Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn vào hốc tường ( 3)

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

Hắn vừa dứt lời, mọi người đứng ngẩn ra.

Hơn nửa ngày Chu Đại Lực mới hoàn hồn:

- Khiết Khiết, chuyện hôm nay cậu đi nói với Chu Gia Kiệt rồi à?

Tưởng Duệ Hân cũng nói:

- Cậu thật sự nói với Gia Kiệt hành động đêm nay của chúng ta?

Bảo Khiết giữ im lặng.

Nhan Tuấn Trạch lần nữa nhắc nhở:

- Nếu như cậu không gọi cú điện thoại này, mình sẽ lập tức hủy buổi bỏ dò xét linh hôm nay.

- Mình gọi ngay. - Bảo Khiết ngẩng đầu nhìn Nhan Tuấn Trạch, có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, khẽ gật đầu, lấy điện thoại di động ra. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, không bao lâu sau, đầu dây bên kia có người bắt máy.

Dựa theo Nhan Tuấn Trạch căn dặn, cô không nói gì khác, hơn nữa nghe giọng Chu Gia Kiệt dường như cũng không có quá nhiều hoài nghi.

Cúp điện thoại, Bảo Khiết quét mắt nhìn ba người, thấp giọng nói:

- Thực xin lỗi.

Nhan Tuấn Trạch cùng Tưởng Duệ Hân không nói gì thêm, chỉ riêng Chu Đại Lực thở phì phì nói:

- Hừ, mình sẽ không tha thứ cho cậu.

- Bọn họ tha thứ cho mình là được, không cần cậu. - Bảo Khiết lạnh lùng đáp.

Chu Đại Lực bị quê, liếc nhìn hai người Nhan Tuấn Trạch cùng Tưởng Duệ Hân đang hào hứng xem chuyện vui, ngượng ngùng cười, nói:

- Đi thôi, tiến vào tiến vào.

Nhan Tuấn Trạch lên tiếng nhắc nhở:

- Chú ý, bên trong có hơi lạnh. Nếu như Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân thật sự không chịu lạnh được… Đại Lực, cậu cởi áo đưa cho các cậu ấy mặc vào đi.

- Ừm, không thành vấn đề. - Chu Đại Lực gật mạnh đầu.

Tưởng Duệ Hân nhìn nhìn Bảo Khiết, cả hai đều không từ chối.

Nhan Tuấn Trạch dẫn đầu đi vào hành lang.

Tuy vừa rồi đã nói một lần, nhưng trong quá trình tiến vào hành lang, Nhan Tuấn Trạch vẫn cẩn thận tiến hành bình luận trực tiếp, Bảo Khiết theo bên cạnh quay video. Tưởng Duệ Hân cùng chu Đại Lực thì dùng đèn pin quét một lượt xung quanh, bộ dạng chỉ cần có gió thổi cỏ lay thì lặp tức quay đầu bỏ chạy.

Chỉ một lát sau, Chu Đại Lực rất tự giác cởi áo của mình ra phân cho Bảo Khiết cùng Tưởng Duệ Hân mỗi người một cái.

Ban đầu, Bảo Khiết cũng không quá tình nguyện, nhưng thật sự lạnh chịu hết nổi, cô mới miễn cưỡng nhận áo khoác của Chu Đại Lực, mặc vào.

Trên hành lang, mấy căn phòng bị khóa kín còn đỡ, bất quá, mấy căn cửa mở, đặc biệt là cửa hơi khép hờ, không gian bên trong đen kịt, lộ ra cảm giác quỷ dị khiến lòng người không khỏi sợ hãi.

Sắp đi đến vị trí Bảo Khiết nghe thấy tiếng bước chân, Nhan Tuấn Trạch sực nhớ ra, hắn đột ngột dừng bước, quay người chiếu đèn pin ra sau lưng Chu Đại Lực.

Những người khác càng thêm hoảng sợ, cũng lập tức dừng bước, giật mình nhìn Nhan Tuấn Trạch, ngay sau đó lập tức quay đầu lại.

Đằng sau không có gì cả.

- Cậu vừa phát hiện cái gì à? - Bảo Khiết hỏi.

- Tuấn Trạch, đằng sau mình có thứ gì? - Chu Đại Lực giật nảy mình.

- Không có, không có gì. - Nhan Tuấn Trạch cười cười. - Đại Lực, hay là cậu đi lùi đi, dùng đèn pin chiếu phía sau, chú ý xem có động tĩnh gì không?

- Được, được, đề nghị này rất được. - Chu Đại Lực nhanh chóng gật đầu, hiện tại hắn đã bội phục Nhan Tuấn Trạch sát đất.

Thật ra, hắn không chú ý đến, vừa rồi phía sau hắn dường như có thứ gì đó vẫn luôn nhúc nhích, chỉ có điều hắn dồn toàn bộ lực chú ý vào phía trước, cho nên không hề phát giác.

Nhan Tuấn Trạch xoay người tiếp tục đi trước dò đường, trong đầu không cách nào xua đi được bóng của một người đàn ông.

Vừa rồi, ngay lúc hắn xoay người lại, rõ ràng thấy một người đàn ông có vóc người không kém Chu Đại Lực là bao đang đi theo sau đội ngũ. Trong lúc bước đi, thân thể người này có hơi cong lên, tần suất bước chân gần như y hệt Chu Đại Lực.

Cứ như là một… Thế thân vậy!

Bất quá, Nhan Tuấn Trạch thấy rất rõ, bóng người kia gầy hơn Chu Đại Lực rất nhiều, hơn nữa, ngay khi hắn xoay người, kẻ đó đã nhanh chóng dung nhập vào bóng tối.

Có cần trở về ngay lúc này không, sớm một chút xoay lại nhìn rõ mặt tên kia?

Trong đầu Nhan Tuấn Trạch lóe lên suy nghĩ này, bất quá, nghĩ cẩn thận vẫn cảm thấy không cần thiết.

Vừa rồi, Chu Gia Kiệt lẳng lặng đi theo mọi người, kết quả bị bảo vệ bắt được, khiến cả đám bại lộ, làm hắn hao mất một lần quay về rồi.

Hiện tại vòng lặp vốn có thể quay vệ 40 phút đã rút ngắn còn 36 phút.

Phải nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Mọi người nhanh chóng đi qua khúc ngoặt, nhìn thấy phòng số 004 cuối hành lang.

Thế nhưng chưa đi được vài bước, âm thanh chát chúa quen thuộc kia lại đột ngột vang lên, ngoại trừ Nhan Tuấn Trạch, ba người khác đều bị dọa sợ, lập tức dừng bước.

- Tiếng này…

- Có phải là… từ kho số 004… vọng đến hay không?

- Hình như là vậy.

Ba người Chu Đại Lực, Bảo Khiết, Tưởng Duệ Hân vô cùng khẩn trương nhìn về phía kho trữ đồ số 004.

Đám người cẩn thận từng chút một di chuyển, có thể thấy được cửa kho số 004 khép hờ, không bị đóng kín.

- Mình vào trước, những người khác theo sau, Đại Lực, chú ý sau lưng cậu. - Nhan Tuấn Trạch nhắc nhở một tiếng.

Sau khi tiến vào kho số 004, không khí ở đây càng ẩm ướt hơn, thậm chí còn cảm giác được hơi lạnh, hô hấp một hồi lại thở ra hơi nước, cứ như là nước mũi vậy.

Tùy tiên giơ tay quẹt quẹt, Nhan Tuấn Trạch cẩn thận đẩy cửa phòng số 004 ra, cũng không vội đi vào, mà dùng đèn pin chiếu qua một lần.

Trong phòng có mấy cái tủ chứa đồ màu xám trắng, bên trên có bảng hiệu, không nhìn rõ lắm là viết gì trên đó.

Một góc khác trong phòng thì chất đủ thứ lộn xộn, có báo chí cũ, còn có một đống ống nhựa màu trắng, cũng không biết dùng vào việc gì mà bị ném đến đây.

Nhan Tuấn Trạch bước vào, Bảo Khiết tay cầm camera theo sau, tiếp theo là Tưởng Duệ Hân, cuối cùng mới là Chu Đại Lực đi ngược, vẫn luôn chú ý phía sau.

Sau khi tất cả mọi người tiến vào phòng, Nhan Tuấn Trạch nhắc nhở Chu Đại Lực đóng cửa lại.

Bóng đen vừa nãy một mực đi theo mọi người hiển nhiên là có mưu đồ làm loạn, khiến hắn không cách nào buông lỏng được, đóng cửa lại là cách hay nhất, không lo bóng đen kia chui vào theo.

Mà nếu như hắn ta muốn phá cửa đi vào, tiếng động gây ra đủ để tất cả mọi người cảnh giác từ sớm.

Tưởng Duệ Hân lấy trong balo ra hai cái đèn pin cầm tay, chia ra chiếu hai hướng bất đồng, mang đến nguồn sáng lớn nhất cho kho hàng này.

- Hiện tại chúng ta phải tìm quỷ hồn của người đàn ông kia, trợ giúp hắn. - Nhan Tuấn Trạch mở miệng.

Những người khác không nói chuyện, ngoại trừ Bảo Khiết cầm camera theo sát Nhan Tuấn Trạch, hai người còn lại chia ra cầm đèn pin tìm kiếm khắp nơi.

Cái kho chứa đồ này cũng không quá lớn, nếu như không phải bị mấy thứ loạn xạ chất đống ở đây che khuất tầm nhìn, gần như chỉ cần quét sơ một lượt là có thể quan sát hết mọi ngóc ngác. Vài phút sau, sau mấy lần tìm kiếm, cả bọn không phát hiện có gì khác thường.

Động tác Chu Đại Lực nhanh nhẹn, mấy cái ống nhựa kia đều bị dời đi, thế nhưng vẫn không có phát hiện.

Nhan Tuấn Trạch nhìn tủ chứa đồ sát vách tường, quay sang nói với Chu Đại Lực:

- Đại Lực, sợ là phải dời tủ.

Tủ chứa đồ này cũng không chứa quá nhiều thứ, thậm chí có một vài ngăn tủ còn để trống.

Chu Đại Lực không chút nghĩ ngợi, hai cánh tay trần bắt đầu hành động, một hơi ôm lấy cái tủ nhấc lên một nửa, rồi bước qua hai bước, đặt xuống.

Đang định ôm tiếp cái thứ hai, chợt nghe thấy giọng Nhan Tuấn Trạch vang lên:

- Đợi một chút!

Hắn tiến lên phía trước, soi đèn pin vào vách tường phía sau tử chứa đồ. Sau khi dời ngăn tủ đi, vách tường này lộ ra một cái khi hở rộng cỡ bằng đầu ngón tay, ước chường hơn nửa thước.

Dưới ánh đèn pin, rõ ràng cái khi phản chiếu lại một tia sáng rất nhỏ.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.