Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiều - Vân

Tiểu thuyết gốc · 1166 chữ

Tôi có một người chị gái song sinh. Chúng tôi chỉ giống ở ngoại hình, không chỉ là giống mà phải gọi là y đúc. Từ nhỏ, chị đã giỏi hơn tôi rất nhiều, là một người con gái hiểu chuyện, thông minh và vô cùng ngoan ngoãn. Nhớ mỗi lần đi học, chị luôn đứng nhất lớp, người làm em này cũng phần nào tự hào. Không những thế, từ khi bắt đầu học tiểu học, chị đã để lộ ra phần tính cách dịu dàng vô cùng. Chị quan tâm người khác rất nhiều, để ý đến từng tiểu tiết rất nhỏ, và biết cách an ủi người khác

Chính vì thế mà cả cuộc sống tôi bỗng dưng chết lặng mờ nhạt đến lạ.

Năm chị lên lớp 3 đã để lộ ra phần thông minh đến xuất thần của mình. Đứng nhất trường, đạt được nhiều giải thưởng, nhiều bạn bè quý mến, nhiều bạn nam đến bắt chuyện. Lúc nào chị cũng chỉ cười rất rạng rỡ đón nhận, làm cho kẻ đối diện như tưởng được chiếm lấy phần nào đó trong lòng chị.

Những năm tháng tiểu học ấy, tôi luôn bị đem ra so sánh với chị. Thật ra tôi không phải không thông minh, chỉ là muốn học theo một cách riêng, nên điểm cũng không phải là cao. Tính cách chân thật thẳng thắn nên ít được ngưỡng mộ. Nhớ năm đó có thằng nhóc kia nhầm lẫn tôi với chị, tôi ném cho tên ấy một ánh mắt căm phẫn. Lập tức nhận lại câu nói:

“Dã Nhiên Nhiên không bao giờ bằng Thiên Vy”

Năm ấy, 9 tuổi, tôi ném ghế vào mặt nó và kể từ đó không ai chơi với tôi nữa. Dã Nhiên Nhiên – từ nhỏ đã có thể nhận thức được sinh trong hoàn cảnh thế này phải tự bảo vệ bản thân, vì mình không tài giỏi, không đáng yêu, không thể có được sự yêu mến nào.

Lên cấp hai, chị và tôi không còn học chung lớp, chị học lớp giỏi nhất, tôi học lớp thường. Thật ra đó cũng là điều hiển nhiên thôi. Rất rất nhiều bạn nam đến tìm tôi nhờ tôi đưa quà cho chị, tôi cũng đành đồng ý thôi. Chị vẫn là người hoàn hảo, tôi thì chỉ hưởng ké nhan sắc, còn lại thì chẳng thừa hưởng điều gì

Gia đình tôi cũng nhận ra điều này, phần nào đó yêu thương chị hơn tôi. Mẹ luôn miệng gọi “Thiên Vy, Thiên Vy”. Đến tôi bỗng dưng chỉ ném ánh nhìn căm giận. Tôi và mẹ rất hay cãi nhau. Vì tôi ham chơi, hay đánh người, cũng đồng thời hay bị người đánh. Nghĩ cũng vui, tốt hơn là vùi đầu vao sách vở

Tuy là chị rất giỏi, rất tốt, rất hoàn hảo, chị gần như chiếm đóng cuộc sống của tôi. Nhưng tôi lại không hề nảy sinh ra cảm giác căm ghét, rất thương chị là khác. Có nhiều lần chị hỏi tôi

“Nhiên, em có ghét chị không?”

“Không”

“Chị làm em buồn nhiều rồi, chị xin lỗi”

“Em ổn mà” – tôi cười khanh khách, vài năm sau đó mới biết chả ổn chút nào.

Năm đó chị và tôi cùng học lớp 12, chị có bạn trai rồi, rất đẹp trai, nghe nói cũng rất giàu có. Chỉ là tôi chưa gặp lần nào. Tết năm đó chị dắt bạn trai về. Tôi chào anh rồi cũng chẳng hiểu sao anh bỗng nhìn tôi chăm chú. Chị lay anh hỏi

“Chưa gì đã bị nhầm lẫn sao?”

“Không, tuy là giống nhưng ánh mắt của em chỉ cần nhìn là sẽ biết được.” – anh xoa đầu chị, mỉm cười ngọt ngào. Mẹ nó, con bé này chắc là chết rồi sao?

Nhưng thật ra cũng đúng, chúng tôi khác nhau duy nhất ở ánh mắt, là cảm xúc biểu lộ ánh mắt. Hồi nhỏ có người nói rằng nhìn chị sẽ thấy được một khung trời rạng rỡ, vừa nhìn chỉ muốn đôi mắt ấy ở bên, vì nó làm lòng người thoải mái. Còn tôi thì khác, ánh mắt của tôi vừa lộ ra một vẻ rất bi thương, khiến cho người nhìn hoặc là muốn ở bên che chở, hoặc là muốn tránh xa

Nhưng chưa ai che chở tôi hết.

Cũng vào năm đó, bi kịch bắt đầu. Hồi trước đọc Truyện Kiều của Nguyễn Du bỗng dưng bật cười, không phải vì Thúy Kiều, mà vì Thúy Vân ngu ngốc gánh vác cả một cuộc đời người khác. Tôi mãi mãi cũng không thể biết chính tôi của sau này thậm chí còn thê lương hơn gấp bội.

Năm đó, chị tôi tự sát

Chị rất nhẹ nhàng mà ra đi, để lại cho gia đình một vết thương không thể xóa. Người ta nói tôi tàn nhẫn, chị đi rồi chẳng rơi một giọt lệ. Nhưng có ai hiểu đêm biết chị đã ra đi, tôi nhốt mình trong phòng, tự trách bản thân rằng tại sao chị lại ra đi mà không phải là tôi? Tại sao? Chị hoàn hảo đến thế, xinh đẹp đến thế, tài giỏi đến thế, lại quyết định chấm dứt đời mình ở tuổi 18. Đêm đó tôi khóc đến cạn nước mắt.

Mẹ đánh tôi, bà phát điên, tôi cười nhạt nói với bố: “Chẳng lẽ sinh ra giống chị là một cái tội sao ba?”. Tôi cười lạnh, bỏ học ở tuổi 18. Lên thành phố làm việc, bố để cho tôi khoản tiền đủ sống. Trước khi đi còn vỗ vai tôi mà nói: “Bố biết con chịu khổ. Hy vọng con sẽ sống tốt”

Rồi tôi bỏ đi, chị tôi trầm cảm sau khi chia tay người yêu và vì việc học. Rốt cuộc hắn ta có biết rằng chính hắn đã biến cuộc đời tôi bây giờ thành cái gì không? Tôi lên thành phố, tìm một việc làm tại một quán ăn, lương đủ sống. Thật ra tôi hát rất ổn, đêm đêm đều đi hát ở các phòng trà. Một phần nhờ nhan sắc trời ban và vài tài lẻ. Nếu không ở nơi xô bồ này chẳng biết sẽ thế nào

Đúng vậy, Dã Nhiên Nhiên có nhan sắc, tất nhiên sẽ được rất nhiều người ngỏ lời muốn cô cùng với hắn một đêm. Nhưng Nhiên Nhiên tuyệt nhiên không có hứng. Ở đây một thời gian, cô hiểu rõ được rốt cuộc tiền là thứ đáng giá duy nhất. Họ trả giá cô rất cao, nhưng cô lại không thể, nghĩ đến cảnh uốn éo trên cơ thể ngưỡng khác đã kinh tởm đến muốn nôn ra. Chính vì vậy, tiền đồ không có, cô chỉ biết làm và sống, cuộc đời nhạt nhẽo, chẳng dám yêu ai chỉ vì bản thân vẫn cảm thấy chưa được là chính mình

Bạn đang đọc Em không phải là cô ấy sáng tác bởi hnirthaha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hnirthaha
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.