Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 9336 chữ

"Nó đây rồi" Raoden kêu lên. "Galladon, qua đây!" Chàng Dula to lớn đặt cuốn sách của mình xuống với đôi lông mày nhướn lên, rồi đứng lên với phong cách thoải mái đặc trưng của mình và bước đến bên Raoden. "Cậu đã tìm thấy những gì, sule?"

Raoden chỉ vào cuốn sách không bìa trước mặt cậu. Cậu ngồi trong nhà thờ Korathi cũ mà đã trở thành trụ sở hoạt động của họ. Galladon, vẫn quyết tâm giữ bí mật về văn phòng đầy sách nhỏ của mình, đã khăng khăng rằng họ đưa các quyển cần thiết lên nhà thờ thay vì để bất kỳ ai khác đi vào thánh đường của anh.

"Sule. Tôi không thể đọc được nó", Galladon phản đối, nhìn xuống cuốn sách. "Nó được viết hoàn toàn bằng Aon."

"Đó là điều khiến tôi nghi ngờ", Raoden nói.

"Cậu có thể đọc được nó không?" Galladon hỏi.

"Không," Raoden nói với một nụ cười. "Nhưng tôi có cái này." Cậu cúi xuống và rút ra một quyển sách không có bìa tương tự, các trang tiêu đề của nó dính đầy bụi bẩn của Elantris. "Một cuốn từ điển Aon."

Galladon nghiên cứu cuốn sách đầu tiên với đôi mắt đánh giá "Sule. Tôi thậm chí không nhận ra một phần mười số Aons trên trang này. Cậu có biết nó sẽ cần bao lâu để cậu dịch nó không?"

Raoden nhún vai. "Vẫn tốt hơn là tìm kiếm manh mối trong những cuốn sách khác. Galladon, nếu tôi phải đọc thêm một từ về phong cảnh của Fjorden, tôi sẽ ốm mất."

Galladon lầm bầm đồng ý. Bất cứ ai đã sở hữu đống sách trước Reod hẳn phải là một học giả địa lý - vì ít nhất là một nửa số chúng đều liên quan đến chủ đề này.

"Cậu có chắc đây là quyển chúng ta cần không?"Galladon hỏi.

"Tôi đã có luyện tập một ít để đọc các văn bản toàn Aon, bạn của tôi," Raoden nói, chỉ vào một Aon trên một trang gần đầu cuốn sách. "Chữ này là AonDor."

Galladon gật đầu. "Được rồi, sule. Tuy nhiên, tôi không thích cái nhiệm vụ của cậu. Cuộc sống sẽ đơn giản hơn nhiều nếu người của cậu không mất quá nhiều thời gian để phát minh ra một bảng chữ cái. Kolo?"

"Aon là một bảng chữ cái," Raoden nói. "Chỉ là một bảng vô cùng phức tạp. Việc này sẽ không lâu như anh nghĩ đâu – kiến thức của tôi sẽ bắt đầu quay lại với tôi sau một thời gian ngắn."

"Sule, đôi khi cậu rất lạc quan, nó làm tôi phát ốm. Tôi cho rằng chúng ta nên đưa những quyển sách khác trở lại nơi chúng ta lấy chúng?" Có một sự lo lắng trong giọng nói của Galladon. Những quyển sách rất quý giá đối với anh ấy. Raoden đã mất tận một tiếng tranh luận để thuyết phục chàng Dula cho phép cậu cởi bỏ bìa sách của chúng, và cậu có thể thấy người đàn ông to lớn đã làm phiền đến mức nào khi những quyển sách tiếp xúc với chất nhờn và bụi bẩn của Elantris.

"Được thôi," Raoden nói. Không có cuốn sách nào khác nói về AonDor, và trong khi một số chúng đó là tạp chí hoặc hồ sơ khác có thể có manh mối, Raoden nghi ngờ rằng không có quyển trong số chúng sẽ hữu ích như cuốn trước mặt cậu. Giả sử cậu ấy có thể dịch nó thành công.

Galladon gật đầu và bắt đầu thu thập các quyển sách. Sau đó, anh ta nhìn lên một cách sợ hãi khi nghe thấy một âm thanh từ trên mái nhà. Galladon đã bị thuyết phục rằng sớm hay muộn toàn bộ tòa nhà sẽ sụp đổ và chắc chắn sẽ rơi vào cái đầu tối màu sáng bóng của anh ta.

"Đừng lo lắng đến thế, Galladon," Raoden nói. "Maare và Riil biết họ đang làm gì."

Galladon nhíu mày. "Họ không hề, sule. Tôi dường như nhớ rằng cả hai đều không biết phải làm gì trước khi cậu ép họ."

"Ý tôi là họ có năng lực." Raoden nhìn lên với sự hài lòng. Sáu ngày làm việc đã hoàn thành một phần lớn của mái nhà. Mareshe đã nghĩ ra một sự hỗn hợp giống như đất sét bằng vụn gỗ, đất và đống bùn xuất hiện ở khắp Elantris. Thứ hỗn hợp này, khi được thêm vào các xà đỡ đã rơi và một phần vải ít bị mục nát hơn, đã cung cấp vật liệu để làm nền một trần nhà, nếu không phải là cao cấp hơn, thì ít nhất cũng là tốt bằng.

Raoden mỉm cười. Sự đau đớn và cơn đói luôn ở đó, nhưng mọi thứ đang diễn ra tốt đến mức cậu gần như có thể quên đi cơn đau của nửa tá vết sưng và vết cắt của mình. Qua cửa sổ bên phải, cậu có thể thấy thành viên mới nhất trong băng của cậu, Loren. Người đàn ông làm việc trong khu vực rộng lớn bên cạnh nhà thờ, nơi có lẽ đã từng là một khu vườn. Theo lệnh của Raoden, và được trang bị một đôi găng tay da mới, Loren đã di chuyển đá và dọn sạch những thứ bẩn thịu, để lộ ra những phần đất mềm mại bên dưới.

"Làm thế thì có gì tốt?" Galladon hỏi, nhìn theo ánh mắt của Raoden ra ngoài cửa sổ.

"Rồi anh sẽ thấy," Raoden nói với một nụ cười bí mật.

Galladon phì phò khi nhặt lên một đống sách và rời khỏi nhà thờ. Chàng Dula đã nói đúng về một điều, họ không thể dựa vào những người Elantris mới sẽ bị ném vào thành phố nhanh như Raoden đã dự đoán trước. Trước khi Loren đến ngày hôm trước, tận năm ngày đã trôi qua mà không có một sự rung chuyển nào từ cổng thành. Raoden đã rất may mắn khi tìm thấy Mareshe và những người khác trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

"Ngài Linh Hồn?" Một giọng ngập ngừng hỏi.

Raoden nhìn lên ô cửa nhà thờ để tìm một người đàn ông xa lạ đang chờ được biết đến. Ông ấy gầy, với một bộ dạng khom lưng và bầu không khí quỵ lụy đã được luyện tập. Raoden không thể chắc chắn về tuổi của ông - Shaod có xu hướng làm cho mọi người trông già hơn nhiều so với thực tế. Tuy nhiên, cậu có cảm giác rằng tuổi của người đàn ông này không phải là ảo ảnh. Nếu đầu ông ấy có tóc, thì nó sẽ có màu trắng và da ông đã nhăn nheo từ rất lâu trước khi Shaod đến với ông.

"Phải?" Raoden hỏi với sự thích thú. "Ta có thể làm gì cho ông?"

"Thưa ngài…" người đàn ông bắt đầu.

"Tiếp tục đi," Raoden khích lệ.

"Thì, thưa ngài, tôi đã nghe thấy một số điều, và tôi đã tự hỏi rằng liệu tôi có thể tham gia với ngài."

Raoden mỉm cười, đứng lên và bước tới người đàn ông. "Chắc chắn rồi, ông có thể tham gia với chúng tôi. Ông đã nghe thấy những gì?"

"Thì . . ." Vị Elantris già bồn chồn lo lắng. "Một số người trên đường phố nói rằng những người theo người sẽ không bị đói. Họ nói rằng ngài có một bí mật khiến cơn đau biến mất. Tôi đã ở EIantris gần một năm nay, thưa ngài, và những vết thương của tôi là gần như là quá nhiều. Tôi nghĩ là mình có thể cho ngài một cơ hội, hoặc tự đi tìm một máng xối và tham gia với các Hoed."

Raoden gật đầu, siết chặt vai người đàn ông. Cậu vẫn có thể cảm thấy ngón chân của mình đau rát – cậu đã quen dần với cơn đau, nhưng nó vẫn còn đó. Nó đi kèm với một sự thèm khát ở bụng cậu. "Ta rất vui vì ông đã đến. Tên ông là gì?"

"Kahar, thưa ngài."

"Được rồi. Kahar, ông đã làm gì trước khi Shaod đến với ông?"

Đôi mắt của Kahar trở nên thiếu tập trung, như thể tâm trí ông đang du hành trở lại một thời gian dài trước đây. "Tôi dạng như là người dọn dẹp, thưa ngài. Tôi nghĩ là tôi lau sạch đường phố."

"Hoàn hảo! Ta đã chờ đợi một người có những kỹ năng này của ông. Mareshe, ông có ở đó không?"

"Vâng, thưa ngài." Người nghệ nhân gầy gọi ra từ một trong những căn phòng phía sau. Đầu ông thò ra một lúc sau.

"Những cái bẫy mà ông thiết lập có trữ được tý nào từ trận mưa đêm qua không?"

"Có chứ, thưa ngài," Mareshe phẫn nộ nói.

"Tốt. Hãy cho Kahar đây xem nơi có nước."

"Chắc chắn rồi." Mareshe ra hiệu cho Kahar đi theo.

"Tôi sẽ phải làm gì với nước, thưa ngài?" Kahar hỏi.

"Đã đến lúc chúng ta ngừng sống trong sự bẩn thỉu, Kahar," Raoden nói. "Cái chất nhờn bao phủ Elantris này có thể được dọn sạch. Ta đã thấy một nơi được dọn sạch. Hãy cứ thong thả và đừng căng thẳng, hãy dọn dẹp tòa nhà này từ trong ra ngoài. Hãy cạo sạch từng chút chất nhờn và rửa sạch mọi lớp bụi bẩn. "

"Sau đó, ngài sẽ chỉ cho tôi bí mật?" Kahar hỏi hy vọng.

"Tin ta đi."

Kahar gật đầu, đi theo Mareshe. Nụ cười của Raoden đã nhạt dần khi người đàn ông rời đi. Cậu ta thấy rằng phần khó khăn nhất của việc lãnh đạo ở Elantris là duy trì cái thái độ lạc quan mà Galladon đã trêu chọc. Những người này, ngay cả những người mới đến, đã gần như mất hy vọng. Họ nghĩ rằng họ đã bị nguyền rủa, và cho rằng không gì có thể cứu linh hồn họ khỏi mục nát như chính Elantris. Raoden sẽ phải vượt qua nhiều năm với sự điều hòa cùng với các cơn đau đớn và sự đói khát luôn luôn tồn tại.

Cậu chưa bao giờ coi mình là một người vui vẻ quá mức. Tuy nhiên, tại Elantris, Raoden thấy mình phản ứng với không khí tuyệt vọng với sự lạc quan thách thức. Nó càng tồi tệ hơn, thì cậu cậu càng quyết tâm tiếp nhận nó mà không phàn nàn. Nhưng sự vui vẻ bắt buộc đã phải trả giá. Cậu có thể cảm thấy những người khác, ngay cả Galladon đang dựa vào cậu. Trong tất cả những người ở Elantris, chỉ có Raoden không thể để nỗi đau của mình thể hiện. Cơn đói gặm nhấm vào ngực cậu như một đàn côn trùng đang cố gắng trốn thoát từ bên trong, và nỗi đau của một vài vết thương đánh vào sự quyết tâm của cậu không thương tiếc.

Cậu ấy không chắc chắn rằng cậu sẽ tồn tại được trong bao lâu. Chỉ sau một tuần rưỡi ở Elantris, cậu đã đau đớn đến mức đôi khi rất khó tập trung. Sẽ mất bao lâu trước khi cậu không thể cử động được? Hoặc, bao lâu trước khi cậu bị trở hành giống người của Shaor? Một câu hỏi đáng sợ hơn tất cả. Khi cậu gục ngã, có bao nhiêu người sẽ gục ngã cùng cậu?

Vậy mà cậu vẫn phải chịu gánh nặng này. Nếu câu không chấp nhận trách nhiệm, thì không ai khác sẽ phải - và những người này sẽ trở thành nô lệ cho cơn đau của họ hoặc cho những kẻ bắt nạt trên đường phố. Elantris cần cậu. Nếu nó vắt kiệt cậu, thì cứ vậy đi

"Ngài Linh Hồn!" một giọng nói điên cuồng cất lên.

Raoden đứng nhìn khi Saolin lo lắng chạy vào phòng. Chàng lính đánh thuê có mũi móc đã tạo ra một ngọn giáo từ một mảnh gỗ bị thối rữa một nửa và một hòn đá sắc nhọn, và đã nhận tuần tra khu vực xung quanh nhà thờ. Khuôn mặt Elantris sẹo của anh nhăn nheo vì lo lắng.

"Chuyện gì vậy, Saolin?" Raoden hỏi, hoảng hốt. Người đàn ông là một chiến binh giàu kinh nghiệm, và không dễ bị bất ổn.

"Một nhóm những người có vũ trang đến đây, thưa ngài. Tôi đã đếm được mười hai người trong số họ, và họ đang mang vũ khí thép."

"Thép?" Raoden nói. "Ở Elantris? Ta đã nghĩ rằng chúng không còn có để được tìm thấy."

"Họ đang tiến đến nhanh chóng. Thưa ngài." Saolin nói. "Chúng ta sẽ làm gì - họ sắp đến rồi."

"Họ đây rồi," Raoden nói khi một nhóm người xông qua cánh cửa mở của nhà thờ. Saolin đã đúng, một số tên mang theo vũ khí thép, mặc dù phần lưỡi bị sứt mẻ và rỉ sét. Nhóm người này là một nhóm có mắt màu đen, khó ưa, và ở người dẫn đầu của họ là một nhân vật quen thuộc - hay ít nhất là, quen từ xa.

"Karata," Raoden nói. Loren đáng lẽ phải là của cô ấy vào một ngày khác, nhưng Raoden đã cướp lấy anh ta. Rõ ràng, cô đã đến để khiếu nại. Đó chỉ là vấn đề thời gian.

Raoden liếc về phía Saolin, người đang nhích về phía trước như thể mong muốn được thử cây giáo tạm thời của mình. "Hãy đứng im, Saolin," Raoden ra lệnh.

Karata đã bị hói hoàn toàn, một món quà từ Shaod, và cô đã ở trong thành phố đủ lâu để da cô bắt đầu nhăn lại. Tuy nhiên, cô vẫn giữ cho mình một khuôn mặt kiêu hãnh và đôi mắt kiên định - đôi mắt của một người vẫn chưa gục ngã trước cơn đau, và người đó sẽ phải còn rất lâu mới gục ngã. Cô mặc một bộ trang phục tối màu được làm bằng da rách – đối với Elantris, nó đã được làm rất tốt.

Karata quay đầu xung quanh nhà thờ, nghiên cứu trần nhà mới, rồi đến các thành viên của băng của Raoden, những người đã tập trung bên ngoài cửa sổ để theo dõi với sự e ngại. Mareshe và Kahar đứng bất động ở cuối phòng. Cuối cùng, Karata hướng ánh mắt về Raoden.

Có một khoảng yên lặng căng thẳng. Cuối cùng, Karata quay sang một trong những người của mình. "Phá hủy tòa nhà, đuổi chúng ra và làm vỡ vài số xương." Cô quay người rời đi.

"Tôi có thể đưa cô vào cung điện của Iadon." Raoden khẽ nói.

Karata đông cứng người.

"Đó là những gì cô muốn, có phải không?" Raoden hỏi. "Vệ binh thành phố Elantris bắt cô ở Kae. Họ sẽ không chịu đựng cô mãi mãi - họ đốt những Elantris trốn thoát quá thường xuyên. Nếu cô thực sự muốn vào cung điện, tôi có thể đưa cô đến đó."

"Chúng ta sẽ không bao giờ có thể rời khỏi thành phố," Karata nói, đảo mắt hoài nghi về phía cậu. "Họ đã tăng gấp đôi người lính canh gần đây – có liên quan gì đó đến nhìn đẹp mắt cho một đám cưới hoàng gia. Tôi vẫn chưa thể ra ngoài trong suốt một tháng."

"Tôi cũng có thể đưa cô ra khỏi thành phố," Raoden hứa.

Đôi mắt Karata nheo lại với sự nghi ngờ. Không có cuộc nói chuyện nào về giá cả. Cả hai đều biết rằng Raoden chỉ có thể yêu cầu một điều: được để yên. "Cậu đang tuyệt vọng." Cuối cùng cô cũng kết luận.

"Đúng. Nhưng tôi cũng là một kẻ biết chớp lấy thời cơ."

Karata chậm rãi gật đầu. "Tôi sẽ trở lại vào lúc màn đêm buông xuống. Cậu sẽ làm như đã hứa, hoặc người của tôi sẽ bẻ gãy chân tay của những người ở đây và khiến họ thối rữa trong đau đớn."

"Hiểu rồi."

¤ ¤ ¤

"Sule, tôi…"

"Không nghĩ rằng đây là một ý tưởng hay," Raoden kết thúc với một nụ cười nhẹ. "Rồi, Galladon, tôi biết."

"Elantris là một thành phố lớn," Galladon nói. "Có rất nhiều nơi để trốn mà thậm chí Karata cũng không thể tìm thấy chúng ta. Cô ấy không thể tách quân của mình ra thành quá mỏng, nếu không Shaor và Aanden sẽ tấn công cô ấy. Kolo?"

"Phải, nhưng sau đó thì sao?" Raoden hỏi, thử sức mạnh của một sợi dây mà Mareshe đã tạo ra từ một vài miếng giẻ. Có vẻ như nó sẽ giữ được trọng lượng của cậu. "Karata sẽ không thể tìm thấy chúng ta, nhưng cũng sẽ không ai khác tìm thấy chúng ta. Mọi người cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra chúng ta ở đây. Nếu chúng ta di chuyển bây giờ, chúng ta sẽ không bao giờ phát triển."

Galladon trông có vẻ đau đớn. "Sule, chúng ta có cần phải phát triển không? Cậu có cần phải bắt đầu một băng đảng khác không? Chẳng lẽ ba lãnh chúa là không đủ sao?"

Raoden dừng lại, nhìn lên chàng Dula to lớn với sự lo lắng. "Galladon, đó có thực sự là những gì anh nghĩ tôi đang làm à?"

"Tôi không biết, sule."

"Tôi không có mong muốn quyền lực, Galladon," Raoden nói thẳng thừng. "Tôi lo lắng về cuộc sống. Không chỉ là sự sống còn, Galladon, sự sống. Những người này đã chết vì họ đã từ bỏ, không phải vì trái tim họ không còn đập. Tôi sẽ thay đổi điều đó."

"Sule, điều đó là không thể."

"Cả đưa Karata vào cung điện của Iadon cũng vậy," Raoden nói, kéo sợi dây thành một cuộn quanh tay cậu. "Tôi sẽ gặp anh khi tôi quay trở lại."

¤ ¤ ¤

"Cái này là cái gì?" Karata nghi ngờ hỏi.

"Nó là cái giếng của thành phố," Raoden giải thích, nhìn qua một bên của bờ môi đá. Chiếc giếng đi xuống sâu, nhưng cậu có thể nghe thấy nước di chuyển trong bóng tối bên dưới. "Cậu mong đợi chúng ta bơi ra sao?"

"Không," Raoden nói, buộc sợi dây của Mareshe vào một thanh sắt rỉ sét nhô ra từ một bên giếng. "Chúng ta sẽ chỉ để dòng chảy đưa chúng ta đi. Giống như trôi nổi hơn là bơi lội."

"Thật điên rồ - dòng sông đó chạy dưới đất. Chúng ta sẽ chết đuối."

"Chúng ta không thể chết đuối," Raoden nói. "Như anh bạn Galladon của tôi hay nói, ‘Đã chết rồi. Kolo?’ "

Karata không có vẻ bị thuyết phục.

"Dòng sông Aredel chảy trực tiếp bên dưới Elantris, sau đó tiếp tục đến Kae," Raoden giải thích. "Nó chạy quanh thành phố và qua cung điện. Tất cả những gì chúng ta phải làm là để nó kéo chúng ta đi. Tôi đã thử nín thở, tôi đã đi cả nửa giờ và phổi tôi thậm chí còn không cháy. Máu của chung ta không còn chảy nữa. Vì vậy, lý do duy nhất chúng ta cần không khí là để nói chuyện. "

"Điều này có thể phá hủy cả hai chúng ta," Karata cảnh báo.

Raoden nhún vai. "Cơn đói sẽ đưa chúng ta đi trong một vài tháng nữa."

Karata khẽ mỉm cười. "Được rồi, Linh Hồn. Cậu đi trước."

"Rất sẵn lòng," Raoden nói, không cảm thấy vui mừng về sự thật đó. Tuy nhiên, đó là ý tưởng của cậu ấy. Với một cái lắc đầu buồn bã. Raoden vung qua một bên môi và bắt đầu hạ thấp mình. Sợi dây hết trước khi cậu chạm vào nước và cứ thế, hít một hơi thật sâu nhưng không hiệu quả, cậu buông tay.

Cậu văng xuống một dòng sông lạnh lẽo. Dòng nước đe dọa sẽ kéo cậu ta đi, nhưng cậu nhanh chóng nắm lấy một tảng đá và giữ vững bản thân, chờ đợi Karata. Giọng cô sớm vang lên trong bóng tối phía trên.

"Linh Hồn?"

"Tôi ở đây. Cô trên khoảng mười feet so với dòng sông bạn - cô sẽ phải rơi xuống phần còn lại của cái giếng."

"Và rồi?"

"Rồi dòng sông tiếp tục hoạt động dưới lòng đất - tôi có thể cảm thấy nó đang hút tôi xuống ngay bây giờ. Chúng ta chỉ cần hy vọng nó đủ rộng khắp toàn bộ quãng đường. Nếu không, chúng ta sẽ kết thúc như một cái bịt ngầm mãi mãi."

"Cậu có thể đã đề cập đến điều đó trước khi tôi xuống đây," Karata lo lắng nói. Tuy nhiên, một tiếng bắn nước ngay sau đó vang lên, theo sau là một tiếng rên rỉ lặng lẽ kết thúc trong tiếng róc rách khi một thứ gì đó lớn bị hút đi qua Raoden theo dòng chảy.

Lẩm bẩm một lời cầu nguyện với Domi, Raoden thả hòn đá ra và để dòng sông kéo cậu xuống dưới bề mặt vô hình của nó.

¤ ¤ ¤

RAODEN thực sự đã phải bơi. Bí quyết là để giữ mình ở giữa sông, kẻo bị đập vào tường của đường hầm đá. Cậu làm hết sức mình khi di chuyển trong bóng tối, sử dụng cánh tay dang rộng để định vị chính mình. May mắn thay, thời gian đã làm phẳng những tảng đá đến mức chúng bị mài chứ không phải bị cắt.

Một sự vĩnh cửu trôi qua trong thế giới ngầm im lặng đó. Cứ như thể cậu trôi qua bóng tối, không thể nói, hoàn toàn cô độc. Có lẽ đây là những gì cái chết sẽ mang lại, linh hồn cậu trôi đi trong một khoảng không vô tận và không có ánh sáng.

Dòng chảy thay đổi, kéo cậu lên. Cậu di chuyển cánh tay của mình để chống lại mái nhà bằng đá, nhưng chúng không gặp phải sự kháng cự nào. Một lát sau, đầu cậu đã ra ngoài không khí, khuôn mặt ướt lạnh buốt trong gió. Cậu chớp mắt không chắc chắn khi thế giới trở nên rõ ràng, ánh sao và đèn lồng thỉnh thoảng xuất hiện trên đường phố chỉ hơi chiếu sáng. Thế là đủ để khôi phục lại định hướng của cậu ấy và, có lẽ, sự tỉnh táo của cậu.

Cậu thơ ơ lơ lửng, dòng sông rộng ra sau khi nổi lên mặt đất, và hiện tại chậm lại đáng kể. Cậu cảm thấy một hình bóng đang tiếp cận trong nước, và cậu cố gắng nói nhưng phổi cậu đã đầy nước. Cậu chỉ thành công trong việc phát ra một tiếng ho lớn, không thể kiểm soát được.

Một bàn tay kẹp lấy miệng cậu, cắt cơn ho bằng một tiếng kêu. "Yên lặng. Đồ ngốc!" Karata rít lên.

Raoden gật đầu, cố gắng kiểm soát sự giận dữ của mình. Có lẽ cậu nên tập trung ít hơn vào các ẩn dụ thần học của chuyến đi, và nhiều hơn vào việc giữ kín miệng.

Karata thả miệng cậu ra, nhưng vẫn tiếp tục giữ chặt vai cậu, giữ họ lại với nhau khi họ trôi qua thành phố Kae. Các cửa hàng của nó đã đóng cửa vào ban đêm, nhưng nhiều lúc có người lính canh tuần tra trên đường phố. Cả hai tiếp tục trôi nổi trong im lặng cho đến khi họ đến rìa phía bắc của thành phố, nơi cung điện giống như lâu đài của Iadon nhô lên trong đêm. Sau đó, vẫn không nói, họ bơi vào bờ bên cạnh cung điện.

Cung điện là một tòa nhà tối tăm, ảm đạm - một biểu hiện của sự bất an của Iadon. Phụ thân Raoden đã không thường xuyên sợ hãi, thực tế thì, ông ta thường hiếu chiến khi ông ta nên e sợ một cách thông minh. Đặc điểm này đã mang lại cho ông ta sự giàu có khi trở thành một doanh nhân giao dịch với Fjordell, nhưng nó đã mang lại cho ông ta sự thất bại khi là một vị vua. Iadon chỉ hoang tưởng trong một điều duy nhất là ngủ. Nhà vua sợ rằng những kẻ ám sát bằng cách nào đó sẽ lẻn vào và giết chết ông ta khi ông ta ngủ. Raoden nhớ rất rõ phụ thân mình lẩm bẩm về chủ đề này mỗi tối trước khi đi ngủ. Nỗi lo lắng về vương quyền chỉ khiến Iadon trở nên tồi tệ hơn, khiến ông phải cho thêm ngôi nhà vốn đã là pháo đài của mình một tiểu đoàn lính canh. Những người lính sống gần khu riêng của Iadon để có thể phản ứng nhanh.

"Được rồi," Karata thì thầm, quan sát không chắc chắn khi những người lính canh băng qua các thành lũy, "cậu đưa chúng ta ra. Bây giờ hãy đưa chúng ta vào."

Raoden gật đầu, cố gắng rút cạn hết phổi của mình một cách im lặng nhất có thể - một hành động không được thực hiện mà không có một chút nghẹn lại.

"Cố gắng đừng ho quá nhiều," Karata khuyên. "Cậu có thể kích thích cổ họng của cậu và làm cho ngực cậu đau, và sau đó cậu sẽ dành cả vĩnh hằng như cậu bị cảm lạnh."

Raoden rên rỉ, đẩy mình đứng dậy. "Chúng ta cần đến phía tây," cậu nói, giọng khàn khàn.

Karata gật đầu. Cô bước đi lặng lẽ và nhanh chóng - nhanh hơn nhiều so với Raoden có thể làm được - như một người quen với nguy hiểm. Một vài lần cô đưa tay ra để cảnh báo, ngăn chặn bước tiến của họ ngay trước khi một đội vệ binh xuất hiện trong bóng tối. Năng khiếu của cô đã giúp họ đến được phía tây của cung điện mà không gặp sự cố, mặc dù sự thiếu kỹ năng của Raoden.

"Giờ thì sao?" Cô khẽ hỏi.

Raoden dừng lại. Bây giờ cậu ta phải đối mặt với một câu hỏi. Tại sao Karata muốn vào cung điện? Từ những gì Raoden đã nghe về cô ấy, cô ấy không hẳn giống như kiểu trả thù. Cô ấy tàn bạo, nhưng không thù hằn. Nhưng, nếu cậu ta sai thì sao? Nếu cô ấy muốn máu của Iadon thì sao?

"Sao nào?" Karata hỏi.

Mình sẽ không để cho cô ấy giết phụ thân, cậu quyết định. Dù ông ấy có là một vị vua tệ đến đâu, mình cũng không để cô ấy làm điều đó. "Cô phải trả lời tôi một câu trước."

"Ngay bây giờ sao?" Cô hỏi với vẻ khó chịu.

Raoden gật đầu. "Tôi cần biết lý do tại sao cô muốn vào cung điện."

Cô cau mày trong bóng tối. "Cậu không ở bất kỳ vị trí nào để đưa ra yêu cầu."

"Cô cũng không ở bất kỳ vị trí nào để từ chối chúng," Raoden nói. "Tất cả những gì tôi phải làm là kêu lên cảnh báo. Cả hai chúng ta sẽ bị lính canh bắt."

Karata lặng lẽ chờ đợi trong bóng tối, rõ ràng đang tranh luận liệu cậu có làm việc đó hay không.

"Nghe này," Raoden nói. "Chỉ cần nói với tôi một điều. Cô có ý định làm hại nhà vua không?"

Karata bắt gặp ánh mắt của cậu, rồi lắc đầu. "Mối quan tâm của tôi không phải là với ông ta."

Liệu mình có tin cô ấy hay không? Raoden nghĩ. Mình có lựa chọn không?

Cậu với tới, kéo một miếng bụi cây bám vào tường: sau đó cậu dồn trọng lượng của mình vào một trong những viên đá. Viên đá chìm vào bức tường với tiếng rít lặng lẽ, và một phần mặt đất rơi xuống trước họ.

Karata nhướn mày. "Một lối đi bí mật? Thật kỳ lạ."

"Iadon là một người hoang tưởng lúc ngủ," Raoden giải thích, bò qua không gian nhỏ giữa mặt đất và bức tường. "Ông ta đã cài đặt lối đi này để cho ông ta một phương tiện trốn thoát cuối cùng nếu ai đó tấn công cung điện của ông."

Karata khịt mũi khi cô đi theo cậu qua cái lỗ. "Tôi nghĩ những thứ như thế này chỉ tồn tại trong truyện thiếu nhi."

"Iadon thích những câu chuyện đó một chút," Raoden nói.

Lối đi mở rộng sau cả chục bước chân, và Raoden cảm nhận dọc theo bức tường cho đến khi cậu tìm thấy một chiếc đèn lồng, hoàn chỉnh với đá lửa và thép. Cậu ấy giữ cho mằn chắn gần như đóng, chỉ phát ra một mảnh ánh sáng, nhưng nó đủ để lộ ra lối đi hẹp, đầy bụi bẩn.

"Cậu dường như có kiến thức khá rộng về cung điện," Karata quan sát.

Raoden không trả lời, không thể nghĩ ra câu trả lời nào quá lộ liễu. Phụ thân cậu đã chỉ cho Raoden lối đi khi cậu mới bước vào tuổi thiếu niên, Raoden và bạn bè của cậu đã thấy nó là sức hấp dẫn ngay lập tức và không thể cưỡng lại. Bỏ qua cảnh báo rằng lối đi chỉ dành cho trường hợp khẩn cấp, Raoden và Lukel đã dành hàng giờ chơi bên trong nó.

Tất nhiên, lối đi dường như nhỏ hơn rồi. Nó chỉ còn đủ chỗ cho Raoden và Karata chuyển động. "Đến đây," cậu nói, cầm đèn lồng trên cao và chậm rãi đi ngang người qua đường hầm. Chuyến đi đến phòng Iadon mất ít thời gian hơn cậu nhớ - nó thực sự không phải là một đường hầm, bất chấp những gì trí tưởng tượng của cậu đã cho rằng. Nó chếch lên tầng hai ở một góc dốc, hướng thẳng đến phòng Iadon.

"Đây rồi." Raoden nói khi họ đi đến cuối con đường. "Iadon nên ở trên giường ngay bây giờ, và - mặc dù ông ấy bị hoang tưởng - ông ấy ngủ rất sâu. Có lẽ cái này dẫn đến cái khác." Cậu trượt mở cánh cửa được giấu sau tấm thảm trong buồng ngủ hoàng gia. Chiếc giường khổng lồ của Iadon, tối và yên tĩnh, mặc dù cửa sổ mở cung cấp đủ ánh sáng để thấy rằng nhà vua thực sự đang hiện diện.

Raoden trở nên căng thẳng, để mắt đến Karata. Tuy nhiên, người phụ nữ đã giữ lời. Cô hầu như không đế ý đến nhà vua đang ngủ khi cô đi qua phòng và ra hành lang bên ngoài. Raoden thở dài nhẹ nhõm, đi theo cô với dáng đi lén lút không được luyện tập trước.

Hành lang bên ngoài tối tăm kết nối các căn phòng của Iadon với các căn phòng dành cho người lính canh của ông. Bên phải dẫn đến thành lính, bên trái dẫn đến một đồn lính canh, sau đó là phần còn lại của cung điện. Karata quay lưng lại với lựa chọn này, tiếp tục đi xuống hành lang bên phải đến phần phụ của thành lính, đôi chân trần của cô không tạo ra âm thanh nào trên sàn đá.

Raoden theo cô vào thành lính, sự hồi hộp của cậu trở lại. Cô đã quyết định không giết phụ thân cậu, nhưng giờ cô đang lẻn vào khu vực nguy hiểm nhất của cung điện. Một âm thanh bất ngờ sẽ đánh thức hàng chục binh sĩ.

May mắn thay, lẻn xuống một hành lang bằng đá không đòi hỏi nhiều kỹ năng. Karata lặng lẽ mở bất kỳ cánh cửa nào trên đường đi của họ, để chúng mở đủ rộng để Raoden thậm chí không cần phải di chuyển chúng để trượt qua.

Cái hành lang tối tăm kết nối với một cái khác, cái này có cửa đầy ở hai bên - khu vực của các sĩ quan nhỏ hơn, cũng như những người lính canh được cho phòng để nuôi một gia đình. Karata chọn một cánh cửa. Bên trong là căn phòng đơn được phân bổ cho một gia đình lính canh đã kết hôn. Ánh sao chiếu sáng chiếc giường cạnh một bức tường và một tủ quần áo bên cạnh bức tường kia.

Raoden lo lắng động đậy, tự hỏi liệu tất cả những điều này có phải để Karata có thể tự kiếm cho mình một vũ khí của các lính canh đang ngủ say hay không. Nếu là vậy, cô đã mất trí rồi. Tất nhiên, lẻn vào cung điện của một vị vua hoang tưởng là một dấu hiệu của sự bất ổn định thần kinh.

Khi Karata đi vào phòng, Raoden nhận ra rằng cô không phải đến để đánh cắp trang bị của người lính canh - anh ta không có ở đó. Chiếc giường trống rỗng, tấm trải giường nhăn nheo với dáng vẻ thoải mái. Karata khom lưng bên cạnh một thứ mà Raoden đã không nhận thấy lúc đầu - một tấm nệm trên sàn nhà, bị chiếm giữ bởi một cục nhỏ chỉ có thể là một đứa trẻ đang ngủ, những đặc điểm và giới tính của nó đã bị mất trong bóng tối đối với Raoden. Karata quỳ bên cạnh đứa trẻ trong một hồi yên tĩnh.

Vậy là cô đã xong, ra hiệu cho Raoden đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng cô. Raoden nhướn mày thắc mắc và Karata gật đầu. Họ đã sẵn sàng để đi.

Việc trốn thoát đã được thực hiện theo thứ tự ngược lại của việc xâm nhập. Raoden đi trước, trượt qua cánh cửa vẫn đang mở và Karata theo sau, kéo nó lại sau lưng cô. Nói chung, Raoden cảm thấy nhẹ nhõm khi màn đêm diễn ra dễ dàng như thế nào - hay ít nhất cậu anh cảm thấy nhẹ nhõm cho đến khi cậu trượt qua cánh cửa đến hành lang cuối cùng bên ngoài buồng của Iadon.

Một người đàn ông đứng ở phía bên kia cánh cửa, bàn tay anh ta đóng băng trong hành động vươn tay nắm cửa. Anh coi họ với vẻ mặt giật mình.

Karata đẩy Raoden qua. Cô vòng tay quanh cổ người đàn ông, kẹp chặt miệng anh ta trong một chuyển động mượt mà, sau đó nắm lấy cổ tay anh ta khi anh với lấy thanh kiếm ở bên cạnh. Tuy nhiên, người đàn ông to lớn và mạnh mẽ hơn bộ dạng Elantris đã suy yếu của Karata, và anh ta đã phá vỡ sự kìm kẹp của cô, chặn chân cô bằng chính cái của anh khi cô cố gắng làm anh ta vấp ngã.

"Dừng lại!" Raoden khẽ giật mình, bàn tay cậu giơ trước mặt đe dọa.

Cả hai người họ liếc nhìn cậu trong sự khó chịu, nhưng rồi họ ngừng vật lộn khi họ thấy những gì cậu đang làm.

Ngón tay Raoden di chuyển trong không trung, một vệt sáng xuất hiện đằng sau nó. Raoden tiếp tục viết, uốn cong và lặp lại cho đến khi cậu hoàn thành một chữ cái - Aon Sheo, biểu tượng cho cái chết.

"Nếu ngươi di chuyển," Raoden nói khẽ, "ngươi sẽ chết."

Người lính canh tròn xoe mắt kinh hoàng. Aon phát sáng phía trên ngực anh ta, chiếu ánh sáng gay gắt vào căn phòng tồi tàn, chiếu bóng lên tường. Chữ cái lóe lên như mọi khi, rồi biến mất. Tuy nhiên, ánh sáng đã đủ để chiếu sáng khuôn mặt Elantris đầy đốm đen của Raoden.

"Ngươi biết bọn ta là gì."

"Domi từ bi." Người đàn ông thì thầm.

"Chữ Aon đó sẽ tồn tại trong một tiếng tiếp theo," Raoden nói dối. "Nó sẽ treo ở nơi ta vẽ nó, không thể nhìn thấy, chờ đợi ngươi run rẩy. Nếu ngươi làm thế, nó sẽ hủy diệt ngươi. Ngươi có hiểu không?"

Người đàn ông không di chuyển, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt kinh hoàng.

Raoden thò tay xuống và tháo đai kiếm của người đàn ông, sau đó buộc vũ khí quanh eo mình.

"Đi nào," Raoden nói với Karata.

Người phụ nữ vẫn ngồi xổm bên cạnh bức tường nơi người lính canh đã đẩy cô, nhìn Raoden với một cái nhìn không thể giải mã được.

"Đi thôi," Raoden lặp lại, khẩn trương hơn một chút.

Karata gật đầu, lấy lại bình tĩnh. Cô kéo cánh cửa của nhà vua, và hai người họ biến mất theo cách họ đã đến.

¤

"Anh ấy không nhận ra mình," Karata nói với chính mình, giọng cô thấy đáng cười nhưng lại buồn bã.

"Ai cơ?" Raoden hỏi. Hai người họ ngồi xổm ở ngưỡng cửa của một cửa hàng gần giữa Kae, nghỉ ngơi một lát trước khi tiếp tục chuyến đi trở về Elantris.

"Người lính canh đó. Anh ấy là chồng tôi, ở một kiếp khác."

"Chồng cô ư?"

Karata gật đầu. "Chúng tôi sống với nhau mười hai năm, và bây giờ anh ấy đã quên tôi. "

Raoden đã nhanh chóng kết nối các sự kiện. "Điều đó có nghĩa là căn phòng chúng ta bước vào..."

"Đó là con gái tôi." Karata nói. "Tôi chắc là không có ai nói với nó những gì đã xảy ra với tôi. Tôi chỉ… muốn nó biết."

"Cô đã để lại cho nó một tờ ghi chú?"

"Một tờ ghi chú và một vật kỷ niệm", Karata giải thích với giọng buồn bã, mặc dù không có giọt nước mắt nào có thể rơi ra từ đôi mắt người Elantris của cô. "Vòng cổ của tôi. Tôi đã lén lút đeo nó qua các linh mục từ một năm trước. Tôi muốn con tôi đeo nó. Tôi luôn có ý định tặng nó cho con bé. Họ đã đưa tôi quá nhanh… tôi chưa bao giờ được nói lời tạm biệt."

"Tôi biết," Raoden nói, vòng tay ôm lấy người phụ nữ một cách thoải mái. "Tôi biết."

"Nó đã lấy đi tất cả của chúng ta. Nó lấy tất cả mọi thứ và để lại cho chúng ta chẳng gì cả." Giọng nói của cô ấy vang lên với sự mãnh liệt.

"Như ý muốn của Domi."

"Sao cậu lại có thể nói điều đó?" Cô đòi hỏi gay gắt. "Làm thế nào cậu có thể gọi tên của Ngài sau tất cả những gì Ngài đã làm với chúng ta?"

"Tôi không biết," Raoden thú nhận, cảm thấy không thỏa đáng. "Tôi chỉ biết rằng chúng ta cần phải tiếp tục, như mọi người vẫn làm. Ít nhất cô được gặp lại cô bé."

"Phải," Karata nói. "Cảm ơn cậu. Cậu đã làm cho tôi một điều tuyệt vời đêm nay, thái tử của tôi."

Raoden đông cứng người.

"Đúng, tôi biết cậu. Tôi đã sống trong cung điện trong nhiều năm, với chồng tôi, lính canh của phụ thân cậu và gia đình cậu. Tôi đã theo dõi cậu từ thời thơ ấu của cậu, Thái tử Raoden."

"Cô đã biết từ đầu sao?"

"Không phải từ đầu," Karata nói. "Nhưng cũng được một thời gian rồi. Một khi tôi đã hiểu ra, tôi không thể quyết định liệu có nên ghét cậu vì có liên quan đến Iadon, hay hài lòng rằng công lý cũng đưa cậu đến đây."

"Và quyết định của cô?"

"Chả quan trọng," Karata nói, lau đôi mắt khô khốc theo phản xạ. "Cậu đã hoàn thành thảo thuận một cách đáng ngưỡng mộ. Người của tôi sẽ để cậu yên."

"Thế là không đủ, Karata," Raoden nói, đứng dậy.

"Cậu sẽ đòi hỏi nhiều hơn thỏa thuận của chúng ta?"

"Tôi không đòi hỏi gì cả, Karata," Raoden nói, đưa tay ra để giúp cô đứng lên. "Nhưng cô biết tôi là ai và cô có thể đoán ra tôi đang cố gắng làm gì."

"Cậu giống như Aanden," Karata nói. "Câu nghĩ đến cai trị Elantris giống như phụ thân cậu cai trị phần còn lại của vùng đất bị nguyền rủa này."

"Mọi người đúng là nhanh chóng phán xét tôi hôm nay," Raoden nói với một nụ cười gượng gạo. "Không, Karata. Tôi không muốn 'cai trị' Elantris. Nhưng tôi muốn giúp nó. Tôi thấy một thành phố đầy những người cảm thấy tiếc cho bản thân, một dân tộc cam chịu nhìn mình như phần còn lại của thế giới nhìn thấy họ. Elantris không nhất thiết phải là một nơi như vậy. "

"Làm thế nào mà cậu có thể thay đổi điều đó?" Karata yêu cầu. "Miễn là thực phẩm khan hiếm, người dân sẽ chiến đấu và tiêu diệt để đánh bại cơn đói của họ."

"Vậy chúng ta chỉ cần cho họ ăn." Raoden nói.

Karata khịt mũi.

Raoden thò tay vào một cái túi mà cậu ấy đã tạo thành trong bộ quần áo rách rưới. "Cô có nhận ra thứ này không, Karata?" cậu hỏi, cho cô xem một cái túi vải nhỏ. Nó trống rỗng, nhưng cậu giữ nó như một lời nhắc nhở về mục đích của mình.

Mắt Karata rạo rực với dục vọng. "Nó giữ thức ăn."

"Loại nào?"

Karata nói: "Nó là một trong những túi ngô bên trong của lễ vật đi kèm với một cư dân Elantris mới".

"Không chỉ là ngô, Karata," Raoden giơ một ngón tay lên nói. "Hạt ngô. Một phần của buổi lễ đòi hỏi một đồ tế lễ là một loại hạt có thể trồng được."

"Hạt ngô?" Karata thì thầm.

"Tôi đã thu thập nó từ những người mới đến," Raoden giải thích. "Phần còn lại của các tế vật không khiến tôi quan tâm - chỉ có ngô mà thôi. Chúng ta có thể trồng nó, Karata. Không có nhiều người ở Elantris - sẽ không khó để nuôi tất cả bọn họ. Thật may là chúng ta có đủ thời gian tự do để làm một hoặc hai khu vườn. "

Mắt Karata mở to vì sốc. "Không có ai từng thử điều đó trước đây cả," cô nói, chết lặng.

"Tôi cũng đoán là vậy. Nó đòi hỏi tầm nhìn xa rộng, và người dân Elantris quá tập trung vào cơn đói tức thời để lo lắng về ngày mai. Tôi dự định sẽ thay đổi điều đó."

Karata nhìn lên từ cái túi nhỏ đến khuôn mặt Raoden. "Thật tuyệt vời." Cô lầm bầm.

"Đi thôi," Raoden nói, nhét cái túi đi, rồi giấu thanh kiếm bị đánh cắp bên dưới đống giẻ rách của mình. "Chúng ta đã gần đến cổng rồi."

"Cậu định đưa chúng ta trở lại như thế nào?"

"Cứ xem đi."

Khi họ bước đi, Karata dừng lại bên cạnh một ngôi nhà tối.

"Gì vậy?" Raoden hỏi.

Karata chỉ. Trên cửa sổ, bên trong tấm kính, một ổ bánh mì đang nằm đó. Đột nhiên, Raoden cảm thấy cơn đói của chính mình đâm mạnh vào bên trong. Cậu ta không thể đổ lỗi cho cô - ngay cả ở trong cung điện, cậu ấy đã tìm xem có thứ gì đó để lấy không. "Chúng ta không thể mạo hiểm làm điều đó. Karata." Raoden nói.

Karata thở dài. "Tôi biết. Chỉ là… nó ở ngay đó."

"Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, tất cả các ngôi nhà bị khóa," Raoden nói. "Chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy chúng."

Karata gật đầu, lờ đờ di chuyển một lần nữa. Họ rẽ một góc và tiếp cận cánh cổng rộng đến Elantris. Một tòa nhà thấp ngồi bên cạnh nó, ánh sáng tràn ra từ cửa sổ. Một số lính canh đang thư giãn lên bên trong, đồng phục lính canh thành phố Elantris có màu nâu và vàng của họ sáng rực trong ánh đèn. Raoden đến gần tòa nhà và gõ nhẹ vào một cửa sổ bằng lưng nắm tay.

"Xin lỗi," cậu nói một cách lịch sự, "liệu anh có phiền mở cổng được không?"

Những người lính canh đang chơi một ván bài, ném lại ghế của họ trong báo động, la hét và chửi rủa khi họ nhận ra các đặc điểm người Elantris của cậu. "Hãy làm nó nhanh chóng," Raoden nói thoáng. "Tôi đang bắt đầu mệt rồi đây."

"Ngươi đang làm gì ở bên ngoài?" một trong những lính gác – có dáng một sĩ quan - yêu cầu khi người của anh ta xông ra khỏi tòa nhà. Một vài người trong số họ chĩa những ngọn giáo độc ác vào ngực Raoden.

"Cố gắng đi vào," Raoden sốt ruột nói.

Một trong những người lính giơ giáo.

"Tôi sẽ không làm điều đó, nếu tôi là anh," Raoden nói. "Trừ khi anh muốn giải thích làm thế nào anh lại có thể giết được một người Elantris ở bên ngoài cổng. Anh có nghĩa vụ phải giữ chúng tôi ở bên trong - sẽ rất xấu hổ nếu mọi người phát hiện ra rằng chúng tôi đã trốn thoát dưới mũi của anh."

"Làm thế nào mà ngươi thoát được?" Vị sĩ quan hỏi.

"Tôi sẽ nói với ngài sau," Raoden nói. "Ngay bây giờ, có lẽ ngài nên đưa chúng tôi trở lại thành phố trước khi chúng tôi đánh thức toàn bộ khu phố và bắt đầu một cuộc hoảng loạn. À, và tôi sẽ không đến gần tôi. Nói cho cùng, Shaod rất dễ lây lan."

Những người lính lùi lại trước lời nói của cậu. Xem chừng Elantris là một chuyện, đối mặt với xác chết biết nói là chuyện khác. Vị sĩ quan, không biết phải làm gì nữa, ra lệnh mở cổng.

"Cảm ơn, anh bạn tốt của tôi," Raoden nói với một nụ cười. "Ngài đang làm tốt lắm. Chúng tôi sẽ phải xem liệu chúng tôi có thể giúp ngài tăng lương không." Cùng với đó, Raoden đưa tay ra cho Karata và đi bộ qua cổng đến Elantris như thể những người lính là quản gia riêng của cậu, chứ không phải là cai ngục.

Karata không thể nhịn cười khúc khích khi cánh cổng đóng lại sau lưng họ. "Cậu làm như thể chúng ta muốn ở đây vậy. Giống như đó là một đặc quyền."

"Và đó chính xác là cách chúng ta nên nhận thấy. Rốt cuộc, nếu chúng ta bị giam cầm trong Elantris, chúng ta cũng có thể hành động như thể đó là nơi vĩ đại nhất trên toàn thế giới."

Karata mỉm cười. "Cậu có một sự kiên cường trong cậu, thái tử của tôi. Tôi thích điều đó."

"Sự cao quý trong một người cũng nhiều như phép lịch sự của họ. Nếu chúng ta hành động như sống ở đây là một phước lành, thì có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu quên rằng chúng ta đã nghĩ chúng ta thảm hại như thế nào. Bây giờ, Karata, tôi muốn cô làm một số những thứ cho tôi. "

Cô nhướng mày.

"Đừng nói với bất cứ ai về danh tính của tôi. Tôi muốn sự trung thành ở Elantris dựa trên sự tôn trọng, không phải dựa trên danh hiệu của tôi."

"Được rồi."

"Thứ hai. Đừng nói với bất cứ ai về lối đi vào thị trấn qua sông."

"Tại sao không?"

"Nó quá nguy hiểm." Raoden nói. "Tôi biết phụ thân tôi. Nếu lính canh bắt đầu tìm thấy quá nhiều người Elantris trong thành phố, ông ta sẽ đến và tiêu diệt chúng ta. Cách duy nhất Elantris sẽ tiến triển là nếu nó trở nên tự cung tự cấp. Chúng ta không thể mạo hiểm lẻn vào thành phố để hỗ trợ chính mình. "

Karata lắng nghe, rồi gật đầu đồng ý. "Được rồi." Rồi cô dừng lại suy nghĩ một lúc. "Thái tử Raoden, có một thứ gì đó tôi muốn cho cậu xem."

¤ ¤ ¤

Những đứa trẻ đang hạnh phúc. Mặc dù hầu hết chúng đã ngủ. Một số ít vẫn còn thức, chúng cười khúc khích và chơi với nhau. Tất nhiên, tất cả chúng đều bị hói, và chúng mang dấu vết của Shaod. Chúng dường như không để tâm đến nó.

"Vậy, đây là nơi tất cả bọn chúng đã đến." Raoden nói với sự thích thú.

Karata dẫn cậu đi xa hơn vào một căn phòng, nơi được chôn sâu trong cung điện Elantris. Ngày trước, tòa nhà này đã chứa những nhà lãnh đạo được bầu chọn bởi những người Elantris lớn tuổi. Giờ nó đang giấu một phòng chơi đùa cho các em bé.

Một vài người đàn ông đứng cảnh giác canh chừng lũ trẻ, nhìn Raoden với sự nghi ngờ. Karata quay về phía cậu. "Khi tôi lần đầu tiên đến Elantris, tôi đã thấy những đứa trẻ đang lẩn quẩn trong bóng tối, sợ hãi về mọi thứ đã qua. Tôi đã nghĩ về Opais bé nhỏ của tôi. Một thứ gì đó trong trái tim tôi được chữa lành khi tôi bắt đầu giúp chúng – tội tập hợp chúng lại, cho chúng một chút yêu thương, và chúng bám lấy tôi. Mỗi một người đàn ông và phụ nữ mà cậu nhìn thấy ở đây đã để lại một đứa trẻ nhỏ bên ngoài - Karata dừng lại, xoa đầu một đứa trẻ Elantris.

"Những đứa trẻ khiến chúng tôi đoàn kết, giữ cho chúng tôi không phải chịu đựng những cơn đau. Thức ăn chúng tôi thu thập là dành cho chúng. Bằng cách nào đó, chúng tôi có thể chịu đựng cơn đói tốt hơn một chút nếu chúng tôi biết rằng nó đã đến, một phần, bởi vì chúng tôi đã cho đi những gì chúng tôi có cho lũ trẻ."

"Tôi đã không nghĩ rằng…" Raoden lặng lẽ bắt đầu, nhìn một cặp bé gái trẻ đang chơi trò vỗ tay cùng nhau.

"Rằng chúng sẽ hạnh phúc?" Karata hoàn thành câu nói. Cô ra hiệu cho Raoden đi theo cô và họ trở lại, ra khỏi tầm nghe của lũ trẻ. "Chúng tôi cũng không hiểu điều đó, thái tử của tôi. Chúng có vẻ giỏi đối phó với cơn đói hơn những người còn lại."

"Tâm trí trẻ con là một thứ kiên cường đáng ngạc nhiên," Raoden nói.

"Chúng dường như cũng có thể chịu đựng một lượng đau đớn nhất định", Karata tiếp tục, "sưng cục, bầm tím và tương tự. Tuy nhiên, chúng cuối cùng cũng không chịu được, giống như mọi người khác. Lúc đầu thì một đứa trẻ hạnh phúc và vui tươi. Rồi nó ngã xuống hoặc làm xước mình nhiều lần và tâm trí của nó bỏ cuộc. Tôi có một căn phòng khác, cách xa những đứa trẻ này, chứa đầy hàng chục đứa trẻ không làm gì ngoài việc thút thít cả ngày. "

Raoden gật đầu. Rồi sau một lúc, cậu hỏi. "Tại sao cô lại chỉ cho tôi điều này?"

Karata ngập ngừng. "Bởi vì tôi muốn tham gia với cậu. Tôi đã từng phục vụ phụ thân bạn, bất chấp những gì tôi nghĩ về ông ta. Bây giờ tôi sẽ phục vụ con trai ông vì những gì tôi nghĩ về ông ta. Liệu cậu có chấp nhận lòng trung thành của tôi không?"

"Rất sẵn lòng, Karata."

Cô gật đầu, quay lại với lũ trẻ rồi thở dài. "Tôi không còn trụ được lâu nữa, ngài Raoden," cô thì thầm. "Tôi đã lo lắng điều gì sẽ xảy ra với các con tôi khi tôi gục ngã. Giấc mơ này của cậu, ý tưởng điên rồ này về một Elantris nơi chúng ta trồng thức ăn và chúng ta lờ đi những cơn đau. Tôi muốn thấy cậu cố gắng tạo ra nó. Tôi không nghĩ là cậu có thể, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ khiến chúng tôi tốt hơn trong lúc đó."

"Cảm ơn," Raoden nói, nhận ra rằng cậu ta vừa chấp nhận một trách nhiệm to lớn. Karata đã sống được hơn một năm dưới gánh nặng mà cậu mới bắt đầu cảm thấy. Cô đã mệt mỏi, cậu có thể nhìn thấy nó trong mắt cô. Giờ, nếu thời khắc đó đến, cô đã có thể nghỉ ngơi. Cô đã chuyển gánh nặng của mình cho cậu.

"Cảm ơn," Karata nói, nhìn bọn trẻ.

"Nói cho tôi biết, Karata," Raoden nói sau một lúc suy nghĩ. "Cô có thực sự định làm gãy tay chân của người của tôi không?"

Lúc đầu Karata đã không trả lời. "Cậu nói với tôi xem, thái tử của tôi. Cậu sẽ làm gì nếu tôi đã cố giết phụ thân cậu tối nay?"

"Cả hai câu hỏi tốt nhất là không được trả lời."

Karata gật đầu, đôi mắt mệt mỏi mang theo một sự khôn ngoan bình tĩnh.

¤ ¤ ¤

Raoden mỉm cười khi nhận ra bóng dáng to lớn đứng bên ngoài nhà thờ, chờ đợi cậu trở về. Khuôn mặt quan tâm của Galladon đã được chiếu sáng bởi ngọn lửa nhỏ của chiếc đèn lồng.

"Một ánh sáng để hướng dẫn tôi về nhà sao, bạn của tôi?" Raoden hỏi từ trong bóng tối khi cậu đến gần.

"Sule!" Galladon khóc. "Hỡi Doloken, cậu không chết?"

"Tất nhiên là chết rồi," Raoden vừa cười vừa nói, vỗ vai bạn mình. "Tất cả chúng ta đều vậy - ít nhất đó là những gì anh có vẻ thích nói với tôi." Galladon cười toe toét. "Người phụ nữ đó đâu?"

"Tôi đã đưa cô ấy về, như bất kỳ quý ông nào," Raoden nói, bước vào nhà thờ. Bên trong, Mareshe và những người khác đang tức giận.

"Ngài Linh Hồn đã trở lại!" Saolin nói với sự nhiệt tình.

"Đây, Saolin. Một món quà." Raoden nói, rút thanh kiếm ra từ đống giẻ rách của mình và ném nó cho người lính.

"Đây là gì, thưa ngài?" Saolin hỏi.

"Ngọn giáo đó thật tuyệt vời khi xem xét anh phải dùng những gì." Raoden nói, "nhưng ta nghĩ anh nên có một cái gì đó cứng cáp hơn một chút nếu anh có ý định thực hiện bất kỳ cuộc chiến thực sự nào."

Saolin rút lưỡi kiếm ra khỏi bao. Thanh kiếm, không có gì đặc biệt ở bên ngoài, là một tác phẩm tuyệt đẹp về vẻ đẹp trong ranh giới của Elantris. "Không có một vết rỉ sét trên nó," Saolin nói với sự kinh ngạc. "Và nó được khắc biểu tượng của người bảo vệ riêng tư của Iadon!"

"Vậy, nhà vua đã chết?" Mareshe háo hức hỏi.

"Không có chuyện như vậy," Raoden nói một cách miễn cưỡng. "Nhiệm vụ của bọn ta có bản chất cá nhân, Mareshe, và nó không liên quan đến việc giết chết ai mặc dù người bảo vệ sở hữu thanh kiếm đó có lẽ khá tức giận."

"Tôi đoán vậy," Galladon nói với một tiếng khịt mũi. "Vậy thì chúng ta có phải lo lắng về Karata nữa không?"

"Không." Raoden nói với một nụ cười. "Thật ra, băng đảng của cô ấy sẽ tham gia với chúng ta."

Có một vài lời lẩm bẩm bất ngờ trước thông báo, và Raoden dừng lại trước khi tiếp tục. "Ngày mai chúng ta sẽ đến thăm khu vực cung điện. Karata có một thứ ở đó tôi muốn tất cả mọi người nhìn thấy, một cái gì đó mà mọi người ở Elantris nên xem."

"Cái gì vậy. Sule?" Galladon hỏi.

"Bằng chứng là cơn đói có thể bị đánh bại."

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.