Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Tiểu thuyết gốc · 997 chữ

Đình Phong chứng kiến cảnh đấy phải hoảng hốt, nói:

- An Thiên Bảo, cô ta vừa nói điều quái dị gì thế? Hình như cô ta điên rồi.

An Thiên Bảo cười khan, vút mái tóc ướt đẫm máu đỏ của cô, không nhìn hắn đáp:

- Người điên không phải cổ, mà là chúng ta. Tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao cha tôi lại nói câu nói kì lạ ấy trước khi chết. "Đừng trả thù! Đừng làm ác quỷ sống lại!" Bây giờ thì tôi hiểu sâu sắc câu nói đầy dụng ý ấy rồi. Hoá ra, chúng ta vừa đánh thức một con quỷ. Tôi cứ nghĩ tôi đã trả thù được rồi nhưng không ngờ rằng tự chính mình lại biến mình thành một con cờ.

Thiên Bảo cười to, ngước mặt lên cười lớn, cười như chưa được cười, âm thanh run chuyển cả đất trời trong đó có đau thương, bất lực, giận dữ. Đình Phong run lên, cả người hắn nổi tầng da gà sần sùi. Hắn nói với giọng run run trong hoảng sợ:

- Giết! Giết cô ta đi, cậu và tôi không tin rằng không giết được cô ta. Cô ta chết rồi thì...

- Cậu tưởng giết được thân xác này rồi thì có thể giết chết cô ta vĩnh viễn được hay sao? Cậu từng nghe đến một câu chuyện về một u linh có thể tự tìm thân xác người khác làm nơi chứa đựng linh hồn chưa? - Thiên Bảo ngắt lời hắn.

Đình Phong trợn to mắt, lùi về phía sau hai bước, sống lưng hắn lạnh buốt mà mồ hôi trên người tuông ra ướt sủng cả áo sơ mi, mặt hắn tái mét hiện rõ nét sợ hãi, kinh người không dám tin rằng truyền thuyết quá ư là huyền ảo ấy lại là sự thật. Nhưng chính thái độ của Thiên Bảo phải làm hắn tin tưởng hoàn toàn. Hắn như thấy một cái chết đang chờ hắn phía trước.

- Tôi... Tôi... Chúng ta phải làm sao đây? Anh có cách gì không? Không phải cô ta trước kia vẫn bình thường nhưng tại sao...?

An Thiên Bảo ôm cơ thể đầy máu lên để những giọt máu chảy xuống dính vào áo mình sau đó rơi xuống đất theo từng bước di chuyển của mình. Anh nhắm mắt lại, đứng lặng vài giây rồi đi tiếp, chỉ bỏ lại câu nói cuối cùng:

- Cô ta không phải Thanh Nhã! Trốn đi! Trốn càng xa càng tốt! Mong rằng cậu không phải là con mồi đầu tiên của cổ.

An Thiên Bảo liết nhìn hắn một cái rồi rời đi. Đối với anh thì sự sống của hắn cũng như một con kiến dưới chân vậy, điều anh lo sợ nhất chính là Dạ Dược sẽ tìm ai làm nơi ẩn náo. Nếu cô ta chọn đúng loại người xấu xa, bẩn thỉu như Đình Phong thì cơ hội sức mạnh ác quỷ của cô sẽ tăng lên đến lúc đó, đến cả anh muốn tìm cách đối phó sẽ rất khó khăn.


Truyền thuyết kể rằng, vài trăm năm trước, khi khói lửa chiến tranh còn bùng nổ, nơi nơi mọi ngõ ngách toàn là xác người, lúc bấy giờ số người chết do tử chiến, chết đói, chết cháy, phụ nữ do cưỡng bức mà chết... Nhiều vô số kể. Họ dù là nguyên nhân gì mà chết thì cũng mang trong người một oán khí, chúng rời khỏi thân xác lơ lửng trong không khí, ngày càng tích tụ nhiều hơn lãng vãng quanh những cái xác đã lên mùi hắc, côn trùng, dồi bọ bám đầy nhúc nhích.

Rồi có một ngày, Trái Đất bỗng nhiên tối lại, nhật thực toàn phần xảy ra, đúng vào lúc Mặt Trăng che khuất Mặt Trời, Trái Đất đột ngột bị bao phủ bởi bóng tối chính là thời điểm các u hồn oán khí tụ lại một chỗ hình thành nên một linh hồn đen tối, người ta gọi nó là u linh. Nó không hình dạng, không thể xác, không màu sắc. Nó hoàn toàn là một linh hồn trong suốt, có thể nhập vào bất cứ người nào, con vật nào lẫn đồ vật, từ vô tri vô giác đến con người bằng da thịt. Người bị chiếm thân xác sau một canh giờ linh hồn của bản thân sẽ bị linh hồn đen tối hoà nhập làm một, nói trắng ra là nó ăn linh hồn người sống rồi chi phối mọi hành động của thân xác ấy, nhìn vào thì hoàn toàn không có điểm gì bất thường. Nhưng đúng vào ngày trăng rằm mõi tháng khi mà ánh trăng tròn nhất, sáng nhất, u linh ấy sẽ rời thân xác tìm một nơi ở mới, thân xác ấy sẽ trở thành một đóng rác thúi bốc mùi kinh tởm.

Nhiều cuộc khảo sát của các nhà khoa học không có cách nào lý giải được một người vừa chết được một canh giờ khi được nghiệm thi, mổ xẻ ra bên trong hoàn toàn rỗng tếch, không hề có máu nhưng điều lạ kỳ là da thịt bên ngoài vẫn tươi, mắt mũi miệng vẫn bình thường, họ không biết cách lý giải cái gì đã nuôi những cơ quan bên ngoài trong khi bên trong chẳng có gì để cung cấp chất dinh dưỡng. Xác sống! Hai từ này mô tả chính xác cho trường hợp đó.

Đến một ngày chiến tranh chấm một dấu chấm kết thúc những năm đầu của thập niên 90. U linh kia cũng không thấy xuất hiện nữa. Người ta thống kê rằng, hơn 270 vụ án xác sống đã được tìm thấy ở Châu Á. Còn lời giải cho chúng vẫn là một bí ẩn. Nó trở thành một truyền thuyết cổ rất phổ biến được truyền tai nhau qua lời kể của những cụ già.

Bạn đang đọc Em vẫn thuộc về tôi sáng tác bởi Đôraêmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.