Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2549 chữ

Đã có lúc Raoden ước phụ thân mình chết đi. Raoden đã nhìn thấy người dân đau khổ, và biết phụ thân mình là lý do. Iadon đã chứng tỏ bản thân ông rất gian dối trong sự thành công và tàn nhẫn trong sự quyết tâm đè bẹp người khác. Ông ấu đã rất vui khi nhìn những người quý tộc của mình cãi nhau trong khi vương quốc của ông đang sụp đổ. Arelon sẽ tốt hơn nếu không có Vua Iadon.

Tuy nhiên, khi tin tức về sự sụp đổ của phụ thân mình thực sự đã đếm, Raoden lại thấy cảm thấy thật u sầu. Trái tim cậu muốn quên đi Iadon của năm năm qua, thay vào đó là nhớ về Iadon ở thời thơ ấu của Raoden. Phụ thân cậu là thương gia thành công nhất trong toàn Arelon - được người đồng hương kính trọng và được con trai yêu quý. Ông có vẻ là một người đàn ông của danh dự và sức mạnh. Một phần của Raoden sẽ luôn là đứa trẻ đã xem phụ thân mình là anh hùng vĩ đại nhất.

Có hai thứ giúp cậu quên đi nỗi đau của sự mất mát - Sarene và các Aon. Khi cậu ấy ở không cùng với một thứ, thì cậu ấy đã đang ở bên thứ kia. New Elantris giờ đã tự vận hành - mọi người tự tìm ra các dự án riêng của họ để giữ cho họ bận rộn, và hiếm khi có những cuộc tranh luận đòi hỏi sự chú ý của cậu. Vì vậy, cậu thường đến thư viện, vẽ Aon trong khi Sarene nghiên cứu.

"Có rất ít thông tin ở đây về Fjorden hiện đại một cách đáng ngạc nhiên", Sarene nói, ngó qua một cuốn sách lớn đến nỗi cô gần như đa cần sự giúp đỡ của Raoden để mang nó.

"Có lẽ cô chỉ chưa tìm thấy cuốn sách phù hợp," Raoden nói khi vẽ Aon Ehe. Cô ngồi ở cái bàn thường lệ, một đống sách bên cạnh ghế, và cậu đứng quay lưng vào tường, thực hành một loạt sửa đổi Aon mới.

"Có lẽ," Sarene nói, chưa thuyết phục. "Mọi thứ ở đây dường như là về Đế chế cũ, chỉ có cuốn sách về tái thiết lịch sử đó mới đề cập đến Fjorden của một trăm năm qua. Tôi tưởng rằng cư dân Elantris đã quan tâm nghiên cứu các tôn giáo khác – kể cả chỉ để biết họ đang chống lại những gì. "

"Theo tôi hiểu, người Elantris không có vấn đề với sự cạnh tranh," Raoden nói. Cậu nói khi ngón tay cậu trượt nhẹ, phá vỡ đường vẽ của nó. Aon giữ nguyên một lúc trong không trung, rồi biến mất, lỗi sai của cậu đã làm mất hiệu lực của toàn bộ cấu trúc. Cậu thở dài trước khi tiếp tục lời giải thích của mình. "Người Elantris cho rằng họ rõ ràng vượt trội hơn bất cứ thứ gì nên họ không cần phải lo lắng về các tôn giáo khác. Hầu hết bọn họ không quan tâm đến việc họ có được tôn thờ hay không."

Sarene xem xét câu nói của cậu, sau đó nhìn lại cuốn sách của cô, gạt sang một bên chiếc đĩa trống trơn đã từng đựng khẩu phần của chiều nay. Raoden đã không nói với cô ấy rằng cậu đã tăng phần thức ăn của cô giống như cậu đã làm với những người mới trong tuần đầu tiên của họ. Cậu đã học được từ kinh nghiệm rằng việc giảm dần lượng thức ăn sẽ giúp tâm trí thích nghi với cơn đói.

Cậu lại bắt đầu vẽ, và một lát sau cánh cửa thư viện mở ra. "Anh ấy vẫn còn ở đó à?" Raoden hỏi khi Galladon bước vào.

"Kolo," Chàng Dula trả lời. "Vẫn hét lên với vị thần của mình."

"Ý anh là cầu nguyện."

Galladon nhún vai, lang thang đến ngồi cạnh Sarene. "Cứ tưởng rằng một vị thần sẽ có thể nghe thấy anh ta bất kể anh ta có nói nhẹ nhàng như thế nào."

Sarene nhìn lên từ cuốn sách của mình. "Anh đang nói về vị gyorn sao?"

Raoden gật đầu. "Anh ấy đã đứng trên bức tường phía trên cánh cổng từ sáng sớm hôm nay. Có vẻ như, anh ấy đang cầu xin thần của mình chữa lành cho chúng ta."

Sarene giật mình. "Chữa lành cho chúng ta?"

"Dạng như vậy," Raoden nói. "Chúng tôi có thể nghe anh ấy rất rõ."

"Chữa lành Elantris? Đó là một sự đổi ngoặt." Đôi mắt cô hoài nghi.

Raoden nhún vai, tiếp tục vẽ. Galladon chọn một cuốn sách về nông nghiệp và bắt đầu tìm kiếm thông tin trong đó. Trong vài ngày qua, anh ấy đã cố gắng nghĩ ra một phương pháp tưới tiêu sẽ hoạt động trong hoàn cảnh đặc biệt của họ.

Vài phút sau, khi Raoden đã gần hoàn thành Aon và các sửa đổi của nó, cậu nhận ra rằng Sarene đã đặt cuốn sách của cô xuống và nhìn cậu bằng ánh mắt thích thú. Sự chăm chú đã khiến cậu lại vẽ trượt lần nữa, và Aon biến mất trước khi cậu nhận ra mình đã làm gì. Cô vẫn nhìn cậu khi cậu giơ tay lên bắt đầu Aon Ehe một lần nữa.

"Gì vậy?" Cuối cùng cậu cũng hỏi. Những ngón tay của cậu theo bản năng vẽ ra ba nét đầu tiên – một đường ngang trên đỉnh, một xuống bên cạnh, và một chấm ở giữa là khởi đầu của mọi Aon.

"Anh đã vẽ vẫn một chữ đó trong một giờ qua," cô lưu ý. "Tôi muốn làm cho nó đúng."

"Nhưng anh đã làm được - ít nhất một chục lần liên tiếp."

Raoden nhún vai. "Nó giúp tôi suy nghĩ."

"Về cái gì?" Cô tò mò hỏi, dường như đã chán với Đế chế cũ trong thời điểm hiện tại.

"Gần đây, về AonDor. Tôi giờ đã hiểu hầu hết các lý thuyết, nhưng tôi vẫn không thấy gần gũi hơn với khám phá ra điều gì đã chặn Dor lại. Tôi cảm thấy rằng các Aon đã thay đổi, rằng các mô hình cũ hơi sai, nhưng tôi thậm chí còn không thể đoán tại sao lại như vậy. "

"Có lẽ có gì đó không ổn với vùng đất," Sarene nói một cách khéo léo, ngả người ra sau ghế để hai chân trước nhô lên khỏi mặt đất.

"Ý cô là gì?"

"Thì." Sarene nói một cách suy đoán, "anh nói rằng các Aon và vùng đất được liên kết với nhau - mặc dù tôi cũng có thể đã nói với anh điều đó."

"Ồ?" Raoden hỏi, mỉm cười khi vẽ. "Việc huấn luyện thành công chúa của cô có bao gồm một số bài học bí mật về ma thuật của Elantris à?"

"Không," Sarene nói với một cái hất đầu mạnh mẽ. "Nhưng nó bao gồm huấn luyện về Aon. Để bắt đầu mỗi Aon, anh vẽ một bức tranh của Arelon. Tôi đã học được điều đó khi còn là một cô bé."

Raoden sững người, tay cậu dừng lại giữa chừng. "Nói lại đi."

"Hả?" Sarene hỏi. "Ồ. Đó chỉ là một trò ngớ ngẩn mà giáo viên của tôi đã sử dụng để khiến tôi chú ý. Thấy không? Mọi Aon đều bắt đầu cùng một cách - với một đường trên đỉnh để biểu thị bờ biển, một đường đi xuống ở phần bên trông giống như dãy núi Atad, và một chấm ở giữa là hồ Alonoe. "

Galladon đứng dậy, đi đến để nhìn Aon vẫn đang phát sáng của Raoden. "Cô ấy nói đúng, sule. Nó trông giống Arelon. Sách của bạn có nói gì về điều đó không?"

"Không," Raoden nói với vẻ kinh ngạc. "Chà, họ tuyên bố rằng có một mối liên hệ giữa các Aon và Arelon, nhưng họ chưa bao giờ đề cập rằng các ký tự đại diện cho vùng đất. Có lẽ khái niệm này quá sơ đẳng."

Galladon nhặt cuốn sách của mình lên, mở ra thứ gì đó ở lưng nó - một bản đồ của Arelon. "Tiếp tục vẽ đi, sule. Nếu không thì Aon sẽ biến mất."

Raoden làm theo, buộc ngón tay chuyển động trở lại. Galladon giơ bản đồ lên và Sarene chuyển đến đứng ở một bên của chàng Dula. Họ nhìn qua tờ giấy mỏng về Aon đang phát sáng.

"Doloken!" Galladon chửi thề. "Sule, tỷ lệ là hoàn toàn giống nhau. Chúng thậm chí còn nghiêng theo cùng một cách."

Raoden kết thúc Aon với một cú nét cuối cùng. Cậu ấy tham gia cùng hai người kia, nhìn tấm bản đồ, rồi nhìn về Sarene. "Vậy, có gì sai? Những ngọn núi vẫn còn đó, như bờ biển và hồ nước."

Sarene nhún vai. "Đừng nhìn tôi. Anh là chuyên gia mà - tôi thậm chí còn không thể vẽ đúng được đường đầu tiên."

Raoden quay lại với Aon. Vài giây sau, nó lóe lên trong chốc lát và biến mất, tiềm năng của nó bị chặn lại vì một lý do không thể giải thích được. Nếu giả thuyết của Sarene là đúng, thì các Aon thậm chí còn liên kết chặt chẽ với Arelon hơn cậu đã giả định. Bất cứ điều gì đã ngăn AonDor lại cũng đã ảnh hưởng đến vùng đất.

Anh quay người, có ý định ca ngợi Sarene vì manh mối này. Tuy nhiên, lời nói của cậu nghẹn lại trong miệng. Có cái gì đó không đúng. Các mảng tối trên da cô công chúa không đúng màu - chúng là hỗn hợp của màu xanh lam và tím, giống như các vết bầm tím. Chúng dường như mờ dần trước mắt cậu.

"Domi nhân hậu!" cậu kêu lên. "Galladon, nhìn cô ấy xem!"

Chàng Dula hoảng hốt quay lại, rồi khuôn mặt anh chuyển từ lo lắng sang sợ hãi. "Gì thế?" Công chúa gặng hỏi, ném cho họ cái nhìn lo lắng.

"Cậu đã làm gì, sule?" Galladon hỏi.

"Chẳng gì cả!" Raoden khẳng định, nhìn vào nơi Aon của mình đã từng xuất hiện. "Một điều gì đó khác hẳn đang chữa lành cho cô ấy."

Rồi, cậu đã nhìn ra sự liên kết. Sarene chưa bao giờ có thể vẽ Aon. Cô ấy đã phàn nàn vì lạnh, và cô ấy vẫn khăng khăng rằng vết thương của cô ấy không làm đau đớn. Raoden vươn tay ra và cảm nhận khuôn mặt Sarene. Da thịt cô ấm áp - quá ấm áp, ngay cả đối với một người Elantris mới có cơ thể vẫn chưa hoàn toàn nguội lạnh. Cậu kéo chiếc khăn ra khỏi đầu cô bằng những ngón tay run rẩy, và cảm nhận thấy chỗ tóc vàng óng gần như vô hình trên da đầu cô.

"Idos Domi." Cậu thì thầm. Rồi cậu nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi thư viện.

¤ ¤ ¤

"Linh Hồn, tôi không hiểu," cô phản đối khi họ bước vào khu đất trước cổng Elantris.

"Cô chưa bao giờ là người Elantris, Sarene," cậu nói. "Đó là một trò lừa bịp - giống như cái mà vị gyorn đã dùng để trông như thể anh ta là một người Elantris. Bằng cách nào đó, Hrathen có thể khiến cô dường như bị đã bị dính Shaod trong khi cô hoàn toàn bình thường."

"Nhưng…", cô phản đối.

"Nghĩ đi, Sarene!" Raoden nói, xoay người cô để nhìn vào mắt cậu. Vị gyorn đang giảng trên bức tường phía trên họ, giọng nói lớn của anh ta bị cắt xén bởi khoảng cách. "Đám cưới của cô với Roial sẽ đưa một đối thủ của Shu-Dereth lên ngôi. Hrathen phải ngăn chặn đám cưới đó - và anh ta đã làm điều đó theo cách xấu hổ nhất mà anh ta có thể nghĩ ra. Cô không thuộc về nơi này."

Anh lại kéo tay cô, cố gắng dẫn cô về phía cổng. Cô chống cự, kéo về hướng ngược lại với lực tương đương. "Tôi không đi."

Raoden ngạc nhiên quay lại. "Nhưng cô phải đi - đây là Elantris, Sarene. Không ai muốn ở đây cả."

"Tôi không quan tâm," cô khăng khăng, giọng chắc nịch. "Tôi sẽ ở lại."

"Arelon cần cô."

"Arelon sẽ tốt hơn nếu không có tôi. Nếu tôi không can thiệp, Iadon vẫn còn sống và Telrii sẽ không có ngai vàng."

Raoden cứng người. Cậu muốn cô ở lại – cậu ước cô ở lại. Nhưng cậu sẽ làm mọi cách để đưa cô ra khỏi Elantris. Thành phố là cái chết. Cánh cổng đang mở - vị gyorn đã nhận ra con mồi của mình.

Sarene nhìn Raoden với đôi mắt mở to, bàn tay cô đưa lên về phía cậu. Các mảng đen đã gần như biến mất hoàn toàn. Cô ấy rất đẹp.

"Cô nghĩ rằng chúng tôi có thể đủ khả năng để cho cô no sao, Công chúa?" Raoden nói, buộc giọng phải gay gắt. "Cô cho rằng chúng tôi sẽ lãng phí thức ăn cho một người phụ nữ không phải là một trong chúng tôi?"

"Sẽ không có tác dụng đâu, Linh Hồn," Sarene đáp trả. "Tôi có thể nhìn thấy sự thật trong mắt anh."

"Vậy thì hãy tin sự thật này đi," Raoden nói. "Ngay cả khi chia khâu phần khắt khe, New Elantris củng chỉ có đủ thức ăn trong vài tuần nữa. Chúng tôi trồng trọt, nhưng sẽ mất vài tháng trước khi chúng tôi có thể thu hoạch chúng. Trong thời gian đó, chúng tôi sẽ chết đói. Tất cả chúng tôi – đàn ông, phụ nữ và trẻ em. Chúng tôi sẽ chết đói trừ khi có ai đó ở bên ngoài có thể giúp chúng tôi có thêm nguồn thực phẩm. "

Cô ngập ngừng, rồi cô đã ở trong vòng tay cậu, kéo sát người vào ngực cậu. "Nguyền rủa anh," cô rít lên. "Domi nguyền rủa anh."

"Arelon có cần cô, Sarene," cậu thì thầm lại. "Nếu những gì cô nói là đúng, và một người đồng cảm với Fjordell đang ở trên ngai vàng, thì có lẽ sẽ không còn nhiều thời gian cho Elantris. Cô biết các linh mục Derethi sẽ làm gì với chúng tôi nếu họ được làm những gì họ muốn. Mọi thứ đã rất sai ở Arelon, Sarene, và cô là người duy nhất tôi tin tưởng để sửa chúng. "

Cô nhìn vào mắt cậu. "Tôi sẽ trở lại."

Đàn ông đồng phục áo vàng và nâu quây quanh họ, kéo hai người ra khỏi nhau. Họ đẩy Raoden sang một bên, và cậu ngã ngửa trước những viên đá cuội bóng mượt khi bọn họ kéo Sarene đi. Raoden bị bỏ lại – vẫn nằm ngửa, cảm thấy một thứ nhầy nhụa bên dưới, ngước nhìn một người đàn ông mặc áo giáp máu. Vị gyorn lặng lẽ đứng một lúc, rồi quay đi và theo Sarene ra khỏi thành phố. Cánh cổng đóng sầm lại sau lưng anh.

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.