Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà lão gõ cửa nửa đêm (3)

Phiên bản Dịch · 1630 chữ

Dịch: Mịii

Nguồn: truyenyy.com

----------

Từ lúc nhận được nhiệm vụ “Bà lão gõ cửa nửa đêm”, Nhan Tuấn Trạch đã biết nhiệm vụ này có khả năng gây ra nhiệm vụ nhánh.

Cho nên thời điểm thời không đồ phổ thông báo kích hoạt nhiệm vụ nhánh, hắn cũng không quá kinh ngạc.

Lúc này, trong đầu hắn từ từ hiện lên từng dòng chữ.

“Nhiệm vụ: Chải đầu.

Đẳng cấp nhiệm vụ: Hoàng khủng bất an (thấp).

Bối cảnh nhiệm vụ: Theo như tập tục của Liên Hoa trấn - Thuận Thiên thị - Thiên Minh khu thuộc Hoa Ứng Đại Đô, phải giúp người chết chải đầu 3 lượt, người chết mới có thể ra đi thanh thản, không còn bất kỳ điều gì lưu luyến. Nhậm bà bà tuy đã đi rồi, nhưng chấp niệm của bà rất sâu, xin hãy giúp bà chải đầu ba lượt… Có lẽ sẽ giúp bà ra đi an tường.

Chi tiết nhiệm vụ: Tìm một cây lược chải đầu cho Nhậm bà bà, đồng thời miệng đọc “Vãng sinh cực lạc, khứ điệu kim sinh phiền não”, “Vãng sinh cực lạc, mạt trừ kim sinh thống sở”, “Vãng sinh cực lạng, tiêu trừ kim sinh nghiệp chướng”.

Phần thưởng nhiệm vụ: 100 điểm năng lượng dị thứ nguyên.

Trừng phạt: Không biết.

Nhắc nhở:

  1. Ác linh không thể khóa.

  2. Không được niệm sai Vãng sinh chú.

Ghi chú: Nhậm bà bà không bị câm.

Nhan Tuấn Trạch chăm chú đọc, cảm giác nhiệm vụ nhánh này cũng không quá khó, hoàn toàn có thể tiện tay hoàn thành. Chỉ có một điều là… Giúp người chết chải đầu, hắn không có kinh nghiệm nha.

Hơn nữa, không biết Nhậm bà bà đã chết bao lâu, lỡ như đã bắt đầu hư thối, hắn chải chải… Có khi nào kéo luôn da đầu ra không?

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đủ lạnh tim rồi.

- Chải thật nhẹ là được, chải đầu không phải chuyện chính, miễn đừng niệm sai vãng sinh chú là tốt rồi. - Nhan Tuấn Trạch thầm nói.

Quay đầu nhìn bốn phía, trong ánh sáng lờ nhờ, không tìm thấy chỗ nào để lược cả.

Hắn rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách, tìm kiếm khắp nơi, vẫn không có. Lại chạy đến nhà vệ sinh tìm thử, lần lượt kiểm tra ngăn kéo cùng bồn rửa mặt.

Mấy phút sau, vẫn không thấy bóng dáng dù chỉ là một cây lược.

- Chẳng lẽ ngày thường Nhậm bà bà không chải đầu? Không thể nào, bà cũng không phải mình.

Nhan Tuấn Trạch lẩm bẩm quay trở lại phòng ngủ, đứng cạnh giường, quan sát thi thể Nhậm bà bà nằm nghiêng, chỉ lộ ra một chút tóc phía ngoài chăn.

Hắn nhớ rất rõ, lúc vừa nhìn thấy Nhậm bà bà, tóc bà rất gọn, nhìn không giống với người thường xuyên không chải đầu.

- Tìm lại một lần nữa.

Lúc này, Nhan Tuấn Trạch tìm kiếm trong phòng ngủ. Nếu Nhậm bà bà ngủ ở đây, rất có khả năng lược cũng ở chỗ này.

Nếu thật sự không tìm thấy, vậy thì đành quay về nhà hắn, tìm một cây lượt mang lên.

Nhưng Nhan Tuấn Trạch cũng không thật sự muốn làm vậy, về nhà lỡ gây ra tiếng động đánh thức bố mẹ, vậy chẳng phải biến khéo thành vụng à? Đến lúc đó không hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Tủ đầu giường, bàn học, tủ quần áo, thậm chí là dưới gầm giường, chỗ nào có khả năng đều bị Nhan Tuấn Trạch lật lên một lượt, nhưng vẫn không phát hiện.

Kỳ quái!

Liếc nhìn thi thể trên giường, một ý niệm chợt vụt qua trong đầu, Nhan Tuấn Trạch nuốt nước miếng, tự nhủ:

- Đừng nói là giống Trương Điềm Điềm nha!

Lần trước làm nhiệm vụ “Sống cùng một phòng với Trương Điềm Điềm”, phụ thể linh tìm tới tìm lui cây bút đỏ, kết quả là nó cắm trong hốc mắt Trương Điềm Điềm.

- Có khi nào cây lược này cắm trên thân thể Nhậm bà bà? - Nhan Tuấn Trạch tỏ vẻ nghi ngờ. - Bà ta chết rồi sao lại đứng dậy tìm lược chọc vào người mình? Đây là hành động gì?

Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng cũng nên chứng minh suy đoán của mình một chút xem có đúng không.

Nhan Tuấn Trạch tiến đến gần giường Nhậm bà bà, giơ tay nắm lấy chăn, trong lúc đó, hắn khịt khịt mũi mấy lần, nhưng vẫn không nghe thấy mùi hôi thối.

Chẳng lẽ Nhậm bà bà tọa hóa thành tiên, thân thể không mục rửa?

Mặc kệ, tìm lược trước rồi nói.

Từ từ kéo chăn xuống, lộ ra Nhậm bà bà mặc áo bông mỏng, nằm cuộn người, quay lưng về phía hắn. Không thấy có lược cắm trên lưng hay ót của bà.

- Có gì đó sai sai! - Nhan Tuấn Trạch nhìn chằm chằm thi thể Nhầm bà bà, vẻ mặt hồ nghi.

Nếu như Nhậm bà bà chết trong lúc ngủ thì sao lại mặc quần áo chỉnh tề như vậy, thường thì người ta không ăn mặc cầu kỳ như vậy để đi ngủ.

Mang theo nghi hoặc, hắn đi vòng quanh giường, bước đến phía bên kia, đứng đối diện với Nhậm bà bà.

Từ vị trí này, rốt cuộc Nhan Tuấn Trạch cũng có thể thấy rõ mặt bà.

Đó là một gương mặt đầy nếp nhăn, vàng như nến. May là mắt không mở ra, nếu không, Nhan Tuấn Trạch không dám cam đoan mình có hay không cho thằng em làm bậy ngay tại chỗ. Đôi mắt đóng chặt, phần da giữa hai mắt nhăn lại, dường như có một loại thống khổ nào đấy khó nói nên lời.

Cả người Nhậm bà bà cong lại, hai tay ôm chặt trước ngực, tư thế này khiến người khác cảm thấy rất cổ quái, nếu chỉ là ngủ thì sẽ không bày ra tư thế quái đản như vậy.

Không thấy lược.

Nhan Tuấn Trạch cẩn thận quan sát một phen, chỉ có điều hiện tại… Hoàn toàn không có lược trên người Nhậm bà bà.

Lúc này, hắn mới nhớ đến ghi chú nhiệm vụ: Nhậm bà bà không bị câm.

Không bị câm? Nhưng bà ta chết rồi, chẳng lẽ người chết còn có thể nói chuyện?

Nhan Tuấn Trạch lắc đầu, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mở miệng:

- Nhậm bà bà, hiện tại tôi muốn chải đầu giúp bà, để bà thanh thản mà đi. Xin hỏi lươc trong nhà bà để đâu?

Dứt lời, trong phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng dị thường nào khác.

Nhan Tuấn Trạch đợi một hồi, rồi lại hắng giọng nói:

- Tôi chỉ muốn giúp bà, không có ý gì khác. Chải đầu sớm một chút, tôi có thể sớm thông tri cho người thân của bà, bà cũng sẽ mau chóng nhìn thấy chái trai Vu Tiểu Sướng.

Lúc này đây, còn chưa dứt lời…

Nhậm bà bà vốn nằm cứng ngắc trên giường độ nhiên nhăn mặt, miệng từ từ mở ra, một chuỗi âm thanh phát ra từ cổ họng bà tựa như âm thanh cánh cửa lâu năm chưa được tu sửa từ từ mở ra.

- Ah ah ah...

Cái này y hệt như người câm đột nhiên há miệng muốn nói điều gì đó.

Tim Nhan Tuấn Trạch đập rộn lên, bất quá, hắn vẫn cố nén sợ hãi, thân thể có hơi nghiêng về phía trước.

Hắn phải nghe rõ Nhậm bà bà nói gì.

- Nó… Ở đây.

Tuy tiếng nói rất mơ hồ, nhưng miệng Nhậm bà bà phát ra âm thanh rất chậm, miễn cưỡng vẫn có thể nghe ra được.

- Ở đây? Là ở đâu? - Nhan Tuấn Trạch cúi đầu, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang ôm trước ngực Nhậm bà bà.

Nói xong hai chữ, Nhậm bà bà không có bất kỳ động tác nào khác, thân thể một lần nữa cứng lại.

Nhan Tuấn Trạch có hơi do dự, hắn duỗi hai tay ra, phân ra bắt lấy hai cánh tay lạnh như băng của Nhậm bà bà, thử dùng lực, cũng không tính là cố sức, hắn dễ dàng đẩy tay bà ra.

Nhan Tuấn Trạch lập tức biến sắc, “A” một tiếng sau đó nhanh chân lui về sau, thiếu chút nữa té lăn ra đất.

Trước ngực Nhậm bà bà vựa vặn có một cây lược đỏ cắm vào vị trí trái tim, đã hoàn toàn không thấy chuôi lược, chỉ thấy phần răng lộ ra ngoài. Máu tươi dính trên lược đã khô cạn.

Cái này… Không thể nào là Nhậm bà bà tự cắm vào sau khi chết.

Bà không tự nhiên chết đi, mà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc là… Bị mưu sát.

Tim Nhan Tuấn Trạch càng đập mạnh hơn, mở miệng nói:

- May là lão tử quay lại toàn bộ quá trình, nếu không nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch! Các vị thủy hữu có thể thấy rõ, Nhậm bà bà đã sớm chết trong nhà, ta hiện tại chỉ đang giúp bà.

Về phần vì sao lại có một cây lược cắm vào tim Nhậm bà bà, Nhan Tuấn Trạch hắn cũng không phải thám tử, và cũng không có thời gian quan tâm đến chuyện đó.

Cái hắn cần quan tâm lúc này là lập tức hoàn thành nhiệm vụ “Chải đầu”, sau đó báo cảnh sát, thông tri cho người thân Nhậm bà bà chạy đến.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.