Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TẬP 2 - Chương9

Phiên bản Dịch · 3839 chữ

Tiểu Quỳnh nhẹ bước về phía chúng tôi, chiếc váy trắng trông thật lộng lẫy, nàng hơi bất ngờ.

- Ủa Minh…đến khi nào vậy?

- Vừa mới thôi, Quỳnh đàn hay lắm – tôi nhìn vào mắt nàng.

- Anh Huy…đây là Minh, bạn em…lần trước hai người có gặp nhau ở quán nhà em.- nàng nhỏ nhẹ giới thiệu.

- Anh nhớ mà…ngồi cùng bọn anh nhé Minh – Huy mỉm cười chỉ tay vào một chiếc ghế.

- Cảm ơn anh. – tôi gật đầu.

Huy đẩy ghế lại gần Tiểu Quỳnh, đưa nàng cuốn menu, tôi đối diện họ và trở thành một khán giả bất đắt dĩ.

- Em uống gì? – Huy hỏi Tiểu Quỳnh.

- Cho em nước cam.

- Minh gọi đi – Huy đưa menu cho tôi.

- Vâng…cảm ơn anh. – tôi nhìn vào menu và giật mình vì cái giá trên trời của những loại thức uống ở đây, chấn tĩnh lại nhẩm tính số tiền mình có trong ví, tôi kêu một ly coctail. – cho tôi ly này nhé – tôi chỉ vào menu cho cô nhân viên.

- Vâng…còn anh Huy thì sao nè? – cô nhân viên gọi Huy một cách tự nhiên.

- Cho anh như mọi khi…cảm ơn em – Huy mỉm cười.

- Hình như anh là khách quen của quán? – tôi hỏi Huy.

- À …chị mình là chủ quán nên mình hay ghé qua ủng hộ chị ấy.

- Ra vậy…quán đẹp quá.

- Cảm ơn cậu. – Huy khẽ cười.

Câu chuyện giữa chúng tôi diễn ra đầy khách khí và có phần miễn cưỡng. Huy nói chuyện với Tiểu Quỳnh khá thân mật, cảm giác như đối với anh ta thì Tiểu Quỳnh là người yêu vậy, lời anh lời em ngọt sớt. Nàng không tỏ thái độ gì là khó chịu, vẫn nói chuyện một cách thoải mái với anh ta. Những khi bắt gặp cái nhìn của tôi, nàng khẽ cười vẻ ngại ngùng, tôi nghe tim mình đau nhói, giả vờ lơ đi hai người họ, hướng mắt lên sân khấu, lời ca của nam ca sĩ nghe buồn da diết. “….

Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời Cũng đã muộn rồi Tình ơi dù sao đi nữa xin vẫn yêu em”

- Ủa mấy đứa – tiếng gọi của một bà chị xuýt nữa làm tôi giật mình.

- Chị Mai – Tiểu Quỳnh đứng dậy chào.

- Huy đưa em đến hả?

- Dạ - Tiểu Quỳnh mỉm cười.

- Dạo này đẹp quá nha…làm chị mày tủi thân rồi nè, chưa chi đã cảm thấy nhan sắc lụi tàn rồi. – chị Mai đưa tay lên má.

- Chị của em còn đẹp hơn ca sĩ kpop ấy chứ – Huy cười.

- Chọc quê tao á mày…thằng quỷ…về mấy bữa mà không sang nhà chị, có mang quà về không?

- Có…đúng mỹ phẩm chị yêu cầu.

- Phải thế chứ…ủa ai đây? – Chị Mai nhìn sang tôi - Em chào chị - tôi đứng dậy - Dạ, đây là Minh…bạn em. – Tiểu Quỳnh giới thiệu.

- Chào em…mấy đứa ngồi đi…chị có phải tổng thống đâu mà đứng lên hết cả thế.

Chị Mai không phải tổng thống nhưng nghe chị ấy, Huy và Tiểu Quỳnh nói chuyện một hồi thì tôi bắt đầu có cảm giác chị là đệ nhất phu nhân.

- Em thấy chiếc váy này thế nào? Chị mới mua ở vincom. – chị Mai hỏi Tiểu Quỳnh.

- Dạ…đẹp lắm ạ - nàng mỉm cười.

- Vậy mà ông xã chê…chị đang tính đi đổi đây.

- Em thấy đẹp mà…chị đổi sẽ mất tiền đấy. – Tiểu Quỳnh can.

- Chỉ mất 3 - 4 triệu à, ông xã bảo thích màu xanh hơn.

- Dạ…vâng - Tiểu Quỳnh khẽ gật đầu.

- Huy…lát nữa hai đứa định đi đâu nữa?

- Bọn em đi ăn xong rồi về thôi.

- Nhà hàng Au Manoir De Khai có món mới đấy... hôm bữa chị và ông xã đi ăn, ngon lắm…dẫn Tiểu Quỳnh đi nhé. – chị Mai giới thiệu.

- Cảm ơn chị. – Huy cười.

- Chỗ đó đắt lắm – Tiểu Quỳnh nhìn Huy lắc đầu.

- Không sao đâu em – Huy chấn an.

Câu chuyện của giới thượng lưu, tôi chẳng dám chen vô câu nào, tưởng như họ và tôi sống ở hai thế giới khác nhau vậy. Tôi trở nên lạc lõng, một cảm giác buồn bã xâm chiếm. Vài phút sau, Tiểu Quỳnh lên sân khấu, trong khi Huy mãi nhìn nàng, chị Mai quay sang hỏi chuyện tôi.

- Em là bạn thế nào với Tiểu Quỳnh.

- Dạ…bạn cùng câu lạc bộ từ thiện ạ.

- À…Quỳnh thích hoạt động xã hội lắm, nhiều khi thấy con gái vất vả, bác gái bảo thôi nhưng nó vẫn cứ đi. Con bé coi vậy mà bướng bỉnh.

- Dạ …vâng – tôi mỉm cười nhìn về chỗ Tiểu Quỳnh.

- Thế em làm nghề gì? – chị Mai - Dạ…em đang là sinh viên năm cuối, khoa xây dựng, đại học Kiến Trúc.

- Giỏi vậy…thằng Huy nhà chị hồi trước cũng thi vào kiến trúc nhưng thiếu nửa điểm…rồi nó chuyển sang học kinh tế.

- Nghe Quỳnh kể về chuyện sửa sang lại mái ấm tình thương, công việc đến đâu rồi? – Huy hỏi tôi.

- Bọn em đang lên kế hoạch để Chủ Nhật này bắt đầu, không chỉ sửa sang mà còn mở lớp dạy học cho các em nữa.

- Bọn trẻ tội nghiệp quá, nếu cần gì thì nói chị nhé…chị sẽ giúp. – chị Mai - Quỳnh có nhờ em rồi, bên công ty sẽ trích một phần quỹ phúc lợi để hỗ trợ.

Bản piano kết thúc trong tiếng vỗ tay, Tiểu Quỳnh bước lại ngồi kế bên chị Mai.

- Tiểu Quỳnh …Em sau này sẽ trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng cho mà xem. – Chị Mai khen.

- Hi…không dám mơ đâu chị ơi. – nàng tủm tỉm.

- Chị nói thật đấy… có khi em sẽ trở thành Yiruma của Việt Nam cũng nên. – Chị Mai.

- Hi…em chỉ chơi thôi…chứ sáng tác thì còn phải học nhiều – nàng lắc đầu.

- Vậy em có nghĩ đến việc biểu diễn chuyên nghiệp chưa? – Huy - Cũng có…tháng 8 tới đây, trường có tổ chức một cuộc thi piano, em đã đăng kí tham gia.

- Quỳnh dự định biểu diễn bản gì? – tôi hỏi.

- Quỳnh vẫn đang suy nghĩ …nhiều lựa chọn quá – nàng khẽ cười.

- Yên tâm đi…bản nào thì Tiểu Quỳnh sẽ giành giải nhất cho mà xem – Chị Mai.

- Thôi…Chị tâng bốc em hoài – Tiểu Quỳnh vỗ vào đùi chị Mai.

Lát sau, Huy chào chị Mai và đưa Tiểu Quỳnh đi, tôi cũng đứng lên chào chị Mai, lúc rút ví ra định tính tiền nước của mình, chị Mai ngăn tôi.

- Thôi chị mời…tiền nong gì.

- Dạ…nhưng. – tôi lúng túng.

- Được rồi cất vào đi – chị Mai cười.

Đi theo Huy và Tiểu Quỳnh ra đến cửa thì trời đổ mưa, chúng tôi dừng lại. Nàng quay sang hỏi tôi.

- Minh có mang áo mưa không?

- Minh…không.

- Sao lần nào cũng quên vậy. – nàng bực bội.

- Không sao đâu…đợt hết mưa thì Minh về. – tôi khẽ nói.

- Mưa lớn thì biết khi nào mới hết chứ - nàng nói như trách.

- …………. – tôi nhìn vào mắt nàng, không trả lời.

- Đợi ở đây nhé để anh vào hỏi chị xem có áo mưa thì cho cậu ấy mượn. – Huy quay vào trong.

- …………..

- ………… - tôi và Tiểu Quỳnh bỗng nhiên im lặng.

- Đáng ra hôm nay Minh phải nói với Quỳnh là sẽ đến phòng trà chứ. – nàng nói nhỏ.

- Tuần trước Minh có nói trên facebook mà.

- Nhưng…. – nàng nhìn nhưng tôi lơ đi, hướng ánh mắt vào những giọt mưa đang rơi xuống.

- ……….

- ……. – hai đứa không nói tiếng nào.

- Minh định làm Quỳnh bất ngờ…nhưng có lẽ người bất ngờ là Minh. – tôi nói khẽ.

- Minh có ý gì? – nàng chau mày.

- Áo mưa của Minh đây – Huy dúi vào tay tôi cái áo mưa rồi bật ô lên – Mình đi thôi em. – Huy gọi Tiểu Quỳnh, nàng chần chừ nhìn tôi, ánh mắt bỗng buồn đi.

- Minh về cẩn thận.

- Hai người đi chơi vui – tôi mỉm cười, lòng buồn tênh.

- …….. – Tiểu Quỳnh lẵng lẽ đi theo Huy vào cơn mưa.

Hai người đi về phía chiếc Ford, à…thực ra là họ đến chiếc taxi đang dừng cạnh chiếc Ford, Huy vừa gọi khi nãy. Huy mở cửa và che cho Tiểu Quỳnh ngồi vào xe. Đèn xe bật sáng, rồi từ từ chuyển bánh rời đi. Chỉ còn mình tôi đứng lại, bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, bên trong có tiếng hát từ một đôi ca sĩ. “Thôi anh hãy về …Mối duyên mình nhạt nhòa như khói mây Thôi anh cứ đi…Để em lại một mình trong xót xa”

Tình cảm của Tiểu Quỳnh với tôi là gì? Là bạn hay yêu? … “Thật là ngốc …sao còn đứng đây mà hỏi nữa chứ…người ta bỏ mình lại rồi còn gì.” - tôi tự cười mình. “Chiều buồn qua mau …bóng tối vây quanh mù khơi Ngồi ôm thương nhớ… nghe con tim anh lạnh giá.”

“Bao kỉ niệm giữa hai đứa không đủ để làm lay động trái tim của em sao?” – tôi thẫn thờ nhìn một chiếc lá trôi trên dòng nước, tim nghe tan nát. “Em đâu có ngờ… mối duyên đầu tựa như chiếc lá thu Xoay trong bão dông …ngỡ duyên mình được đời chắp cánh bay.”

23 tuổi, đã yêu và đã đau…Tình yêu một lần nữa làm trái tim chảy máu…nhưng vì sao… vì ai? “Tình sao chua xót… nhức nhối trong anh từng đêm Ừ thôi em nhé… ta chia tay nhau từ đây.”

Tôi quay vào trong nhờ cô nhân viên trả chiếc áo mưa cho chị Mai rồi ra xe, mặc cho cơn mưa khiến tôi lạnh cóng, nước mưa làm mắt cay cay. “Nghe đêm đang thở dài… tình trót trao …nay xa thật rồi Biết không người… dòng lệ trào… trên mắt ai.”

Tôi loay hoay đẩy hai chiếc tay ga sang bên rồi kéo xe mình ra ngoài, cái mũ bảo hiểm như gáo nước. Tôi đề xe nhưng không nổ phải đưa chân đạp mấy cái. Con đường về sao buồn quá, mưa cứ rơi và màn đêm thật cô đơn. Bỗng nhớ những hôm cùng Tiểu Quỳnh đi tặng cơm với bao chuyện giở khóc giở cười…còn bây giờ thì sao? Chỉ mình tôi. “Xưa qua bao phố quen từng nhịp chân vui khi có nhau.

Để bây giờ… còn bước anh cô đơn lạc loài.” Tiếng hát của nữ ca sĩ vẫn âm vang trong đầu tôi, muốn dập tắt nó đi mà không được – “Làm ơn im đi mà”. “Thôi ... anh hãy về…Cứ yên lòng rồi giông tố sẽ qua, Em mong tháng năm…Sẽ chôn vùi tình đầu tiên khó quên.”

Về đến nhà, tôi thay quần áo, run cầm cập…uống ngay một viên Panadol hạ sốt rồi quấn chăn, lấy từ trong ba lô mấy bản vẽ trải lên bàn. Đặt cây bút chì xuống giấy thì phát hiện nó bị gãy ngòi, tôi lấy cái gọt, gọt từng vòng…từng vòng…”kịch”- âm thanh nghe rất khẽ…ruột bút gãy…lại gọt…và lại gãy…đến lần thứ tư, tôi điên tiết ném cây bút về phía cửa sổ, nó va vào song sắt kêu – “ken” rồi bay ngược vào phòng. Tôi vò đầu, mở máy tính lên, trên trang tin tức lại là hình ảnh đám cưới của hoàng tử William và công nương Kate Middleton. Tôi cười buồn…chẳng có chuyện cổ tích nào cho tôi cả.

Nhìn quanh căn phòng lạnh lẽo, ngoài trời mưa nghe rả rích, trên cửa sổ chậu hoa mười giờ của Tiểu Vy tặng tôi đã lâu không tưới. Tôi đứng dậy, đổ nước vào bình phun và tưới cho nó, bỗng điện thoại reo, nhìn lên màn hình…là Tiểu Vy.

- Alo…anh nghe nè.

- Hi…đang làm gì thế anh trai.

- Đang tưới cho chậu cây của em.

- Sao…thế ra dạo này anh để nó chết khát à?

- Anh xin lỗi.

- Em giỡn đó…Em vừa post hình mấy đứa nhỏ lên facebook đấy…dễ thương lắm, có bé Mai nữa.

- Ừ…để lát nữa anh xem.

- Sao nghe giọng anh có vẻ buồn vậy…có chuyện gì à?

- Đâu có chuyện gì…lại đoán mò rồi.

- Không dám đâu…em đi guốc trong bụng anh ấy chứ…nói em nghe đi.

- Không sao thật mà.

- Ừm…hay em kể chuyện cười anh nghe nhé.

- Hì…ừ…nghe được đó…thử xem em có làm anh cười nổi không?

- Đố anh vì sao những thằng ngu lại hay hỏi “tại sao”?

- ……. – tôi im lặng.

- Trả lời đi.

- Anh nghĩ chỉ những con bé ngốc mới hỏi câu đó chứ.

- Tại sao?

- ………. – tôi cười thầm.

- A…không chịu đâu…đáng lẽ ra khi em hỏi câu đó anh phải hỏi lại “tại sao” chứ?

- Anh không nói được.

- Tại sao?

- Ha …ha… - tôi cười ngặt nghẽo.

- A…anh thiệt là đáng ghét…anh gài em…không chịu đâu.

- Ha… ha… - Hi…Vui lên chưa?

- Ừ… Cảm ơn em.

Sau cuộc điện thoại vui vẻ với Tiểu Vy tôi bỗng nhớ ra sắp tới là sinh nhật con bé. Tôi mỉm cười, cảm thấy lòng được an ủi phần nào, ít nhất mình không cô độc. Quay lại chỗ chiếc máy tính, trên màn hình facebook có tin nhắn của Tiểu Quỳnh.

- “Minh có đó không?” - “Ừm….Minh đây” – tôi soạn rồi xóa.

- “Có chuyện gì vậy Quỳnh?” – tôi soạn tin rồi lại xóa.

- “Về nhà rồi à…buổi tối vui vẻ chứ?” – lại soạn…và lại xóa. Nhìn dòng tin của nàng, chẳng biết phải nói gì…chần chừ một hồi, tôi shut down máy và cuộn mình vào chăn.

Trưa hôm sau, tôi mang bản danh mục vật tư cần mua sang nhà anh Long, Tiểu Quỳnh cũng có mặt, chưa bao giờ tôi có cảm giác không thích gặp nàng như lúc này.

- Tất cả đây phải không Minh? – anh Long hỏi.

- Vâng cơ bản là vậy…nếu thiếu gì thì mình sẽ mua bổ sung sau, em nghĩ mình nên thuê thêm thợ vì các bạn trong câu lạc bộ chưa quen với công việc xây lắp kiểu này.

- Ừ…cái này anh cũng đã nghĩ đến, anh tính thuê thêm bốn ông thợ nữa, em thấy sao? Dạ…như vậy là đủ rồi.

- Còn Tiểu Quỳnh? – anh Long hỏi nàng.

- Nhóm bọn em muốn đưa bọn trẻ đi chơi Đầm Sen, mình cần thuê xe để chở bọn trẻ đi, đồ ăn có thể đặt quán cơm hay nhà hàng…đây là kế hoạch cụ thể, anh xem thử.

- Ừ…đưa anh…nhiều trẻ như vậy bọn em quản hết không?

- Chắc được ạ…bọn em dự định phân công mấy em lớn cùng quản lý các em nhỏ…sẽ ổn cả thôi. –Tiểu Quỳnh - Chỗ đặt cơm trưa em liên hệ chưa?

- Em có liên hệ một nhà hàng, họ đã đồng ý…giá cả cũng chấp nhận được - Còn xe để anh thuê cho…được rồi vậy là ổn… Minh đợi ở đây một lát rồi anh em mình đi mua vật tư nhé. – anh Long.

- Dạ vâng. – tôi gật đầu, anh Long quay vào trong nhà, chỉ còn tôi và Tiểu Quỳnh ngồi bên nhau, im lặng một lúc.

- Hôm qua, Minh về có bị ướt không? – nàng hỏi khẽ, bàn tay nắm chặt, mắt nàng dán xuống nền bê tông màu xám lem luốc vết dầu mỡ khô.

- Minh không sao – tôi thờ ơ nói.

- ……..

- ……. – lại ịm lặng, tiếng lẻng kẻn từ phái những người thợ trong gara không ngăn được không gian giữa chúng tôi trở nên ngột ngạt.

- Quỳnh…xin lỗi. – nàng cúi mặt - Lỗi gì chứ…Quỳnh đang nói gì vậy. – tôi mỉm cười, cố tỏ tự nhiên.

- ……… - nàng nhìn tôi, đôi mắt to long lanh, tôi tảng lờ cố tránh ánh mắt nàng, nhưng vẫn không sao thoát khỏi cảm giác vừa khó chịu vừa buồn bã.

- ……… - Đi thôi Minh – anh Long gọi.

- Dạ. – tôi đứng dậy.

- Tiểu Quỳnh…em phổ biến với mọi người trong nhóm ngày mai có mặt sớm nhé. – a.Long dặn nàng - Dạ vâng ạ. – nàng gật đậu, nhìn theo tôi.

Tôi và anh Long đến một cửa hàng bán vật liệu xây dựng để mua tôn, khung nhôm, la- phông, sơn và mấy thứ khác. Cửa hàng cho xe tải chở tất cả đến mái ấm, một số tình nguyện viên nam khác cũng có mặt, chúng tôi xếp vật tư ngay ngắn ở giữa sân và dặn dò bọn trẻ không được nghịch phá.

Tối thứ 7, một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đỗ ngay trước cổng nhà văn hóa, nó làm tôi nhớ đến chiếc Ford ngày hôm đó, không hiểu sao tôi từ bỏ ý định đến lớp võ và cho xe chạy ngang qua. “Nhưng bây giờ đi đâu?”- tôi tự hỏi lòng và quyết định sang nhà thằng Nam.

- Hôm nay mày sao vậy? – Nam hỏi - Buồn…buồn...kiếm mày tâm sự thôi.

- Ừ...dắt xe vào đi.

Gia đình Nam vừa ăn cơm xong, bố mẹ nó đang xem ti vi, bản tin dự báo thời tiết nói rằng sắp tới thành phố sẽ nhiều mưa, nhỏ Hiền làm gì đó trong bếp. Tôi chào hai bác rồi lên phòng với Nam.

- Nói xem có chuyện gì.

- Chuyện tình cảm. – tôi nằm ụp xuống giường.

- Thất tình à?

- Ừ…con nhỏ tao yêu hình như có người khác rồi.

- Sao lại hình như...mày không chắc à?

- Thì tao thấy nó đi chơi với thằng khác mà.

- Nó có từ chối mày không?

- Hờ…tao còn chưa tỏ tình…lấy gì nó từ chối. – tôi mỉm cười.

- Ngu thế…lỡ đâu thằng đó là bạn của nó thì sao…mày phải nói cho nó biết tình cảm của mày chứ. Khi nào nó từ chối thì mới rút lui.

- Thì…tao cũng đang định thế…ai dè…bắt gặp hai đứa nó đi chơi với nhau…buồn quá.

- Đừng buồn…vợ thằng khác, người ta còn nhào vô tán ầm ầm nữa là…mày chưa chi đã nản. Cố lên – Nam vỗ vai tôi.

- Ừ…tao chưa bỏ cuộc mà. – tôi cười. “Cốc …cốc…anh Hai” – Hiền gọi cửa rồi bước vào.

- Có trái cây nè…hai anh ăn nhé.

- Cảm ơn em – tôi mỉm cười.

- Ừ…có em tao nè…cần tư vấn về con gái thì hỏi nó.

- Chuyện gì thế…muốn nhờ em làm quân sư tình yêu hả - Hiền hớn hở.

- Anh Nam giỡn đó. – tôi cười với Hiền.

- Gì vậy…cứ nói đi mà…biết đâu em giúp được. – Hiền vẻ năn nỉ.

- Ừm…thế nên mua quà sinh nhật gì tặng cho em gái? – tôi hỏi - Ơ…sao lại chuyển sang mua quà? – Nam ngạc nhiên - Để yên cho em nó tư vấn nào.

- Em gái của anh hả? – Hiền nheo mắt cười - Gần như vậy.

- Hi…vậy chắc là em nuôi chứ gì…nói xem tính tình cô ấy thế nào?

- Ừm…Dịu dàng, biết quan tâm. – tôi nói về Tiểu Vy.

- Giống em nhỉ - Hiền tủm tỉm – nếu là em thì em thích gấu bông.

- Chậc…mày có cả núi…hay cho anh Minh một con đi – Nam cười với em gái.

- Hứ…lần trước anh quên quà cho em, chưa bắt tội đấy?

- Chẳng phải tao mua cho mày cái bánh gato to chà bá lửa sao?

- Cái đó không tính…ăn vào …mất tiêu còn gì – Hiền phụng phịu.

- Ha ha… - tôi cười – vậy chắc anh sẽ mua gấu bông…cảm ơn Hiền.

- Hi…thôi em xuống nhà đây, anh ở lại chơi nhé. – Hiền chào rồi khép cửa lại.

Thằng Nam mở máy tính làm việc, tôi nhìn thấy tấm bảng Dartboard (bảng phóng phi tiêu) treo trên tường liền tiến lại rút mấy cái phi tiêu rồi nằm xuống giường phóng lên. “Phụp”- chiếc phi tiêu đầu tiên vào ô 7 điểm, “Phụp”- chiếc thứ hai vào ô 9 điểm. Phi tiêu thứ ba tôi nheo mắt thật kĩ, bỗng nhiên khuôn mặt của Huy hiện lên ngay trên tấm bảng, tôi như bị sự hờn ghen thôi miên, “phụp” – trúng ngay hồng tâm.

- Tao thật ghen tị với mày Nam à. – tôi nói - Chuyện gì?

- Về gia đình , về chuyện tiền bạc.

- Mày không thấy tao vẫn đang FA à…nhiều tiền chưa chắc đã tìm được tình yêu đâu.

- Nhưng có tiền thì dễ chinh phục được tình yêu chứ sao.

- Ừ tao thừa nhận…nhưng nếu đứa con gái yêu mày thật lòng thì những thứ phù phiếm ấy sẽ không phải là trở ngại. Quan trọng là tình yêu của hai người có đủ lớn để vượt qua.

- Mày là cử nhân kinh tế hay là triết gia vậy?

Thằng Nam quay lại nói với tôi.

- Mày có tin vào định mệnh không?

- Không tin - tôi đáp - Vậy thì tốt ...tao có câu này tặng mày.

- Sao – tôi ngạc nhiên.

- “Định mệnh là cây cầu ta xây để đến với người ta yêu”.

- Mày kiếm đâu ra câu đó vậy?

- Từ một bộ phim – Nam mỉm cười và quay lên tiếp tục làm việc.

Tôi gác tay lên trán, suy nghĩ một hồi về câu đó. Đúng…tình yêu không tự đến, nó cần phải được dựng xây, tôi đã xây được gì? Chưa gì cả…chưa khi nào hẹn hò với Tiểu Quỳnh, cũng chưa nói với nàng những lời yêu thương. Dù giữa nàng và Huy có là gì đi nữa, tôi cũng phải chiến đấu cho cơ hội của chính mình, phải giành lấy trái tim nàng. Chỉ khi nào Tiểu Quỳnh nói với tôi, nàng đã yêu người khác thì tôi mới từ bỏ.

- Cảm ơn mày về câu đó – tôi nói với Nam.

- Không có chi.

Xoay đầu sang bên thành giường, tôi phát hiện trên kệ, tấm ảnh Nam và một cô gái chụp chung. Cô gái đeo mặt nạ chỉ che đi đôi mắt, Nam hôn lên má nàng.

- Ảnh bạn gái à?

- Hả…- Nam quay ghế lại – À…bạn gái cũ…có lần tao kể cho mày nghe đó.

- Mày vẫn chưa quên sao?

- Ừ...

- Chụp ở đâu mà không gian lạ vậy?

- Dịp lễ hội haloween.

- Mày cũng nên cho mình một cơ hội…nhớ mãi tình xưa thì FA cả đời đấy.

- Tao biết rồi. – Nam cười buồn.

Tôi nhìn cô gái, không hiểu cô là người thế nào mà khiến Nam yêu đến vậy, tiếc là không thấy cả khuôn mặt, nụ cười của cô làm tôi có cảm giác quen quen, hình như gặp ở đâu rồi. Tôi đặt tấm ảnh lên bàn, thật ngay ngắn.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 171

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.