Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Người?

Phiên bản Dịch · 1626 chữ

Nét mặt Hoàng Sâm cứng lại.

Cẩn thận lắng nghe trong chốc lát, mặc dù hắn đã kề sát tai vào mũi, miệng đối phương, nhưng hơi thở của Lữ Cường vẫn bé đến mức không cách nào nghe được.

Hoàng Sâm cả kinh, vội vàng vươn tay ra lần nữa, đẩy mở miệng Lữ Cường, cho ngón trỏ vào tìm kiếm, lại một nhúm tóc hoa râm bị kéo ra.

Lúc này đây, những… sợi tóc này dường như dài hơn rất nhiều, có một số ít đã đến yết hầu Lữ Cường, dùng mắt thường có thể thấy được phần đuôi tóc dính đầy nước bọt.

Chợt, cổ họng Lữ Cường phát ra âm thanh “khặc khặc”, tựa như một người bị dìm xuống nước, đang liều mạng giãy dụa, muốn kêu cứu nhưng không được.

Hoàng Sâm trực tiếp nhảy lên giường, dùng sức tách miệng Lữ Cường ra, sau đó duỗi ba ngón tay vào, bắt lấy càng nhiều tóc, kéo mạnh ra ngoài.

Mớ tóc hoa râm kia dường như vô cùng vô tận, hết dúm này lại đến dúm khác.

Giờ phút này, sắc mặt Hoàng Sâm triệt để thay đổi.

Trong phòng vệ sinh.

Lữ Hâm đang tắm rửa, chợt, hắn nói vọng ra:

- Quên mang theo khăn, ai đó cầm giúp tôi cái khăn? Cám ơn!

Ngồi ở phòng khách, Lam Băng liếc nhìn Chương Lai. Hiện tại trong phòng chỉ có hắn là phái nam, nên chỉ có hắn là thích hợp đem khăn tắm đến cho Lữ Hâm.

Chương Lai không nói gì, đứng dậy hỏi Vương Cần:

- Khăn tắm để ở đâu?

Vương Cần chỉ chỉ vào một căn phòng ngủ khác trên hành lang:

- Tôi thấy hình như ở mép giường có vắt một cái.

Chương Lai bước vào phòng ngủ, nhanh chóng lấy ra một cái khăn tắm màu trắng, đi đến nhà vệ sinh.

Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Lam Băng cùng Vương Cần giật mình, hai mặt nhìn nhau.

Thời điểm này, ở đây, ngoại trừ Lữ Hâm từ bên ngoài trở về, sẽ không còn ai khác tìm đến.

Nếu nói là hàng xóm thì… Chỉ sợ bọn họ tránh còn không kịp, ai lại chủ động tìm tới cửa?

Hay là Trừ Linh nhân khác của Tổ sự kiện linh dị?

Vương Cần đang ôm Lữ Gia Nghiên trong ngực, không tiện đứng dậy. Cho nên Lam Băng là người ra mở cửa. Cô đi đến trước cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, giật nảy mình.

- Là ai ở bên ngoài? - Vương Cần hỏi.

Lam Băng quay đầu nhìn cô, áp chế kinh ngạc trong nội tâm, nói ra một câu khiến Vương Cầm thiếu chút nữa bị dọa ngất.

- Là… Lữ Hâm!

- Lữ… Lữ Hâm ở bên ngoài? - Vương Cầm tái mặt, vô thức ôm chặt con gái vào lòng, quay đầu nhìn hướng nhà vệ sinh. - Vậy… Vậy… Người trong phòng vệ sinh… Là ai?

Lam Băng không mở cửa, mà lập tức xoay người, xông về phía nhà vệ sinh.

Vừa vọt đến cửa, cô đột ngột phanh lại, không dám tiến thêm bước nữa.

Nhà vệ sinh trước mắt là một mảnh đen kịt, cửa để mở, đưa tay không thấy được năm ngón.

Đèn vừa nãy vẫn luôn sáng tỏ, không biết đã dập tắt từ lúc nào, mà Chương Lai đi đưa khăn tắm cũng không có tung tích.

Dường như trong nhà vệ sinh căn bản chưa từng có người ghé qua.

- Đi mau, tiến vào phòng ngủ! Nhanh! - Lam Băng quay đầu hét lên với Vương Cần.

Dứt lời, cô vung tay ném một viên tàng khấu vào nhà vệ sinh.

- Bùm! - Âm thanh chấn động vang lên.

Ánh sáng trắng lóe lên, rốt cuộc cũng nhìn rõ tình hình bên trong nhà vệ sinh.

Không có Lữ Hâm, chỉ có Chương Lai đang đứng đằng kia, cái khăn tắm màu trắng vẫn còn trong tay, bất quá, một đầu khăn đã rũ xuống chấm đất.

Giờ phút này, trên vai vị nhị Trừ Linh nhân này có một bà lão vóc người thấp bé, khoác một cái áo bông ngắn đang ngồi xổm.

Bà lão ngồi trên vai hắn, khom người, lè lưỡi liếm láp trán Chương Lai, nước miếng dọc theo gò má hắn chảy xuống.

Mà lúc này, hai mắt Chương Lai vô thần, dường như đã mất đi ý thức.

Ngoài cửa vang lên âm thanh của Lữ Hâm:

- Sao không mở cửa? Người đâu?

- Không nên vào nhà, lập tức rời đi! - Lam Băng quát.

Vừa rồi, viên tàng khấu mà cô ném ra tên là “Thanh Đạo Phu”, là tàng khấu cơ bản thường được Trừ Linh nhân sử dụng, có tác dụng thanh trừ từ trường linh dị trong thời gian ngắn.

Trong tình huống bình thường, một viên “Thanh Đạo Phu” đủ để thanh trừ du linh phổ thông, nếu như đụng phải du linh có đẳng cấp cao hơn… Hai viên Thanh Đạo Phu cũng đã đủ.

Nhưng hiện tại, cô ném ra một viên “Thanh Đạo Phu” chỉ khiến cho linh dị này hiện nguyên hình, mà không thanh trừ được nó.

Gần như không chút do dự, Lam Băng lần nữa ném ra một viên Thanh Đạo Phu.

Bùm!

Ánh sáng trắng lóe lên, linh dị thể hư ảo của Nhậm bà bà vẫn không biến mất, cũng không có chút nào là bị ảnh hưởng. Nó ngẩng đầu, không còn lè lưỡi liếm trán Chương Lai nữa, mà lạnh lùng nhìn thẳng vào Lam Băng đang đứng ở cửa nhà vệ sinh.

- A! - Lam Băng hoảng sợ lui về sau, trợn trừng mắt, dường như thấy được một chuyện khó có thể tin, bật thốt. - Cấp tố… Tố linh?!

Trong phòng ngủ.

Vương Cần kéo tay Lữ Gia Nghiên, “rầm” một phát đẩy cửa phòng ngủ, vọt vào, trở tay đóng cửa lại.

Sau đó, hai mẹ con giật nảy mình, nhìn Hoàng Sâm ngồi trên giường, Lữ Cường vẫn ngủ say như trước, mà cạnh gối đầu của hắn là hằng hà sa số dúm lông màu hoa râm, dài có, ngắn có.

Không biết là lông của thứ gì?

Hoàng Sâm ngẩng đầu nhìn hai người vừa đến, trông thấy sắc mặt Vương Cần không đúng, liền hỏi:

- Đã có chuyện gì?

- Chương… Chương Lai tiên sinh đã xảy ra chuyện, cái tên vừa vào nhà… Lữ Hâm… Có vấn đề! - Vương Cần đứt quãng nói.

Bất quá, không đợi cô nói xong, Hoàng Sâm đã nhảy từ trên giường xuống, nói:

- Chồng cô hẳn là không có việc gì rồi, tôi ra ngoài hỗ trợ, không nghe thấy chỉ thị của tôi thì không được ra.

Kéo cửa ra, lại quay đầu nói:

- Khóa trái cửa!

Đóng cửa lại, Vương Cần vội bổ nhào qua, nắm lấy khóa cửa, khóa lại.

Hai mẹ con đứng trong phòng ngủ, trái tim đập bang bang trong lồng ngực, nắm chặt tay nhau, dựng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Lúc này, Lữ Gia Nghiên bất chợt quay đầu, nhìn về phía ba mình.

Thấy Lữ Cường dường như vẫn đang ngủ, tuy nhiên miệng há rất to, có chút dọa người.

Đặc biệt là vô số lông màu hoa râm chồng chất cạnh gối không biết là lấy từ đâu, phía trên hình như còn… ươn ướt.

Chẳng lẽ từ trong miệng?

Đầu óc cô bé đặc biệt nhanh nhạy, vừa nghĩ đến đó, càng thêm hoảng sợ, nhịn không được co rút vào ngực mẹ.

Nhưng toàn bộ lực chú ý của Vương Cần hiện tại đều đặt bên ngoài, bởi vì một màn vừa rồi ở phòng khách thật sự rất khủng bố, đặc biệt là thời điểm cô nghe Lam Băng nói người đang gõ cửa bên ngoài chính là Lữ Hâm, người mới đi vào buồng vệ sinh tắm rửa, lúc đó thiếu chút nữa cô bị dọa ngất.

Liếc nhìn chồng mình, phát hiện sau khi uống say, Lữ Cường chẳng khác nào bùn nhão, chỉ có điều miệng há ra hơi lớn, có chút kỳ quái, nhưng Vương Cần không nghĩ nhiều, hơn nữa, cô cũng không rãnh để nghĩ.

Bên ngoài dường như có người đang nói chuyện, nhưng âm thanh rất nhỏ, chính vì vậy, càng khiến Vương Cầm tập trung tất cả lực chú ý vào lỗ tai, muốn nghe xem mấy người Lam Băng đã chế ngự được linh dị Nhậm bà bà hay chưa?

Nhưng đúng lúc này, Lữ Gia Nghiên đột nhiên giựt giựt tay áo cô, dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe được, nói:

- Mẹ ơi, trong miệng ba ba… Hình như có cái gì đang nhúc nhích.

Ngay sau đó, đèn vụt tắt.

Bởi vì màn cửa đã bị kéo lại, cho nên đèn vừa tắt, cả căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.

Vương Cần vừa nghe con gái nói… Một giây sau, trước mắt tối sầm, không còn thấy gì khác.

Cô vô thức ôm lấy Lữ Gia Nghiên, hai người di chuyển về phía công tắc điện cạnh cửa phòng, lần mò tìm đến công tắc, nhưng ấn mở mấy lần vẫn không được.

- Con… Con có thấy rõ không? Ba ba của con… đang… đang ngủ, sao có thể có thứ gì đó… trong miệng?

- Có, con nhìn rất rõ, hình như… Hình như là có tóc từ trong miệng chui ra! - Lữ Gia Nghiên chém đinh chặt sắt nói.

Lúc này, mắt hai người đã dần dần thích ứng với bóng tối.

Loáng thoáng trông thấy dường như có người xuống giường, thân thể cứng ngắc đứng dậy.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.