Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoán đổi

Tiểu thuyết gốc · 1380 chữ

Thấm thoắt đã 6 năm trôi qua. Dã Nhiên Nhiên chưa một lần gọi về nhà, tuyệt nhiên cũng không ai gọi tìm cô. Cô nén nước mắt đau thương tìm hiểu một chút thông tin từ những người họ hàng xa. Tìm được số điện thoại của bố, chần chừ hồi lâu mới dám gọi Chuông đổ hồi lâu, làm cô tưởng như vô vọng, nếu cuộc gọi này không được bắt, coi như là cô tự sống.

"Alo"

Chợt giật mình vì nghe tiếng bố, nước mắt cô bỗng rơi lã chã

"Alo" - đầu dây nói lại lần nữa

"Bố"

"Nhiên Nhiên, con như thế nào? Bố không thể tìm cách liên lạc được với con"

Nhiên Nhiên kể rất nhiều, cô như vỡ oà lên, khóc, giống như là tìm lại một điều gì đó vỡ vụn từ lâu. Bố cô thương cô, bên kia giọng cũng run run

"Thật xin lỗi vì khiến con như thế. Vài năm nữa thôi, mẹ con bây giờ vẫn chưa ổn. Bố rất xin lỗi"

"Không sao đâu" Bố thở dài một tiếng, lòng tôi bỗng cũng đau nhói. Tôi tạm biệt bố, chỉ cần biết họ sống tốt là tôi an tâm rồi. Tôi phải tiếp tục cuộc sống của mình. Dù có thế nào chăng nữa, tôi vẫn sẽ là tôi.

11h đêm Dã Nhiên Nhiên cùng với chiếc váy trắng tinh khiết, cô bước lên sân khấu như một thiên thần. Bàn tay thon dài đặt lên phím đàn, đôi mắt đen láy trong suốt của cô nhẹ nhàng nhắm lại, rồi Dã Nhiên Nhiên hòa cùng âm điệu tiếng đàn. Âm vang của dương cầm Hòa cùng một thiên thần váy trắng Tất cả tạo nên bức tranh tinh khiết đẹp đến mê hồn Dã Nhiên Nhiên là công chúa. Cô tỏa sáng lấp lánh giữa gian phòng rộng lớn, cô bỏ mặc thế giới để hòa mình vào âm nhạc. Cô biết sức hút của mình, biết bao người nhìn mình ngưỡng mộ. Nhưng trong lòng cô chỉ lạnh lẽo. Ra đời rồi mới biết nếu dịu dàng đi, xinh đẹp hơn sẽ là một lợi thế

Khu tôi thuê nhà bị giải toả, vậy là tôi phải thuê căn khác. Buồn thật, khó khăn lắm mới kiếm được một chỗ vừa tốt lại vừa rẻ. Tìm một hồi ra được căn chung cư khá ổn. Ước mơ ở đây đã có từ rất lâu. Với chút tiền ít ỏi định xin thuê vài tháng. Ai ngờ tiền quá cao, người ta cười thân thiện bảo tôi

"Vậy thì kiếm người ở ghép mà chia tiền. Mấy căn trên tầng cao nhất đều rất rộng, thường ở ghép. Có một phòng kia của một người kia chỉ ở một mình, có khả năng thì lên mà xin"

Tôi mừng rỡ mỉm cười, bây giờ tài ăn nói đã lên đến mức độ cao. Rất dễ thuyết phục người khác. Tôi nhận số phòng rồi lên gõ cửa, đợi một lúc lâu thì mới được mở ra. Vừa cúi đầu xuống chào, định mở miệng thuyết phục thì đã bị chặn trước

“Cô là?”

“Thật ngại quá, tôi là Nhiên Nhiên, muốn xin ở ghép, không biết cô có thể cho tôi ở chung không? Tôi sẽ chi tiền đầy đủ hàng tháng, tôi cũng rất dễ chịu, không có thói quen nào khó chiều đâu”

Chưa kịp dứt lời, tay tôi bị kéo thật mạnh bạo, con gái mà sao lại khỏe thế nhỉ. Trong hoảng loạn, tôi dứt tay ra lên cao giọng: “Này, làm gì đấy”

Cánh cửa lập tức bị khóa, cô ấy cuống quýt xin lỗi, bày ra vẻ mặt vô cùng hối hận. Thấy vậy tôi cũng không làm căng thẳng, cười hì hì hỏi chuyện gì. Cô ấy đẩy tôi vào ghế, nói

“Em có muốn kiếm tiền không?”

“Có chứ, nhưng mà Sài Gòn kiếm tiền khó ghê, em ở đây 6 năm rồi mà lương chỉ đủ sống qua ngày” – tôi chân thành trả lời, lâu lâu được bày tỏ nỗi niềm quả thật rất vui

“Chị có công việc này, sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời em”

“Công việc gì?” – tôi nghi hoặc hỏi

“Đóng giả một cô gái”

Tôi giật mình nhích ra rất xa, đây chẳng phải là lừa đảo sao? Tuy rằng tôi rất cần tiền, để chữa bệnh cho mẹ, trang trải cuộc sống cho gia đình và bản thân. Nhưng tôi sẽ không nhận những công việc lừa đảo, bị bắt sẽ rất khổ đó: “Không, đây là lừa đảo”

“Không phải, đây là mang lại niềm vui cho một cô gái, cô gái này rất giống em, một tháng chị sẽ gửi cho em 40 triệu. Được không?”

“40 triệu” – tôi há miệng rất to, tưởng như rớt cả hàm dưới ra ngoài. Người đối diện gật đầu chắc chắn. Một công việc rất hời chứ bộ, nhưng phải tìm hiểu rõ.

Tôi mất 1 ngày ở căn phòng này, những điều tôi biết được rất nhiều. Đây là một cô tiểu thư nhà giàu, cả cuộc đời chỉ nghe lời sai bảo của người khác. Cô tiểu thư này rất yêu một người, họ hứa hẹn với nhau rất nhiều nhưng cuối cùng lại không thành. Cô ấy bị bắt cưới một người đàn ông xa lạ, cô ấy ước gì có thể đổi vai với một ai đó một thời gian để có thể cùng với người mình yêu cao chạy xa bay, thề non hẹn biển, sống một cuộc đời mà cô mong ước.

Nghe xong tôi có động lòng nhưng cũng rất phân vân. Cô gái trong phòng cho tôi 1,2 ngày ở chung để suy nghĩ về dự định này, nếu như được lập tức “đi làm”. Tối đó, tôi không kềm được gọi cho bố mình:

“Nhiên Nhiên, mẹ con sắp phát điên rồi, bố thật không biết cách nào giúp mẹ.”

“Có chuyện gì vậy bố? Mẹ ra làm sao?

"Có lẽ phải đưa mẹ đến bệnh viện lớn để điều trị tâm lý, nhưng bố không có tiền. Mẹ con đêm nào cũng hỏi Thiên Vy đâu. Bố cũng sắp phát điên mất”

Giọng ông nghe đau đớn, thê lương và bất lực đến nhường nào. Tôi rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không sao, con sẽ gửi tiền, sẽ giúp mẹ chữa bệnh, bố đừng lo.” Tôi nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy hẳn, nước mắt cứ thế rơi, gom góp hết sức cũng chỉ đủ mười mấy triệu. Bất lực quá, tôi ôm mình trong góc phòng, vì sao số tôi lại khổ đến thế này? Dã Thiên Vy đáng chết, lẽ ra chị phải ở đây, cùng tôi và gia đình vượt qua nỗi đau này mới đúng.

Gần 1h sáng, tôi nghe tiếng gõ phòng, tôi mở cửa ra, hai mắt sưng đến không thể thấy rõ được nữa. Cô gái chủ phòng vỗ vai tôi, hỏi chuyện, tôi bèn đem ra kể hết. Cô ấy nhìn tôi nói

“Nếu em chấp nhận công việc của chị, em sẽ giải quyết được tất cả mọi thứ. Thậm chí còn cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều”

Tôi tròn mắt, đây có lẽ là cách cuối cùng, tôi ngã quỵ xuống gật đầu. Cô ấy ôm lấy tôi thở dài: “Em làm chị rất nhớ đến cô ấy”

Hôm nay tôi đến một khu chợ tấp nập người qua lại. Chợ này rất cũ, rất dơ, tôi và Hà Vân – chủ phòng đứng đợi “đối tác làm ăn”. Đợi một lúc, nhìn thấy một dáng người mảnh mai, chạy đến vội vã xà vào lòng Hà Vân nức nở hồi lâu

“Chị, em nhớ chị”

Khoảnh khắc đó làm tôi hiểu ra vì sao cô tiểu thư này bị cấm yêu người cô ấy yêu. Càng hiểu rõ vì sao Hà Vân nhìn tôi trong đáy mắt luôn mang vẻ ân cần yêu thương. Cô gái này rất giống tôi, nhưng nếu giống tôi 1 thì lại giống chị tôi 10. Ánh mắt ấy rất rạng rỡ, rất đẹp đẽ, như mang niềm vui đến cho người bên cạnh

Bạn đang đọc Em không phải là cô ấy sáng tác bởi hnirthaha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hnirthaha
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.