Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Thứ Sáu

Phiên bản Dịch · 1433 chữ

Lúc này đã là 12 giờ đêm.

Giọng Tô Mộ Dao vang lên, Lâm Lăng vừa lúc đội mớ tóc hoa râm kia lên đầu.

Hắn không nói gì, sau khi đeo lên, bắt đầu giơ tay không ngừng vuốt ve… tóc của mình.

Trên gương mặt trẻ trung, trơn nhẵn từ từ hiện ra những nếp nhăn hẹp dài, khó mắt cũng xuất hiện vết chân chim…

- Anh yêu? – Tô Mộ Dao cảm giác rất buồn ngủ, không muốn đứng dậy, vẫn nằm trên giường gọi.

Không bao lâu sau, bóng Lâm Lăng cởi trần bước vào buồng, trong quá trình bước đi, tay của hắn không đong đưa, bước chân cũng cứng ngắc.

Tô Mộ Dao phát hiện Lâm Lăng vào phòng, liền nói:

- Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm, đừng để cảm lạnh.

Dứt lời, cô nhắm mắt lại.

Lúc này, cô rất buồn ngủ, không cưỡng lại được.

Bất quá, nói xong lời này, mãi vẫn không nghe trả lời, Tô Mộ Dao sắp ngủ chợt phát hiện có gì đó khác thường. Cơn buồn ngủ thoáng cái bay mất một nửa, cô mở to mắt, nhìn thấy Lâm Lăng đang đứng trước giường, im lặng, không hề nhúc nhích.

- Lâm… Lăng?

Phát giác được tình huống không đúng, thân thể Tô Mộ Dao run lên, tiếng nói cũng mang theo nức nở, sắc mặt tái nhợt.

Ha ha ha…

Trong miệng Lâm Lăng phát ra một chuỗi tiếng ma sát cổ quái, sau đó, hắn cúi xuống, đầu đội mớ tóc muối tiêu, khuôn mặt đã chằng chịt nếp gấp nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Dao đang hoảng sợ.

Một giây sau, tiếng thét chói tai phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Dưới lầu.

Trương Tiểu Mạt ngồi bật bậy.

Nhan Tuấn Trạch cũng ngồi dậy, hai người liếc nhìn nhau.

- Là Nhậm bà bà? – Nhan Tuấn Trạch hỏi.

Trương Tiểu Mạt khẽ gật đầu:

- Có tỷ lệ rất lớn lão thái bà lại phân linh.

- Lúc này tôi sẽ không ở một mình trong phòng nữa, chúng ta cùng lên. – Nhan Tuấn Trạch đề nghị.

Trương Tiểu Mạt không nói gì, rút Từ Đao dưới gối ra, Nhan Tuấn Trạch thì cầm lấy Can Nhiễu Khí lúc trước còn chưa sử dụng hết, ôm trước người.

Hai người một trước một sau lên lầu.

Cửa phòng trên lầu hai đang đóng, trong phòng không có động tĩnh gì.

- Cô tránh ra, tôi xô cửa!

Nhan Tuấn Trạch từ phía sau vượt lên, không đợi Trương Tiểu Mạt lên tiếng, hắn đã vung chân đá vào cửa.

Sau đó… Chân tê rần!

Cửa phòng vẫn “ngoan cố” như cũ.

Trương Tiểu Mạt không chú ý đến vẻ mặt xấu hổ của Nhan Tuấn Trạch, chạy đến cạnh cửa sổ, nhìn vào trong, chỉ thấy Lâm Lăng mặc quần đùi, để trần, đứng ở cửa phòng ngủ, chăm chú nhìn về phía này.

Trên mặt hắn đầy nếp nhăn.

- Hắn bị Nhậm bà bà phân linh rồi. – Nhan Tuấn Trạch đứng bên cạnh nói.

Vừa dứt lời, Lâm Lăng đã xoay người đi vào buồng trong.

Chốc lát sau, một chuỗi âm thanh xoay vặn vọng ra, cùng với đó là tiếng thét chói tai của Tô Mộ Dao.

Một bóng dáng nhỏ xinh từ trong phòng ngủ vọt ra, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, liều lĩnh phóng đến cửa, xoay mạnh tay nắm.

Cửa bị mở ra.

- Mau chạy đến phía sau tôi! – Nhan Tuấn Trạch là người đầu tiên xông vào, trước cứu được Tô Mô Dao đang run lẩy bẩy.

Bất quá, Trương Tiểu Mạt lại kéo hắn lại, đẩy hắn ra sau lưng.

Cô bước vào phòng, Từ Đao trong tay không chút do dự đâm thẳng vào ngực Tô Mộ Dao đang toàn thân xụi lơ.

Nhan Tuấn Trạch đờ ra.

Tô Mộ Dao bị dọa nhũn người lúc này cũng sững sờ, cô giật mình ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Trương Tiểu Mạt, lại cúi đầu nhìn Từ Đao đã chui vào ngực mình.

Một màn này rất đột ngột.

Bất quá, Nhan Tuấn Trạch không nói gì. Hắn biết rõ Trương Tiểu Mạt không vô duyên vô cơ làm như vậy, nếu đã dàm làm, nhất định có lý do của cô.

Vừa nghĩ đến đây, chợt nghe trong cổ họng Tô Mộ Dao phát ra tiếng ma sát, cả người bắt đầu run rẩy, hơn nữa tần suất càng lúc càng nhanh.

Bành!

Thân ảnh hư ảo của Tăng Thân Bà bắn ra từ phía sau lưng Tô Mộ Dao, đâm vào tủ TV.

Mắt thường có thể thấy được bóng Tăng Thân Bà dần trở nên mờ nhạt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Thân thể nhanh chóng tiêu tán, xoay người muốn bỏ trốn.

Tay trái Trương Tiểu Mạt nhấn vào tàng khấu khảm trên Từ Đao, dường như trong tay bắt được một luồng sáng nhạt, ghim vào Tăng Thân Bà sắp biến mất.

Cái bóng hư ảo của Tăng Thân Bà vốn đã sắp tiêu tán lập tức trở nên ngưng thực.

Trương Tiểu Mạt gần như không chút do dự, cắm Từ Đao vào đầu bà ta.

Một luồng sáng trắng từ trong cơ thể Tăng Thân Bà bùng nổ, khiến toàn thân bà ta bị đánh thành vô số mảnh vỡ, rơi tán loạn.

Những mảnh vỡ này tiêu tán trên không trung, nhanh chóng hóa thành những đốm sáng nhỏ, biến mất vô tung.

Nhan Tuấn Trạch cúi đầu nhìn Tô Mộ Dao mới bị Từ Đao đâm trúng, té trên mặt đất, phát hiện ngực cô ta vậy mà không có một vết thương nào, vẫn hoàn hảo như cũ.

- Từ Đao chỉ tổn thương linh dị, không làm suy yếu thân thể người thường. – Trương Tiểu Mạt giải thích.

- Nhậm bà bà… bị tiêu diệt rồi sao? – Nhan Tuấn Trạch đã mở toàn bộ đèn trong nhà lên.

- Tạm thời không biết.

Trương Tiểu Mạt không thu hồi từ đao, mà tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Lăng đang nằm trên giường, bất tỉnh nhân sự.

Cô chần chờ một chút, sau đó cắm một đao vào ngực Lâm Lăng.

Một giây sau, một cái phân linh màu trắng giãy dụa từ trong người hắn bay ra, chuẩn bị bỏ trốn.

Trương Tiểu Mạt trở tay, vung một đao, đánh phân linh thành mảnh vỡ, tiêu tán giữa không trung.

- Đây mới là phân linh? – Nhan Tuấn Trạch đứng phía sau kinh ngạc hỏi.

Trương Tiểu Mạt gật đầu:

- Vừa nãy là bản thể Nhậm bà bà tiến vào người Tô Mộ Dao, cố ý để lại phân linh trên người Lâm Lăng, hòng chuyển lực chú ý của chúng ta.

- Bản thể của bà ta không phải vừa bị cô đánh nát sao? – Nhan Tuấn Trạch nói.

- Nếu như phân linh không phá, sau khi bản thể tiêu tán, phân linh sẽ diễn hóa thành bản thể. – Trương Tiểu Mạt nói. – Cho nên chúng ta phải tra lại một chút, xem hiện trường sáp túc còn có phân linh của bà ta hay không.

Lâm Lăng vẫn chưa tỉnh, bất quá, lúc này Tô Mộ Dao đã dần tỉnh lại.

Nhan Tuấn Trạch ôm cô đặt lên ghế sofa, thấy cô tỉnh, liền hỏi:

- Gần đây trong nhà có xuất hiện cái gì kỳ quái hay không?

Tô Mộ Dao vừa tình, vẫn còn mơ màng, sau khi Nhan Tuấn Trạch hỏi đến lần thứ ba, cô mới hoàn hồn:

- Có, ở dưới ghế sofa. – Tô Mộ Dao sợ hãi nói. – Có rất nhiều tóc, là tóc hoa râm, còn có dịch nhờn hôi thối.

- Dời ghế sofa đi. – Trương Tiểu Mạt nói.

Nhan Tuấn Trạch đỡ Tô Mộ Dao đến một cái ghế khác, sau đó cùng Trương Tiểu Mạt khiêng ghế sofa, để lộ một đống dịch nhờn.

Phía trên dịch nhờn có rất nhiều tóc hoa râm túa ra, dường như đang từ từ sinh trường.

- Hẳn là ở đây.

Trương Tiểu Mạt lẩm bẩm, cầm Từ Đao cắm xuống giữa dịch nhờn.

- Đau quá…

Giọng Tăng Thân Bà đột ngột vang lên, truyền khắp phòng.

- Đau cái em gái bà! – Nhan Tuấn Trạch thầm mắng. – Đây là lần cuối bà kêu đau!

Năng lượng của Từ Đao hình thành gợn sóng, từng vòng từng vòng khuếch tán, không bao lâu sau, dịch nhờn bắt đầu co rút lại, tóc hoa râm cũng dần héo úa.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.