiskey và một martini sẽ tới ngay.

- Thú vị đấy. Anh đã làm gì thế? Thay đổi ngày tháng sao? – Mimi hỏi. Một số ma cà rồng có khả năng biến đổi những thứ đồ vật vô tri vô giác. Mimi đã luôn thích có khả năng đó. Tưởng tượng tất cả những thứ đồ giảm giá mà cô có thể biến thành túi Birkins thật! Cô sẽ có cả một gia tài.

- Không. Không cần thiết. Cô ta sẽ chỉ muốn gây rắc rối cho em thôi. Gây sự chú ý với anh là điều cô ta muốn.

- Anh thật sự không làm gì khác thật sao?

Kingsley mỉm cười.

- Anh nhớ em, Force. Em vẫn giận anh từ lần trước sao? Anh hi vọng là không phải. Không có cảm giác khó chịu phải không?

Cô khịt mũi, nhưng thật khó để vẫn còn giận anh ta khi anh ta mỉm cười với cô như thế.

Đồ uống của họ được mang tới mà không có thêm bất cứ sự tán tỉnh nào từ phía cô phục vụ. Mimi nhấp một ngụm li của mình. Trong khi đó, Kingsley đã xoay sở sao đó để cô ngồi lên đùi anh ta bên chiếc bàn ấm cúng của họ.

- Dừng lại – cô nói, đẩy anh ta ra – Tôi muốn nói với anh một chuyện nghiêm túc.

- Chuyện đó nghe thật chán – anh ta thở dài – Anh đang hi vọng là em muốn nói chuyện gì khác cơ đấy.

- Nghe này. Tôi đã tìm thấy những cuốn băng. Các báo cáo của anh hai năm trước. Chúng ở trong văn phòng của Charles – Mimi nói, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

- Bây giờ điều tra cả anh sao? – Kingsley nheo mắt và uống cạn một hơi li whisky của mình. Nhưng anh ta ngồi thẳng dậy và trông có vẻ cảnh giác. Tay phải của anh ta ra hiệu đã kiểm tra.

- Tôi không hiểu! – Cô thì thầm dứt khoát – Anh đang làm gì cho Charles? Tại sao anh gọi Máu Bạc? Hai người các anh đang cố gắng làm chuyện gì vậy?

- Em thực sự muốn biết sao? – Kingsley hỏi. Anh ta quay sang nhìn cô, nên cô có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh ta. Cô thấy một chút ánh bạc lóe lên trong góc con ngươi.

Mimi không chớp mắt.

Đúng thế. Hãy nói với tôi. Hãy kể với tôi tất cả mọi chuyện.

Chương Bốn Mươi Tám

Bliss

Chương trình bán hàng mẫu của Prada phải thừa nhận là một trải nghiệm đặc biệt (họ kiểm tra hai lần giấy tờ của khách xếp hàng dài ở cửa ra vào) và tràn ngập những món đồ “phải có” cho mùa mới nhất, với Bliss lại chẳng có ý nghĩa gì. Ở đâu ra đám phụ nữ phát cuồng vì thời trang đang tranh nhau đôi guốc thêu mười lăm phân cuối cùng đó chứ? Là do thiếu nguồn lực do nền kinh tế đang đi xuống, hay có thể bởi vì hàng mẫu thì thường có một hư hỏng bí mật nào đó? Đầy ắp những món đồ thiết kế với chu kì sống được chờ đợi chỉ ba tháng, đó những thứ mà các tín đồ thời trang thật sự mặc? Bởi vì ai mà cần tới một chiếc váy loang màu khi nó đã hết mốt chứ? Hay là chuyện đôi giày khiêu vũ đế mềm bằng da cá sấu có thể khiến đôi chân nhảy múa? Chẳng lẽ chúng vẫn còn thời trang khi chúng đã chẳng còn mốt?

Bliss đi dạo qua các giá, lôi một chiếc túi ra ngắm nghía. Bốn trăm đô la vẫn là giá quá cao để trả cho một chiếc túi xách, cô nghĩ. Họ đã gọi đây là hàng mẫu sao? Một chiếc váy lót khiến cô chú ý – một chiếc váy búp bê trông rất đáng yêu trong một chiến dịch quảng cáo. Màu tím với những bông hoa vàng. Cô cầm lấy nó.

Khi Schuyler bước vào, với trang phục rất nhiều lớp nhưng trông vẫn thanh tao và xinh đẹp như trước kia, Bliss có thể thấy ánh mắt ghen tị từ tất cả những tín đồ thời trang nhỏ bé kia, điều đó khiến cô cảm thấy hạnh phúc và tự hào. Nhìn Schuyler, Bliss được nhắc lại rằng cô không phải là một con quái vật sống cả trăm thế kỉ, một sinh vật đáng nguyền rủa nào đó... rằng một phần trong cô chỉ mới mười sáu tuổi và vẫn còn ngây thơ. Không một ai khác, không ai khác trong căn phòng này, sẽ có thể hiểu được điều mà cô đang trải qua...

Ngoại trừ cô gái mặc chiếc áo choàng màu xám và áo len đen.

- Bliss! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! – Schuyler khóc, rồi họ ôm chầm lấy nhau, ôm nhau thật chặt, nước mắt họ thi nhau lăn trên má, tạo ra một chút chấn động khiến những người mua hàng khác phải quay mặt đi và cố gắng giả vờ như họ không phải đang trố mắt ra nhìn một cách ngớ ngẩn.

- Chúng ta có phải ở lại đây không? – Schuyler hỏi, tò mò nhìn Bliss – Cậu sẽ mua chiếc váy đó à?

- Tớ có thể... tại sao? Cậu không thích nó à? Nhưng không, ý tớ là có, tốt hơn là chúng ta ở lại đây... nhưng tớ nghĩ sẽ có một căn phòng nào đó để chúng ta có thể nói chuyện – Bliss nói, dẫn Schuyler ra ngoài hành lang và bước vào một căn phòng đợi nhỏ bé ở bên cạnh.

Họ ngồi bên nhau, vẫn giữ chặt lấy nhau. Bliss thấy Schuyler gầy hơn trước.

- Khi tớ nghe nói các cậu đã phải chạy trốn, tớ đã rất lo lắng. Chuyện gì đã xảy ra vậy? – Cô lắng nghe trong khi Schuyler kể lại cuộc điều tra và tất cả những gì đã xảy ra sau đó. Khi nghe chuyện, cô nhận ra càng lúc càng rõ ràng hơn cô đang đặt Schuyler vào mối nguy hiểm thế nào. Dù không hề có danh vị, Forsyth cũng vẫn đang lãnh đạo Hội Kín. Bliss có thể cảm thấy vị khách đứng đằng sau tất cả. Nhưng tại sao hắn ta lại quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với Schuyler Van Alen chứ?

Tôi đã gặp Oliver ở trường, nhưng bọn tớ không có cơ hội để nói chuyện cùng nhau – Bliss nói. Cô đã có một cuộc hội ngộ lúng túng với cậu ấy. Bọn họ là bạn dắt dây, Bliss nghĩ. Không có Schuyler, Oliver và cô chẳng có quá nhiều điểm chung.

Thật kì cục khi gặp cậu ấy mà không có cậu. Hai người lúc nào cũng đi cạnh nhau.

Tớ biết – Schuyler nói, vặn vẹo ngón tay – Đó là cách tốt hơn. Nếu Hội Kín biết tớ đã trở lại...

Bliss gật đầu. Forsyth đã hỏi cô rằng Schuyler có liên lạc gì không, nghĩa là Hội Kín vẫn còn quan tâm tới chuyện cô ấy ở đâu. Bliss chẳng nói gì với ông ấy, dĩ nhiên là thế. Schuyler đã đúng khi giấu mình. Nhưng Bliss có cảm giác còn có chuyện nào đó khác chứ không chỉ là nỗi sợ Hội Kín khiến Schuyler và Oliver chia cách. Cô đã từng hi vọng Schuyler sẽ tìm thấy hạnh phúc với Oliver, nhưng tình bạn là một chuyện, còn tình yêu lại là chuyện khác. Những người Hy Lạp đã đúng về vấn đề đó.

Cậu đã gặp Jack chưa? – Cô hỏi.

Rồi – Schuyler ngại ngùng - Ổn thôi mà. Chuyện đó... chúng tớ... kết thúc rồi – Cô nhìn thẳng vào mắt Bliss khi nói điều đó và ngẩng cao đầu.

Tớ mừng khi nghe điều đó – Bliss nói nhẹ nhàng. Anh em sinh đôi nhà Force cuối cùng sẽ kết hôn, cô có thể tưởng tượng chuyện đó gây đau khổ thế nào. Thậm chí Mimi đã nhờ Bliss làm một trong những cô phù dâu của cô ấy, chuyện đó thật bất ngờ vì họ chẳng còn nói chuyện với nhau nữa. Bliss đã trả lời đồng ý theo phép lịch sự.

Còn cậu thì sao? Tớ... tớ rất tiếc vì chúng ta chẳng bao giờ nói chuyện về những gì đã xảy ra với Dylan. Tớ chỉ có thể tưởng tượng nó tồi tệ thế nào... – Giọng Schuyler bình tĩnh và đôi mắt cô bừng sáng – Tớ thật sự xin lỗi vì đã không ở đó bên cậu. Tớ không muốn cậu một mình ở đó, nhưng bọn tớ chẳng có lựa chọn nào khác.

Không sao mà. Tớ ổn cả. Tớ thật sự nhớ các cậu. Chuyện đó... như phát điên lên với tớ... – Cô nói. Bên trong đầu Bliss vang lên một giọng nói quen thuộc. Nói với cô ấy anh gửi lời chào, khiến Bliss mỉm cười – Dù sao đi nữa, thỉnh thoảng tớ cảm thấy như anh ấy vẫn ở bên tớ.

Cậu ấy lúc nào cũng ở bên cậu mà – Schuyler nói, nắm chặt tay Bliss.

Bliss cúi người để họ có thể nói chuyện thân mật hơn. Cô có thể cảm thấy bóng tối đang tới gần, một cảm giác không khác gì với lao tới điểm ngưng của một đường trượt cao tốc. Cảm giác khó chịu về vực thẳm, ngay trước khi rơi xuống.

Nghe này, Sky, tớ cần phải kể với cậu một vài chuyện. Có điều gì đó không ổn với tớ. Tớ không thể nói chuyện về nó quá nhiều, hay bất cứ thứ gì rắc rối với tớ sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm hơn. Nhưng tớ đã tham gia lớp học đó... Các nền văn minh cổ đại... tớ đang nghiên cứu về Rome... và tớ bắt đầu nhớ lại một vài chuyện... những chuyện xảy ra trước kia, tớ nghĩ nó có thể - cô sẽ nói – có thể lại đang xảy ra – nhưng cô chẳng bao giờ có cơ hội vì chiếc điện thoại Iphone của Schuyler bắt đầu đổ chuông.

Chờ một chút. Chúa ơi, tớ thật sự xin lỗi. Bliss, tớ phải nghe cuộc điện thoại này. Nó từ bệnh viện của mẹ tớ - Schuyler nói, khi kiểm tra số điện thoại. Cô đưa điện thoại lên nghe – Alo? Vâng, tôi là Schuyler Van Alen... Cái gì cơ? Xin lỗi? Vâng... vâng dĩ nhiên rồi... Tôi sẽ đến ngay bây giờ.

Chuyện gì vậy? – Bliss hỏi.

Đó là... đó là mẹ tớ. Bà tỉnh lại rồi! Bà đang muốn gặp tớ. Bliss, tớ xin lỗi, tớ phải đi rồi!

Allegra? Allegra tỉnh rồi sao? Đợi đã... Schuyler! Tớ sẽ đi với cậu!

Nhưng đã quá muộn. Bạn cô đã đi rất nhanh, như thể cô ấy biến mất vào không khí.

Chương Bốn Mươi Chín

Mimi

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên trên vịnh Hudson. Mimi khoác chiếc áo choàng vào, cho chân xuống giường để cô có thể nhìn nhận rõ ràng hơn. Hay để cô nói được với anh ấy. Cô cảm thấy... bối rối. Và cô không thích điều đó.

Cô vỗ nhẹ túi cái áo choàng để tìm thuốc lá, rồi nhớ ra cô đã bỏ hút thuốc. Dù thế nào thì nhai kẹo không giống thế. Cô phải giải khuây cho mình bằng cách gõ ngón tay vào kính. Ngoài kia, bầu trời màu đỏ và cam rực rõ, bóng đêm sắc tía và màu vàng của sương mù hòa vào phía chân trời. Nhưng Mimi đã chán bức tranh buổi bình minh đẹp đẽ, hay thậm chí cả những buổi hoàng hôn, vấn đề là: cô thấy chúng nhạt nhẽo, ủy mị, dễ dàng đoán trước. Bất cứ ai cũng có thể thích hoàng hôn. Và cô không phải bất cứ ai, cô là Mimi Force.

Quay trở lại đây đi.

Nửa mời mọc, nửa ra lệnh.

Cô quay lại. Kingsley Martin đang nằm trên giường, khoanh tay để sau đầu. Tên xấu xa kiêu ngạo. Rio là một sai lầm. Những cơn sóng cảm xúc sau khi trở nên quá gần gũi với Người Giám sát, khiến cô muốn trốn chạy... hai người đã gặp nhau sau đêm đó ở khách sạn của họ. Rồi thì. Chuyện gì phải đến đã đến. Cô không thể thay đổi chuyện đó.

Cô đã ở xa nhà quá lâu và cảm thấy yếu đuối. Nhưng cô chẳng có gì để bào chữa cho đêm hôm qua. Được rồi, sau khi Kingsley kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện buồn bã và kinh khủng của anh ấy, chia sẻ gánh nặng về điều bí mật của anh, họ đã đóng cửa quán bar dưới tầng, sau đó tất cả mọi thứ trở nên không thể tránh khỏi. Bị lôi cuốn một lần nữa là sai lầm. Lần thứ hai ư? Hai lần là một vấn đề rồi. Mandarin Oriental là một trong những nơi Mimi thích. Còn ở New York thì sao? Giá như cô có thể thuyết phục được bản thân rằng cô đang ở đây để thưởng thức cảnh đẹp.

Thôi nào, anh đang đợi đấy – giọng nói mượt mà của anh thông báo.

Anh nghĩ anh có thể kêu em tới chỗ này chỗ kia sao? – Cô nói, hất mái tóc qua vai: một hành động theo thói quen mà cô làm không định trước. Cô biết anh ta thấy cảnh tượng mái tóc xõa ra sau lưng cô hấp dẫn.

Kingsley chỉ ngáp. Anh ta kéo mạnh góc áo choàng của cô, kéo nó xuống trễ xuống khỏi vai cô, trước khi cô ngăn anh ta lại.

Có chuyện gì thế? – Anh ta hỏi.

Hai tuần tới em sẽ kết hôn, đó chính là chuyện – Cô cáu kỉnh nói, buộc chặt lại dây áo choàng của mình. Cô đã hỏi anh ta trong đêm đó ở Rio rằng liệu chuyện này đã từng xảy ra giữa họ trước kia. Cô đã lại hỏi anh ta lần nữa vào đêm qua. Nếu họ đã từng ở bên nhau... nếu... nếu... nếu... Dĩ nhiên Kingsley từ chối trả lời. Anh ta khiến người khác phát điên. Làm bài tập của em đi, anh ta đã nói thế. Hãy tự mình nhớ lại. Anh ta chọc ghẹo và chế giễu cô, từ chối trả lời câu hỏi của cô.

Nếu chuyện này đã từng xảy ra trước đây, cô có thể tha thứ cho bản thân mình, cô nghĩ. Có lẽ đây là một điểm yếu của mình. Có thể anh ta là điểm yếu của mình.

Em có thể hỏi anh vài chuyện được không? – Mimi hỏi, quan sát Kingsley mặc đồ và bước tới chiếc bàn ăn nhỏ. Kingsley đã gọi bữa sáng dành cho một ông vua. Không phải chỉ đĩa trứng và thịt muối thông thường. Nó có cả đĩa hải sản ướp lạnh, một lon đầy trứng cá muối, những khoanh bánh mì nướng, hẹ, kem chua và hành tây cắt nhỏ. Một chai vang của Cristal được ngâm trong xô để rượu vang.

Bất cứ điều gì – Anh ta nói khi lấy một chút trứng cá muối bằng ngón tay và liếm sạch. Anh ta lấy đầy thức ăn vào đĩa, rồi mở chai rượu champagne và rót vào hai chiếc ly, đưa cho cô một li với một nụ cười.

Em đang nghiêm túc đấy... Em không muốn anh bị khó chịu.

Anh ư? – Anh ta hỏi, đặt bữa sáng của mình cân bằng trên đùi khi ngồi xuống cái trường kỉ và đặt chân lên bàn uống nước.

Những... những người Máu Bạc thì sống bằng gì? Ý em là ngoài cafein, đường và những con tôm to bằng nắm tay – Mimi vừa hỏi vừa nhìn anh ta ăn – Ý em là anh vẫn thực hiện Nụ hôn thần thánh chứ? Với con người, ý em là thế?

Kingsley lắc đầu. Anh ta trông thật buồn rầu khi nhúng con tôm của mình vào sốt cocktail.

Không – Anh ta cắn một miếng – Không, em yêu, đó không còn là lựa chọn cho những người như bọn anh, những người đã từng uống dòng máu bất tử. Anh e rằng dòng máu duy nhất mà Croatan quan tâm là dòng máu đang chảy trong huyết mạch của em.

Mimi ngồi khoanh chân trên giường đối diện với anh ta. Cô cúi đầu.

Vậy anh đã bao giờ cảm thấy thèm khát.

Mọi lúc – Anh mỉm cười lười biếng.

Vậy anh làm gì?

Có thể làm gì với nó kia chứ? Anh không thể. Anh đã thề danh dự với Luật. Anh sống trong sự ràng buộc. Anh vẫn có thể ăn thức ăn... và thỉnh thoảng có vài thứ khá ngon lành – Anh ta nhún vai và lau sạch ngón tay của mình bằng một mép áo sơ mi.

Cô muốn nói với anh ta rằng đừng làm điều đó nhưng lại không muốn nghe như mẹ anh ta.

Ý anh là anh không thể nếm được vị của bất cứ thứ gì?

Anh cố thử.

Nhưng tất cả những chiếc bánh rán đó... – cô nói, bỗng nhiên cảm thấy tiếc cho anh. Anh bất tử với nghĩa hoàn hảo nhất của từ đó. Anh chẳng cần bất cứ thứ gì để sống sót. Thật là một cách sống cô đơn và lạ lẫm.

Đúng vậy, anh biết – Anh ta cười, nhưng đôi mắt đượm buồn – Anh ăn nhiều bởi anh chỉ có thể nếm được một phần những gì ở trước mặt anh. Anh có cơn thèm ăn không đáy, chẳng bao giờ đầy – Anh ta nháy mắt – Và đó là lí do tại sao Máu Bạc lại đáng ghê tởm.

Anh làm cho những vấn đề nghiêm trọng trở nên nhẹ nhàng, anh đã nói chuyện đó với em một lần.

À ừ, đúng thế. Chúng ta rất giống nhau – Kingsley nói. Anh ta đặt chiếc đĩa trống không và chiếc li của mình xuống, bước qua đứng trước mặt cô – Và chúng ta đã vui vẻ cùng nhau, không phải sao? – Anh ta hỏi – Thừa nhận đi, chuyến này vui vẻ mà... không phải sao? – Anh ta liếm cổ cô, rồi tai cô, nhẹ nhàng hôn lên lưng và vai cô. Cô cảm thấy mùi vị champagne trên môi anh.

Mimi nhắm mắt lại. Vui một chút, đó là tất cả. Nó chẳng có ý nghĩa gì. Không với anh ta, không với cô. Sự lôi cuốn. Đó là tất cả những gì họ đang làm. Hoàn toàn chỉ là thể xác và niềm vui thú. Không hề có cảm xúc nào liên quan, không có mối liên hệ thần thánh thiêng liêng, không có sự sắp đặt của đất trời... Đây chỉ là trò vui. Thuần túy và giản đơn.

Kingsley vẫn đang hôn cổ cô khi cô cảm thấy răng nanh của anh ta hiện ra, nhẹ nhàng như kiến bò, buồn buồn trên da cô.

Anh nghĩ anh đang làm gì vậy? – Cô hỏi, cảm thấy sợ, nhưng cũng kích thích. Cô chưa bao giờ biết cảm giác sẽ thế nào khi bị đối xử như một nạn nhân. Như một con mồi. Anh ta nguy hiểm. Một Máu Bạc đã hối cải. Một con người cũng có thể gọi anh ta là một Doberman đã cải tạo.

Im nào... nó sẽ không đau đâu... anh hứa đấy – Và rồi khi anh ta cắn vào cổ cô, chỉ một cái rất nhẹ - đủ để cô cảm nhận được răng nanh của anh ta cắm xuống và xuyên qua da, rồi cô cảm thấy lưỡi anh ta liếm máu của cô. Anh ta liếm môi và mỉm cười với cô – Em thử đi.

Mimi khiếp hãi. Anh ta vừa mới làm gì vậy? Và bây giờ anh ta muốn cô cũng làm thế sao?

Không – Nhưng cô phải thừa nhận rằng cô cũng bị cám dỗ. Cô đã luôn thắc mắc nó sẽ như thế nào. Tại sao Máu Bạc lại thích nó hơn Nụ hôn thần thánh.

Cứ làm đi. Em sẽ chẳng làm đau anh đâu. Anh thách em đấy.

Ở bên cạnh anh ta khiến cô cảm thấy mình đang sống và tự do. Có mất gì đâu cơ chứ? Chỉ chạm một cái. Chỉ một giọt. Chỉ là một hành động chọc ghẹo. Cô không muốn uống máu anh ta... nhưng cô, đột nhiên, rất muốn nếm thử nó.

Để chơi đùa với ngọn nến đang cháy. Để đưa tay mình vào lửa, rụt lại trước khi nó cháy rụi. Con dao sắc ngăn cách giữa mối nguy hiểm và trò vui. Một chuyến tàu lượn siêu tốc. Adrenaline đã bốc lên tận đầu. Cô nhe răng nanh của mình ra và vùi mặt mình vào cổ anh ta.

Mặt trời lên, lấp đầy căn phòng bằng ánh sáng. Và Mimi Force đang tận hưởng thời gian của cuộc đời mình.

Bạn đang đọc Gia tộc ma cà rồng (Tập 4) của Melissa De La Cruz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.