Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay về rồi

Tiểu thuyết gốc · 1556 chữ

Ngủ một giấc dài không mộng mị, Bối Na thức dậy đã là 8h sáng hôm sau. Ánh ban mai khiến căn phòng ngập tràn trong nắng mới. Ngoài cửa sổ, từng đợt gió thoảng qua làm chiếc rèm trắng khẽ lay động. Dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, Bối Na bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Nhìn khuôn mặt mình trong gương, Bối Na khẽ thở dài. Dạo này cường độ làm việc của cô hơi lớn, thường xuyên phải thức khuya, trên khuôn mặt trắng mịn đã xuất hiện quầng thâm mắt. Có lẽ đợi đến khi công việc đỡ bận rộn hơn cô sẽ rủ Hân Vân đi mát xa một chút. Hai cô vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói...

Đưa tay lấy khăn mặt trên móc treo, tay áo ngủ trượt xuống để lộ cổ tay mảnh khảnh, Bối Na chợt phát hiện chiếc vòng nhỏ mà mình hay đeo đã biến mất.

Trời ạ!!! Tối qua cả người lờ đờ mệt mỏi, tắm rửa xong cô lên giường ngủ luôn nên không để ý... Không biết chiếc vòng đã tuột ra từ lúc nào... Cô nhớ rõ, lúc cùng người phục vụ đi đến phòng bao trong Lâm Viên nó vẫn còn trên tay, thỉnh thoảng cô còn mân mê mặt đá được đính trên vòng.

Đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu, Bối Na cẩn thận suy nghĩ lại. Sự cố trên hành lang dần được tái hiện trong đầu cô...

Hình như lúc bị ngã , cô có nghe thấy tiếng động nho nhỏ như tiếng kim loại rơi, nhưng lúc đấy tình huống có chút lúng túng nên cô không bận tâm đến âm thanh đó. Giờ nhớ lại, có lẽ đó là tiếng động được phát ra khi chiếc vòng rơi xuống.

Vội vàng chạy vào phòng ngủ, trong đống danh thiếp vứt bừa bộn trên bàn, Bối Na tìm thấy số điện thoại dịch vụ của nhà hàng Lâm Viên.

Mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi, Bối Na bấm máy gọi. Khi đầu bên kia bắt máy, cô lịch sự chào hỏi rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

" ... Xin hỏi hôm qua bên anh có thấy chiếc vòng tay nữ bị đánh rơi nào không? Trên chiếc vòng có đính mặt đá hình chiếc lá rẻ quạt. "

Yên lặng một lúc thì đầu bên kia có tiếng trả lời:

" Xin lỗi cô, chúng tôi đã kiểm tra lại nhưng không có chiếc vòng nào như cô miêu tả được tìm thấy ở nhà hàng vào ngày hôm qua."

Đáp án này khiến Bối Na cảm thấy thất vọng. Cô nhanh chóng cảm ơn một tiếng rồi cúp máy.

Chiếc vòng đó là món quà mà ba đã tặng cho cô khi cô nhận được giấy trúng tuyển đại học. Nên với cô, nó rất ý nghĩa. Bây giờ không tìm thấy khiến trong lòng không khỏi dâng lên một tia mất mát.

" Haizzzz...." Thở dài một tiếng, Bối Na chán nản quay lại phòng tắm tiếp tục công việc vệ sinh cá nhân còn đang dang dở...

Đánh răng rửa mặt xong, Bối Na rẽ vào phòng bếp. Mở cửa tủ lạnh ra, cô chậc lưỡi một cái. Cả tuần bận rộn đi làm nên hầu hết cô đều ăn cơm ở bên ngoài, vì vậy cô rất ít khi để ý đến đồ ăn trong tủ. Hôm nay định tìm chút gì đó để giải quyết qua loa bữa sáng mà trong tủ lạnh không còn gì có thể chế biến được.

Khoác tạm một cái áo mỏng, Bối Na ngán ngẩm cầm ví tiền ra ngoài. Gần chung cư cô ở có một siêu thị nhỏ, rất tiện lợi. Hầu như mọi người trong chung cư đều đến đấy mua đồ, cô cũng không phải ngoại lệ...

"Leng keng"

Chiếc chuông nhỏ treo trước cửa lớn khẽ rung lên từng đợt khi Bối Na mở cửa bước vào. Dạo một vòng quanh siêu thị, chả mấy chốc giỏ hàng của cô đã chất đầy. Kiểm tra lại thấy những thứ mình cần mua đã có đủ, Bối Na sải bước ra quầy thanh toán. Lúc đang chờ nhân viên siêu thị in hóa đơn cô chợt nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Quay lại nhìn thì thấy dì Vương đang niềm nở đi về phía cô.

Dì Vương là hàng xóm sát vách của Bối Na. Tính cách dì ấy rất thân thiện. Dì có một người con trai, nhưng lại đi làm xa, dăm bữa nửa tháng mới về. Sống một mình buồn chán nên thỉnh thoảng dì có rủ cô qua nhà chơi, cũng vì thế mà quan hệ của hai dì cháu khá thân thiết.

Dạo gần đây công việc bận rộn, hay phải đi sớm về khuya nên cô và dì Vương cũng ít gặp nhau hơn. Lần này tình cờ gặp ở siêu thị, có vẻ dì ấy rất vui.

" Cái con bé này, sao dạo này không sang nhà dì chơi?" - Tuy là đang trách móc nhưng đầu mày cuối mắt dì Vương đều mang đậm ý cười.

" Cháu xin lỗi, tuần này công việc bận quá dì ạ" Bối Na lễ phép trả lời.

" Ai da... Cháu còn trẻ, đừng làm việc vất vả quá. Thỉnh thoảng cũng phải dành chút thời gian nghỉ ngơi cho bản thân mình chứ." Dì Vương thân thiết nhắc nhở Bối Na.

Hai dì cháu đứng hàn huyên một lúc thì hóa đơn thanh toán của Bối Na cũng làm xong. Nhận lấy hóa đơn, cô quay sang chào dì Vương một tiếng rồi rời đi.

Về đến nhà, lấy ra một bịch bánh quy và một hộp sữa tươi, Bối Na nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình.


Hôm nay là một ngày đẹp trời, kéo chiếc rèm trắng ở ban công ra, căn phòng nhỏ lập tức tràn ngập ánh sáng. Những tia nắng vàng ươm và ấm áp chiếu vào phòng khiến mọi vật xung quanh như căng tràn sức sống.

Bối Na ôm một bịch khoai tây chiên đến sô pha. Cô với lấy chiếc điều khiển trên bàn trà, vừa ăn vừa ngồi xem ti vi.

Cung cách sinh hoạt của Bối Na rất đơn giản. Những ngày trong tuần bận rộn đi làm, đến chủ nhật được nghỉ ngơi cô cũng không ra ngoài vui chơi như những người khác mà lại thích làm tổ trong nhà. Hết ăn rồi ngủ, không ngủ thì ngồi xem ti vi, lướt weibo... vậy là hết một ngày. Hân Vân đã không ít lần càu nhàu về phong cách sống tùy tiện và lười biếng này của cô.

Biết làm sao được, cả tuần làm việc vất vả rồi, cô thật sự chỉ muốn ở nhà thư giãn, tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi này thôi.

Bối Na đang xem một chương trình hài. Người cô thỉnh thoảng khẽ rung theo từng tình tiết gây cười trên ti vi.

Đang chăm chú xem đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang khắp phòng.

" Alo~, chưa đến một ngày mà cậu đã nhớ mình rồi sao?" Vừa bắt máy Bối Na đã giở trò đùa cợt. Trong giọng nói của cô vẫn còn vương lại một chút ý cười.

Thế nhưng có vẻ như đối phương không mấy hào hứng với câu nói của cô. Bên trong điện thoại im lặng, không có tiếng đáp lại.

" Alo, alo... Hân Vân, cậu còn nghe máy không, có chuyện gì thế?" Nhận ra điều bất thường, Bối Na cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Im lặng thêm mấy giây, bên kia mới cất tiếng nói chuyện:

" Tiểu Na..." Hân Vân đang nói nhưng đột nhiên lại im bặt, Bối na cũng không sốt ruột giục giã, chỉ đơn giản áp sát điện thoại vào tai, kiên nhẫn chờ đợi.

Quả nhiên, không lâu sau Hân Vân đã tiếp tục câu nói còn đang dang dở: " ... Đường Ngôn về nước rồi."

"..."

Sự im lặng lại được tái diễn. Nhưng lần này, người không lên tiếng là Bối Na. Tai cô ù đi, đầu bỗng trở nên ong ong. Gì vậy? Hân Vân vừa nói gì vậy?

Não Bộ của Bối Na như đình trệ.

" Cậu vừa nói cái gì cơ?... Mình không nghe rõ. " Cô ngơ ngác hỏi lại.

" Tiểu Na, mình vừa nói là Đường - Ngôn- trở -về - rồi!" Hân Vân kiên nhẫn nói lại. Lần này cô ấy nói rất chậm, đủ để não bộ của Bối Na có thể tiếp thu và tỉnh táo lại.

" Anh ta về khi nào?... " Giọng điệu của Bối Na đã bình tĩnh hơn.

" Mình không biết, hôm nay mình gặp anh ta trên phố... Tiểu Na, cậu không sao chứ ?" - Nói đoạn Hân Vân còn lo lắng hỏi Bối Na.

" Mình không sao."

" ... Vậy được, cậu nghỉ ngơi đi, mình cúp máy đây." Cô hiểu rõ, với tính cách của Bối Na thì điều cô ấy cần nhất bây giờ chính là sự yên lặng. Cô ấy cần có thời gian để suy nghĩ và bình tĩnh lại với thông tin này.

Bạn đang đọc Hương Vị Tình Yêu sáng tác bởi nguyethasohoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyethasohoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.