Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi 1: Cuộc sống khi sống lại.

Tiểu thuyết gốc · 2129 chữ

"Vũ, không ăn cơm sao?" Bà Lâm nói vọng lên, luôn tay luôn chân chuẩn bị đồ ăn, khói bay nghi ngút, hương thơm cũng tỏa ra khắp nhà.

Bên cạnh là Lâm Tử Nhi phụ mẹ dọn dẹp, còn có bày bát đĩa, chuyện này không thành vấn đề, hơn nữa miệng cũng thuận tiện nhận lấy thức ăn từ tay nếm thử, lúc nào cũng thấy nhai nhai. Nghe mẹ gọi anh hai, cô liền quay sang cười nói:"Anh ấy bận chơi game, lát nữa con sẽ chuẩn bị thêm một phần đem lên, mẹ nhớ bỏ ít muối thôi nhé, anh ấy ghét mặn."

"Nhi, con không khuyên bảo nó bỏ mấy cái trò chơi đó đi, có gì hay ho mà suốt ngày chúi mũi vào đó, không lo ăn uống tẩm bổ, thảo nào gầy đi nhiều quá." Bà Lâm lo lắng nhìn lên lầu, rõ ràng tay đang làm việc cũng phải nghỉ ngơi một chút.

Lâm Vũ là anh hai của Tử Nhi, tính tình cộc cằn khó chịu, nhưng đó là lúc hắn giận mà thôi, còn bình thường thì ôn hòa hơn nhiều lắm. 8 năm trước bị thất tình xem ra nghĩ không thông rồi, cái ả Bách Tiểu Hằng đó có gì tốt, rốt cuộc ép hắn đi vào con đường khép kín, ăn không ăn, uống không uống, thậm chí còn bảo lưu học tập kết quả, mấy tháng nay ở nhà không có chuyện gì làm liền lôi sách ra nghiền ngẫm, không thì đánh nhau với bọn con trai đầu đường xó chợ, hoặc sẽ chơi game cả ngày không ra khỏi phòng. Hắn thuộc loại người không thích nói nhiều, thực ra nói là tính tình ôn nhu cũng chỉ là đối với người trong nhà mà thôi, chẳng phải ba Lâm thỉnh thoảng lại lên phòng nhắc nhở hắn chỉnh đốn nếp sống vẫn là hắn đâu có nói thêm điều gì, cũng không cằn nhằn khó chịu như đối với người ngoài.

Phù, chuyện này Lâm Tử Nhi muốn giúp cũng không được, anh trai song sinh bị một cú sốc tinh thần lớn như thế, cô làm em đương nhiên cảm thấy đau thay. Không thấy bộ dáng này của hắn thì thôi, chứ thấy rồi mới thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc ghen ghét, chính là cô ghét thay hắn con ả hồ ly tinh kia, dám phản bội lại lòng tinh cùng trái tim của hắn, Tử Nhi hận không thể đem ả ta băm vằm trăm mảnh. Nhưng mà dù sao ả còn yên vị cùng người nhà trong tù, có lẽ cũng ăn đủ những gì cần ăn rồi, đó là cái kết của những người dám đụng vào người của Lâm thị. Nghe tin cô ả bị tống vào tù, cô biết thừa hắn không nói nhưng trong lòng hẳn rất đau, vì vậy cô cũng tự giác đi nói với ba mẹ không nên làm phiền người anh này, để hắn có không gian suy nghĩ.

Đầu nhỏ lắc lắc mấy cái, cô cười nhẹ:"Mẹ à, anh ấy đã như vậy rồi, không thể tiếp tục thúc ép được. Từ trước đến giờ anh ấy là người ghi thù rất dai, tự nhiên trong lòng cũng sẽ chuyển vị trí của Bách Tiểu Hằng kia thành địch nhân rồi, sau này tình trạng của anh ấy tốt hơn một chút, tuyển một gia sư dạy học cũng là một ý kiến không tồi."

Bà Lâm xoa xoa đầu con gái, bật cười nói:"Haha, con gái mẹ trưởng thành rồi, cũng biết nghĩ đến anh hai quá nhỉ?"

"Ai bảo con là em gái của anh ấy, thôi mẹ, con muốn ăn cơm. Nãy giờ đi lại đói lắm rồi, ba cũng sắp về, chút nữa nếu được con sẽ đi gọi anh hai xuống ăn cùng."

"Ừ."

...

Lâm Vũ bóng người vừa khuất sau cầu thang, liền chui tọt vào phòng. Thì ra họ quan tâm đến mình như vậy, thế mà lúc trước sao mình có thể làm như vậy? Không quan tâm đến ai, không nghe lời giáo huấn của ba, không nghe mẹ ăn cơm, không cùng gia đình quây quần mỗi buổi tối, chỉ biết chúi đầu vào game online, dù có giữ lại một tia ôn nhu cũng không thể thay đổi được bức tường ngăn cách giữa hắn và gia đình. Trải qua được một kiếp, coi như hắn đã tỉnh ra rồi, tình cảm gia đình là điều hắn đã bỏ lỡ, kiếp này, hắn tuyệt đối sẽ trân trọng lấy, sẽ không giẫm lên con đường bi kịch lúc trước thêm một lần nữa.

Game online, kiếp trước chính là thế giới duy nhất khiến hắn cảm thấy an toàn. Mặc dù kiếp này hắn không muốn đi lên con đường cũ, nhưng thói quen bao nhiêu năm sẽ không dễ bỏ như vậy, vì thế, hắn lựa chọn tiếp tục sở thích chơi game, nhưng sẽ biết điều tiết, không dành hết thời gian bên máy tính nữa. Gắn bó với game nhiều năm, hắn tự nhiên cảm thấy bản thân có thể có được danh vọng, có được quyền lực cùng sức mạnh vô biên, đây cũng chính là đặc tính của Game mà hắn yêu thích. Ở hiện tại, hắn bị thất tình, bị bạn bè tẩy chay, là một tên cá biệt trong lớp, thành tích học tập lại không tốt phải bảo lưu, nhưng trong game thì khác. Hắn có tri kỷ, có bằng hữu, có vũ khí đỉnh cấp, có thú cưỡi siêu mạnh, còn có tu vi mạnh mẽ có một không hai, được thiên hạ đồn đại với cái tên "Huyết Vũ Đại Nhân", người người kính trọng.

Sẽ không có người tin rằng, một tên học sinh cá biệt bị tẩy chay còn bị thất tình, tự nhiên là một anh hùng mạnh mẽ được muôn người tôn kính trong game online.

Ngồi vào bàn máy tính, Lâm Vũ bắt đầu truy cập nick "Huyết Vũ Lưu Tinh" của bản thân, xem một lượt bảng thông báo. Không có đặc biệt thông tin, như cũ chỉ có những lời bàn tán của thiên hạ cùng mấy cái tin nhắn quảng cáo vớ vẩn, xem ra bản cập nhật cũng chưa có tới, như vậy, hiện tại hắn chỉ có thể tiếp tục luyện cấp cùng nâng cấp thú cưỡi và vũ khí mà thôi.

Kiếp trước hắn từng là "Hyết Vũ Đại Nhân" danh chấn thiên hạ, kiếp này muốn lấy lại uy danh thì cần phải làm nhiều việc nữa. Aiz, lúc trước hắn thật gà, level hiện tại mới chỉ dừng lại ở 45 cấp, để tới 100 cấp thì cần có thêm thời gian nha. chuyện này để đó tính sau, bây giờ hắn muốn xuống dưới nhà ăn cơm cùng ba mẹ và em gái, thời gian đã bỏ phí vào game, hắn muốn đòi lại.

"Mẹ."

"Vũ? Con gọi mẹ có gì không?" Bà Lâm mừng rỡ nói, rất lâu rồi chưa có nghe Lâm Vũ gọi bà một tiếng mẹ, tự nhiên nghe có chút vừa lạ vừa quen.

Giọng nói của hắn có chút run run, đã lâu chưa nói chuyện với mẹ, trong lòng cư nhiên dâng lên một cảm xúc vui mừng khó tả:

"Con... cơm tối chuẩn bị xong chưa ạ? Con sẽ ăn cùng mọi người..."

Bà Lâm hai mắt mở to ra, miệng không tự chủ mà há ra hết cỡ, không thể khép lại được. Bà có nghe nhầm không? Con trai bà muốn ăn tối với gia đình? Đã bao nhiêu năm bà khuyên nhủ nó mà nó đâu chịu nghe, thế mà bây giờ nó đã chịu nên người, đã chịu gần gũi với cả nhà, như vậy còn gì hơn nữa! Người làm mẹ như bà, cuối cùng cũng đã thấy con trai trưởng thành rồi, thật hạnh phúc.

"A, cơm tối đã xong rồi... ba con cũng sắp về, nếu như... nếu như con muốn, con hãy xuống đợi với chúng ta."

Lâm Vũ thiếu chút nữa liền rơi nước mắt. Cảm giác này hắn chưa từng thử qua, cũng chưa từng thử cảm nhận lấy tấm lòng của người thân dành cho mình, đối với hắn, kiếp trước cuộc sống chỉ tràn ngập đau khổ, không có Bách Tiểu Hằng, cái gì hắn cũng không thiết làm, cũng không thiết sống nữa. Chỉ có game online có thể giúp hắn giải sầu, chỉ có nó mới đem đến niềm vui cho hắn, đem đến cho hắn một cái sức mạnh tinh thần rất lớn. Nhưng hắn dù biết đó chỉ là niềm hạnh phúc ảo tưởng, thì đối với thực tại, thế giới ảo khơi cho hắn niềm vui được sống mãnh liệt hơn.

Nhưng bây giờ, hắn là người đã trải qua hai kiếp, là người từng trải, hắn biết được tương lai của mình sẽ thê thảm như thế nào, nếu Ông trời đã cho hắn thêm một cơ hội làm lại cuộc đời, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí. Hắn có gia đình, có được thứ mà hắn đều không nhận ra, có ba mẹ hậu thuẫn phía sau, yêu thương hết mực, có em gái ngoan ngoãn dễ thương, lúc nào cũng quan tâm tới mình, như vậy là đủ, hắn không mong muốn gì nữa. Nhưng, hắn có một khúc mắc nhất định phải giải. Giống như bất kì những người hùng nào khác, bên cạnh "Huyết Vũ Đại Nhân" luôn hiện diện một thân ảnh nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, là nữ nhân duy nhất mà hắn yêu, cũng là người được mệnh danh là "Ôn Nhu Huyền Nguyệt", là nữ nhân luôn bên cạnh hắn lúc vui lúc buồn.

Hắn yêu thích nàng, từng cùng nàng đồng cam cộng khổ, nhưng tình yêu này, hắn cũng chỉ biết đó là một loại tình cảm ảo tưởng. Suốt một đời, nàng theo hắn đến khắp mọi nơi, cùng hắn chia ngọt sẻ bùi, giúp đỡ hắn đánh phó bản, thống nhất thiên hạ, nhưng nàng chưa một lần thổ lộ tình cảm của mình cho hắn biết, thật trùng hợp, hắn cũng giống như vậy. Có lẽ, nàng cũng sợ, sợ rằng một ngày không thể ở bên hắn, sợ rằng tình yêu không chân thật này biến mất, nhưng là, vẫn không rời hắn nửa bước.

Hắn muốn tìm lại nàng, người mà hắn yêu.

"Mẹ, ba về chưa?" Hắn bước xuống dưới nhà, mỉm cười hỏi.

Mặc dù lúc trước hắn vẫn tình nguyện giữ lại một tia ôn nhu với gia đình, cũng không có khắc nghiệt đối xử như với người ngoài, nhưng mà lại không có coi trọng gia đình một chút nào. Nhưng bây giờ, hắn đã là một Lâm Vũ khác, khác hoàn toàn với kiếp trước.

"Chưa, con ngồi xuống đi."

Không ngờ bà có thể thấy con trai mình quây quần cùng gia đình, còn có thể thấy được mặt tốt này của nó. Bệnh trầm cảm của nó chưa từng được chữa trị, một phần là vì bóng ma tâm lí quá lớn, còn một phần, chính là vì nó không muốn rời xa thế giới ảo trong game, nơi duy nhất đem cho nó niềm vui, xem ra, cái bệnh khó trị này cuối cùng cũng đã khỏi rồi, như thế mới có thể khiến con bà thay đổi như vậy, cởi mở hơn, thân thiện hơn.

"Bác quản gia, bác cho cháu một cốc coca lạnh nhé."

"Vũ, quản gia xin nghỉ một ngày rồi, hay là để Tử Nhi đi lấy cho con nha." Bà Lâm ngồi xuống ghế, chậm rãi thử một muỗng canh nóng hổi để trên bàn. Mùi vị không tệ, ngon đến như vậy, xem ra trình độ nấu ăn của Tử Nhi ngày càng cao rồi.

"Không cần a, để con tự lấy."

Rót một chai coca lạnh ra cốc, Lâm Vũ nhìn mặt nước vì gas mà nổ lách tách, trong lòng liền ấm lên. Những thức uống như này kiếp trước hắn chưa thử, có vẻ như đây chính là một trải nghiệm mới. Lại nhìn về phía em gái cùng mẹ đang chuẩn bị bàn ăn, sống mũi không tránh khỏi cay cay. Mẹ, Tử Nhi, Vũ nhi có được ngày hôm nay, cũng là nhờ mẹ cùng ba, vì vậy, con tự nhiên sẽ không giống như lúc trước, chìm đắm vào đau khổ mãi không thoát ra, yếu đuối đến đáng thương.

Gia đình này, con nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, mọi người yên tâm!

Bạn đang đọc Đường Tới Trái Tim Em sáng tác bởi DạVũThiênĐường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạVũThiênĐường
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.