Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị bác sĩ gian xảo

Tiểu thuyết gốc · 1321 chữ

"Sao lại xưng hô xa cách thế hả em? Nào, có việc gì thì vào phòng anh rồi mình từ từ tâm sự” Một gương mặt đầy đê tiện hiện ra trên mặt lão.

“Sao phải vào phòng, đứng nói chuyện ở đây không được à?” Tiểu Như khó chịu hỏi.

“Ở đây ồn ào lắm, anh thì lại không thích bị người khác nghe chuyện của mình. Vào phòng anh rồi nói, hắc hắc”

Vừa nói hắn vừa xoa tay Tiểu Như, cô nhanh chóng giật ra:

“Xin ông giữ thể diện cho, ông đáng tuổi của ba tôi đấy”

“Việc gì mà em phải ngại, ba của em lúc trước cũng từng là bạn của anh mà, coi như chúng ta đâu có xa lạ lắm. Nhanh đến phòng anh đi!”

“Được rồi, mời ông đi trước”

Ông ta xoay người và bước đến phòng làm việc của mình, vừa đi vừa nghĩ thầm: “Cô em dễ thương càng khó chịu với ta bao nhiêu thì ta lại càng thích nếm mùi vị của cô bấy nhiêu, hãy chờ đó, hahaha”

Hắn dẫn Tiểu Như vào phòng và đóng cửa lại.

“Giờ thì chỉ có hai chúng ta, em muốn hỏi anh chuyện gì?”

“Ông cụ được chị Liễu chăm sóc lúc nãy bệnh tình như thế nào rồi?”

“Biết ngay em sẽ hỏi anh chuyện này. Yên tâm đi, ông già tuy vẫn còn ho nhưng căn bệnh hen suyễn đã thuyên giảm và đang được theo dõi bằng thiết bị. Được chính tay anh khám thì em không việc gì phải lo hết” Gương mặt dương dương tự đắc của lão.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Còn một chuyện nữa, trong lúc đến thăm ông cụ, tôi có đi ngang qua phòng thiết bị và thấy một số máy móc cũ vẫn chưa được thay mới. Lúc nãy tôi có hỏi viện trưởng Lâm thì ông ấy nói là đã chuyển tiền trực tiếp xuống cho ông rồi mà?”

Vốn dĩ Tiểu Như không hề hỏi chuyện đó, cô chỉ muốn quan sát thái độ của ông ta.

“À thì… chuyện đó… Anh đã đặt xong đơn hàng rồi, máy móc đang được vận chuyển đến, chắc khoảng một… hai tuần nữa sẽ đến nơi” Hắn trả lời một cách đầy lúng túng.

“Được, tôi hiểu rồi, vậy tôi đi trước”

“À được… Để anh đưa em về!”

“Không cần đâu!”

Nói xong cô đi thẳng ra xe của mình và rời khỏi Viện. Còn lão bác sĩ vừa rồi đang gấp gáp đi đến phòng viện trưởng, trực tiếp xô cửa đi vào.

“Ông Lâm, ông đã nói những gì với con bé đó?”

Viện trưởng Lâm thấy hắn có vẻ rất lo lắng nhưng ông vẫn bình tĩnh trả lời.

“Chuyện gì? Tiểu Như chỉ đến đưa tiền cho tôi sau đó đi thăm mọi người, con bé không hỏi tôi chuyện gì cả”

“Chết tiệt! Mắc mưu rồi. Lúc nãy nó nói với tôi là ông đã chuyển tiền xuống chỗ tôi để mua thiết bị mới và hỏi tại sao máy móc vẫn chưa được thay”

“Vậy con bé đã biết rồi à?”

“Vẫn chưa đâu, nhưng với cặp mắt quan sát và trí thông minh đó thì chắc đã bị nghi ngờ rồi. Nếu cứ để thế này thì e rằng không ổn, chúng ta phải thay đổi kế hoạch thôi”

“Ông Chính à, tôi thật sự không muốn lừa Tiểu Như tí nào cả. Hay là chúng ta dừng lại và nói thật cho con bé đi!”

“Ông dám? Có tin tôi sẽ phanh phui bí mật của ông không? Giữa con nhỏ đó và uy tín, gia đình ông thì cái nào quan trọng hơn?”

Viện trưởng Lâm không trả lời, chỉ thở dài và lắc đầu.

“Được rồi, cứ để tôi sắp xếp, bảo đảm không có chuyện gì hết. Ông trước mắt cứ lo tốt chiếc ghế viện trưởng của mình đi, đừng để bị con bé phát hiện là được”

Nói xong liền rời khỏi phòng bỏ lại viện trưởng đang ngồi với gương mặt đầy tội lỗi.

Tiểu Như đã đạp xe về đến nhà, cô ngồi xuống giường suy nghĩ: “Số tiền đó là rất lớn, mình phải cố gắng làm sáng tỏ chuyện này. Tuy rằng vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nhưng tạm thời mình đã có được một số thông tin hữu ích, trước mắt cứ chờ một thời gian nữa xem sao. Mong là bác Lâm không có liên quan gì đến chuyện này” Tiểu Như thở dài.

Số tiền khổng lồ mà Tiểu Như đem đến mỗi tháng một phần được dùng vào việc chăm sóc, ăn uống cho gần 300 người, một phần là tiền lương hàng tháng và phần còn lại là chi phí điện, nước, thuốc thang và bảo dưỡng máy móc thiết bị. Nếu chỉ lấy đi một phần số tiền đó mỗi tháng thôi cũng đủ để bạn ăn chơi sa đọa suốt một khoảng thời gian mà không cần làm gì cả. Và dĩ nhiên đó cũng là một con số rất lớn đối với Tiểu Như, số tiền đó có thể nuôi sống thêm được rất nhiều người mà. Suy nghĩ một hồi và sau đó nhìn vào đồng hồ, đã gần đến giờ Tiểu Như đi làm, công việc của cô là tiếp tân cho một quán cafe thú cưng ở gần trường. Tuy mức lương không quá cao nhưng cũng đủ để Tiểu Như chi trả tiền trọ và sinh hoạt, công việc bắt đầu từ 4h chiều đến 10h đêm. Cô đứng dậy đi tắm và thay đồ, sau đó đến chỗ làm. Tiểu Như bước vào cửa và một đàn cún chạy đến dưới chân cô, nhiều chủng loại và rất dễ thương nào là: Samoyed, Husky, Pug,…

“Hôm nay chúng mày có ngoan không hả?” Tiểu Như vừa cười vừa xoa đầu lũ ‘trẻ’.

“Tiểu Như, em đến rồi à?”

“Chào cậu, Tiểu Như!”

Giọng nam hiền lành và một giọng nữ khá nhút nhát phát ra từ quầy bán hàng.

“Vâng thưa ông chủ. Chào cậu Mỹ Lan. Đã đến giờ thay ca rồi!” Cô nói với giọng đầy phấn chấn.

Ông chủ được cô nhắc đến là chủ của quán cafe thú cưng này, tên là Nhật Đông, một người khá vui tính, cẩn thận và rất thương nhân viên của mình, gương mặt ưa nhìn, đặc biệt là anh ta còn rất trẻ chỉ khoảng 25 tuổi. Người còn lại là Mỹ Lan, gương mặt tuy không được đẹp nhưng khá xinh xắn, tính tình hơi nhút nhát nên cô phụ trách việc thu ngân cho quán. Tiểu Như đến kho hàng phía sau quầy và mặc lên bộ tạp dề dành cho nhân viên tiếp tân, cô tự khích lệ bản thân:

“Bắt đầu công việc thôi, cố lên!” Lời nói tràn đầy năng lượng.

Một giọng nói phát ra phía sau lưng cô:

“Em vẫn ‘sung mãn’ như thường nhỉ”

“Đúng rồi! Em lúc nào chẳng sung… Sao anh lại dùng từ đó hả???” Tiểu Như vừa nói vừa lay Nhật Đông với gương mặt giận dữ dễ thương.

“Ha ha, anh chỉ đùa chút thôi mà, ý anh là nhìn em thật tràn đầy năng lượng”

Tiểu Như buông anh ra nhưng gương mặt vẫn đang phình hai má giận dỗi nhìn anh. Nhật Đông đánh trống lãng:

“Thôi em ra làm việc đi, cố gắng lên!” Vừa làm ra tư thế mạnh mẽ vừa cười vui vẻ trấn an cô.

“Lần sau anh đừng đùa vậy nữa, lỡ người khác nghe được và hiểu lầm anh với em rồi sao? Thôi em ra làm việc đây”

Nhật Đông nhìn bóng lưng của Tiểu Như bước ra ngoài, anh nghĩ thầm “Nếu được như thế thì tốt” và mỉm cười.

Bạn đang đọc Duyên Do Trời Định, Phận Người Tự Giữ sáng tác bởi duyendotroidinh

Truyện Duyên Do Trời Định, Phận Người Tự Giữ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duyendotroidinh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.