Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viện dưỡng lão

Tiểu thuyết gốc · 1174 chữ

Tiểu Như rời khỏi khu bệnh và đến phòng thu phí, tiến hành thanh toán viện phí tháng tới cho mẹ cô, sau đó rời khỏi bệnh viện. Cô chạy trên chiếc xe đạp màu hồng mà ba cô tặng lúc chuẩn bị tốt nghiệp cấp hai như một món quà khích lệ tinh thần, Tiểu Như rất quý chiếc xe này và luôn sơn sửa nó thường xuyên để luôn được mới. Đạp xe khoảng 30 phút hướng ra ngoại ô thì đến cổng Viện dưỡng lão, một cánh cổng khá lớn hiện ra trước mắt cô và trên đó khắc một hàng chữ nổi:

‘Viện dưỡng lão Mái ấm tình thương’

Đây là tâm huyết cả đời của ba cô để lại, cô phải tiếp bước ba mình và giữ nó, tiếp tục tìm thêm trong trung tâm thành phố lẫn ngoài ngoại ô hoặc những tỉnh thành lân cận, những người vô gia cư, người già neo đơn không nơi nương tựa và đưa họ đến viện để được chăm sóc chu đáo. Tiểu Như tiến về phía cổng, một bác bảo vệ bước ra, vui vẻ nói:

“Tĩnh Như, cũng đã hơn một tháng rồi cháu mới quay lại”

“Dạ, hôm nay rãnh nên cháu tranh thủ đến thăm mọi người”

“Vào trong đi cháu!” Ông vừa nói vừa mở cổng.

“Dạ cháu cảm ơn ạ!”

Thấy hình bóng nhỏ nhắn đầy duyên dáng của Tiểu Như đang đạp xe tiến vào trong.

Ông nở một nụ cười và nghĩ thầm “Thật là một cô gái ngoan và tốt bụng!” sau đó trở lại phòng mình.

Tiểu Như đi đến phòng viện trưởng, ông ấy là một người bạn khi xưa của ba cô và ông rất được ba cô tin tưởng vì tấm lòng đức độ của mình, lúc ba Tiểu Như qua đời đã nhờ ông tiếp quản Viện, đến hôm nay đã được gần 7 năm. Đến trước cửa phòng viện trưởng, cô vừa gõ vừa nói:

“Bác Lâm, cháu Tiểu Như đây ạ”

“Tiểu Như vào đi con!”

Mở cửa ra, đang ngồi trên bàn làm việc là Viện trưởng Lâm, gương mặt phúc hậu vui vẻ đứng dậy và kéo Tiểu Như qua bộ sô-pha đặt giữa phòng. Tiểu Như ngồi xuống sau đó nhanh tay lấy trong túi xách ra một phong bì với số tiền rất lớn.

“Con đã lấy ra 500 đô-la để lo viện phí cho mẹ và số còn lại cho Vú Mai. Còn lại 64.500 đô-la con gửi bác”

“Được rồi, được rồi. Con cứ để đó”

“Dạo này con vẫn khỏe chứ? Việc học thế nào rồi? Bác có thường xuyên đến thăm chị nhà nhưng con thì bận đi học nên không gặp được”

“Dạ cảm ơn bác, con vẫn khỏe, học hành vẫn bình thường ạ”

“Con ở đây chơi lâu lâu rồi hãy đi nha!”

“Dạ thôi ạ, con qua thăm vài bệnh nhân rồi sau đó đi ngay, chiều con phải đi làm nữa”

“Vừa đi học vừa đi làm, còn phải chăm sóc cho mẹ nữa. Cực cho con quá”

“Con không thấy cực tí nào cả, ngược lại còn thấy vui vì có thể tự làm chủ cuộc sống của mình, không lệ thuộc vào ai hết”

Vừa nói cô vừa cười, viện trưởng thấy nụ cười của cô cũng đã an tâm đi phần nào.

“Con không làm phiền bác nữa, con xin phép đi trước”

“Ừ, chào con” Ông nở một nụ cười thật tươi như một người cha đang chào tạm biệt con gái mình.

Thấy bóng dáng xa dần của Tiểu Như, ông nghĩ thầm: “Anh trên trời linh thiên phù hộ cho Tiểu Như luôn giữ mãi được nụ cười rạng rỡ đó” sau đó trở lại phòng tiếp tục làm việc.

Tiểu Như đi đến phòng bệnh, bên trong là một cô hộ lý đang lau mình giúp cho một cụ già. Số lượng người vô gia cư trong ba năm đầu là chưa đến 50 người, ba năm sau con số này đã chạm mốc 200 và gần ba năm trở lại đây đã được tổng cộng gần 300 người. Số lượng hộ lý nam nữ là 50 người và gần 20 vị bác sĩ. Tiểu Như tiến đến cửa phòng và nói:

“Cháu chào ông và chị Liễu”

“À, Tiểu Như, em đến thăm Viện hả, vào trong đi em”

“Chào cháu!” ông lão vừa cười vừa trả lời, hàm răng ông đã rụng gần hết, trên đầu tóc đã là một màu trắng xóa.

“Hôm nay ông thấy thế nào? Có ăn uống đầy đủ không?”

“Hôm nay ông ăn rất khỏe a, tận hai bát cháo và một ly sữa lận đó. Hà Hà.” Ông cười đến híp cả hai mắt.

“Ông phải cố gắng ăn thật nhiều nha. Còn nữa, phải ngủ đủ giấc thì sức khỏe mới tốt được”

“Cảm ơn cháu, dạo này ông ngủ rất ngon giấc, không còn thấy lạnh mỗi đêm và bị chuột cắn như lúc trước nữa, hà hà”

Tiểu Như nghĩ lại tình cảnh lúc đó của ông, khoảng gần 10h tối lúc cô đang đi làm về thì thấy một ông lão đang nằm gần cổng trường mình. Trên người chỉ có một cái bị nhỏ đắp lên, chân tay co rúm vì lạnh, phía dưới là vài con chuột đang chạy khắp nơi quanh người ông, trông vô cùng tội nghiệp. Thấy vậy Tiểu Như liền chạy đi mua một ổ bánh mì thịt và một hộp sữa đưa ông cụ, ông cầm lấy và ăn ngấu nghiến, sau khi ăn uống xong Tiểu Như hỏi mới biết được rằng ông đi lang thang xin ăn khắp nơi từ Huế ra đến Đà Nẵng, vừa đến đây được hai ngày. Cô gọi ngay cho viện trưởng Lâm và cho người đến đưa ông về Viện, ông ở đây đã hơn một tháng, đã khỏe hơn rất nhiều. Cô rất mừng vì mình đã giúp thêm được một người nữa, trò chuyện với ông cụ một lát, hộ lý đã lau xong người ông, cô tạm biệt ông và bước ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa thì một bác sĩ đang bước đến trước mặt Tiểu Như và hộ lý. Đó là Trần Liêm Chính, độ tuổi đã ở ngưỡng ngũ tuần, dáng vẻ mập mạp đầy thô kệch, bác sĩ trưởng của Viện này, nhìn sang người bên cạnh Tiểu Như và nói:

“Cô Liễu, đi làm việc tiếp đi, ở đây không có chuyện của cô” Giọng nói thật khó nghe.

Chị hộ lý biểu thị nghe rõ, quay sang chào Tiểu Như và rời đi. Thấy người đã đi xa, hắn thay đổi 180 độ nhìn Tiểu Như và nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý:

“Tiểu Như, sao đến đây mà không thông báo cho anh một tiếng để anh đến đón em?”

“Không cần đâu, sẵn tiện tôi muốn hỏi ông một số việc”

Bạn đang đọc Duyên Do Trời Định, Phận Người Tự Giữ sáng tác bởi duyendotroidinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duyendotroidinh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.