Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1148 chữ

"Hẳn là phải có cách để lên đó, "Raoden nói, che mắt khi nhìn vào bức tường thành phố Elantris. Trong vài giờ qua, mặt trời đã hiện lên, đốt cháy chỗ sương mù buổi sáng. Tuy nhiên, nó đã không mang theo sự ấm áp với nó.

Galladon nhíu mày. "Tôi không thấy thế, sule. Những bức tường đó khá cao."

"Anh đã quên rồi, bạn của tôi," Raoden nói. "những bức tường không được tạo ra để giữ mọi người bên trong, hoặc thậm chí là để cản ngăn kẻ thù. Các cư dân Elantris cũ đã xây dựng các cầu thang và sân ngắm cảnh ở bên ngoài bức tường - nên có những cái khác ở trong này."

Galladon lầm bầm. Kể từ khi các lính gác biến mất một cách bí ẩn khỏi các bức tường, Raoden đã muốn tìm cách đi lên. Những bức tường thuộc về Elantris chứ không phải thế giới bên ngoài. Từ chúng, có lẽ họ có thể tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ở Kae.

Sự lơ là của các lính gác làm cậu lo lắng. Theo một cách nào đó, sự vắng mặt của họ là một điều may mắn - nó làm giảm khả năng có ai đó sẽ chú ý đến New Elantris. Tuy nhiên, Raoden chỉ có thể nghĩ ra một vài lý do tại sao những người lính lại rời nhiệm vụ của họ trên các bức tường, và rất có thể đó cũng là điều đáng lo ngại nhất. Liệu Phương Đông cuối cùng cũng đã đánh chiếm?

Raoden biết rằng một cuộc xâm lược là quá có thể. Wyrn quá theo chủ nghĩa cơ hội để để yên một viên ngọc như Arelon sau sự kiện Reod mãi mãi. Fjorden rồi cũng sẽ tấn công. Và, nếu Arelon thất thủ trước cuộc chiến tôn giáo của Wyrn, thì Elantris sẽ bị phá hủy. Các linh mục Derethi sẽ giám sát điều đó.

Raoden đã không nói lên nỗi sợ của mình với các cư dân Elantris khác, nhưng cậu có hành động dựa trên chúng. Nếu cậu có thể cho người trên bức tường, thì cậu sẽ nhận được cảnh báo trước về việc một quân đội đang tiếp cận. Có lẽ với thông báo trước, Raoden sẽ có thời gian để che giấu người dân của mình. Một trong ba thị trấn trống rỗng, hoang tàn bên ngoài Elantris có lẽ là hy vọng tốt nhất cho họ. Cậu sẽ dẫn họ đến đó, nếu cậu có cơ hội.

Giả sử rằng cậu ở trong điều kiện để làm điều đó. Dor đã đến với cậu hai lần trong bốn ngày qua. May thay, trong khi cơn đau ngày càng lớn, thì sự quyết tâm cũng vậy. Ít nhất là giờ, cậu ấy đã hiểu.

"Ở đó," Galladon nói, chỉ ra một chỗ lồi.

Raoden gật đầu. Có khả năng cột đá có bậc thang. "Đi thôi. "

Họ đang ở xa New Elantris, nơi được đặt ở trung tâm thành phố để che giấu nó khỏi những con mắt tò mò. Ở đây, trong Elantris cũ, chất nhờn vẫn bao trùm tất cả. Raoden mỉm cười - sự bẩn thỉu và bụi bặm đang trở nên ghê tởm đối với cậu một lần nữa. Trong một khoảng thời gian, cậu gần như đã quên mất nó kinh tởm đến mức nào.

Họ đã không đi được xa. Ngay sau khi Galladon chỉ ra chiếc cầu thang, một người đưa tin từ New Elantris xuất hiện từ một con đường phía sau họ. Người đàn ông nhanh chóng tiến lại gần, vẫy tay về phía Raoden.

"Thưa ngài," người đàn ông nói.

"Sao, Tenrao?" Raoden hỏi, quay người lại.

"Một người mới đến đã bị ném vào thành phố, thưa ngài."

Raoden gật đầu. Cậu muốn tự chào hỏi từng người mới đến. "Chúng ta đi chứ?" cậu hỏi Galladon.

"Các bức tường có thể chờ đợi," Chàng Dula đồng ý.

¤ ¤ ¤

Người mới đến hóa ra là một cô gái. Người phụ nữ ngồi quay lưng ra cổng, đầu gối kéo lên ngực, đầu vùi vào chiếc áo choàng cúng tế.

"Cô ấy là một người nóng nảy, thưa ngài." Dashe, người đã làm nhiệm vụ theo dõi khi người mới đến này xuất hiện. "Cô ấy hét lên ở cổng trong mười phút sau khi họ ném cô ấy vào. Rồi cô ấy ném chiếc giỏ của mình vào bức tường và ngồi xuống như bây giờ."

Raoden gật đầu. Hầu hết những người mới đến đã quá choáng váng để làm nhiều gì ngoài việc đi lang thang. Người này có sức khỏe.

Raoden ra hiệu cho những người khác ở lại phía sau – cậu không muốn làm cô ấy lo lắng bằng cách mang theo một đám đông. Cậu đi về phía trước cho đến khi cậu trực tiếp ở trước mặt cô, rồi ngồi xổm xuống để nhìn cô ngang tầm mắt.

"Xin chào, còn ở đó," cậu nói một cách trìu mến. "Tôi đoán rằng cô đã có một ngày tồi tệ."

Người phụ nữ nhìn lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, Raoden gần như mất thăng bằng vì ngạc nhiên. Làn da cô đầy vệt đen và tóc cô đã mất, nhưng cô ấy vẫn có khuôn mặt gầy và đôi mắt tròn tinh nghịch như cũ. Công chúa Sarene. Vợ của cậu ấy.

"Anh không biết được một nửa đâu, Linh Hồn." cô ấy nói. Một nụ cười nhỏ, mỉa mai xuất hiện trên môi cô.

"Tôi cá là tôi hiểu nhiều hơn cô nghĩ," Raoden nói. "Tôi ở đây để làm cho mọi thứ bớt ảm đạm hơn một chút."

"Gì cơ?" Sarene hỏi, giọng cô bỗng trở nên cay đắng. "Anh sẽ ăn cắp lễ vật mà các linh mục đã cho tôi sao?"

"Chà, tôi sẽ làm vậy nếu cô thực sự muốn thế." Raoden nói. "Mặc dù tôi không nghĩ rằng chúng tôi cần nó. Có ai đó đã tốt bụng đến nỗi cho chúng tôi vài mẻ thức ăn lớn vài tuần trước."

Sarene nhìn cậu bằng con mắt thù địch. Cô chưa quên mất sự phản bội của cậu. "Đi với tôi," cậu giục, đưa tay ra.

"Tôi không tin tưởng anh nữa, Linh Hồn."

"Cô đã tin tưởng bao giờ chưa?"

Sarene dừng lại, rồi lắc đầu. "Tôi muốn, nhưng tôi biết rằng tôi không nên."

"Vậy cô chưa bao giờ thực sự cho tôi một cơ hội, phải không?" Cậu vươn tay ra gần hơn một chút. "Đi với tôi."

Cô nhịn cậu một lúc, nghiên cứu đôi mắt cậu. Cuối cùng, cô đưa ra bàn tay mảnh khảnh, mỏng manh của mình và đặt nó vào bàn tay cậu lần đầu tiên, cho phép cậu kéo cô đứng lên.

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.