Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định nghĩa về anh hùng

Tiểu thuyết gốc · 2505 chữ

Đã từ rất lâu rồi, trên lục địa Valoran cổ kính, rất nhiều chủng tộc cùng tồn tại. Mỗi chủng tộc ấy, sinh sống trên nhiều vùng đất khác nhau, cùng với trí tuệ và sự khéo léo của mình, đã tạo nên những nền văn minh đáng ngưỡng mộ. Lênh đênh trên biển nhiều ngày, chúng ta sẽ đến Quốc đảo đẹp nhất trong 3 hòn đảo của lục địa Valoran – Ionia.

Ionia- một vùng đất tuyệt vời. Nơi đây có đầy đủ vẻ đẹp tự nhiên với những cây đại thụ hàng trăm năm tuổi, với sông, thác hùng vĩ và muôn thú tuyệt đẹp, một vẻ đẹp của tạo hóa. Con người ở đây hiền lành và luôn tìm kiếm trong tâm trí sự yên bình.

Khác với Piltover, Ionia đa phần có nhiều trường học, tu viện, Thư viện, Nhà thờ - nơi bạn có thể tìm kiếm sự giác ngộ của bản thân, khai sáng trong tiềm thức và để tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi như: Tại sao chúng ta ở đây? Chúng ta là ai? Cuộc sống thực sự có nghĩa là gì? Theo đuổi như vậy rất ít thời gian cho những suy nghĩ của chủ nghĩa đế quốc và người Ionia là những người yêu hòa bình.

“Chúng ta là nhân loại mà!”

Alice có vẻ không nhịn nổi trả lời lại trong khi mẹ cô bé đang kể chuyện

“Và chúng ta ở đây, lẽ dĩ nhiên bởi đây là một hòn đảo xinh đẹp trù phú, sung túc và ấm áp. Cuộc sống chúng ta, không phải vì những điều đó sao?”

Mẹ cô bé xoa đầu con gái, mỉm cười:

“Cũng có thể, con gái yêu của mẹ ạ! Nhưng chính con vừa nãy đòi mẹ kể chuyện về một anh hùng của Valoran kia mà. Nếu con cứ cắt ngang mẹ như thế thì biết bao giờ mới kể xong đây?”

Alice tròn xoe mắt:

“Mẹ đang nói về Ionia của chúng ta, không lẽ hòn đảo xinh đẹp này cũng có những vị anh hùng sao”

“Sao lại không? Con có biết, sự yên trù phú tươi đẹp nơi đây làm sao mà có không?”

Không đợi Alice trả lời, mẹ cô bé đã giải thích:

“Sự sung túc, bình yên, cùng vẻ đẹp, không phải ngẫu nhiên mà có đâu, con gái à! Nó được đánh đổi bằng ý chí quyết tâm, tình yêu, tâm niệm gắn bó không rời với quê hương, ngay cả trong những thời khắc cam go nhất.”

“Nhưng, ai có thể làm được những điều đó?”

“Người làm được những điều đó, con biết không? Họ là những vị anh hùng đấy!”

“Đó là anh hùng sao? Mẹ đang nói về vị anh hùng nào vậy?”

Người mẹ mỉm cười:

“Nào, bây giờ chúng ta sẽ kể về anh ấy, huyền thoại của Ionia này. Con nhớ là phải chăm chú nghe hết, không được cắt ngang lời mẹ nữa đâu đấy!”

“Vâng, con biết rồi!”

Alice ngoan ngoãn gật đầu.

Rất nhiều năm về trước, khi mà con còn chưa ra đời, Ionia buổi ấy đã nổi danh là một vùng đất cổ xưa và huyền bí. Trong khi những nguồn sức mạnh ma thuật, kĩ thuật mới được con người tìm ra, và ứng dụng ngày một nhiều vào trong cuộc sống, thì vẫn có những con người truyền thống, ngày đêm lặng lẽ trau dồi sức mạnh cổ truyền- thứ đã giúp nhân loại đứng ngang hàng với những chủng tộc hùng mạnh khác- sự hòa hợp của linh hồn và thể xác, võ thuật. Tại Ionia, có một thứ võ thuật cổ truyền như thế, nó được gọi là Wuju.

Người luyện Wuju có rất nhiều, nhưng cái nôi của môn võ này, nơi tồn tại những trái tim vó sĩ chân chính, nó tọa lạc ở đâu, ngươi ta không biết rõ. Chỉ mơ hồ đoán được có lẽ là tại nơi nào đó, phía đông của hòn đảo, nơi có những cánh rừng mưa rậm rạp quanh năm ẩm ướt.

Yi đang ngồi thiền trên một mỏm đá, mặc cho sương lạnh đã làm cho anh ướt đẫm. Anh là một võ sinh tài năng, anh biết, và anh kiêu ngạo vì nó. Yi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, anh phải lang thang khắp mọi nẻo đường của Ionia để sinh tồn. Nhưng có một lần, khi nhìn thấy một võ sinh Ionia trẻ dùng Wuju để giáo huấn một tên hợm hĩnh kiêu căng, anh đã như bị hút hồn vào nó vậy. Wuju, với một đứa trẻ ngày ngày chỉ biết kiếm được miếng ăn bỏ bụng như anh, lại bỗng có một sức hút mãnh liệt. Anh nghe người ta đồn, đó là một võ sinh Wuju cổ truyền, một người đi ra từ thánh địa Wuju trong truyền thuyết. Yi mừng rỡ tưởng như bắt được vàng, ngay sau đó, anh đã nghe ngóng tin tức, biết được thánh địa tọa lạc đâu đó tại vùng rừng rậm phía đông của đảo. Thế là, không quản bất cứ điều gì có thể xảy ra, anh liền chạy mấy hôm liền đến đó.

Ionia là một mảnh đất xinh đẹp, những không có nghĩa là cả với những nơi không thường xuyên có dấu chân người đặt chân, mà những cánh rừng phía đông này là một ví dụ điển hình. Mấy ngày đầu còn khá tốt, khi mà anh chỉ ở quanh quẩn ven rừng, bằng chút mưu mẹo nhỏ của những người thợ săn mà lúc trước anh lang thang nghe được, bẫy thành công một vài con thú nhỏ, để ăn qua bữa, và tiếp tục tìm kiếm thánh địa trong truyền thuyết kia.

“Nhưng đó không phải là cách”

Yi nghĩ. Anh đã quanh quẩn ở bìa rừng cả tháng trời rồi, và không có bất cứ một dấu hiệu nào về sự hiện hữu của thánh địa cả. Cũng phải thôi, nếu nó chỉ tọa lạc ven rừng, có lẽ đã không có nhiều truyền thuyết về vùng đất đó như vậy.

“Điều đó có nghĩa là gì?”

Yi hỏi trong khi đã có đáp án. Có nghĩa là anh phải đi sâu hơn, vào trung tâm của những cánh rừng rậm này, thì ở đâu đó, may ra anh sẽ tìm được. Yi chợt ngừng lại, khi đó anh vẫn còn là một đứa trẻ, và anh sợ hãi. Một nỗi sợ vô hình về những nguy hiểm trong rừng, những câu chuyện về loài ác quỉ gớm ghiếc dã man mà mấy bác thợ săn hay kể trong quán rượu, hay những bộ lạc ăn thịt người trong câu chuyện của mấy”chú lùn” tộc Yordle. Anh chợt có suy nghĩ

“Hay là từ bỏ?”

“Không!”

Yi ngay lập tức lắc đầu, nỗi sợ vẫn còn đó nhưng sức hút của Wuju với anh, không biết phải diễn tả thế nào nữa, còn hơn cả sự mãnh liệt. Và Yi tự an ủi bản thân, rằng, có lẽ, anh sẽ không xui xẻo đến vậy đâu!

Đặt hạ quyết tâm, vài ngày sau đó, Yi điên cuồng đánh bẫy các loài thú nhỏ ven rừng, như thỏ, nhím, sóc,… thậm chí là anh còn bắt thành công một con lợn rừng to tướng. Loài lợn rừng mà những nhà giàu trong vùng hay ăn. Anh có thể bán nó, và sẽ có một túp lều nhỏ với những vật dụng cần thiết.

Điều đó có nghĩa là gì? Anh sẽ có một nơi ở, và một công việc, nghề thợ săn này đây. Sẽ không còn một đứa trẻ mồ côi lang thang nữa. Kì thực, vươn lên trong cuộc sống không khó.

Nhưng Yi không hề đắn đó cân nhắc một điều gì hết. Số động vật anh săn được, đó là lương thực trong chuyến đi lần này của anh. Và, sau khi cảm thấy lương thực đã đủ, Yi bắt đầu chuyến tìm kiếm thánh địa của mình.

Rừng rậm đầy rẫy những nguy hiểm. Loài vật đầu tiên Yi gặp là một con gấu xám khổng lồ. Khá may mắn là khi vừa thoáng nghe tiếng gầm gừ của nó, anh đã kịp trèo tót lên cây cao, yên lặng quan sát cho đến khi con gấu bỏ đi một lúc mới cẩn thận tuột xuống. Vài lần như thế, anh đều cẩn thận tránh được nguy hiểm, thành ra cũng bớt lo lắng đi phần nào. Rừng mưa rậm rạp, tầng tầng tán cây che phủ, càng đi sâu vào, càng khó phân biệt thời gian. Đối với Yi mà nói, bây giờ việc dùng bữa của anh tuân theo nhu cầu cơ thể, cứ đói là ăn thôi, chứ đâu biết giờ giấc ra sao.

Nhưng cả ngày lang thang trong rừng rậm, cứ hễ đói lại lấy lương thực ra ăn, chẳng biết đi đã bao nhiêu ngày, Yi nhìn lại.Tui lương thực đầy ắp đã vơi đi chẳng còn bao nhiêu, có lẽ là chỉ đủ cho anh dùng trong vài bữa ăn nữa thôi.

Có tiếng thú dữ gầm gừ văng vẳng đâu đây, Yi lại tiếp tục nhanh chân trốn lên thân cây, rồi mệt mỏi bất chợt thiếp đi từ lúc nào không hay.

Lúc tỉnh dậy, bụng đói cồn cào, vội giở túi lương thực ra ăn một ít và lại tiếp tục tìm kiếm trong rừng.

Yi cứ tìm mãi, tìm mãi như thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng thánh địa đâu, trong khi tui lương thực ngày càng trở nên ít ỏi. Vào một ngày, cuối cùng túi lương thực của anh cũng đã trống không.

“Không được”

Yi tự nhủ,

“Kiểm này trước khi tìm ra thánh địa thì ta đã chết đói rồi. Phải kiếm thêm thức ăn thôi”

Trái cây, rau cỏ, nấm,… thực vật trong rừng có rất nhiều, nhưng Yi không phải là một người đi rừng thông thạo, đây là lần đầu tiên. Anh biết mình chưa đủ khôn ngoan để nhận ra loại quả nào ăn được, hay loại nấm nào có độc. Và như thế có nghĩa là thứ duy nhất anh biết có thể ăn, chính là thịt

“Không sai, chính là thịt!”

Yi gật đầu. Anh cúi xuống nhặt nhạnh vài cành cây

“Xem ra cần làm một ít bẫy để bắt thú rừng mới được!”

“Tạch!”

Có âm thanh nhỏ vang lên, Yi mừng rỡ. Đó là âm thanh một loài động vật nhỏ nào đó dã dính bẫy. Anh bước ra nhìn

“Ồ, là một con nhím”

Vậy là, chỉ một lúc sau, con nhím đã bị nhổ sạch bộ lông nhọn hoắt, nướng vàng ươm, rắc lên trên một ít muối- thứ mà Yi vét hết số tiền xin ăn bao năm qua để mua, dùng vào những trường hợp như thế này. Lo xa, nhưng với một đứa trẻ lăn lộn ngoài đời từ bé như anh thì điều đó cũng không có gì lạ. Mùi thơm thịt thú rừng nướng, đặc biệt với những loài động vật ăn cỏ, thì càng tuyệt vời hơn bao giờ hết. Cộng thêm cả buổi nhịn đói đặt bẫy do đã hết lương thực, bây giờ Yi đã ứa hết cả nước bọt ra. Chẳng quản mới nướng xong, anh đã cầm lấy thổi lia lịa rồi căn một miếng.

“Òa!!!”

Yi ứa nước mắt, không phải vì xúc động đâu, chẳng qua là nóng quá, nóng chảy cả nước mắt luôn, khiến cổ họng anh bỏng rát. Nhưng sau khi cảm giác nóng qua đi, cơ mà nó ngon không tả được luôn ý. Yi càng ăn càng hăng, phần là vì đói, phần là vì thức ăn ngon, phần vì đồ ăn càng ngày càng bớt nóng đi.

“Ngon!”

Đây là câu tổng kết của Yi khi ăn xong.

Những ngày dài sau đó anh lại tiếp tục vừa săn bắt qua bữa, vừa tìm kiếm Thánh Địa.

Có một ngày, anh quyết định sẽ bẫy một thứ gì đó lớn hơn, như là loài hươu rừng chẳng hạn. Đây chỉ là loài động vật ăn cỏ hiền lành, nhưng chúng lại nhanh tựa cơn gió, thính đến mức tưởng như không một lời thì thầm nào lọt được qua tai chúng- Đấy là lời mà những người thợ săn nói. Và Yi cẩn thận đặt bẫy chờ đợi. Rất lâu sau đó, có âm thanh loạc xoạc. Con hươu chạy rất nhanh. Nó không còn cái vẻ chậm rãi thong dong ngày thường nữa, nhưng Yi không quan tâm. Anh chỉ mừng thầm là nó sắp đạp phải bẫy của anh.

“Tạch!”

Rồi cái âm thanh đáng yêu khi bẫy trúng cũng vang lên. Con hươu nằm đó cố giãy ra mà không được. Yi mừng rỡ chạy ra trói nghiến con hươu lại. Nó nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng, xen lẫn chút hả hê, có thể dịch ra là:

“Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, xem ra là hươu ca ta hôm nay xác con mẹ nó định rồi. Nhưng thằng nhóc cờ hó kia mày đừng vội mừng. Mày hôm nay ăn thịt ca, ca trù mày sinh con ra không có lỗ ass. Mà chắc mày cũng chả có cơ hội ấy đâu. Con đũy Hổ vằn đuổi theo ca sắp đến rồi, chú em mày cũng đi đứt thôi”

Nếu Yi mà biết con hươu nhìn hiền lành này lại chửi thâm như thế, có lẽ việc đầu tiên anh làm sẽ là vả cho nó vỡ mồm- bất cứ là ai cũng sẽ làm như thế, và sau đó là nhanh chóng trốn khỏi con hổ.

Đáng tiếc là chúng ta đang nói “nếu như”, và “nếu như” thì có nghĩa nó không tồn tại.

Yi đang mải trói nghiến con hươu thì một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên phía sau lưng anh. Anh ngoảng đầu,

Ôi trời ơi, một con hổ bự tổ chảng, hai mắt nó đỏ ngầu nhìn anh, chỉ chực lao đến cắn xé. Yi đứng bất động, không phải anh không muốn chạy, nhưng anh có linh cảm chắc chắn rằng nếu anh dám cử động, con hổ sẽ ngay lập tức vồ đến. Bây giờ nó chỉ đang gầm gừ đe dọa con mồi mà thôi!

Được một thoáng chốc, dường như cảm thấy trò đe dọa này đã đủ, con hổ thoáng cúi đầu, rồi lấy đà nhảy vọt đến trước mặt Yi, chân trước nó xòe ra những chiếc vuốt sắc nhọn tưởng có thể xé anh ra làm hai mảnh vậy. Vào giây phút ấy, Yi đã nghĩ:

“Thôi xong! Vậy là thánh địa còn chưa tìm được đã phải táng thân vào miệng loài thú dữ mất rồi!”

Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ đợi cái chết đến với bản thân.

Bạn đang đọc Đường Kiếm Vĩnh Hằng sáng tác bởi PhươngHạoNhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhươngHạoNhiên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.