Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Tử Của Thần Vương Tuyệt Thế (thượng)

2615 chữ

Tinh quang như nước, Diệp Phàm chậm rãi bước trên Thần Thành. Hắn không dừng lại ở Diệu Dục Am lâu vì có rất nhiều ánh mắt đang chú ý tới hắn.

Hiện tại, nhất cử nhất động của hắn đều rất hấp dẫn thế nhân, cho nên hắn đi thẳng về nơi ở! _

- Sao không có ai đột kích nhỉ?

_ Đại hắc cẩu mặc quần cộc đại hoa, lưng đeo một đôi móng vuốt lớn, nhàm chán đi tới đi lui! _

- Ngươi còn mong có người giết tới cửa sao?

_ Diệp Phàm hung hăng nhìn nó một cái. _

- Bổn hoàng đã bố trí trận văn Đại đế cổ ở một góc mà không ai tới tìm chết, thật sự có lỗi với bản thân!

_ Đại hắc cẩu không hiền lành nói.

Bên kia, cô gái nhỏ đang say sưa ngủ, ánh sáng bảy màu nhàn nhạt từ mi tâm chiếu ra, làm cả căn phòng như được chiếu sáng. _

- Ngao ô...

_ Sáng sớm. khi mặt trời vừa lên, đại hắc cẩu theo thói quen tỉnh dậy sẽ ngáp một cái thật dài, khiến nhiều người trên đường cũng âm thầm mắng mỏ. _

- Cẩu cẩu nha, sao ngày nào cũng gọi người ta dậy như vậy!

_ Cô gái nhỏ tròn xoe mắt, mơ mơ màng màng ngồi xuống, sau đó ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Một ngày này, mấy người Diệp Phàm lang thang không mục đích ở Thần Thành, chờ đợi Lý Hắc Thủy trở về rồi chạy tới Khương gia.

Tổ hợp của bọn họ đi tới đâu cũng rất hấp dẫn người khác, không chỉ vì Diệp Phàm có danh tiếng rất lớn ở Thần Thành mà còn vì đại hắc cẩu khiến rất nhiều người ghi hận.

Cô gái nhỏ ngồi trên lưng đại hắc cẩu, tay trái cầm một xây đường hồ lô, trái phải cầm một trái cây, không ngừng nhấm nháp, rất vui vẻ thỏa mãn. _

- Đại ca ca, trong thạch phường thật vui vẻ phải không?

_ Cô bé ngây ngô hỏi.

Diệp Phàm chỉ muốn mang theo cô bé đi để cô có thể mở rộng nhãn giới, hết đi tới cửa hàng này lại tới gian hàng khác, sau đó dạo một vòng qua các thạch phường, dẫn phát một hồi chấn động.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn muốn tới đổ thạch nhưng Diệp Phàm lại vân đạm phong khinh khoát tay áo, tỏ vẻ không muốn làm việc vô nghĩa, khiến rất nhiều thạch phường cũng âm thầm thở phào một hơi! _ - Chính là con chó này sao?

_ Khi chạng vạng, một thanh âm uy nghiêm lão nhân vang lên, thần sắc rất không tốt, hung hăng nhìn chằm chằm đại hắc cẩu, như muốn giết người. _

- Lão gia ngài đừng giận, Đồ Phi không có vấn đề gì cả!

_ Lý Hắc Thủy khuyên giải. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đại cường đại thứ bảy Bắc Vực Đồ Thiên tới đây khởi binh vấn tội, vừa xuất hiện khiến người trên đường lập tức chạy hết.

Mười ba đại cường đạo danh chấn Bắc Vực, không ai không biết, không ai không hiểu, hơn nữa người này còn nắm giữ Thôn Thiên Ma Quán, nếu khiến hắn tức giận thì dù là Thánh chủ cũng không thể yên lòng. _ - Lão nhân này là ai a. còn hung hăng hơn cả lão hổ, khiến mọi người đều bị dọa chạy hết rồi!

_ Đại hắc cẩu nhe răng trợn mắt, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì nói: _

- Chẳng lẽ là lão hóa mà ta từng cướp Thôn Thiên Ma Quán lúc trước!?

_ - Ngươi đưa con cháu của ta đi đâu rồi?

Đồ Thiên nghiêm mặt hỏi. _

- Lý Hắc Thủy ngươi dám bán đứng ta sao?!

_ Đại hắc cẩu tức giận. _

- Đều là do ngươi làm, ta có thể giấu được sao?

_ Lý Hắc Thủy nói.

Bên cạnh còn có ba gã trẻ tuổi mà Diệp Phàm đều quen biết, phân biệt là Khương Hoài Nhân, Liêu Khấu, Ngô Trung Thiên, là bạn thân của Lý Hắc Thủy và Ngô Trung Thiên, là hậu nhân của đại cường đạo. _ - Không có chút quan hệ gì tới ta cả! Bản thân Đồ Phi muốn đi Bắc Nguyên một chuyến, ta vẫn còn nhớ rõ tọa độ của hắn ở đó, nếu không ta dẫn ngươi đi?

_ Bộ dáng đại hắc cẩu rất nghiêm trạng. _

- Đồ gia gia, ngàn vạn lần không nghe nó lừa dối. Nó nói đưa ngươi đi Bắc Nguyên nhưng không chừng lập tức truyền tống tới tận Nam Lĩnh đó!

_ Lý Hắc Thủy vội vàng nhắc nhở. _

- Ngươi nói cho ta biết xem tọa độ là ở nơi nào?

_ Đồ Thiên không hề hòa nhà, con cháu của chính mình bị con chó này đẩy đi đâu mất, hắn cũng không biết làm cách nào.

Đại hắc cẩu rất ngoan ngoãn, cũng không dám tiếp tục mạnh miệng, nói ra một tọa độ xa tới độ khiến người ta đầu váng mắt hoa. Ngay cả Đồ Thiên nghe xong cũng không biết nên nói gì. _ - Trông chờ hắn tự mình trở về thì không có hai mươi năm, hắn cũng không thể! Phải tới Thần Hải Bắc Cực một chuyến vậy!

_ Đồ Thiên vung tay áo, xoay người rời đi. _

- Nghe nói con chó này rất vô đạo đức!?

_ Khương Hoài Nhân, Liễu Khấu, Ngô Trung Thiên không có hảo ý đi tới, muốn giáo huấn con chó này một trận. _

- Các ngươi không thể khó cẩu cẩu được!

_ Cô gái nhỏ liền lên tiếng bảo vệ Hắc Hoàng. _

- Gâu!

_ Đại hắc cẩu tiên phát chế nhân, cuồng cắn mấy chục cái. Nó mình đồng da sắt, ba người liên tục kêu thảm thiết. Dưới tình huống không hạ tử thủ, căn bản không thể làm gì được hắn.

Hơn nửa ngày, đường cái mới khôi phục lại sự yên lặng. Trên người ba người đều xuất hiện đầy dấu răng chó, rốt cục hiểu được lời của Lý Hắc Thủy về sự lợi hại của đại hắc cẩu.

Cuối cùng, cả bọn tìm một tửu lâu, thoải mái chè chén, mãi tới đêm khuya mới quay về chỗ Diệp Phàm. Mấy người này muốn được đồng hành với hắn.

Đại cường đạo thứ mười ba Khương Nghĩa đã sớm đi trước tới Khương gia, lần này cần để Khương Hoài Nhân dẫn đường mới có thể đi vào Khương gia thái cổ.

Ngày hôm sau, đoàn người vượt qua hư không, đi tới trọng địa truyền thừa cổ kính nhất Bắc Vực.

Hằng Vũ Đại đế để lại một gia tài rất dày, chính là một trong những người cường đại nhất từ trước tới nay.

Địa vực của Khương gia là một mảnh tịnh thổ thần thánh, bên ngoài là một mảnh đất chết rộng mấy chục vạn dặm nhưng nơi này lại là một mảnh xanh um.

Mây tím bốc lên, thải vụ lưu động, các dãy núi liên miên bất tận, tất cả đều lơ lửng giữa bầu trời, căn bản không rơi xuống.

Mỗi ngọn núi nơi này đều khí thế khiếp nhân, dường như tồn tại từ thời khai thiên lập địa, phát ra khí tức cổ kính tang thương.

Trên một ngọn núi có thác nước cao tới ba ngàn trượng, như một dải ngân hà thông tới cửu thiên, có ma vân lượn lờ, nguy nga trầm đọng, khí tức bức nhân.

Nhưng đây cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, cảnh tượng ở nơi sâu nhất căn bản không thể nhìn thấy được. Nghe nói nơi này có rất nhiều kiến trúc, cổ vật và di tích từ thời hoang cổ. _ - Người nào?

_ Khi còn cách rất xa đã có không ít cường giả lao ra, lớn tiếng quát hỏi.

Khương Hoài Nhân không nói gì, lấy ra một quả Thần Mộc Lệnh huơ huơ, thần sắc những kia lập tức dịu lại, sau đó không lâu có một lão già bay ra. _

- Thì ra là Hoài Nhân hiền điệt, lần này trở về thì không nên đi nữa, nhận tổ quy tông, không cần phiêu bạt bên ngoài. Lão tổ tông của gia tộc đã khuyên bảo gia gia ngươi!

_ Lão nhân này rất nhiệt tình nói.

Khương Hoài Nhân mỉm cười đáp lại, cũng không đưa ra ý kiến gì. Bọn họ đi theo lão nhân này vào sâu bên trong. _

- Hôm nay chúng ta đã được lây dính phong quang Khương gia, lần đầu tiên tiến vào thế gia thái cổ a!

_ Liễu Khấu thì thầm.

Đoàn người bọn họ tiến vào tự nhiên khiến rất nhiều người chú ý, nhất là thế hệ trẻ tuổi, ánh mắt đều lộ ra đôi chút dị sắc khi nhìn về Diệp Phàm.

Lãnh địa Khương gia vô cùng rộng rãi, núi cao vô tận, vô số thần đảo lơ lửng giữa hư không. Mấy người Diệp Phàm đi tới trước một hòn đảo lư lửng.

Hòn đảo này là một chỗ trọng địa, những người bình thường không được tới gần vì là nơi một nhân vật cấp tổ tông bế quan. Gần đây Khương Nghĩa vân ở nơi này, chịu sự khuyên bảo. _ - Tiểu Đình Đình ở đâu, ta muốn tìm nàng?

_ Diệp Phàm mở miệng.

Thần sắc lão nhân của Khương gia này lập tức biến đổi. Hắn sớm đoán ra thân phận Diệp Phàm, nhưng không nói ra, giờ phút này lộ ra vẻ khó xử. _

- Sao vậy? Ta không thể gặp nàng sao?

_ Quan hệ giữa Diệp Phàm và Thần Vương ai ai cũng biết, Khương gia không có lý do gì để ngăn cản. _

- Tiểu Công chúa vừa trở về, sự tình liên quan tới sinh tử của Thần Vương, không thể tùy ý gặp người ngoài, còn mong kiên nhẫn chờ vài ngày!

_ Lão nhân này nói.

Mấy người Diệp Phàm được bố trí ở lại trên một hòn đảo nhỏ thanh tịnh, chờ chừng bảy ngày cũng không thấy bóng dáng Tiểu Đình Đình.

Tuy nhiên, rốt cục hắn cũng gặp được Khương lão bá. Lão nhân này dù không quen ở đây nhưng tinh thần diện mạo lại tốt hơn nhiều. Có một thân thúc thúc cường thế như Khương Nghĩa, không ai dám coi thường lão.

Ngày thường, trong ăn uống của lão có thêm linh dược, dù là phàm nhân nhưng cũng ngày càng trẻ ra, đầu bạc cũng có dấu hiệu xanh lại. _

- Đình Đình đã trở lại, ta chỉ gặp nó có hai lần rồi bị mang đi bế quan!

_ Lão nhân khi gặp lại Diệp Phàm thì vô cùng cao hứng. như gặp được người thân cận nhất của mình! _

- Lão bá người lại phản lão hoàn đồng rồi!

_ Diệp Phàm trêu ghẹo. _

- Cũng chỉ là một đám xương cốt già cỗi thôi, có gì mà trẻ ra?

_ Diệp Phàm ở cạnh lão mấy ngày, vẫn không thấy Tiểu Đình Đình đâu. Ngay cả đám người Khương Hoài Nhân cũng không kiên nhân, cuối cùng đi tìm Khương Nghĩa đang bế quan. _ - Không cho gặp? Vì sao? Ta mang các ngươi đi!

_ Khương Nghĩa biết tin lập tức giận dữ.

Khương lão bá là cháu ruột của hắn, Tiểu Đình Đình đặc biệt được hắn coi trọng. Hắn trở lại Khương gia cũng là vì hai người này.

Đại cường đạo danh chấn Bắc Vực, muốn gặp Tiểu Đình Đình thì không người nào của Khương gia dám ngăn cản. Bởi vì đây chính là nhân vật rất gần với tiểu cỏng chúa, không có lý do gì không cho gặp cả.

Nơi Tiểu Đình Đình tu luyện là một chỗ rất mỹ lệ và yên tĩnh, có hoa thụ kết thành phiến, suối nước róc rách, thác nước từ thần đảo bên cạnh đổ xuống. _

- Gia gia...

_ Đình Đình nhẹ nhàng bay ra, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, mái tóc tung bay, như một tiểu tinh linh.

Hiện giờ nàng đã hơn chín tuổi, vẫn giống như một con búp bê như trước, mặt hoa da phấn, ánh mắt như nước, khí chất không linh. _

- Ca ca...

_ Khi nhìn thấy Diệp Phàm, Tiểu Đình Đình lập tức mừng rỡ hô lớn rồi chạy nhanh tới. _

- Có nhầm không?! Tiểu nha đầu này đã là tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh! Chỉ mới tu luyện vài năm thôi mà!?

_ Lý Hắc Thủy ngây người ra. _

- Có thể sánh bằng được Hạ Cửu u rồi!

_ Liễu Khấu cũng hít sâu một hơi khí lạnh. _

- Chắt nữ của ta mà lại!

_ Khương Hoài Nhân vô cùng tự hào. _

- Tiểu thúc thúc!

_ Tiểu Đình Đình cũng hướng về hắn kêu lên một tiếng khiến Khương Hoài Nhân rất sung sướng. _

- Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước đã!

_ Khương Nghĩa cưng chiều xoa xoa đầu Đình Đình rồi đột nhiên biến mất. _

- Ca ca, huynh rốt cục lại về thăm Đình Đình!

_ Diệp Phàm nhớ lại đủ chuyện, kể từ lần đầu tiên gặp ông cháu hai người ở tiệm cơm nho nhỏ nơi Nam Vực. Khi đó Tiểu Đình Đình mặc một bộ quần áo đầy chỗ vá nhưng vô cùng nhanh nhẹn. _ - Đình Đình lớn rồi!

_ Hắn tươi cười xoa đầu nàng.

Đình Đình rất ngoan ngoãn chào hỏi bọn người Ngô Trung Thiên, một tiếng đại ca ca, hai tiếng đại ca ca. _

- Đây là chắt nữ của ta!

_ Khương Hoài Nhân tự hào nói lại. _

- * &

_ A

%$. ta nói ngươi sao phải lặp đi lặp lại câu này chứ, muốn chiếm tiện nghi chúng ta ư?! Đánh hắn!

Đám người Lý Hắc Thủy ngừi thấy mùi vị gì đó, đồng loạt động thủ với Khương Hoài Nhân.

Khương lão bá ở bên cạnh cười hiền, dường như rất thích thú không khí này. Người ta khi về già đều thích ở cùng con cháu mình, lão cũng có tâm tính như vậy. _ - Tỷ tỷ, Bão Bão, Bão Bão!

_ Cô gái nhỏ vươn tay nắm lấy cánh tay Tiểu Đình Đình. Cô bé chỉ mới hơn hai tuổi, vô cùng đáng yêu. Nó chỉ mới đứng tới thắt lưng của Tiểu Đình Đình mà thôi. _ - Đứa nhỏ thật đáng yêu!

_ Đình Đình ôm lấy nàng, nó lập tức nhoẻn miệng cười, mi tâm lưu động ánh sáng kỳ dị. _

- Thái Âm Thẻ!?

_ Đại hắc cẩu đi xoay quanh Đỉnh Đình, đôi mắt như hai cái chuông mở lớn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nói chuyện vui vẻ hồi lâu. Diệp Phàm và Đình Đình đi ra một nơi khác, ngồi ở một lương đình, hỏi han nàng về tình hình Thần Vương gần đây.

Đình Đình lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Nàng đi theo Thần Vương hơn nửa năm, học được thần thuật vô tận, gần như ngày nào cũng đều tu luyện. _

-o0o- _

Bạn đang đọc Già Thiên của Thần Đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 37
Lượt đọc 2212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.