Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 17

Tiểu thuyết gốc · 1089 chữ

An Thiên Bảo đem cơ thể đã có dấu hiệu đông cứng của xác chết trở về biệt thự. Xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự nằm sâu trong khu rừng thông, nó hoàn toàn cách biệt khỏi thế giới ồn ào bên ngoài.

Cửa sắt xám "kịch kịch.." mở ra, chiếc xe lao nhanh vào, bánh xe thêm vài trăm mét dọc theo hàng liễu, biệt thự màu trắng hiện ra trước mắt. Xe phanh gấp để lại tiếng ma sát xuống mặt đường "kít..." kéo dài. Một người tóc hoa râm, tầm 50 tuổi từ bên trong đi ra cung kính cuối đầu:

- Cậu chủ, cậu đã về.

- Ông Diêu, ông qua đây mang cô ta vào! - Thiên Bảo phẩy tay ra hiệu, lúc này người quản gia già mới chú ý thấy còn một người trong xe, không, là một cái xác nữ giới. Ông lo lắng nhìn cậu chủ rồi mở cửa xe ôm cô gái vào nhà. Thiên Bảo xuống xe cửi chiếc áo bên ngoài dính có máu dứt khoát ném vào chậu hoa gần đó, mùi máu làm anh phát nôn. Bước chân dài nhanh chóng theo sau đi vào, vừa đi vừa nói vọng theo sau ông quản gia:

- Ông hãy đem cổ đếm phòng rượu.

- Dạ! Cậu chủ.

Phòng rượu thực chất là một hầm băng chuyên ủ rượu, đem cái xác quẳng vào đấy không chỉ có tác dụng bảo vệ nó khỏi thói rửa còn duy trì được hình dáng ban đầu trong một thời gian dài, nhiệt độ bên trong âm 80 độ, người vào vài phút cả cơ thể gần như đóng băng.

Thiên Bảo lên phòng thay bộ quần áo đầy máu ra, đứng dưới vòi nước ấm, nước chảy mạnh dội vào người rửa trôi đi mùi tanh hôi, hắn bị dị ứng với mùi máu, cứ khi nào nhìn thấy máu, ngửi thấy nó là hắn lại nhớ đến cha. Dòng nước nhanh chóng giúp hắn tỉnh táo lại. Hắn nghĩ: Nếu cô ta đã thoát ra thân xác Thanh Nhã liệu rằng bây giờ cô ta đang bám vào một người nào đó hay không? Làm cách nào mới tìm được đây? Đáng chết! Hừ!

"Rầm..." Hắn đấm mạnh vào tấm gương, lực mạnh đến mức tấm gương vỡ ra, mảnh thuỷ tinh ghim vào tay hắn chảy máu đầm đìa.

"Cốc cốc cốc..."

- Cậu chủ. - Quản gia già đến thông báo.

- Chuyện gì? - Thiên Bảo nghi ngờ hỏi, chẳng phải chỉ đem đi cất một cái xác thôi sao, có cần đến làm phiền hắn nữa không?

- Cậu chủ, cô gái ấy... Cô ta muốn gặp ngài! - Lão quản gia e ngại nói.

Khi ôm vừa vào hầm băng đặc cô gái nằm vào một tảng băng lớn có làm dạng hòm đủ rộng để chứa rượu, rồi quay lưng định trở ra thì cổ tay của ông bị giữ lại. Thật sự là muốn hù chết người đi. Tuy ông không sợ thần, không sợ quỷ nhưng mà cũng có lúc bị doạ rớt mật quá. Ông không dám quay đầu lại nhìn. Không đợi ông suy nghĩ nên thoát khỏi đôi tay lạnh ấy, cô ta đã cất giọng nói:

- Ông Diêu, con muốn gặp anh hai.

Giọng nói yếu ớt lại có chút gì đó thân thuộc, hình như đã rất lâu rồi ông mới được nghe lại tiếng gọi đó, chỉ có thể là cô chủ, cách gọi ông Diêu chỉ có cô cậu chủ gọi như thế. Nhưng mà... Làm sao có thể chứ? Cô chủ đã chết cách đây mười mấy năm rồi.

- Được, tôi sẽ đi thông báo cho cậu chủ ngay. Cô có thể buông tôi ra được rồi chứ? - Lập tức đôi tay ấy rời đi, ông cũng chạy đi ngay.

Biết cậu chủ đang tắm ông mạn phép nói nhưng không biết vì sao cậu chủ lại kích động như thế lao từ trong phòng tắm ra trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm.

- Ông Diêu, vừa nói cô ta tìm tôi? - Hắn không tin, trên trán nhổ xuống vài giọt nước không biết là nước còn động lại sau khi tắm hay là mồ hôi.

- Phải, hình như là.... - Ông quản gia ấp úng không biết có nên nói với cậu chuyện đó hay không, nói rằng có lẽ người trong hầm băng đó là cô chủ.

- Là gì? Ông còn ấp mở chuyện gì nửa. Rốt cuộc là cô ta nói gì? - Quả thật hắn đang tức giận nên giọng nói trở nên đáng sợ. Ông Diêu nghe xong cuối thấp đầu, dù là quản gia cho nhà họ An từ khi ông chủ còn sống đến lúc ông chủ mất đi thì ông vẫn luôn trung thành hết mức nên cậu chủ luôn kính trọng ông, không bao giờ lớn tiếng. Nhưng lần này thái độ của cậu rất khác, ông cũng đoán được phần nào sự việc này rất nghiêm trọng.

- Cô ấy không có nói gì nữa, chỉ bảo muốn gặp cậu. Nhưng mà theo cảm giác của tôi thì hình như cô gái ấy là em gái cậu. Cô chủ đã trở về rồi.

An Thiên Bảo sững người, không tin vào lời nói của lão quản gia. Anh liền chạy vụt đi hướng hầm băng mà tới. Vừa chạy vừa nghĩ miên man.

"Em gái anh? An Vy sao? Chuyện này có quá hoang đường hay không? Không thể nào! Có lẽ là cô ta, Dạ Dược đã quay lại! Cổ muốn dụ anh vào để lấy thân thể anh làm nơi nuôi dưỡng linh hồn ác của mình."

Anh vừa nghĩ liền đứng sững lại, chỉ cách một vào bước chân nửa là đến cửa của hầm băng. Nếu quả như đúng theo suy nghĩ của anh thì...

"Không được! Không thể bị cô ta mượn xác được. Đến khi đấy không còn ai biết về sự hiện diện vô lý của cô ta. Dạ Dược sẽ một lần nữa trở, nhiều người nữa sẽ chết, họ sẽ mất đi người thân nhất của mình mà không biết lý do, họ sẽ rất đau khổ. Cái cảm giác mà mình từng mất đi người thân."

Ánh mắt lạnh của anh nhìn vào cánh cửa trước mắt, nội tâm không ngừng đấu tranh kịch liệt. Bỗng, bên trong vọng ra tiếng nói yếu ớt:

- Anh hai... Anh vào đây đi ạ, em rất nhớ anh. Em lạnh quá!

_____ hết chương 17_____

Bạn đang đọc Em vẫn thuộc về tôi sáng tác bởi Đôraêmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.