Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Thứ Bảy

Phiên bản Dịch · 1598 chữ

Tìm trong phòng một lượt, sau khi hỏi kỹ Lâm Lăng cùng Tô Một Dao một lần nữa, xác định phân linh của Tăng Thân Bà đã không còn.

Trương Tiểu Mạt dùng năng lượng do Từ Đao tản ra tra tìm một vòng, lúc này, mới cùng Nhan Tuấn Trạch quay về lầu một.

Vào nhà, đóng cửa lại.

Trương Tiểu Mạt nói:

- Đã giải quyết Tăng Thân Bà, bất quá, để đề phòng, tôi vẫn sẽ ở cùng cậu đến xế chiều ngày mai.

- Sau đó chúng ta cùng đi, hay là…

Nhan Tuấn Trạch còn chưa dứt lời, Trương Tiểu Mạt đã nói:

- Tôi phải đi trước, bay đến Phong Thành một chuyến, bảy ngày trước đã đặt vé.

- Được rồi, mấy ngày nay đã làm phiền cô. – Nhan Tuấn Trạch gật đầu.

Nói thật, hắn vẫn luôn mở vòng lặp, mỗi bốn giờ tuần hoàn một lần, cho đến bây giờ vẫn không đóng.

Dù thế nào đi nữa, cứ qua ngày mai rồi tính.

Áp lực suốt mấy ngày nay thoáng cái giảm đi rất nhiều, nằm trên giường, Nhan Tuấn Trạch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, thức giấc, phát hiện Trương Tiểu Mạt cũng ngủ nhiều hơn một chút, gần như là cùng hắn rời giường.

Hai người đến tiệm ăn bên đường, bất quá, Nhan Tuấn Trạch nghe theo đề nghị của Trương Tiểu Mạt, không khui Champagne ăn mừng.

Sau đó, hai người mang một ít thức ăn về cho Lâm Lăng cùng Tô Mộ Dao. Sau khi bị phân linh, hai người này y hệt Lâm Đông, tinh thần có hơi uể oải, cho nên xin nghỉ làm. Bất quá, nghỉ ngơi hai ngày sẽ mau chóng hồi phục.

Lúc chiều, Nhan Tuấn Trạch cùng Trương Tiểu Mạt đi thăm Lâm Đông.

Lâm Đông đã không có gì lo ngại, chỉ là bị Tăng Thân Bà dọa thảm, nhìn có chút thất thần. Lão Lý đầu đường còn đặc biệt chạy đến trông nom ông ta.

Tổn thương tinh thần dạng này cũng chỉ chờ thời gian xoa dịu thôi.

Sau bữa tối, Nhan Tuấn Trạch đề nghị đi ra ngoài tản bộ.

Trương Tiểu Mạt không cự tuyệt.

Hai người chậm rãi đi dọc đường Nham Cước.

Đi được một lát, Nhan Tuấn Trạch nói:

- Qua chuyện lần này, tôi cảm giác Sáp Túc cùng Phân Linh quả thực là đòn sát thủ của linh dị.

Trương Tiểu Mạt lắc đầu:

- Đối với du linh, Sáp Túc cùng Phân Linh đều là trò trẻ con, rất dễ nhìn thấu. Nhưng Nhậm bà bà đã tiếp cận bán Tố Linh, cho bên bà ta phân linh tầng tầng lớp lớp, sáp túc cũng xuất kỳ bất ý, có đôi khi thoạt nhìn rất quỷ dị.

Nhan Tuấn Trạch cười nói:

- Dù có quỷ dị cỡ nào, chẳng phải cũng bị cô nhìn thấy sao. Ví như chỗ Tô Mộ Dao, nếu không phải cô cản, chắc tôi đã…

Trương Tiểu Mạt nói:

- Cái này là do huấn luyện, tích lũy kinh nghiệm, đụng phải nhiều lần, cậu cũng sẽ cảm ứng được.

Nhan Tuấn Trạch gật đầu.

Hai người nhanh chóng đi đến cuối đường, đúng ngay số 39 phố cổ, chỗ lần trước Nhan Tuấn Trạch dò xét được nhiệm vụ “Người đàn bà thắt cổ”.

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà bỏ hoang cách đó không xa.

Ở đây có rất nhiều nhà tự xây, tòa nhà này cũng vậy, chỉ có điều là ba tầng lầu, nhìn xuyên qua ván cửa vỡ nát có thể thấy được không gian tối như mực bên trong.

- Đi, chúng ta qua bên kia. – Trương Tiểu Mạt chỉ một con đường khác.

Nhan Tuấn Trạch nhịn không được hỏi:

- Đây hẳn là chỗ náo linh dị mà lần trước cô từng nói, vì sao hiện tại đụng phải, không trực tiếp xử lý?

Trương Tiểu Mạt nói:

- Phàm là sự kiện linh dị khiến mọi người không cách nào sinh hoạt bình thì, thì đều được báo cáo lên, xếp hàng chờ xử lý. Nếu không xảy ra tình huống đột biến, theo quy định, tôi không thể nhúng ta. Còn nếu không thấy có người báo cáo, điều đó có nghĩa là linh dị kia không nguy hiểm, tôi cũng không cần động thủ.

- Cứ như vậy trơ mắt nhìn nó à? – Nhan Tuấn Trạch cảm thấy khó hiểu.

- Thế giới này đã bộc phát linh dị hơn nửa năm, Tổ sự kiện linh dị cũng thành lập từ thời điểm đó. Cho đến nay cũng gặp phải rất nhiều khó khăn không cách nào giải quyết. – Trương Tiểu Mạt ngẩng đầu nhìn tòa nhà xa xa. – Chúng tôi tự có quy tắc của mình, trong đó, sự kiện linh dị có thể hình thành từ trường ảnh hưởng, đó cũng là một quy tắc, không thể tùy tiện thay đổi.

- Không hiểu. – Nhan Tuấn Trạch lắc đầu.

- Nói cách khác, nếu như một sự kiện linh dị chưa bộc phát đến thời điểm giải quyết, cậu giải quyết nó, rất có thể sẽ làm tăng phạm vi từ trường tương ứng của một linh dị khác, hoặc dẫn phát dị biến.

Nhan Tuấn Trạch sửng sốt, đây không phải giống như Cảm ứng sự kiện linh dị từng đề cập đến ư? Đẳng cấp sự kiện có khả năng sẽ thay đổi theo thời gian.

Xem ra, Tổ sự kiện linh dị cũng không phải là ăn chay, bọn họ nắm rất rõ điểm này.

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến gần số 144 phía sau phố Nham Cước.

Đây chính là nơi Nhan Tuấn Trạch dò ra nhiệm vụ thứ hai: Sân nhỏ Lâm gia.

Hắn hơi quay đầu, chú ý phản ứng của Trương Tiểu Mạt, kết quả phát hiện cô chỉ liếc nhìn sân nhỏ bỏ hoang một cái, sau đó dời mắt, không nói gì thêm

Đương nhiên, Nhan Tuấn Trạch sẽ không chủ động hỏi, nếu không bí mật của hắn sẽ bại lộ.

Hắn liếc nhìn sân nhỏ cũ nát, tường rào bao quanh sân vẫn còn nguyên vẹn, tuy nhiên cỏ dại mọc đầy. Tất cả phòng ốc đều bị đề lên hai chữ “Phá Hủy”, thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì vẫn chưa được dỡ bỏ.

Cho nên phụ cận căn bản không có người ở.

- Chỗ này thật vắng vẻ. - Nhan Tuấn Trạch cố ý nói.

- Ừm, quay về thôi. - Trương Tiểu Mạt không nói gì thêm.

Hai người trở lại phòng trọ, chào hỏi Lâm Đông một tiếng, quyết định ngày mai sẽ trả phòng.

Lâm Đông đồng ý, bất quá hắn vẫn nằm trên giường như trước, vẻ mặt uể oải.

Nhìn thấy một màn này, Nhan Tuấn Trạch cảm thấy có hơi tội lỗi, nếu như không phải vì hắn, ông ta cũng sẽ không bị như vậy.

Bất quá vẫn còn may, những người vô tội này không bị thiệt mạng.

- Đêm nay tôi ngủ ngoài ghế sofa, ngày cuối cùng, tặng giường cho cô, ngủ một giấc thật ngon! - Nhan Tuấn Trạch nói với Trương Tiểu Mạt.

Trương Tiểu Mạt không nói gì, một lát sau, Nhan Tuấn Trạch đã ôm chăn đệm của mình ra, đặt lên ghế sofa.

Đến giờ ngủ, hai người chia ra tắt đèn buồng trong và ngoài, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, nhất thời, cả hai đều không ngủ được.

Một lúc sau, giọng Trương Tiểu Mạt từ buồng trong vọng ra:

- Thể chất của cậu không tồi, có cơ hội đến Tổ sự kiện của chúng tôi kiểm tra thử. Có lẽ là một hạt giống Trừ Linh nhân tốt, đừng để lãng phí.

- Có cơ hội rồi nói. - Lúc này đây, Nhan Tuấn Trạch không lập tức từ chối.

Theo như suy nghĩ của hắn, dù cho bản thân không thể trờ thành Trừ Linh nhân, thì tương lai cũng sẽ có rất nhiều cơ hội liên hệ với bọn họ. Điểm này không tránh khỏi.

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Nhan Tuấn Trạch cũng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Chỉ mơ hồ cảm giác được mình đang nằm trên ghế sofa, một cái bóng đen từ buồng trong từ từ đi ra, có chút giống Trương Tiểu Mạt, nhưng lại không giống.

Hắn không thể mở to mắt, cũng không cách nào nhúc nhích, cứ như bị quỷ áp giường, ý thức thanh tỉnh nhưng thân thể cứng ngắc.

Người nọ đến gần, sau đó đứng bên cạnh hắn, không lên tiếng.

Nhan Tuấn Trạch cảm giác mồ hôi lạnh túa ra, liều mạng muốn mở mắt. Thân thể hắn bởi vì giãy dụa mà run lên.

Người nọ động, cúi người, đưa mặt đến gần.

Giờ phút này, Nhan Tuấn Trạch mở bừng mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt nhăn nhúm, vàng như nến.

Hắn đã quá quen với khuôn mặt này rồi.

Tăng Thân Bà!

Hô…

Nhan Tuấn Trạch bật dậy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, nhìn quanh một lượt, thế nhưng cái gì cũng không có.

Nằm mơ? Là nằm mơ sao?

- Bị lệ quỷ đuổi giết, may mắn không chết sẽ sinh ra ảo giác trong một thời gian ngắn, chuyện này rất bình thường, không nghĩ đến nó nữa thì không có việc gì. - Giọng Trương Tiểu Mạt bỗng nhiên từ phòng ngủ truyền ra, rất bình tĩnh, cứ như tập mãi thành quen.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.