Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn Vào Hốc Tường (Phần cuối)

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Lúc này, theo Nhan Tuấn Trạch thấy, mặc dù gã linh dị này đã trở nên vô cùng cực đoan, tà ác, nhưng hắn cũng vẫn chỉ là một kẻ hai mặt. Tựa như một người bị mắc chứng tâm thân phân liệt, sở hữu hai nhân cách khác nhau.

Ý thức bản thể của thây khô là một người kiếp trước đã làm nhiều điều sai, bộ dạng lúc nào cũng nhẫn nhục chịu đựng, nhưng linh dị thoát ly khỏi thân thể lại cực kỳ tà ác, luôn muốn tìm cách thoát khỏi tòa nhà này.

- Như vậy đi. - Nhan Tuấn Trạch hướng về phía hành lang tối om, nói. - Chỉ cần anh buông tha cho chúng tôi, chúng tôi có thể không mang thi thể theo, cũng không làm hư tổn cỗ thi thể này dù chỉ là một cọng lông, nếu không…

Nói đến đây, hắn quay đầu liếc nhìn Chu Đại Lực:

- Huynh đệ tôi có búa sắt trong tay, đủ để khiến bản thể của anh biến thành thịt vụn chỉ trong 10 giây.

- Mày dám uy hiếp tao. - Giọng nói đè nén sự phẫn nộ.

- Hết cách rồi, tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình. - Nhan Tuấn Trạch nhún vai.

Thật ra, trong lòng hắn rất rõ, hiện tại tên kia không chịu xuất hiện rất đơn giản là vì hắn đang đỡ thi thể xoay mặt về phía hành lang, hắn ta e ngại con mắt của thi thể.

Toàn bộ tầng hầm số 1 rơi vào tĩnh lặng.

Mãi một lúc lâu sau, giọng nói kia vang lên:

- Được, chỉ cần lưu lại thi thể, tao để tụi bây đi. Bất quá…

- Bất quá cái gì? - Nhan Tuấn Trạch hỏi.

- Tao không muốn nhìn khuôn mặt xấu xí, uất ức, cô độc, hèn mọn của bộ thây khô kia, bọn mày che mặt nó lại, bỏ nó ở đó rồi xéo đi!

Nhan Tuấn Trạch nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng:

- Không thành vấn đề.

- Không được đâu. - Chu Đại Lực nóng nảy. - Để lại thi thể, sợ là chúng ta còn chưa lên trên đã bị tên này giết chết.

Vừa nói xong, cửa lớn sau lưng “bành” một tiếng mở ra, giọng nói kia lại vang lên:

- Tao nói lời giữ lời, che mặt thi thể, bỏ nó lại, bọn mày có thể đi.

Nhan Tuấn Trạch ngăn cảnh Chu Đại Lực đang định nói gì đó, cởi áo ngoài của mình phủ lên mặt thi thể, ống tay áo vòng ra sau lưng thi thể, quấn lại, thắt thì một cái nút.

Sau đó ra hiệu cho Bảo Khiết, Tưởng Duệ Hân cùng Chu Đại Lực lui ra ngoài trước.

Bất quá, lúc nhìn sang Bảo Khiết, Nhan Tuấn Trạch ra hiệu bảo cô để máy quay xuống đất.

Bảo Khiết thả máy quay trong tay xuống đất, xoay ống kính về phía thi thể, sau đó từng bước lui về sau.

Ba người nhanh chóng lui ra khỏi cửa, đứng ở trên bậc thang.

Sờ lên nút thắt một cái, kế tiếp, Nhan Tuấn Trạch cũng từ từ lui về sau. Thời điểm hắn sắp lui khỏi hành lang, đột nhiên, cửa “bành” một tiếng đóng lại.

Ba người đứng trên bậc thang vô cùng hoảng sở, vội phóng tới cửa, Chu Đại Lực dùng búa sắt điên cuồng nện, nhưng cái cửa này lại cứng như bàn thạch, căn bản không thể rung chuyển.

Trong hành lang, Nhan Tuấn Trạch ngẩn người, lúc này Khả Nhi trên lưng đã bắt đầu vặn vẹo… Rõ ràng là cảm giác rất bất an.

Chỉ thấy từ trong phòng số 002 có một bóng người bước ra, chính là bảo vệ trẻ tuổi kia.

Bất quá, giờ đây, sắc mặt hắn vô cùng âm trầm, trong hốc mắt không có đồng tử, là một vùng đen kịt, mặt trắng bệch như giấy, khóe miệng cong lên một vòng cung tàn khốc.

- Không phải mày vừa mới hỏi tao… Còn thiếu mấy cái thế thân sao? - Bảo vệ mỉm cười nói. - Giờ tao nói cho mày biết, còn thiếu một cái.

Nhan Tuấn Trạch dang hai tay ra:

- Lẽ ra tôi nên sớm ngờ đến anh xảo trá!

- Muộn rồi. - Bảo vệ bước về phía thi thể đang dựa lưng vào tường, cười lạnh tiến gần đến chỗ Nhan Tuấn Trạch.

- Không, không muộn. - Nhan Tuấn Trạch mỉm cười.

Cùng lúc đó, quần áo dường như bị cột chặt, che khuất mặt thi thể bỗng nhiên tuột xuống, để lộ miệng, mũi cùng… Mắt.

Bảo vệ vô thức ngẩng đầu nhìn, lập tức cả người run lên, phát ra một tiếng kêu thống khổ, kế đó, cả người hắn nhanh chóng sụp xuống.

Dưới ánh đèn máy quay, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, khí thể thoát ra từ tóc cùng quần áo bảo vệ ngày càng nhiều.

Nhan Tuấn Trạch một lần nữa thối lui về sau.

Mà lúc này, cửa hành lang đã buông lỏng, Chu Đại Lực vừa lúc dùng vai đẩy một cái, cửa lập tức bị phá mở.

Ngoài cửa, ba người vốn lo lắng vạn phần thoáng cái đứng khựng lại, trơ mắt nhìn cơ thể gầy còm của bảo vệ nhanh chóng héo rút sau từng đợt kêu rên, nháy mắt biến thành một đứa trẻ, vẫn không ngừng nhỏ lại.

Không bao lâu sau, gia hỏa vừa này còn nghênh ngang đã hoàn toàn hóa thành khí thể màu trắng, bị cặp đồng tử của thây khô hấp thu.

Khí lạnh trong hành lang nhanh chóng thối lui, nhiệt độ bắt đầu tăng lên.

- Két két…

Đèn hành lang chớp tắt mấy lần, một phần đèn chợt sáng lên, mang đến cho hành lang âm u, đen tối ánh sáng khó có được.

- Tên kia… Chết rồi hả? - Chu Đại Lực nhìn quanh bốn phía.

- Vốn đã chết. - Nhan Tuấn Trạch nói.

- Phải nói… - Bảo Khiết giải thích. - Cái linh dị cực đoan kia bị bản thể của hắn hấp thu.

- Tại sao lại bị hấp thu? - Chu Đại Lực khó hiểu.

- Thường nói mắt là cửa sổ tâm hồn. - Tưởng Duệ Hân bắt đầu phân tích… - Mình nghĩ người đàn ông này tuy sau khi chết linh dị trở nên cực đoan, thế nhưng bản thể lại không xấu. Đặc biệt là ánh mắt của hắn lộ ra nội tâm lương thiện, cho nên linh dị xấu xa kia mới sợ hãi nhìn vào mắt của chính mình.

- Vậy tại sao tụi mình nhìn vào cặp mắt kia cũng sinh ra ảo giác? - Chu Đại Lực càng cảm thấy khó hiểu. - Chẳng lẽ chúng ta cũng là kẻ bại hoại?

- Là cậu, không phải bọn mình. - Hai nữ sinh cải chính.

- Cũng có thể còn nguyên nhân gì đó, là vì uất ức của anh ta không cách nào bày tỏ. - Nhan Tuấn Trạch mở miệng.

Nhưng đúng lúc này, cỗ thây khô đang dựa vào tường sau khi đã hấp thu hết linh dị thể của mình thì bắt đầu tan rã, hóa thành bột phấn, kể cả y phục rách rưới trên người cũng nháy mắt hóa thành tro bụi.

Ngay trước mắt mọi người, cỗ thi thể này biến mất một cách sạch sẽ.

- Xem ra, đây mới thật sự là an nghỉ. - Nhan Tuấn Trạch lầm lầm.

Thời không đồ phổ trong đầu hắn hiện lên thông báo nhiệm vụ.

“Nhìn vào hốc tường, hoàng khủng bất an (cao), đã hoàn thành. Đạt được 300 điểm năng lượng dị thứ nguyên.”

Cùng lúc đó, sau khi năng lượng dị thứ nguyên mới được lấp đầy, thời không đồ phổ lần nữa thắp sáng 4 điểm nút, trước mắt tổng cộng chỉ có 14 điểm nút được thắp sáng.

Những… điểm nút này cũng không có độ dài tuyến thời gian tương đồng, nhưng trên cơ bản là bội số. Ví dụ như tuyến thời gian ngắn nhất là 50 điểm năng lượng dị thứ nguyên (5 phút), so với nó lâu hơn nằm trong khoảng bội số 50, ví dụ 102 điểm, hoặc 149 điểm.

Thắp sáng 14 điểm nút, vậy có nghĩa là điểm nút số 12 mà mấy hôm trước hắn thấy cũng được thắp sáng. Lúc này đây, đoạn văn tự phía trên điểm nút đã hiển hiện trong đầu Nhan Tuấn Trạch.

Đoạn văn tự này có nội dung là: Đã thành công khỏi động “Khóa Ác Linh”.

Nhan Tuấn Trạch tập trung chú ý vào mấy chữ “Khóa Ác Linh”, ngay sau đó có một hàng chữ hiện ra.

“Khởi động Khóa Ác Linh. Có thể khóa một vài ác linh làm nô lệ hoặc độ hóa, ngăn chúng tiếp tục… hại người. Khóa Ác Linh có ba cấp độ lớn, trung, nhỏ. Xin hãy căn cứ đẳng cấp để lựa chọn cấp độ thích hợp.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.