Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Thú Vương

Tiểu thuyết gốc · 3379 chữ

ĐÙNG RẦM ẦM UỲNH ÙNG...

ÙM ÙM ÙM ÙM ÙM...

KRÉC...RỐNG...HÚUU...

GRÁO...HỐNG...ÉC...

GRÀO...GRÚ...GRÉ...

Trận chiến ở đợt thứ hai vừa nổ ra đã cực kỳ dữ dội, các tu sĩ từ Siêu Phàm Cảnh cho đến Thông Linh Cảnh bắt đầu dốc hết toàn lực của mình mà chiến đấu với lũ giao thú đang không ngừng trồi lên từ dưới biển cả.

Đồng dạng ở phía phe đám hải quái, bất kể là những con tu vi Siêu Phàm Cảnh ở đợt thứ nhất hay là Thông Linh Cảnh ở đợt thứ hai thì chúng đều có một điểm chung là cực kỳ hung dữ và điên cuồng, chúng như thể không sợ chết mà cứ đâm đầu lao lên chiến đấu.

Những con yêu thú mạnh không hề đáng sợ chút nào, mà yêu thú đã mạnh còn không sợ chết và mặc cho bản năng điều khiển tâm trí và cơ thể để chiến đấu mới là loại đáng sợ vô cùng.

Điều này chứng minh giá trị của Âu Lan Hoa là lớn đến mức nào, bất kể là tu sĩ hay yêu thú thì đều sẵn sàng liều mạng để có thể đoạt được nó.

Nhưng tất nhiên là giá trị đối với dưới Linh Hải Cảnh mà thôi khi mà đẳng cấp của nó chỉ là Thiên Cấp Trung Phẩm, nếu như nó mà là Linh Cấp thì cuộc chiến này không chỉ khốc liệt mà còn trở nên dễ dàng hơn khi mà nó sẽ kéo đến cả một đám tu sĩ Linh Hải Cảnh đến tranh đoạt.

Trong khi đó con quái trùm ở Giao Thú Vịnh này cũng chỉ là Linh Hải Cảnh mà thôi, bị một đám tu sĩ Linh Hải Cảnh công đánh thì chết chắc luôn, còn cái đám dưới trướng kia thì cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức để giết chết toàn bộ bọn chúng như lúc này.

Ở trong số hàng ngàn người với mấy trăm nhóm lên thuyền đến đây tham gia tranh đoạt cũng có tầm chục nhóm gì đó đến từ Thất Cấp Thế Lực giống như Trân gia và Lân gia đấy, tức là thế lực sở hữu Linh Hải Cảnh tu sĩ đứng đầu...

Cơ mà cái đám người đứng đầu ấy chẳng hiểu sao lại không đích thân ra mặt mà cướp về cho thế lực dưới trướng của mình cho nhanh mà lại chỉ để cho đám Trưởng Lão hay chân truyền đệ tự đi tranh đoạt làm gì nữa.

Như kiểu cái đám này tu vi cao rồi nên tính tình cao ngạo không muốn ra tay để tránh bị cho là cậy đông thế mạnh mà hội đồng một con giao thú đồng cấp mình ấy...

Rồi cuối cùng quyết định sẽ để mấy kẻ dưới trướng ra tay coi như là một buổi lịch luyện chiến đấu gia tăng kinh nghiệm...?

Rất có khả năng là như vậy đi...

"Khoan..." Trần Vô Hạo nghĩ đến đây, lại như nhận ra một điểm nào đó khá nghiêm trọng, thầm tự trách sao mình không nghĩ ra từ sớm nhỉ? Hắn tiếp tục luân chuyển dòng suy nghĩ:

"Không lẽ con át chủ bài của Trân gia và Lân gia đang ngầm che giấu để có thể cướp lấy phần thắng là Âu Lan Hoa về tay chính là..."

"Cường giả Linh Hải Cảnh của thế lực họ?"

Người đứng đầu một thế lực hay gia tộc nắm giữ được cái chức vị Gia Chủ, Tông Chủ, Sơn Chủ, Phong Chủ hay Môn Chủ,... các loại không nhất thiết có nghĩa là những kẻ đó phải là những tên có tu vi đứng đầu của thế lực đó.

Có rất nhiều trường hợp Trưởng Lão đạt được cơ duyên mà tu vi thăng tiến cao hơn cả Tông Chủ, hoặc là một tên đệ tử quèn chẳng may ngã té núi đạt được cơ duyên truyền thừa các kiểu rồi quật khởi thăng tiến mạnh hơn cả người đứng đầu thế lực,...

Hoặc một trường hợp khác là vị đứng đầu của thế lực tiền nhiệm sau khi truyền vị của mình cho kẻ có tiềm lực mạnh nhất sau mình lên làm kẻ đứng đầu thì sẽ ra ngoài ngao du tìm kiếm cơ duyên hoặc là bế quan tìm kiếm cảm ngộ đột phá cảnh giới cao hơn, từ đó trở thành hẩu chiêu bí mật mạnh nhất của thế lực đó.

Ở trường hợp của Lân gia thì Trần Vô Hạo có nghe ngóng tìm hiểu thông tin rồi, hia tộc này là có vị tiền nhiệm Gia Chủ, cũng là gia gia của tên Gia Chủ thế hệ này là một cường giả có tu vi Linh Hải Cảnh Trung Kỳ đã lâu.

Mà ở bên phía Trân gia thì có một vị Thái Thượng Trưởng Lão mới đột phá Linh Hải Cảnh không lâu mà giúp cho gia tộc của mình nâng tầm từ Lục Cấp Thế Lực lên Thất Cấp Thế Lực.

Hai nhà này vốn có quan hệ hữu hảo khi mà tổ tiên hai nhà là huynh đệ kết nghĩa, chỉ là phía Lân gia thăng tiến hơn một bậc, cho đến trăm năm gần đây Trân gia mới đầu nhập vào một Ngũ Cấp Thế Lực là Dung Kỳ Môn mới có được tài nguyên giúp Thái Thượng Trưởng Lão đột phá Linh Hải Cảnh.

Mà Linh Hải Cảnh là chiến lực chủ chốt của một thế lực Thất Cấp, hai nhà đó lại rất tự tin sẽ là kẻ cười cuối cùng trong cuộc tranh đoạt bảo vật này, thế nhưng Trân gia và Lân gia từ đầu đến giờ chỉ có Gia Chủ với đám Trưởng Lão tu vi Thông Linh Cảnh hành động mà đáng ra họ nên xuất động chiến lực Linh Hải Cảnh.

Các thế lực Thất Cấp đi ké khác cũng có khả năng mang theo Linh Hải Cảnh như tỉ lệ thấp hơn vì vốn họ chỉ đi để lịch luyện tranh đoạt chứ không có nhiều mưu kế như hai nhà chủ trì cuộc chiến này.

Bất quá lần này không những phải đề phòng các Thông Linh Cảnh vây bắt nếu như mình có thành công lấy được Âu Lan Hoa mà còn phải đề phòng các nhân vật của Thất Cấp Thế Lực có khả năng đang che giấu Linh Hải Cảnh cường giả có đi theo đang ẩn trốn trong chỗ tối nữa.

Chưa kể đến cũng có khả năng trong số các tu sĩ ở đây đang áp chế ẩn giấu tu vi thật ấy chứ...

Tình cảnh dường như vốn đang từ một cuộc tranh đoạt cơ duyên bình thường khá "tốt đẹp" mà đột nhiên bị suy đoán thành một cục diện to lớn nghiêm trọng hơn rất nhiều rồi!

Bảo sao mà có thể có những người hay những thế lực có lẽ cũng nghĩ đến trường hợp Trân gia và Lân gia có hậu chiêu nhưng chỉ âm thầm đề phong chứ biểu cảm khuôn mặt lại không lo lắng nhiều như vậy mà tiếp tục dốc thủ đoạn ra để chiến đấu với đám giao thú...

Thế nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán mà thôi, không thể chắc chắn là mình đúng được, có thể chỉ là do bản thân Trần Vô Hạo bị nghĩ nhiều thái quá mà thôi, nhưng cẩn trọng vẫn là nên làm.

"Mong là do mình nghĩ nhiều đi..." Trần Vô Hạo âm thầm cầu mong tới một viễn cảnh tốt đẹp để trấn tĩnh tâm tình ngưng trọng của mình, không thì hắn còn chưa kịp động thủ đã có một đám Linh Hải Cảnh xuất hiện đánh nhau thì hắn chết chắc.

Cường giả chiến đấu sẽ vạ lây tới "sâu kiến" mà dẫn tới kết thục duy nhất là không chết cũng trọng thương, hắn không có tự tin đến mức nắm chắc rằng bản thân có thể thoát khỏi cuộc chiến như vậy đâu.

Chỉ có thể để thời gian tiết lộ đáp án cuối cùng mà thôi...

...

Vì bầu trời của Giao Thú Vịnh luôn luôn bị tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ mà gây nên mưa gió bão táp liên miên không ngừng nghĩ tại khu vực này nên hầu như chẳng thế thấy được bất kỳ ánh nắng mặt trời nào dù chỉ là một tia sáng.

Bất quá thân là tu sĩ, tuổi thọ rất dài, trại nghiệm năm tháng nhiều vô cùng nên sẽ bất giác sinh ra một loại cảm ứng tự nhiên giúp tu sĩ luôn nhạy cảm với thời gian...

Đó cũng là lý do vì sao mà khi tu sĩ bế quan vẫn có thể nhận biết được "khái quát" thời lượng thời gian mà họ đã bế quan chứ không phải là họ đi nhẩm nhớ từng ngày một hay là đi hỏi người khác từ thời gian kia đến nay là bao lâu.

Chỉ khi mà họ bế quan quá lâu, lâu đế mức mà khả năng cảm ứng thời gian của họ chưa đạt đến mức nhận biết được thì mới phải nghĩ cách trực tiếp ngư trên thôi, chứ không thì bản thân có thể tự biết được.

Trần Vô Hạo cũng vậy, chưa nói đến việc tên này vốn có giác quan nhạy bén hơn bình thường thì hắn đã có sự nhận biết thời gian tương đối chính xác đến cả số phút, thế nên dù nấp ở xó xỉnh trong Giao Thú Vịnh thì tên này cũng có thể nhận biết được đã qua 4 ngày.

Những lần bế quan trước đây cũng là như vậy đấy chứ không phải là hắn không rõ đâu.

Tất nhiên, ngay cả các tu sĩ đang lẩn khuất hoặc đang chiến đấu ở đây cũng nhận biết được điều này, chỉ có mấy tên đầu óc khiếm khuyết thiểu năng hay gặp một số trường hợp đặc biệt sẽ chưa nói bây giờ đến thì mới không rõ được điều này mà thôi.

ĐÙNG RẦM ẦM UỲNH ÙNG...

Xuyên suốt 4 ngày qua, nhưng thanh âm chiến đấu vang dội không gian vẫn cứ vang vọng liên miên bất tuyệt không thấy có dấu hiệu dừng lại.

Khu vực Giao Thú Vịnh đã bị tàn phá một nửa rồi, tổn hại cực kỳ nặng nề. Các mảnh đất liền lớn nhỏ, các tảng núi đã sừng sững mọc lên từ đáy biển cái thì bị bốc hơi như chưa từng tồn tại ở vị trí của nó, cái thì bị phá huỷ cho không ra hình thù nào.

Ở trên đó còn dính lấy vô số xác chết không còn mấy nguyên vẹn của đám giao thú và cả yhi thể của các tu sĩ nữa, nhìn thảm vô cùng.

Máu tươi bây giờ không chỉ nhuộm đỏ cả nước biển mà còn nhuộm đỏ luôn cả địa hình nơi này tạo thành một cảnh tượng cực kỳ cổ quái, tựa như một vùng đất máu vậy.

"Đây là chiến đấu thực sự của tu chân giới sao?" Trần Vô Hạo vô thức nghĩ thầm, trước giờ chỉ đi săn giết một bầy yêu thú với giết vài cái mạng người, dù cũng nhiều lần bị lâm vào hiểm cảnh nhưng hắn chưa từng ở trong một trận chiến nào lãnh khốc đến như vậy.

"Xem ra tầm nhìn và suy nghĩ của ta vẫn còn hạn hẹp lắm." Tiếp tục lẩm nhẩm trong đầu, hắn không những không lo sợ mà càng lúc càng chờ mong vào những cuộc hành trình sau này.

Đừng thấy tên này suốt ngày chỉ muốn được nhàn nhã không ưa ồn ào phiền phức như vậy nghĩa là hắn không hề thích việc phải trải qua sự tàn khốc của thế giới này nha.

Nếu như không có những trải nghiệm như vậy thì hắn làm sao có thể trưởng thành lên được? Làm sao có thể những cảm ngộ to lớn huyền diệu hơn? Làm sao có được những kinh nghiệm để bản thân dựa vào đó mà trở nên mạnh mẽ?

Dù ngươi có khổ tu trong động phủ hang đá và trở nên mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa thì nếu như không có đủ kinh nghiệm trong các cuộc chiến, không có đủ kinh nghiệm để thấu hiểu thế gian rằng bản chất của nó vốn là như thế nào thì ngươi thậm chí còn có thể chết dưới tay những kẻ yếu hơn ngươi đấy.

ÙM ÙM ÙM ÙM ÙM...

KRÉC...RỐNG...HÚUU...GRÁO...HỐNG...

ÉC...GRÀO...GRÚ...GRÉ...

Dù không thể đếm được là đã có bao nhiêu ngàn con giao thú đã bị giết chết rồi nhưng số lượng của chúng vẫn cứ gia tăng đều đều như vậy, cuộc tiến công chẳng hề thấy có dấu hiệu bị suy giảm, đám hải quái ấy chưa từng thấy bị lâm vào thế hạ phong nào.

Chết đám này thì lại một đám khác xuất hiện, nhiều khi còn có những đám thực hành đánh đến mức làm cho đối phương là các tu sĩ không có khả năng đề phòng chú ý chuyện khác rồi để những con khác còn đang rình rập dưới biển lo lên tập kích.

Tu được đến Thông Linh Cảnh thì yêu thú đã có được một chút linh trí nhất định, đủ khôn ngoan để có thể tự thân chiến đấu chứ không phải hoàn toàn dựa vào bản năng của mình nữa.

"Khốn kiếp, lũ giao thú này vẫn còn quá nhiều, giết mãi vẫn không hết!"

"Bên ta cũng đã tổn thất đến một nửa rồi, đa số còn sống thì đang bị thương hoặc là hao tổn không có thời gian khôi phục a!"

"Cố gắng trụ vững đi, đám này có nhiều hơn thì chúng ta vẫn có đủ người để giết được hết!"

"Đúng vậy, còn chưa nói đến Giao Thú Vương vẫn còn chưa có xuất hiện đâu, nó là Linh Hải Cảnh, khi đó mới gọi là khó nhằn!"

"Lũ Thông Linh Cảnh và Siêu Phàm Cảnh này chắc chắn đang cố tiêu hao thực lực của phe ta để cho con Giao Thú Vương xuất hiện một mẻ giết gọn đấy, cố gắng chia ra hành động, một bên cầm chân một bên tranh thủ khôi phục lại đi!"

"Được a, Âu Lan Hoa đã ở rất gần rồi, chúng ta làm gì còn đường lui chứ?"

"..."

"..."

"..."

Bên phía tu sĩ nhân loại dù đã hao tổn không ít nhưng chiến ý thì vẫn còn đó khó bị lay chuyển, vừa chiến đấu vừa truyền âm thảo luận đối sách, đồng thời cổ vũ nhau, cũng coi như là vẫn còn có sự đoàn kết tập thể.

Nhưng mà chỉ cần đợi cho đến khi tiêu diệt được đám giao thú này rồi tiếp cận được Âu Lan Hoa mà xem, để xem đến lúc đó thì có còn thấy đám người này đoàn kết một thể như vậy hay không đây...

...

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

RUỲNH RUỲNH RUỲNH RUỲNH RUỲNH...

Lại 3 ngày nữa trôi qua, cuộc đại hải chiến ở Giao Thú Vịnh này dường như đã tiến vào giai đoạn cao trào mấu chốt nhất rồi, thanh âm chiến đấu giờ đâu còn dữ dội hơn cả trước nhiều lần.

Giao Thú Vịnh giờ đã tan hoang đến gần già nữa luôn rồi, chỉ còn khu vực ngoài rìa vì cách xa phạm vi chiến đấu và khu vực trung tâm là còn tồn tại vị khi chiến đấu đôi bên đã né ra để tránh ảnh hưởng đến Âu Lan Hoa.

Các tu sĩ sau khi hợp tác chia nhau ra thành hai nhóm, một nhóm cầm cự chống đỡ và chiến đấu với đám giao thú để tranh thủ thời gian cho nhóm còn lại tìm một chỗ tạm ổn nào đó để cắn đan dược hoặc dùng rất nhiều linh thạch để đả toạ khôi phục lực lượng...

Sau khi nhóm đó khôi phục xong thì lại xông ra "thay ca" cho nhóm kia, cứ luân phiên như vậy mà chiến đấu.

Bên phía giao thú mấy ngày đầu thì đông đảo điên cuồng là vậy nhưng cho đến nay đã có dấu hiệu thuyên giảm số lượng rồi, những con Siêu Phàm Cảnh gần như đã bị diệt sạch hết chỉ còn lại các Thông Linh Cảnh mà thôi.

Nhìn tình cảnh này thì tin chắc là không bao lâu nữa cái Giao Thú Vịnh này sẽ không còn tên là Giao Thú Vịnh nữa khi mà sắp sửa không còn một con giao thú nào tồn tại và sinh sống ở đây nữa...nhỉ?

Lại thêm có thể cái vịnh này cũng sắp không còn tồn tại nữa khi mà đã bị phá huỷ nặng nề đến như vậy nữa, để làm tàn tích hoang vịnh làm một địa danh thăm quan khi tu sĩ tình cờ bay ngang qua cũng được đấy.

ÙNG ÙNG ÙNG...

GRÀOOOOO

Hết sức đột ngột, dưới biển cả đột nhiên phát ra một tiếng động mạnh mẽ nào đó, theo sau đó là một âm thanh âm trầm lại minh khủng vang vọng ra khỏi cả Giao Thú Vịnh khiến cho sắc mặt của các tu sĩ trở nên nghiêm trọng cực độ, trong lòng còn bất giác hơi giật thót.

"Đến rồi..." Trần Vô Hạo thấy tình cảnh này, biểu cảm cũng lộ ra chút nhăn nhó và nghiêm trọng lẩm bẩm.

Chỉ mới tiếng gào rống và sức mạnh toả ra mà đã khiến hắn cảm thấy thân thể có chút nặng nề rồi, không hổ danh là Linh Hải Cảnh yêu thú...

Đám tu sĩ đang chiến đấu bất giác phải dừng lại thế công mà nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, lũ giao thú cũng hành động kỳ lạ mà tản ra thành một hình vòng tròn lớn quanh vùng núi đá đất liền trung tâm vịnh như để nghênh đón thứ gì đó...

ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG...

Động tĩnh mạnh mẽ ấy phát ra từ tận uyên hải càng lúc càng nhanh dần đến dồn dập như tiếng tim đập, càng lúc càng lớn dần như nó đang tiếp cận mình, như thể sắp có một thứ gì đó khủng khiếp và khổng lồ sắp sửa lao vọt lên khỏi mặt nước biển vậy.

Và không cần phải "như" bởi vì điều đó thực sự đang xảy ra...

ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG...

ÙMMMMM

GRÉEEEEEEE

Lao ra khỏi mặt nước mà như bay lên vì lực phản đánh vào nước lớn đến mức hất văng cả thân thể to lớn của nó lên, rốt cuộc chủ nhân của thanh âm khiếp đảm đó đã xuất hiện rồi!

Chỉ thấy đây là một sinh vật có thân thể dài tựa như trăn khổng lồ, đuôi và xuyên suốt dọc theo phần lưng mọc ra một màu lông màu xanh lam, còn có tứ chi khá ngắn với 3 ngón có móng cực sắc nhọn, toàn thân màu đen là vảy sần sùi lại bóng bóng, đầu dài và mọc ra sừng như của hươu, quanh đầu còn có bờm như sư tử và có màng như rắn hổ mang...

Phải nó rằng đây là sinh vật không thuần chủng được giao hoà bởi nhiều đặc điểm sinh vật khác nhau nhiều nhất từng được biết đến, như thể đây là sinh vật do ai đó cố tình lai tạo ra vậy khi mà trông nó thực sự rất giống với một loài Thần Thú trong truyền thuyết...

Một từ là đủ: Long!

Vậy có thể coi như đây chính là một con Giao Long hàng thật giá thật rồi đi?!

Nhìn thấy sinh vật tựa như bước ra từ trong truyền thuyết mà dù đã nghe nói đến khi tìn hiểu về Giao Thú Vịnh rồi nhưng vẫn bị choáng ngợp đến trầm trọng như chưa từng thấy trầm trọng trong cuộc đời khi đối diện với nó này, hầu hết tu sĩ đều ngưng giọng lẩm bẩm:

"Đây chính là...Giao Thú Vương sao?!"

Bạn đang đọc Duy Ngã Tự Tại sáng tác bởi VoTranDeTien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VoTranDeTien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.