Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm mưu

Tiểu thuyết gốc · 1005 chữ

Thụy Manh không che dấu được nổi lo của mình với cha anh, từ lúc anh từ vinh thự về ông đã thấy có đều bất ổn.

“Có chuyện gì sao con không nói để ta cùng nhau giải quyết” ông gặng hỏi

“Dạ không. Chỉ là vài chuyện vặt thôi” anh cố tỏa ra bình tĩnh.

Ông không tin, tiếp tục hỏi: “Ta là cha con, ta rất hiểu con, vẻ mặt trắng bệt này, chắc hẳn là chuyện không ổn”

Không thể dâu được nữa, anh nói: “Dạ. Con được phu nhân đề bạc vào Cung Điện để nhận chức Giám sát thị vệ. Nhưng con biết, chuyện này có đề gì không ổn”

“...”

“Từ trước đến giờ, phu nhân là gì đề cao chúng ta, huống hồ đây là Cung Điện, đâu phải ai cũng làm việc được, tại sao nhất định phải là con, một kể dưới không chút địa vị trong vinh thự”

Ông đặt tay lên vai con trai, cố trấn an Thụy Manh, mọi chuyện vẫn còn phía trước, con đừng quá lo lắng, cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ của minh. Khuya rồi, vào ngủ đi, để sáng còn đi làm”

Ngày mai rồi trời lại sáng, nhưng chuyện gì đang chờ đợi gia đình nhỏ này vào ngày mai thì ai biết được. Bình an được một ngày thì ngủ thật ngon một ngày, chưa biết được không chằng qua ngày mai, thứ mất đi có lẽ khiến cả đời người phải hối tiếc.

Mới năm giờ sáng, Thụy Manh đã rời khỏi nhà. Thụy Nhi thấy lạ hỏi cha: “Sao hôm nay anh đi sớm thế cha?”

Cha cô không nói, thở dài rồi đi ra sau nhà. Do sao chiến tranh kéo dài, mặc dù thắng trận nhưng tổn thất là đều không tránh khỏi, rất nhiều binh khí bị hư hoặc bị bỏ lại ở chiến trường, nên giờ công việc của cha cô cũng tất bật nhiền hơn. Ông phải làm việc từ hừng sáng cho đến tối khuya để sữa chửa và đúc lại vũ khí cho quân đội.

Cung Điện Groot

“Thưa điện hạ đây là người thần muốn đề cử vào chức Giám Sát” Lăng Phu nhân nói.

“Là một người thường?” giọng nói lạnh lùng từ phía đối diện bà ta.

“Đúng, anh ta đã là việc cho nhà ta rất lâu, năng lực và phẩm chất rất thích hợp. Có đều gì không ổn sao Đại tướng Lãnh?”

“Không! Chỉ thấy hơi lạ. Chẳng phải bà khinh ghét bọn người thương sao? Giờ lại đề cử anh ta?” ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Ta khinh ghét là bọn thường dân ăn không ngồi rồi, không giúp ít được mà còn ăn hại. Đáng lẽ ra ngài phải hiểu chuyện này hơn ta chứ, chẳng phải mẹ ngài là... mà thôi, chuyện đó cũng không vẻ vàng gì để nói ở đây” giọng nói đầy châm biếm.

Đôi mắt lạnh như băng kia, giờ đã chuyển sang đỏ vì tức giận, hét lớn: “Bà nói gì, bà dám...”

“Im hết cho ta” một giọng nói uy quyền chen ngang.

“Ngươi tên gì?” ánh mắt hướng về Thụy Manh.

“Dạ điện hạ, thần tên Huyền Thụy Manh”

“À! Cha ngươi là Huyền Thiết?” Thụy Mang gật đầu rồi đáp: “Dạ”

“Cũng là người có tiếng, hắn rất giỏi, đã giúp ta sửa và chế tạo ra rất nhiều vũ khí” nói rồi hắn trầm tư một lát rồi tiếp: “Được rồi, ngày mai ngươi hãy đến Giám nhân để trình diện”

“Dạ”

Lăng phu nhân cười đắc ý, phía bên đối diện Lãnh Khuyết ánh mắt càng sắc bén nhìn bà ta.

Vinh thự quý tộc Lăng

“Bước đầu đã hoàn thành, giờ chỉ cần chờ đợi nữa thôi” bà nói với cô hầu gái

“Tôi tin không lâu nữa, những cái gai đó sẽ từ từ biếng mất” Dung Dung nói một cách nịn bợ.

Lại nói đến Lãnh Khuyết, anh ta ngồi trầm ngâm trong phòng, ánh mắt nhìn xa xăm. Ít ai mà biết được thân thế đáng thương của anh ta, nói đúng hơn, chuyện về cha mẹ của anh ta bị Đức Vua cấm tuyệt đối mọi người bàn tán. Ngoại trừ, Lăng phu nhân thì cả cái cung điện này ai mà dám nói. Không thể trách tính tình anh ta quái dị như vậy, chỉ tiếc anh ta lớn lên ở nơi thiếu tình người, được dạy cách giết người thay vì cách phải yêu ai đó. Lại không cha không mẹ, người thân duy nhất là cậu họ - Đức Vua cao quý.

“Thưa ngài, điện hạ cho gọi” một hầu gái vào thông báo.

“Nói ngài ấy ta mệt, tối ta sẽ đến” nói rồi anh ta nằm lên giường rồi kéo rèm lại.

Tại một căn nhà nhỏ trên đồi.

“Ngày mai anh phải vào Cung Điện, các em ở nhà chăm sóc cha, ít rong chơi thôi”

An Đông hét lên: “Sao?”

Đôi mắt Thụy Nhi tròn xoe nhìn anh mình, đến muốn rót xuống.

“Tại sao phải đi vào Cung Điện?” Thụy Nhi hỏi.

“Các con là gì thế? Anh các con được thăng chức, là Giám sát thị vệ, nên phải vào Cung điện phục vụ. Bớt lằng nhằng đi, chuẩn bị ăn cơm rồi cho anh các con chuẩn bị rồi còn nghỉ sớm.

“TRỜI Ạ” An Đông hét lần hai

“Em điên à? Sao cứ hét liên thế?” Thụy Manh không chịu được tiếng hết chói tai của cô nữa.

“Anh giỏi quá! Sao này em có thể ở trong căn nhà to, có thể lấy một quý tộc không?”

Cả Thụy Nhi và Thụy Manh cùng đáp: “Không”

Rồi Thụy Manh lại nói: “Vì không ai muốn lấy heo làm vợ đâu”

Cả nhà bật cười, An Đông biễu môi vì bị chọc ghẹo.

Một bữa cơm vui vẻ, ấm cúng, đầy đủ cắc thành viên. Liệu còn êm đềm được bao lâu?

Bạn đang đọc Dường như đã yêu từ kiếp nào sáng tác bởi Rosie2898
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rosie2898
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.