Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TẬP 2 - Chương7

Phiên bản Dịch · 4189 chữ

Thứ 3… Sáng hôm nay, tôi bắt đầu ngày mới bằng cách pha cho mình một tách espresso theo phong cách “không cần máy”, kết quả là sau đó phải uống Nescafe. Tôi mở máy tính lên để kiểm tra mấy cái bản vẽ, thói quen trước khi làm việc là thế này: facebook (từ cái ngày hôm ấy...) –“không có tin nhắn, một vài lời mời like trang quảng cáo, bạn bè đăng những status nhảm nhí và không thể nhịn cười”, vnexpress – “ Trung Đông đang đánh nhau, Châu Phi vẫn đói, Triều Tiên chuẩn bị thử vũ khí hạt nhân…tai nạn giao thông tại abc, một vụ hiếp dâm nào đó ở xyz…bla…bla”. Xem một hồi chán chê cuối cùng tôi dừng lại ở dòng tip – “đám cưới của hoàng tử William và tân công nương Kate Middleton”. .

Đọc xong bài báo, bạn biết tôi nghĩ gì không?

Suy nghĩ thứ nhất: “Thật không công bằng, tại sao anh ta vừa sinh ra đã có giang sơn trải dài khắp năm châu, khoác lên mình tước hiệu hoàng tử, được bao nhiêu em chân dài vây quanh và giờ chàng ta sắp kết hôn với một cô gái xinh đẹp như Kate, trong khi trên quả đất này có bao nhiêu đứa trẻ sinh ra đã là trẻ mồ côi, lo đói ăn hằng ngày? Ý tôi là thế giới ở thế kỉ 21 vẫn đầy rẫy bất công, phân biệt chủng tộc, giai cấp và giàu nghèo, nhưng thôi …ý kiến cho lắm cũng chẳng thay đổi được gì, tôi đâu phải tổng thống Mỹ để có thể bảo Isareal ngừng xâm lược Palestine, cũng không phải Bill Gate để có tiền đi làm từ thiện khắp thế giới ”.

Suy nghĩ thứ hai: “Dù sao cũng chúc mừng William, tôi nghĩ anh ấy sẽ hạnh phúc với Kate, và đàn ông Anh Quốc cũng sẽ hạnh phúc vì bớt được một đối thủ đáng gờm, xin thay họ cảm ơn Kate Middleton (giá như tôi biết email của cô ấy). Nếu tôi là William chắc chắn tôi sẽ đi tìm một em trong nhóm SNSD, thật là tiếc cho Yoona”.

Suy nghĩ thứ ba: “Thật là một câu chuyện lọ lem thời hiện đại, nhưng khoan…nếu đổi vai thì sao? Nếu Kate là công chúa và William là một anh chàng ất ơ nào đó, ở một cái xó xỉnh nào đó, liệu họ có gặp nhau? Họ có yêu nhau? Với kinh nghiệm hai mươi mấy năm, tôi tin chắc sẽ không có chuyện cổ tích nào ở đây cả. Nếu tôi là một anh chàng giàu có và đẹp trai thì tôi…đương nhiên sẽ thích một em, miễn là cô ấy xinh đẹp, ý tôi chỉ là thích thôi nhé còn yêu thì đợi hồi sau sẽ rõ. Còn một cô gái thì sao…theo ý kiến của tôi, không nhất thiết cô ấy phải xinh đẹp và giàu có, ngay cả một cô nàng bình thường cũng muốn làm lọ lem … từ nhỏ nàng đã được mẹ kể những câu chuyện cổ tích thế nên khi lớn lên nàng mơ đến một ngày sẽ có chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến cầu hôn. Ở Sài Gòn thì không kiếm đâu ra bạch mã (thật ghen tị với William, có lẽ anh ta có cả đàn) nhưng một em Audi cũng tạm chấp nhận được.” Sau khi đọc xong câu chuyện tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang cho bản thân, thực tế thì tôi đang đóng vai chàng lọ lem và Tiểu Quỳnh là công chúa, nàng ở một lâu đài quá cao, và vì tóc nàng ngắn nên chỉ có đi bằng trực thăng thì may ra tôi mới lên đến chỗ nàng…tình hình thật là tệ làm sao. Nghĩ vớ vẩn hết một tiếng, tôi quay lại làm đồ án với hy vọng trong tương lai tươi sáng, sẽ mua một chiếc trực thăng.

Tối hôm ấy, nhóc Huy đi học võ với bố Nhân (Phần 1), cậu nhóc lon ton chạy trên thảm thì vấp phải chân tôi té cái uỵch, tôi vội cúi xuống bế cu cậu đi về mép thảm ngồi với Thảo.

- Có đau không? – tôi hỏi.

- Dạ không đau. – nhóc nói nhỏ, tôi nhìn sang bên anh Nhân, anh cười.

- Hi…dễ thương quá…đưa cho em bế đi anh – Thảo đề nghị.

- Ừ…đây…nặng lắm đó – tôi nhấc thằng nhóc lên bỏ vào lòng Thảo.

Chơi với chúng tôi được vài phút, nhóc Huy bắt đầu thấy chán Thảo, cứ lắc đầu quầy quậy. Bên kia Bảo lại mon men định ngồi cạnh Tiểu Quỳnh. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi vội đề nghị Thảo.

- Cho anh mượn thằng nhóc.

- Hả…mượn? – Thảo ngạc nhiên.

- Ừ…nhanh nào – không đợi Thảo đồng ý, tôi đã bế nhóc Huy lên và đi về chỗ Tiểu Quỳnh trước Bảo. Tôi ngồi xuống cạnh nàng trước sợ ngỡ ngàng của anh chàng. Bảo tỏ vẻ không hài lòng nhưng đành ngậm bồ hòn ngồi sang một bên.

- Ôi…dễ thương quá…Huy, ba con đâu? – Tiểu Quỳnh nựng má thằng nhóc.

- Dạ…ba kia kìa – Huy chỉ anh Nhân, anh đang tập cùng một người khác.

- Huy…con nói xem cô Quỳnh đẹp không? – tôi hỏi thằng bé, Tiểu Quỳnh chau mày nhìn tôi.

- Dạ…đẹp…nhưng không bằng bé Heo.

- Bé Heo nào vậy? – nàng hỏi.

- Dạ…em gái con, bé Heo mập như heo ý, dễ thương lắm. – thằng bé vừa nói vừa lúc lắc cái đầu.

- Vậy cô Quỳnh mà muốn đẹp bằng bé Heo thì phải làm sao? – tôi hỏi.

- Dạ…cô cũng phải mập như heo ý – nhóc Huy hồn nhiên nói.

- Gì…hả…lợi dụng thằng bé chọc Quỳnh à – nàng mím môi.

- Hơ…oan uổng quá…Huy…cô Quỳnh trách nhầm chú phải không con?

- Dạ. – nhóc gãi gãi đầu.

- Hứ. – nàng chẳng thèm nói với tôi quay sang chơi với Huy.

Lúc đi về, tôi vội chạy theo Tiểu Quỳnh ra bãi xe.

- Đi theo làm gì vậy? – nàng hờ hững hỏi.

- Đi cùng cho vui – tôi cười.

- Có thấy vui gì đâu.

Trước mặt chúng tôi lúc đó là một đám nhóc chừng 12-13 tuổi đang chơi bóng rổ, một nhóc ném bóng đập vào bảng dội ra, lăn đến chân Tiểu Quỳnh, nàng cúi xuống cầm trái bóng lên.

- Cho em xin lại ạ - thằng nhóc lễ phép.

- Đây …chụp nhé – nàng tung trái bóng về thằng bé với vẻ thích thú.

- Quỳnh biết chơi không?

- Quỳnh không biết.

- Hai chị em thiệt là khác nhau…Trúc Quỳnh chơi bóng giỏi lắm – tôi cười.

- Giỏi thì đi chơi với Trúc Quỳnh ý. – nàng vờ giận, bỏ đi.

- Ơ…gì mà…này… hay Minh tập cho Quỳnh chơi bóng nhé. – tôi chạy lên cản nàng.

- Không thèm…tránh ra. – nàng cố lách qua hai cánh tay giang rộng của tôi nhưng không được.

- Tập đi mà…bóng rổ vui lắm. – tôi cười.

- Vui gì mà vui… Mà ai nhờ Minh dạy chứ? – nàng nheo mắt hỏi.

- Chơi mới biết vui chứ…cái này coi như Minh trả công Quỳnh dạy Minh pha cà phê.

- Hừ…vậy được rồi, tập thế nào – nàng khẽ cười.

- Cho chú mượn trái bóng nhé – tôi chạy lại mượn bọn trẻ trái bóng không dùng đến và cùng Tiểu Quỳnh đi về chiếc rổ ở cuối sân.

Dạy Tiểu Quỳnh bóng rổ thật là mệt nhưng cũng rất vui. Nàng hầu như không có khiếu trong việc nhồi bóng.

- “Bịch…bịch”…ôi lại văng đi rồi…nhặt giúp Quỳnh đi.

- Trời…lần thứ 1000 rồi đấy.

- Nói quá à…mới dạy người ta được 15 phút.

- Được rồi… nhìn nè…nhồi bóng từ từ thôi…khi bóng nẩy lên thì hãm lại một chút rồi đẩy nhẹ xuống, thật nhịp nhàng.

- Biết rồi…biết rồi…đưa bóng đây. – nàng giành lấy trái bóng và tiếp tục nhồi bóng.

Lần này vẫn vậy, quả bóng không chịu nằm yên trong tay nàng.

- Hu…khó quá à…không học nữa đâu. – nàng phụng phịu.

- Gì vậy…y như con nít…thôi được rồi…học ném bóng nhé.

- Ừ…được đó…ném bóng vô rổ đi. – nàng thích thú.

- Quỳnh nhìn nhé…mắt nhìn thẳng về phía rổ, thu tay lại, đặt dưới quả bóng…búng bóng lên vừa đủ lực…đó ..”bụp” – bóng vào rổ.

- Dễ mà…để Quỳnh thể hiện nè.

- Không dễ đâu…cái này khó lắm đấy.

Nàng thu tay ném, trái bóng không hiểu có phải được phù phép gì hay không mà rơi tõm vào rổ. Tiểu Quỳnh nhảy cẫng lên sung sướng, hai chị em nhà này thiệt có cách ăn mừng giống y hệt nhau.

- Oh…yeah.

- Wao…hên vậy – tôi trố mắt.

- Hên gì chứ…Quỳnh có khiếu mà.

- Hờ…thôi thôi leo hơi cao rồi đấy.

Những lần sau, nàng ném chẳng vô trái nào, mỗi lần ném trật Tiểu Quỳnh lại tự mình đi nhặt bóng về ném lại, nàng thực sự quyết tâm và không có chút dấu hiệu sẽ bỏ cuộc.

- Ơ…cái rổ như vậy mà ném hoài không vô…thiệt là ghét quá đi. – nàng dậm chân.

- Đã bảo là không dễ mà…cầm bóng lên…Minh hướng dẫn lại cho – tôi tiến sát lại chỗ nàng, đứng ngay sau lưng, nhẹ nhàng chỉnh tay nàng trên trái bóng. Tiểu Quỳnh vẻ ngượng ngùng, nàng hơi cúi đầu, tôi khẽ nói.

- Đứng yên nào…mắt nhìn thẳng về rổ…nâng bóng lên một chút – tôi đặt bàn tay mình dưới tay nàng sau đó rời ra – Quỳnh ném đi. – nàng bỗng dừng lại vài giây, ngoái đầu ra sau nhìn tôi, tôi hấp háy mắt như muốn hỏi – “gì vậy?”, nàng khẽ cười và ném trái bóng về rổ, lần này bóng đã vào.

- Bravo…Quỳnh giỏi lắm.

- Hên thôi mà – nàng mỉm cười.

- Hôm nay tập đến đây thôi. – tôi nhặt trái bóng, nhảy lên bỏ vào rổ một cách nhẹ nhàng.

- Sao Minh làm hay vậy – nàng trầm trồ.

- Hay Quỳnh thử lấy bóng từ tay Minh xem – tôi nhồi bóng.

- Lấy thế nào?

- Bằng cách nào cũng được miễn là lấy được bóng, giống như trong bóng đá ấy…nào bắt đầu – tôi nhồi bóng giữa hai chân mình.

- Để xem…Quỳnh sẽ lấy được – nàng tiến lại, đưa tay chụp trái bóng nhưng tôi đã chuyển nó sang tay khác.

Tôi vờn Tiểu Quỳnh như vậy hết mấy phút, nàng dùng đủ mọi thủ đoạn để tranh bóng thậm chí, ôm người, kéo áo, kéo tay, đẩy… lấn nhưng vẫn không sao lấy được, phút cuối khi đang giành bóng, Tiểu Quỳnh mất đà suýt ngã, tôi vội nhào tới tóm lấy vai nàng giữ lại. Nàng nhìn tôi trân trân, mặt lấm tấm mồ hôi, mắt không chớp, tôi khẽ cười, đưa đầu tiến sát lại …chầm chậm…nhưng nàng vội đẩy ra, bước lùi lại, má ửng đỏ.

- Minh…chơi xấu…có trái bóng mà cũng không nhường Quỳnh. – nàng làm bộ tức tối.

- Ơ… - tôi há hốc mồm trước phản ứng kì lạ của nàng.

- Minh giỏi bóng rổ nên bắt nạt Quỳnh – nàng mím môi đi lại lấy ba lô rồi bước ngang qua tôi, cố tình lấn một cái cho bõ tức.

- Hơ hơ – tôi cười và rượt theo – biết lỗi rồi…cho xin đi.

- Không cho…hứ.

- Thiệt là… - tôi cười.

- Sáng mai Minh rảnh không?

- Ừ rảnh…chi vậy?

- Đến nhà văn hóa chơi cầu lông…Quỳnh phải phục thù – nàng vỗ hai tay vào nhau cười đắc ý.

- Phục thù á…thôi không chơi đâu. – tôi lắc đầu.

- Gì hả…Sợ thua chứ gì – nàng gãi ngay vào sĩ diện của tôi.

- Ai sợ thua…chỉ lo Quỳnh trúng uất ức thần chưởng của Minh thì khổ.

- Hứ…vậy sáng mai 6h. – nàng nói xong bước thẳng lại chỗ xe.

- Okê. – tôi cũng quay đi.

Sáng hôm sau, tiếng piano bản Romance đánh thức tôi, với tay lấy điện thoại, tôi thì thào.

- Mới sáng ai phá đám vậy? Để cho bố ngủ.

- Tiểu Quỳnh nè.

- Tiểu với Đại gì ở đây.

- Quỳnh nè…mau dậy đi, giờ còn ngủ nữa…15 phút phải có mặt ở nhà văn hóa đấy.

- Quỳnh …nào – tôi ném điện thoại đi, chui vào chăn ngủ tiếp….5 giây sau…tôi bật dậy chạy vào phòng vệ sinh để đánh răng.

Bên trong nhà văn hóa có một sân thi đấu cầu lông với sáu sân nhỏ, được vẽ vạch và có lưới đàng hoàng. Tiểu Quỳnh mặc một đồ thể thao màu trắng, chiếc quần thun ngắn để lộ đôi chân dài … “miên man”.

- Nhìn gì vậy?...Vợt của Minh nè.

- Ừ…À…chơi thế nào đây? – tôi gãi đầu.

- Không phải chơi mà là thi đấu.

- Hở…nghiêm trọng vậy. – tôi nhăn mặt.

- Đánh ba ván, mỗi ván 21 điểm, ai thắng hai ván trước thì win.

- Cái này Minh biết mà. – tôi cười.

Hiệp 1… Tiểu Quỳnh có những pha phát cầu khá là khó chịu, trái cầu bay ngang ngực rất khó đỡ, chính vì vậy mà tôi thua liền mấy điểm đầu. Sau một hồi áp đảo nàng đã dẫn trước với tỉ số 5-0, Tiểu Quỷnh tủm tỉm.

- Uất ức thần chưởng…tiếp chiêu – nàng phát cầu.

Tôi vội lùi lại đánh cầu lên cao, Tiểu Quỳnh bật cao đập cầu, trái cầu bay cái vút…nhưng may làm sao tôi đỡ được. Nàng thực hiện một pha bỏ nhỏ vào góc lưới, tôi vội lao tới vớt cầu lên, trái cầu bay về cuối sân, nàng xoay người đập cầu bay thẳng qua lưới, tôi đưa vợt cản lại, trái cầu rơi xuống sân. Ồ..yeah…5-1, dù chưa có dấu hiệu nào sáng sủa nhưng ít nhất tôi cũng hy vọng mình sẽ không thua muối mặt.

Từ khi giành được điểm đầu tiên, sự tự tin của tôi lên cao vời vợi, tôi liên tục làm gián đoạn mạch lên điểm của Tiểu Quỳnh, hết hiệp 1 nàng thắng 21-14. Tôi chạy ra ngoài mua hai chai revive, mặt lấm tấm mồ hôi Tiểu Quỳnh vừa thở vừa cười nhận lấy chai nước.

- Cảm ơn Minh.

- Quỳnh chơi giỏi quá?

- Hi…Khi rảnh, Quỳnh hay chơi cầu lông với ba.

- Thảo nào…uất ức thần chưởng mới uy lực như vậy.

- Hứ …để xem Minh trụ được bao lâu…chơi tiếp đi. – nàng đứng dậy.

Hiệp 2… Rõ ràng là về mặt kĩ thuật nàng giỏi hơn tôi, nhưng thể lực thì chưa chắc, tôi quyết định khai thác triệt để điểm yếu này. Tôi cố gắng giảm cơ hội dứt điểm của nàng, kéo dài thời gian mỗi hiệp cầu để nàng phải di chuyển càng nhiều càng tốt, khi nào nàng đã thấm mệt…tôi mới có cơ hội vươn lên.

Khi điểm số đang là 9 – 5 nghiêng về Tiểu Quỳnh, tôi vừa giành được quyền phát cầu. Cầu bay về cuối sân, nàng lùi lại đập cầu, trái cầu không rơi thẳng xuống mà vẫn bay trên cao, tôi đánh cầu về góc sân bên kia, tiểu Quỳnh lại nhảy lên đập cầu, tôi đánh cầu về góc bên này, nàng lại nhảy lên, lần này trái cầu cắm xuống sân, nhưng tôi kịp vớt lên, cầu bay sát mép lưới, nàng chạy lên cứu kịp, tôi đẩy cầu về cuối sân, Tiểu Quỳnh lại chạy theo cứu được, lần này tôi bỏ nhỏ ngay trên lưới, dù rất cố gắng nhưng nàng đành bó tay. O..yeah. 9 - 6 Bằng thủ đoạn hết sức “tàn nhẫn”, kể từ pha đôi công “thần thánh” ấy tôi liên tục khiến nàng chạy lên chạy xuống, chạy qua chạy lại để cứu cầu. Tiểu Quỳnh thấm mệt, mồ hôi rơi lả tả. Khi nàng đang dẫn trước với tỉ số 15 -13, nàng vừa thở vừa nói.

- Hơ..hơ…Nghỉ chút đi Minh.

- Ơ…sao lại nghỉ, hết hiệp rồi nghỉ…chơi tiếp. – tôi gạt phắt đi.

- Hả… - Tiểu Quỳnh nhăn nhó.

Những đường cầu tiếp theo của nàng dẫn trở nên kém chính xác, tôi kiếm được mấy điếm nhờ việc nàng đánh cầu dính lưới hay ra ngoài sân. Lần này nàng quyết năn nỉ.

- Nghỉ một chút đi mà…Minh đánh nhanh quá à.

- 19 -19 rồi còn hai điểm nữa thôi, cố lên…rồi Minh cho Quỳnh nghỉ thoải mái.

- Đồ độc ác. – nàng cau có.

- He he…thi đấu mà lại. – tôi cười đắc ý.

Chúng tôi giằng co đến điểm thứ 22, trong pha đập cầu cuối cùng, cầu bay thẳng vào mặt Tiểu Quỳnh, nàng kêu lên.

- Á… - Có sao không? Đâu đưa xem – tôi ném cái vợt chạy lại chỗ nàng.

- Trúng ngay trán người ta…sưng một cục đây nè – nàng giận dỗi.

- Có sưng đâu…Xin lỗi mà…Minh không cố ý.

- Hứ…thắng rồi nói gì chẳng được – nàng vờ giận đứng dậy lấy chai nước.

- Hê hê…cũng lạ ha, đó là pha lội ngược dòng thần thánh nhỉ? – tôi cười.

- Ăn may thôi, ván sau Minh thua là cái chắc.

- Thắng thua với Minh đâu có quan trọng. – tôi khẽ cười.

- Nhưng với Quỳnh quan trọng…thua ai thì được nhưng thua Minh tức lắm. Nhất là hôm qua, Minh còn trêu Quỳnh.

- Trêu Quỳnh khi nào? – tôi ngạc nhiên.

- Thì hôm qua, Minh…à…mà thôi…biết trêu là được rồi. – nàng lúng túng.

- Cái đó đâu gọi là trêu - tôi cười.

Nghỉ mới được mấy phút tôi đã kêu nàng đứng dậy.

- Chơi tiếp thôi.

- Ơ…mới nghỉ một chút mà, Minh định giết người chắc.

- Nghỉ mấy phút rồi …chơi nhanh đi Minh còn về có việc – tôi giục.

- Sao bảo Minh rảnh mà?

- Vừa nhớ ra có việc bận…thôi nào, đứng dậy – tôi cười và kéo nàng dậy.

Hiệp 3, thủ đoạn hạ lưu - “ỷ mạnh hiếp yếu” đã không mấy tác dụng, nàng đã nghĩ ra đối sách và giờ thì đến lượt Tiểu Quỳnh vờn tôi, chạy khắp sân muốn khùng luôn, chắc là muốn trả đũa hiệp trước. Khi điểm số cuối được sắp được ghi, tôi quyết định tung chiêu cuối ra - “chuồn”.

- A...đau chân quá...chắc Minh bị chuột rút rồi.

- Gì vậy...có sao không...để Quỳnh xem - nàng lo lắng - Thôi nghỉ ở đây đi...Minh không chơi được nữa đâu.

- Ơ….Quỳnh sắp thắng rồi – nàng phụng phịu - Thôi để hôm khác chơi ha – tôi cười.

- Minh ăn gian – nàng giậm chân, bực bội.

- Chứ giờ biết làm sao...ui da...đau quá. - tôi vờ nhăn nhó.

- Không chơi nữa thì Minh nhận thua đi - nàng mỉm cười - Không thích. – tôi lắc đầu.

- Ơ…không chịu đâu…Minh là con trai mà.

- Con trai thì sao chứ?

- Minh phải nhường Quỳnh chứ sao?

- Thi đấu là thi đấu, trai gái gì ở đây.

- Ghét…Minh nhận thua đi.

- Không thích…hôm sau chơi tiếp thì được - tôi cười.

- ………. – Tiểu Quỳnh vờ dỗi chẳng thèm nói nữa, đi về ghế ngồi nghỉ. Tôi phì cười nhìn bộ dạng của nàng rồi ra ngoài mua hai chai nước, đôi chân vô tình làm lộ “thủ đoạn” của tôi - Của Quỳnh nè.

- ……… - nàng làm thinh.

- Không uống thì Minh uống hết cho xem. – tôi tu chai nước ừng ưc.

- Đồ ăn gian – nàng mím môi giành lấy chai nước.

- Được rồi xem như Quỳnh thắng được chưa?

- Không thể xem như, rõ ràng Minh ăn gian... lại còn giả vờ bị đau chân – nàng lắc đầu.

- Ừ thì Minh thua….xin lỗi.

- Vẫn chưa đủ chân thành. – nàng bĩu môi.

- Hả… Người gì đâu mà ngang như cua. – tôi nhăn mặt không thèm năn nỉ nữa.

- Hi…Lan càng cua mà lại - nàng tủm tỉm.

Lúc ra xe, Tiểu Quỳnh hỏi tôi.

- Nếu Quỳnh là một con cua thì Minh sẽ làm gì?

- Ai biết làm gì với một con cua ngang ngạnh chứ? – tôi suy nghĩ.

- Thiệt là dở quá…khi nào biết thì trả lời nhé. – nàng mỉm cười.

Tối thứ 5 vẫn tại nhà văn hóa… Khi chuẩn bị vào gửi xe, Trúc Quỳnh tựa bên chiếc mô tô đứng ngay gần cổng.

- Sao chưa vào lớp à? – tôi hỏi.

- Hôm nay không thích học, đang muốn rủ ông đi chơi đây. – nàng cười.

- Đi chơi…không …không…tha cho tui đi – tôi lắc đầu định đi ngang qua, nhưng nàng vội chạy lên chặn lại.

- Tôi không dẫn ông đi bar nữa đâu.

- ….. – tôi vờ không nghe vẫn dắt xe vào.

- Tôi cũng không bảo ông chạy xe nữa…tui nói thiệt đó…đi chơi với tui đi. – nàng năn nỉ, lần đầu tui thấy Trúc Quỳnh mềm mỏng như vậy…điều đó khiến tôi mủi lòng. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh đắc tội với Tiểu Quỳnh, tôi gạt phắt đi.

- Bà đi một mình đi.

- Biết là ông sẽ từ chối mà – nàng rút chìa khóa xe – Thế nào…có đi không?

- Tha cho tui đi mà – tôi nhăn mặt – “thiệt chưa thấy nhỏ nào bá đạo thế này” - Đi đi mà…đang buồn lắm.

- Được rồi…nhưng thống nhất là không đi bar, không phóng xe và phải về sớm.

- Okê…baby…lên đường thôi. – nàng trả tôi chìa khóa và nhảy lên xe.

- Nhưng đi đâu?

Chúng tôi sang nhà anh Long, Trúc Quỳnh bảo tôi gửi lại xe ở đó rồi đi chung mô tô với nàng. Tôi bắt đầu dự cảm điềm chẳng lành nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi. Nơi tiếp theo chúng tôi đến là một phòng thu âm, Trúc Quỳnh bảo muốn gặp mấy người bạn. Vừa bước vào phòng thu, một bạn nữ đã ôm chầm lấy Trúc Quỳnh.

- Con quỷ mày trốn đi đâu lâu vậy?

- Tao nghỉ ngơi…bây giờ muốn quay lại nè, nhóm vẫn chào đón chứ? – nàng cười.

- Tất nhiên rồi, mừng em quay lại – một anh chàng tóc dài cụng tay với Trúc Quỳnh.

- Còn nhớ ai đây không? – một cậu khác định ôm nàng.

- Thằng Quỷ…tha cho chị mày đi – nàng đẩy ra.

- Còn anh nữa người đẹp ơi – một ông anh chừng 30 mỉm cười.

- Tưởng anh quên em rồi chứ - nàng cụng tay với anh.

- Chàng nào đây Quỳnh…Bạn trai mày à? – cô bạn nhìn tôi tủm tỉm.

- Chào mọi người…mình là Minh – tôi gật đầu chào.

- Bạn mình đó…giới thiệu với ông, các bạn trong nhóm nhạc của tui, đây là Tùng, Quyết, Mai Linh và anh Vũ, chủ phòng thu. – nàng chỉ từng người.

- “Chào cậu”….”Hi”…”Bạn mày đẹp trai nhỉ” - Con quỷ này…đã bảo là bạn mà – Trúc Quỳnh vờ đánh Mai Linh.

Nhóm nhạc của Trúc Quỳnh tối nay đang thu một ca khúc mới, Mai Linh là hát chính, Quyết chơi guitar còn Tùng đệm một chiếc trống nhỏ, anh Vũ bảo đó là thể loại Acoustic. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một phòng thu âm, anh Vũ làm việc trên một chiếc bàn đầy những nút điều chỉnh âm thanh, ngăn cách với nhóm nhạc bởi một tấm kính, phòng thu được cách âm, Mai Linh hát vào một chiếc mic to. Tôi và Trúc Quỳnh ngồi trên ghế ngay sau lưng anh Vũ, nàng vừa nghe vừa nhịp chân theo tiếng guitar, bên cạnh tôi lúc này và các nhạc cụ như guitar điện, saxophone, sáo…

Bản thu vừa hoàn thành, chúng tôi vỗ tay, Mai Linh bước ra đề nghị Trúc Quỳnh.

- Mày cũng hát một bản đi Quỳnh.

- Okê… - nàng bước vào phòng Trúc Quỳnh nói gì đó với Tùng và Quyết sau đó đeo headphone và bắt đầu thử giọng. Trong khi đó Mai Linh quay sang hỏi thăm tôi.

- Minh cũng học nhạc viện à?

- À…không mình là dân ngoại đạo…mình học xây dựng ở bên trường Kiến Trúc.

- Vậy sao mà quen Trúc Quỳnh.

- Tình cờ thôi. – tôi khẽ cười.

- Những chuyện tình cờ …thường đáng nghi lắm …hi – Mai Linh tủm tỉm.

Sau một hồi dạo đàn, Trúc Quỳnh bắt đầu hát, đây là lần đầu tôi nghe cô nàng bá đạo này hát, giọng ca êm ái, đầy những xúc cảm thiết tha, tiếng guitar nhẹ nhàng hòa vào tiếng hát.

Đôi khi cất tiếng khóc trong màn đêm héo sầu Đôi khi nhớ đến anh trong lòng em bao đớn đau Đôi khi muốn hát để vơi nhẹ đi nỗi lòng Để ngàn câu ca bay theo những nỗi nhớ mong ……..

Vì em chỉ yêu, yêu mỗi anh, xin anh thứ tha I'm a little girl, just a little girl …… Sau bài hát, Trúc Quỳnh thể hiện một bản violin nữa, tiếng vĩ cầm từ một violinist thực sự có một sức hút kì lạ, có những đoạn ngân dài du dương nhưng cũng có khi gấp gáp dữ dội, nàng chơi bằng tất cả niềm đam mê, có lúc tôi thấy Trúc Quỳnh nhắm mắt lại nhưng vẫn kéo dây, tiếng đàn như chứa cả nỗi niềm không thể nói.

Bạn đang đọc Giá Như Dừng Yêu của Tuyệt Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LacThien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.