Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi Nguy Hiểm Nhất Chính Là Nơi An Toàn Nhất

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Gia viên Nhạc Hoa Thiên Địa, tòa nhà F, căn hộ số 12-4.

Đối với cư dân tòa nhà F, sau khi một vụ thảm sát ly kỳ xảy ra ở căn hộ số 12-4, hiện tại chỉ cần đứng ở tầng 12 cũng khiến người ta có cảm giác kinh hồn táng đảm.

Trong vòng 3 ngày sau khi hai vợ chồng Lữ Quân cùng Ngụy Đình Xuân bị giết, nhưng cư dân khác của tầng 12 đều đã dọn đi.

Bởi vì có tin tức lộ ra rằng rất có thể cặp vợ chồng này chết dưới tay linh dị, đặc biệt là sau khi cảnh sát rút khỏi hiện trường, một số người nam có, nữ có, mặc âu phục cứ như ICAC (1) bắt đầu ra ra vào vào hiện trường.

(1) Ủy ban độc lập chống tham nhũng Hồng Kông.

Do đó, cư dân lầu 12 có một cuộc đại di cư, dù tạm thời không có nơi để chuyển đi, bọn họ cũng mang theo đồ dùng sinh hoạt chạy đến ở nhờ nhà họ hàng thân thích, không dám nán lại lầu 12 tòa nhà F gia viên Nhạc Hoa Thiên Địa.

Bất quá, giờ phút này, trong căn hộ số 12-4 vang lên tiếng cười ngoài dự liệu.

Con trai trưởng của Nhậm bà bà, Lữ Cường cùng vợ của hắn Vương Cần đều ở đây. Còn có đứa con gái chưa đầy mười một tuổi của họ, Lữ Gia Nghiên. Bất quá, con gái duy nhất của Nhậm bà bà, Lữ Dao Dao cùng chồng cô ta, và con trai Vu Tiểu Sướng lại không có mặt.

Xem ra hẳn là bị Trừ Linh nhân tách ra bảo vệ.

Trong phòng có ba vị Trừ Linh nhân, một người phụ nữ trung niên, một người đàn ông có vẻ lớn tuổi, để đầu trọc, và người cuối cùng là Hoàng Sâm.

Vương Cần cùng con gái Lữ Gia Nghiên ngồi trong phòng khách, mặt ủ mày chau, tâm sự nặng nề.

Còn chồng cô ta, cũng chính là con trai trưởng của Nhậm bà bà thì hiện tại đang nằm một mình trong phòng ngủ, đã sớm uống say mềm.

Vương Cần ngẩng đầu nhìn ba vị Trừ Linh nhân trước mặt, qua mấy ngày ở chung, cô cũng đã tương đối quen với mấy người này. Vương Cần biết bọn họ chuyển đến là vì bảo vệ một nhà mình.

Bên phía Lữ Dao Dao hiện tại cũng có ba Trừ Linh nhân bảo hộ.

- Lam Băng nữ sĩ. - Vương Cần bỗng nhiên mở miệng, nói với người phụ nữ duy nhất trong ba vị Trừ Linh nhân. - Chúng ta ở chỗ này thật sự không nguy hiểm? Nơi này chính là hiện trường hung án đó! Tôi vẫn luôn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Nữ Trừ Linh nhân này là một người phụ nữ trung niên, có hơi béo, thuộc dạng người tròn trịa, bất quá, cách ăn mặc phù hợp. Hiện tại, cô ta cũng không mặc âu phục của Trừ Linh nhân, mà đổi thành quần jean, áo ngắn tay màu xám, bên ngoài còn choàng thêm một cái áo len màu lam nhạt.

Lam Băng nhìn có vẻ rất ổn trọng, rõ ràng là cấp bậc cao hơn so với Hoàng Sâm, bởi vì lúc đứng bên cạnh cô, Hoàng Sâm luôn lộ vẻ kính sợ.

Cô mỉm cười, nói với Vương Cần:

- Đừng lo lắng, sau khi linh dị giết người, hiện trường sẽ dinh ra từ trường linh dị cực lớn, trong khoảng thời gian ngắn, từ trường linh dị này sẽ hình thành bước sóng chân không thứ nguyên, Bước sóng kia là do linh dị giết người mới hình thành, cùng cực đẩy nhau, cho nên nó sắp bị bước sóng chân không của mình ngăn cản bên ngoài, tạm thời rất khó tiến vào hiện trường (1).

(1) Đoạn này ta căn cứ vào nghĩa của từng từ hán việt mà phán đoán ra, chả biết có đúng không, dò trên baidu cũng không thấy có khái niệm gì. Nếu đạo hữu nào có cao kiến, cầu học hỏi.

- Chỗ này hiện tại là chỗ an toàn nhất của các người. - Vị nam Trừ Linh nhân có vẻ lớn tuổi hơn tiếp lời.

Người này gọi là Chương Lai, vóc người trung đẳng, hơi có gầy một chút, bất quá giống với Lam Băng, hắn cũng là nhị tinh Trừ Linh nhân.

Vương Cần gật đầu, ôm chặt con gái vào ngực:

- Nếu linh dị thật sự không thể tiến vào hiện trường giết người của mình, vậy thì tôi an tâm.

Lam Băng nhìn Chương Lai, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, lời đã đến miệng, bất quá bị cô nuốt trở về.

Hoàng Sâm bên lại đột nhiên nói:

- Đương nhiên, đó cũng không hẳn là tuyệt đối, có một vài linh dị rất mạnh, bọn chúng có thể xâm nhập vào bước sóng chân không do mình tạo ra hoặc bước sóng có tần số tương tự. Tuy nhiên, xác suất rất nhỏ…

Còn chưa dứt lời, Hoàng Sâm phát hiện Lam Băng nhíu mày, hiển nhiên không đồng ý với thái độ lỗ mãng của mình, hắn vội ngậm miệng.

Cộc cộc cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau.

- Có thể là Tiểu Hâm trở về. - Vương Cần nói. - Từ sau khi bố mẹ qua đời, cảm xúc của đứa nhỏ này vẫn luôn không ổn định.

Hoàng Sâm nói:

- Hôm nay tôi đã nói với cậu ta, bảo cậu ta đừng ra ngoài, thế nhưng người này vẫn không nghe vào tai.

Vừa nói chuyện, Hoàng Sâm vừa đi đến trước cửa. Nhìn xuyên qua mắt mèo, xác nhận một thoáng, sau đó hắn mới mở cửa.

Toàn thân Lữ Hâm ướt sũng, lẳng lặng đứng trước cửa, tóc mái rũ xuống, dán chặt vào trán, trông vô cùng nhếch nhác.

- Trời đột nhiên đổ mưa. - Đi vào phòng, Lữ Hâm lau nước đọng trên người.

- Mau vào nhà vệ sinh dùng khăn lông lau khô, tắm qua nước nóng, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy!

Là bác gái, Vương Cần rất thông cảm cho Lữ Hâm, dù gì bố mẹ đứa nhỏ này cũng vừa mất. Cô và con trai trưởng Nhậm bà bà kết hôn sớm, nhưng mãi vẫn không có tin vui, cho nên con của hai vợ chồng Lữ Quân cùng Ngụy Đình Xuân mới lớn hơn so với con gái cô.

Sinh ra Lữ Gia Nghiên, hai vợ chồng xem cô bé như hòn ngọc quý, phủng trên tay.

Chỉ có điều thái độ của họ luôn lạnh nhạt với Nhậm bà bà, từ đó, Lữ Gia Nghiên cũng học theo bố mẹ mình. Là cháu gái, sau khi ông nội qua đời, Nhậm bà bà sống một mình, thế nhưng Lữ Gia Nghiên chỉ đến thăm duy nhất một lần.

Mà một lần kia, cô bé đã sớm quên không còn chút gì.

Lữ Hâm nhẹ gật đầu, không nói gì, thậm chí thái độ cũng rất hờ hững, cứ thế đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Trong chốc lát, âm thanh vòi hoa sen mở ra, tiếp theo đó là tiếng nước chảy róc rách.

Chương Lai liếc nhìn ánh đèn phát ra từ nhà vệ sinh, sau đó quay đầu nhìn Vương Cần, hỏi:

- Chồng cô ngày thường vẫn luôn say xỉn thế à?

Vương Cần gật đầu:

- Cứ có chuyện phiền lòng là anh ta lại đi uống rượu, bất quá, kể cũng may, uống xong cũng không làm gì, chỉ đi ngủ.

- Hai người chạy hàng, kéo hàng… Khoảng thời gian gần đây có khó khăn gì không? - Chương Lai lại hỏi.

Vương Cần đáp:

- Khoảng thời gian trước quả thật có hơi eo hẹp, Lữ Cường phải chạy đi vay tiền, lúc đó gần như ngày nào anh ta cũng say.

- Như vậy không tốt cho sức khỏe. - Chương Lai nói.

Kế đó quay đầu nhìn Hoàng Sâm, Hoàng Sâm hiểu ý, nói:

- Tôi vào phòng ngủ xem thế nào.

Đi xuyên quanh hành lang chật hẹp, đến trước cửa phòng ngủ, Hoàng Sâm đẩy cửa bước vào.

Ánh sáng từ đèn sợi tóc soi rõ cảnh tượng trong phòng, trên giường, tiếng ngáy quả thực kinh thiên động địa.

Bất quá, Hoàng Sâm vừa bước chân vào phòng, tiếng ngáy lập tức dừng lại, người trên giường vẫn ngủ rất say.

Chăn mền đắp loạn trên thân thể, hai cái chân Lữ Cường lộ ra ngoài, một bên chân vẫn chưa tháo giàu.

Hoàng Sâm bước quay, thấy gã này đang kéo chăn che đầu ngủ.

Sợ Lữ Cường say quá, sợ hắn ta làm mình nghẹt thở, hắn vội kéo chăn ra.

Lữ Cương đang ngủ ngon lành, bất quá, miệng có hơi há ra, chắc là do say nên hô hấp không thông thuận, nên mới thở bằng miệng kiểu này.

Tiếng hít thở rất thấp, nhỏ đến mức không nghe được, so với tiếng ngáy rung trời lúc Hoàng Sâm vừa đến quả thật cách nhau một trời một vực.

Hoàng Sâm có hơi kinh ngạc, cúi người, nhìn vào khoang miệng Lữ Vường.

Hắn cau màu, vươn tay, dùng tốc độ vô cùng chậm, đưa ngón trỏ vào miệng Lữ Vường, ngón tay có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, có đều tiếng hít thở lại vô cùng yếu ớt.

Không bao lâu sau, Hoàng Sâm biến sắc, ngón cái cùng ngón trở từ trong miệng Lữ Cường kéo ra…

Một dúm tóc!

Là một dúm tóc hoa râm!

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.