Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi tưởng

Tiểu thuyết gốc · 2114 chữ

“Lưu manh!” Trong lòng Nguyệt Nương âm thầm mắng to một tiếng, nhưng nàng là loại người như thế nào, làm sao dễ dàng bị Trần Lâm dọa sợ như vậy. Hai mắt nàng hơi nhấp nháy một cái, sau đó mới nhìn Trần Lâm cười: “Tiểu đệ đệ, đồ đã cho rồi, ngươi muốn lấy lại, thì cứ qua đây lấy đi!”

Nàng nói xong, hai tay còn cố ý vòng ra trước ngực, dường như rất sợ Trần Lâm lao tới đem đồ trong ngực của nàng đoạt đi. Mà Trần Lâm lúc này cũng không khỏi thầm mắng hai chữ “yêu tinh”, đây là cái động tác gì chứ, muốn câu dẫn hắn phạm tội hay sao?

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trần Lâm, Nguyệt Nương càng cảm thấy vui vẻ, nàng còn cố ý chỉ chỉ tay vào trong ngực mình, nói: “Đồ của đệ ta đã để ở trong này rồi, đệ có muốn lấy không, muốn thì tới đây nhanh đi nào!”

Nhìn dáng vẻ của nàng, Trần Lâm cảm thấy vừa buồn cười vừa bực mình: “Tỷ, tỷ có tin là lần này, ta sẽ không khách khí với tỷ hay là không đây?”

“Nga, đệ nói sẽ không khách khí với ta, a, ta thật sự là rất sợ đó nha! Nhưng mà đệ muốn làm sao không khách khí với tỷ đây? Tỷ thật sự rất tò mò nè!” Nguyệt Nương làm ra bộ mặt cá chết không sợ lưới rách, làm cho Trần Lâm tức đến sặc nước.

“Tỷ, đã như vậy rồi, thì chớ có trách đệ đâu đấy!” Nói xong, Trần Lâm đặt chén nước xuống bàn, bước từng bước về phía nàng.

“Nga, đệ muốn làm gì? A, đừng tới đây, đệ từng tới đây nha!” Nguyệt Nương vừa hô vừa lùi lại phía sau mấy bước.

Động tác này của nàng, thật sự đã chọc cho dục hỏa trong người của Trần Lâm bóc lên ngùn ngụt, hắn rất muốn lao tới đem nàng cởi sạch hết quần áo, sau đó là ô hô ai tai một hồi cho hả giận.

“Ngao ô, ta tới đây!” Trần Lâm biến hai tay thành trảo, hướng về phía nàng lao tới, trong miệng còn hô to: “Hãy xem chiêu, Long Trảo Hấp Bánh Bao của ta đây!”

Thường ngày hai người bọn họ cũng có chút đùa vui như vậy, cho nên nhìn thấy động tác này của Trần Lâm, Nguyệt Nương cũng không hề tức giận chút nào, nàng còn cố ý ôm ngực mắng: “Lưu manh, đệ có gan thì tới thử xem!”

Thật ra, với thân thủ của Trần Lâm, muốn chạm được tới góc áo của nàng cũng là một chuyện không thể nào, chứ đừng nói chi là chiếm được tiện nghi. Chỉ là, lần này không hiểu sao, trong ngực của nàng đột ngột dâng lên một cỗ bất an khó hiểu. Cho đến khi thân hình của Trần Lâm lao đến trước mặt, nàng cũng không làm ra bất kỳ động tác phản ứng nào.

“Phập!”

Hai cái “long trảo” của Trần Lâm hoàn toàn không có một chút kiêng nể nào, đem ngực của nàng chộp vào trong tay. Đến khi phát hiện ra có cái gì đó không đúng, hắn mới hét ầm lên: “A!”

Trần Lâm giật mình, vội vàng thu tay lui về lại phía sau. Mà Nguyệt Nương hai mắt cũng mở lớn, hoàn toàn không thể nào tin được vào mắt mình.

“Tỷ… ta…” Trần Lâm ấp úng nhìn nàng, sắc mặt trở nên vô cùng phức tạp, muốn giải thích.

Ngay lúc vừa rồi, rõ ràng nàng đang muốn làm động tác tránh né, đột nhiên trước ngực truyền đến một trận đau nhức, khiến cho nàng không thể di chuyển được, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Trần Lâm chộp lên ngực. Vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng đột nhiên vung tay lên, tát mạnh lên trên mặt của Trần Lâm một cái.

“Chát!”

Trần Lâm chỉ cảm thấy một trận choáng váng, đầu óc vang lên ông ông, cứ như có trăm ngàn con bọ vo ve vây ở xung quanh.

“Ta…” Chính Nguyệt Nương cũng không thể nào tin được, nàng vậy mà ra tay tát Trần Lâm mạnh như vậy. Chuyện vừa rồi mặc dù là lỗi của Trần Lâm, nhưng quả thật đây cũng không phải là do hắn cố ý. Khóe môi của nàng nhúc nhích lên một hồi, lại không biết phải nói như thế nào cho phải.

Trần Lâm che lên vết thương trên mặt, cố gắng nhịn đau, cười nói: “Tỷ, ngực tỷ thật sự là rất mềm nha! Sờ lên cảm giác thật là tốt!”

Nguyệt Nương không khỏi trừng mắt lên nhìn hắn, mặc dù là biết hắn đang cố ý trêu chọc mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy tức giận. Qua một lúc lâu, nàng mới đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt của hắn, đau lòng nói: “Đệ có đau lắm không?”

“Không đau, được sờ ngực của tỷ một lần, dù bị ăn thêm mấy cái tát nữa cũng đáng!” Cảm nhận được động tác ôn nhu trên tay nàng truyền đến, Trần Lâm nắm lấy tay nàng, vui vẻ cười nói, dường như cái tát vừa rồi chẳng hề ảnh hưởng đến hắn một chút nào.

“Đệ…” Nguyệt Nương rất muốn vung tay lên đánh cho hắn một trân, nhưng động tác đưa lên được nửa chừng, liền không có xuống tay được.

Ai biết lúc này Trần Lâm còn to gan hơn, hắn đưa tay nắm lấy vòng eo của nàng, đem nàng ôm sát vào trong ngực, ánh mắt như có lửa, nhìn nàng nói: “Tỷ, tỷ hãy làm nữ nhân của đệ đi, cho dù sau này có bất kỳ chuyện gì xảy ra, đệ cũng sẽ bảo vệ tỷ, yêu thương tỷ, chăm sóc cho tỷ, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ một ai gây thương tổn cho tỷ đâu!”

Nghe mấy lời này của Trần Lâm, thân hình Nguyệt Nương có chút cứng lại. Nàng nhớ đến chuyện về tám năm trước, lúc đó nàng chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi, thanh xuân mơn mởn. Đáng lý ra, đó là thời khắc đẹp nhất của đời nàng, thế nhưng năm đó nàng lại bị gia tộc ép gã cho một người mà nàng không thích. Lúc đó, nàng đã cương quyết không chấp nhận cuộc hôn nhân này, cuối cùng còn bị gia tộc bắt ép, mà đã rời nhà bỏ đi. Trên đường lưu lạc, trong lúc vô tình nàng gặp phải một toán cướp hưng tợn, không những lột sạch đồ đạc của nàng, còn muốn đem nàng gian dâm. Ngay lúc đó, Trương Mạnh Hùng đột nhiên xuất hiện, đem toàn bộ đám thổ cướp đó đánh chạy. Đối với tâm hồn thiếu nữ lúc đó của nàng, hành động của Trương Mạnh Hùng thật sự đã làm nàng rất cảm động. Mà sau nhiều lần tiếp xúc, nàng còn nhận thấy TRương Mạnh Hùng rất thật thà, chất phác. Thậm chí, nàng còn dần dần thương mến hắn, muốn đi theo hắn, còn muốn sinh con cho hắn nữa. Thế nhưng, vào một đêm mưa gió bão bùng, tâm hồn thiếu nữ của nàng dường như bị sụp đổ.

Đêm hôm đó, trong lúc vô tình, nàng đi ngang qua khu vườn tre sau vườn, lúc đó nàng phát hiện ra Trương Mạnh Hùng đang đứng nói chuyện với một nữ nhân bịt mặt. Mà thân hình của nữ nhân này, nàng vừa nhìn thì đã nhận ra, đó là người em cùng cha khác mẹ với nàng. Mặc dù là hai chị em, nhưng tư chất võ đạo của nàng, thua xa đứa em này, và đó cũng là lý do mà nàng bị đưa gã ra bên ngoài. Nàng không hiểu, sao đứa em gái này của mình lại xuất hiện ở đây, thật sự là kỳ lạ. Vì tò mò, cho nên nàng đã len lén nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, đến khi nàng nghe được toàn bộ nội dung câu chuyện, trái tim nàng dường như muốn vỡ ra thành từng mảnh.

Thì ra, Trương Mạnh Hùng, cái người mà nàng vẫn cho là chất phác thật thà, và thật lòng yêu nàng ấy, lại là người mà em gái của nàng đã thuê đến để lừa gạt nàng, đám cướp giữa đường cũng chỉ là một đám thuê mướn, được bọn họ thuê đến để diễn một tuồng kịch cho nàng xem. Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là lấy đi sự trong sạch của nàng, đem nàng lừa gạt ra khỏi gia tộc, không cho nàng nhận được sự thừa kế của gia tộc nữa. Còn nguyên nhân tại sao bọn họ không để cho đám cướp kia cưỡng hiếp nàng, sau này nàng mới hiểu rõ, thì ra bọn họ không dám làm như vậy, bởi vì làm như vậy gia tộc của nàng nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ, chuyện này không phải là một chuyện tốt. Chỉ cần nàng tự nguyện, đem trong sạch của mình vứt đi, thì đến lúc đó, người trong gia tộc không ai có thể nói được gì, nàng nhất định sẽ bị gia tộc trừng phạt. Nghe xong toàn bộ những chuyện này, nàng như chết lặng tại chỗ. Mặc dù lúc đó, nàng rất muốn lao ra đem bọn họ đánh giết, nhưng nàng chỉ là một Võ Sĩ cấp thấp, làm sao lại là đối thủ của bọn họ được.

Mang theo oán hận trong lòng, nàng như một cái xác không hồn, rời bỏ Trương Mạnh Hùng, đi đến Bạch Dương trấn. Trong lúc lòng nàng ủ rũ nhất, trái tim của nàng tan nát nhất, nàng đã gặp được Trần Lâm. Khi đó, Trần Lâm chỉ mới hơn mười tuổi, là một đứa trẻ ăn mày, thường xuyên bị kẻ khác đánh đập, ức hiếp. Thế nhưng, lúc nhìn thấy nàng, Trần Lâm lại mở miệng tươi cười, còn đem một mẩu bánh mì cho nàng, rồi nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi có đói bụng không, đây là mẩu bánh mì mà ta mới lấy được đấy! Nó rất sạch sẽ, ngươi hãy ăn đi!”

Lúc đó, trên người nàng không có lấy một viên nguyên tinh, lại đi đường dài, nên bụng trở nên rất đói. Nhận được mẩu bánh mì này, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng âm áp. Sau đêm hôm đó, nàng cũng đi đến quán trọ Duyệt Lai, tìm đến một người bà con xa của mẹ nàng, nhờ đó, nàng đã ở lại Bạch Dương trấn cho đến lúc này.

Nhớ đến tình cảnh lúc trước, trong đầu như có trăm ngàn hồi ức, ánh mắt của nàng nhìn về phía Trần Lâm, mang theo vẻ mông lung mịt mờ. Mà trong lòng Trần Lâm dường như cũng có linh cảm, hắn đưa mắt sang nhìn nàng, cười nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi có đói bụng không?”

Hắn nói xong, liền đưa đầu tới ghé sát vào khuôn mặt nàng, kề môi hôn xuống.

“Ưm…”

Chỉ nghe nàng khẽ kêu lên một tiếng, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ chót, hai hàng lông mi hơi nhắm lại, rung rung từng hồi. Nhìn dáng vẻ này của nàng, cả người Trần Lâm đều muốn nóng lên. Hắn vòng tay ra sau lưng, bế nàng lên, đem nàng đi tới cạnh giường. Cảm nhận được động tác của Trần Lâm, Nguyệt Nương không khỏi cả kinh, vội mở mắt ra hô lên: “Đệ muốn làm gì?”

“Ta muốn đút cho tỷ ăn!” Nói xong, Trần Lâm đã đem nàng đặt lên trên giường, hai tay nhanh chóng luồn vào trong ngực áo của nàng, bắt lấy hai ngọn hùng phong, xoa nắn lấy, miệng thì không ngừng hôn lên môi nàng. Rất nhanh, cả người nàng đều bị nóng lên, đầu óc dường như sắp choáng váng.

“Đừng… đừng như vậy…”

Dùng một tia lý trí còn sót lại trong đầu, nàng khe khẽ kêu lên. Nhưng tiếng kêu của nàng càng làm cho động tác của Trần Lâm nhanh hơn, chỉ nghe thấy hắn phả ra một hơi nóng hổi, nói: “Đệ sắp nhịn không được rồi!”

Chỉ nghe mấy tiếng sột soạt, quần áo của cả hai người nhanh chóng bị vứt bỏ xuống giường, chỉ còn lưu lại hai thân ảnh trần truồng, điên cuồng ôm chằm lấy nhau.

Bạn đang đọc Dưỡng Thi sáng tác bởi MạcVôDanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcVôDanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.