Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lăng Thừa Phong

Tiểu thuyết gốc · 1028 chữ

Buổi chiều trên cánh đồng hoa hướng dương, cô đang hướng mất về phía Cung Điện, nơi có lẽ đến kiếp sau, chưa chắc cô đã có thể vào. Nhưng nơi đó có anh, người ngày đêm cô luôn nhớ tới. Hoa hướng dương thì luôn hướng về mặt trời còn cô thì luôn hướng về anh, anh không phải mặt trời, nhưng anh luôn tỏa nắng trong tim cô.

“Em đang nhìn gì mà đăm chiêu vậy?” tiếng một nam nhân từ xa vọng đến.

Cô xoay người về phía sau: “Lăng Thiếu Gia”

“Sao em ngạc nhiên vậy, anh không được lên đây ngắm hoàng hôn sao?” anh tiếng lại ngồi sát bên cô.

“Dạ không... không”

“Ở đây bình yên thật, đôi khi người ta cũng cần những giây phút như thế này. Còn em, sao em ở đây?” anh vừa nói vừa cười.

“Dạ. Em rất thích đến đây, vừa có thể ngắm hoàng hôn, vừa...” cô bỗng nhiên dừng lại.

“Vừa gì” ánh mắt anh không khỏi tò mò.

“Chẳng gì cả, thích thì đến thôi”

Nghe vậy, anh ta bật cười, nói: “Em vẫn vậy từ bé đến giờ”

“Lăng Thiếu Gia vẫn còn đến đây?”

“Vẫn còn? Ý em nghĩa là sao?” anh nhìn cô một cách trìu mến.

“Đã lâu rồi em không gặp ngài, em nghĩ ngài sẽ không bào đến đây nữa” đôi mắt đầy ngây thơ

“Đã lâu không đến, không có nghĩa không bao giờ đến, chỉ là càng lớn anh càng có nhiều việc, trọng trách lại rất lớn, đôi khi anh cũng muốn có những giây phút thật yên bình, trút bỏ mọi thứ, nhưng...” lần này lại là anh ngập ngừng. “Bỏ đi, tại sao cứ nói chuyện không đâu chứ, mà em thôi cái kiểu Lăng Thiếu Gia này, Lăng Thiếu Gia kia đi, gọi anh là Thừa Phong được rồi”

“Cha em nói, chúng ta là hai...”

“Nhưng đây chỉ có em và anh” anh tiến sát lại cô, nhìn vào đôi mắt lanh long, gương mặt thơ ngây khiến ai nhìn cũng cảm thấy rất nhẹ lòng.

Thừa Phong và Thụy Nhi là bạn chơi chung từ nhỏ, nhưng vì sự khác nhau của giai cấp, càng lớn, họ lại càng ít gặp nhau hơn. Anh của Thụy Nhi đang làm việc cho nhà quý tộc Lăng, nên việc gặp nhau giữa họ lại càng hạn chế.

Vinh thự quý tộc Lăng.

“Con lại đi gặp con nhỏ thợ ren bẩn thỉu đó nữa hả” một quý bà trong chiếc váy dài màu xanh nhạt, rất quý phái đang nhâm nhi ly trà. Bà nói dứt lời, đặt ly trà xuống, hướng mắt về nhìn Lăng Thừa Phong mới từ cửa vào.

“Đó là việc của tôi, không cần bà quản” anh nói rồi, đi về phía cầu thang.

“Đứng lại! Con ăn nói với ta vậy sao? Là con nhỏ đó dạy con cách trả với mẹ mình như vậy đó hả?” bà tức giận

Anh nhếch môi, vẫn không xoay người lại nhìn, mà nói: “Mẹ sao? Bà không đáng?”

“Con... con... con” bà tức đến không nói thành lời, hơi thở gấp gáp hơn.

Người hầu gái bên cạnh hoảng sợ: “Phu nhân, phu nhân bình tĩnh. Ngồi xuống nào!. Uống ngụm trà cho hạ hỏa”

Vị phu nhân này là nữ chủ nhân của vinh thự này - Lăng Phu nhân. Nhưng mối quan hệ giữ bà và con trai không được tốt đẹp cho lắm. Bà luôn cho rằng, chính tại Thụy Nhi mà con bà mới như vậy, một vị quý tộc thì không nên có bất kì mối quan hệ với dân thường dù là bạn bè. Bà khinh ghét họ, đối với bà, dân thường là lũ mọi rợ, bẩn thỉu, chỉ đáng quỳ dưới gót chân những người bề trên. Chính vì lẻ đó, việc con trai bà luôn binh vực Thụy Nhi đã biến cô thành cái gai trong mắt.

“Gọi Thụy Manh đến đây cho ta” ánh mắt đầy giận dữ.

“Dạ, phu nhân cho gọi tôi giờ này có chuyện gì ạ?” đã hơn 8 giờ tối, đang lẽ anh phải được nghỉ ngơi để tiếp tục cho công việc ngày mai, nhưng anh vẫn phải cố gắng có mặt sớm nhất khi được triệu đến.

“Mấy năm qua, nhà ta có bạc đãi nhà ngươi không?” Lăng Phu nhân ánh mắt sắc bén hỏi anh ta.

“Dạ không ạ. Nhà quý tộc trả lương tôi rất cao, lại nâng đỡ tôi” anh cuối đầu, giọng nói e dè.

“Biết vậy tốt. Không uổng công ta nuôi ngươi thời gian qua, giờ ta có chuyện muốn ngươi làm”

“Dạ chuyện gì ạ?” anh lo sợ, lại có chuyện không tốt đến với mình.

“Ngươi biết chuyện Lãnh Khuyết thắng trận lần này khiên ta rất không vui. Hiện nay Cung Điện đang thiếu một chức vụ Giám sát thị vệ, ta sẽ đề cử ngươi, ta muốn ngươi theo chật tên con hoang đó cho ta”

“Dạ... chuyện này... bề tôi chỉ là một dân thường bẩn thỉu, làm sao có thể có thể đảm nhận trọng trách này” mồ hô anh bắt đầu đổ.

“Ngươi từ chối. Nuôi chó còn biết trả ơn. Không lẽ người việc cỏn con này lại từ chối, người yên tâm, ta sẽ sắp xếp người hổ trợ. Ngươi lui về nghỉ đi, trời tối rồi”

Anh biết bây giờ có nói gì cũng chỉ là rước họa vào thân, có khi còn liên lụy gia đình, anh đành chấp nhận: “Dạ phu nhân”

Thuy Manh đi khuất bóng, Dung Dung - hầu gái thân cận liền hỏi: “Rỏ ràng phu ghét gia đình này, tại sao còn đề của hắn, như vậy là quá hời cho bọn họ sao”

Bà ta cười, nụ cười đầy ẩn ý: “Người đúng là không có tầm nhìn, bây giờ Thừa Phong rất thích con bé Thụy Nhi, nếu ta đối phó với nó, chẳng phải mẹ con ta càng mất tình cảm. Ngược lại, ta sẽ đưa nó lên cao, lên càng cao té càng đau”

Bạn đang đọc Dường như đã yêu từ kiếp nào sáng tác bởi Rosie2898
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rosie2898
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.