Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần chúng quá nhiệt tình

Phiên bản Dịch · 2411 chữ

Lúc Phù Ly tìm được quản lý Triệu Tam Tường thì thấy ông ta đang ngồi cùng mấy người đàn ông khá lực lưỡng quây quần bên một cái bàn nhỏ uống bia. Trên bàn để mấy túi nilon lớn, trong túi có đậu hũ kho, thịt đầu heo, đậu phộng linh tinh.

Thấy Phù Ly tới, Triệu Tam Tường để đũa xuống rồi lôi một cái ghế nhựa nhỏ nhìn hơi bẩn ra nhiệt tình mời cậu ngồi: “Lại đây, lại đây. Ngồi xuống ăn chung với mọi người nào.”

Mấy người đàn ông thấy Phù Ly trắng nõn trắng nà, chân tay khẳng khiu, eo thì bé tí, nhịn không được bèn trêu chọc: “Anh Triệu, đây là họ hàng của anh à? Nhìn đẹp trai phết đấy.”

“Đây hả?” Triệu Tam Tường kéo Phù Ly ngồi xuống rồi trả lời họ: “Cậu ấy là đồng hương của tôi thôi, lên thành phố kiếm ăn cùng ấy mà.”

“Công việc này của chúng ta nó làm nổi không?” Đám đàn ông cười ha hả, nhìn là biết thường xuyên đùa giỡn kiểu này, lúc đầu bọn họ còn định nói tục nhưng không hiểu sao nhìn Phù Ly ngoan ngoãn ngồi cuộn tròn trong cái ghế nhựa thì họ lại thấy ngượng miệng.

“Mấy ông đừng trông nó trắng nõn vậy mà lầm, nó khỏe lắm đấy.” Triệu Tam Tường vỗ vỗ bả vai của Phù Ly rồi chỉ một tảng đá kế bên đấy bảo cậu: “Lại đây, biểu diễn cho mấy bác coi một tí nào.”

Phù Ly hơi do dự nhìn Triệu Tam Tường, mấy người này còn không sống lâu bằng cậu nữa đấy, gọi bọn họ bằng bác có lỗ quá không?

“Đừng lo lắng, đi, cho mấy người này mở mang tầm mắt một chút.” Triệu Tam Tường lấy một cái chân gà đưa lên miệng gặm, mặt mũi tràn đầy đắc chí.

“Dạ.” Phù Ly đứng dậy đi lại gần tảng đá, nhìn nhìn, hình như hơi nhỏ thì phải. Nhìn sang bên phải có cục đá to gấp rưỡi, lại quay đầu nhìn Triệu Tam Tường thấy được sự cổ vũ trong mắt ông, cậu bèn xoay người đem cục đá bên phải nhấc bổng lên nhẹ nhàng.

Mấy người đàn ông sợ hết hồn, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại được: “Anh Triệu, cái cậu đồng hương này của anh nên tham gia vào đội tuyển cử tạ để đi thi đấu làm vẻ vang nước nhà chứ đến đây kiếm miếng ăn làm gì!” Tảng đá kia nhìn vậy chứ nó nặng tận mấy trăm kí lận đấy!

Triệu Tam Tường cũng hết hồn, ông chỉ muốn Phù Ly khiêng tảng đá nhỏ nhỏ kế bên làm màu một chút thôi chứ có ý định để cậu phá vỡ kỉ lục thế giới đâu mà! Yêu Giới của bọn họ có quy định yêu quái không được tham gia mấy cuộc thi đấu của nhân loại, nếu bị ban quản lý ngành phát hiện là sẽ bị bắt đi tù đó.

“Ha ha”, Triệu Tam Tường cười gượng đánh trống lảng: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã khỏe như trâu nhưng học hành lại dốt cực kỳ, ai như con nhà mấy ông đâu, lần nào thi cũng đứng top năm trong lớp cả.”

Vừa nghe người khác khen con trẻ nhà mình thì mấy người đàn ông như bị dò trúng đài vậy, thi nhau dùng giọng điệu khiêm tốn khoe khoang đứa nhỏ.

Phù Ly ném tảng đá xuống rồi quay về ngồi kế bên Triệu Tam Tường, Triệu Tam Tường đang gặm một cái chân vịt. Nếu như cậu không nhìn lầm thì bản thể của Triệu Tam Tường chính là một con vịt có sáu cái đầu.

Triệu Tam Tường gặm chân vịt vừa nhanh vừa sạch sẽ, nhả xương ra không còn sót một mảnh thịt nào. Phù Ly nhịn không được nghĩ thầm, cậu quả nhiên là một con yêu quái nhà quê không có tí kiến thức nào, thì ra vịt không chỉ ăn đồng loại, mà còn ăn cả heo, trâu, bò, thỏ... không sót thứ gì cơ à?

Chờ mọi người uống rượu xong Triệu Tam Tường mới dẫn cậu về phòng trọ của mình, dặn dò vài câu liền lăn ra ngủ, tiếng ngáy như sấm.

Đêm đó Phù Ly ngủ không ngon giấc vì cả đêm Triệu Tam Tường đi toilet ít nhất năm lần. Lúc mặt trời vừa mọc, Phù Ly đến bên cửa sổ quỳ bái mặt trời xong quay đầu lại thấy Triệu Tam Tường còn đang ngủ bèn nhịn không được lắc đầu thở dài. Thời đại ngày càng phát triển, nhân loại ngày càng tiến bộ, yêu quái lại càng ngày càng sa đọa. Mấy con chim yêu mà cậu biết hồi trước ai cũng có năng lực lại vô cùng chịu khó tu luyện, trước khi ngủ thì quỳ bái mặt trăng, sáng sớm dậy bái mặt trời, ai như bây giờ…

Tấm lòng của yêu quái không còn nữa rồi.

---

Người đẹp mã thì ở đâu cũng được hoan nghênh cả, ngay cả ở công trường cũng vậy. Ngắn ngủi không tới một tuần, Phù Ly vì đẹp trai, chăm chỉ lại rất chịu khó, làm xong việc còn chui vào lều đọc sách nữa nên nhận được rất nhiều hảo cảm từ mọi người. Ngay cả thím béo nấu cơm cho công trường cũng cực kỳ yêu quý cậu, lúc nào cũng cố ý múc thêm hai miếng thịt vào bát cho Phù Ly.

“Tiểu Hồ ơi, lại đang đọc sách à?” Người vừa trò chuyện là bác Trương, bác là người Thục Đông, đôi lúc nói chuyện hay lẫn lộn giữa âm h và âm f nhưng được cái người rất tốt tính, thấy Phù Ly nhỏ tuổi đã bỏ học đi làm công liền kêu con trai mang một ít sách vở cũ đem lại cho cậu.

“Đây là vở chép bài của con trai bác, con coi xem có xài được không nhé.” Bác Trương cầm mớ sách vở đặt trước mặt Phù Ly. Phù Ly nhận lấy xem qua, thấy sách này tuy hơi cũ nhưng rất sạch sẽ, chữ viết trong đó cũng rõ ràng, nắn nót, thấy được chủ nhân của chúng là người cực kỳ yêu sách.

“Cám ơn bác Trương.” Phù Ly đem sáchvở cẩn thận cất kĩ: “Con đọc xong đem trả bác liền.”

“Không có gì, con trai bác năm nay thi tốt nghiệp trung học xong rồi, sau này không cần xài mấy quyển này nữa đâu.” Mặt bác Trương tràn đầy vui vẻ. “Mấy ngày trước nó vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học Khoa học Thủ đô, bác cùng bác gái đang chuẩn bị hai ngày nữa dẫn nó đi lên đấy vòng vòng một tí cho quen đường đây.”

Có giấy báo trúng tuyển đại học là được đi học đại học, học đại học xong là có thể đi thi công chức. Nghĩ vậy mắt Phù Ly tràn đầy kính nể: “Bác Trương, quý tử nhà bác giỏi quá.” Nhân loại thật là lợi hại, chỉ sống có mười mấy năm mà có thể nhớ được quá trời kiến thức để thi đại học. Ai như cậu, sống từng đó năm toàn uổng phí thời gian.

“Có đâu, có đâu.” Thái độ kính nể của Phù Ly cực kì được lòng bác Trương, bác nằng nặc phải kéo Phù Ly về nhà ăn cơm, cậu không từ chối được nên đành phải cùng đi.

Vợ bác Trương họ Vương, cũng làm công trên công trường. Công tác ở đây tuy vừa mệt vừa khổ nhưng nếu bên nhà đầu tư không giam lương nợ lương thì hai người mỗi năm đều có thể để dành được ít tiền. Vợ chồng hai người bình thường ăn uống rất tiết kiệm, nếu không muốn nói là thiếu điều chỉ xé tờ tiền ra làm đôi để xài hai lần thôi. Phù Ly vén rèm đi vào, phát hiện trên bàn bày biện vài món ăn, còn có một đĩa vịt nướng trông khá ngon mắt.

Một thiếu niên đeo kiếng đang xếp chén đũa nhìn thấy Phù Ly là người lạ thì hơi ngạc nhiên, sau đó cười ngại ngùng rồi quay đi giúp thím Vương dọn dẹp bếp núc.

Phòng trọ rất nhỏ, chỉ đủ kê hai cái giường, một cái bàn đơn giản, kệ bếp dùng mấy khối ván gỗ kê lên đặt ngay ngoài ban công, bình ga dựng trong góc ám đầy khói.

“Tiểu Phù đó hả? Nhanh lại đây ngồi.” Thím Vương thấy Phù Ly đến bèn xoay người lấy một cái ghế nhựa lau lau rồi đẩy tới trước mặt Phù Ly: “Còn một món nữa thôi, nhanh lắm, bác làm xong ngay đấy.”

Phù Ly nói cám ơn rồi ngồi xuống ghế.

Quạt điện thổi kêu ken két nhưng cũng chẳng thấy mát tí nào, còn chưa bắt đầu ăn cơm mà mồ hôi bác Trương đã thấm ướt đằng sau áo. Chỉ có Phù Ly toàn thân khô ráo nhìn như ngoại tộc. Thấy vậy, Phù Ly cố gắng làm mặt mình đỏ lên, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng cho giống mọi người.

Rất nhiều người đàn ông trung niên uống rượu xong liền bắt đầu lải nhải, bác Trương cũng vậy, tuy bây giờ bác còn đang ở phòng trọ nhưng tấm lòng yêu nước, yêu lãnh thổ, lãnh hải cùng vùng trời tổ quốc của bác lại không suy giảm tí nào, bác chỉ hận không thể thay thế ánh trăng tiêu diệt chủ nghĩa độc tài ấy chứ. Con trai của bác Trương hình như cũng không thích nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cơm, Phù Ly len lén nhìn thấy cậu ta đã ăn đến chén thứ ba rồi.

Ăn cơm xong, bác Trương cùng thím Vương đi ra ngoài mua dưa hấu để hai người trẻ tuổi ở lại giao lưu cùng nhau.

Trương Bằng nhìn lén Phù Ly vài lần, thấy người ta cười tủm tỉm nhìn mình liền đỏ mặt, nghẹn một hồi mới mở miệng hỏi: “Ba tôi nói anh chuẩn bị tự ôn thi đại học hả?”

Phù Ly gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ con người…bây giờ sách vở, kiến thức khó khăn hơn hồi xưa nhiều quá, tôi đọc chẳng hiểu nổi.”

“Hồi nhỏ mấy kiến thức căn bản mà học không kĩ thì lớn lên ôn kiến thức trung học phổ thông khó lắm.” Nói về vấn đề học tập, Trương Bằng như dò trúng đài: “Nếu không thì bước đầu anh học lại kiến thức cấp hai đi đã, sau đó học kiến thức cấp ba sẽ dễ hơn.”

“Ý của cậu là kiến thức cấp hai của tôi kém quá hả?” Phù Ly trừng mắt yên lặng nhìn Trương Bằng.

Trương Bằng lo lắng mình nói vậy là xúc phạm đến Phù Ly, cậu ngẩng đầu nhìn cặp mắt vừa to vừa sáng kia, cảm thấy càng hối hận hơn: “Cũng không phải, chắc là…có thể là…mấy kiến thức hồi trước anh học lâu quá rồi nên quên, không phải do anh học tệ đâu.”

Trương Bằng lớn như vậy nhưng rất hiếm khi nói dối, chỉ vài giây ngắn ngủn mà cậu đã nghĩ ra một lí do "hoàn hảo" thì đã là một đột phá lớn lắm rồi.

“Không phải, tôi cảm thấy cậu nói rất có lý.” Phù Ly gật đầu: “Để tôi đi mua ngay một bộ sách cấp hai mới được.”

“Từ từ đã.” Trương Bằng gọi Phù Ly lại: “Ngoài trời nắng nóng như vậy, hiệu sách cũng chưa chắc đã có bán sách giáo khoa. Hay là anh mua trên mạng đi.”

“Trên mạng á?” Phù Ly ngạc nhiên: “Cậu nói là trên mạng có bán mấy thứ này hả?”

Trương Bằng cảm thấy mình đã nhà quê lắm rồi nhưng không ngờ rằng có một kẻ còn nhà quê hơn cả mình nữa, đến mua hàng online mà cũng không biết là cái gì. Nghe ba kể Phù Ly không cha không mẹ, từ bé sống trong một cái thôn nhỏ hẻo lánh, muốn đi học lại chỉ có thể đến công trường dọn gạch, cuộc sống nhất định là rất khổ sở.

“Anh đừng mua, để tôi gọi điện thoại cho bạn học kêu nó đem sách giáo khoa cũ gửi sang đây cho anh.” Trương Bằng cảm thấy thật đồng tình với Phù Ly: “Dù sao mấy cái sách cũ đó để lại cũng chẳng làm gì.”

“Vậy sao được?” Phù Ly miệng thì nói ngại tuy nhiên lại không hề từ chối lòng tốt của Trương Bằng.

Bởi.Vì.Cậu.Không.Có.Tiền.

Đang nói chuyện dở thì bỗng Phù Ly nghe thấy tiếng bình gas ngoài ban công kêu xèo xèo, cậu tò mò hỏi Trương Bằng: “Trong bình là cái gì vậy? Sao nó lại kêu ầm ĩ thế?”

Sắc mặt Trương Bằng tái mét, vội đứng dậy kéo tay Phù Ly chạy ra ngoài: “Chạy mau!”

Bác Trương với thím Vương vừa mua dưa hấu về thì thấy phòng trọ đầy người đứng trước cửa, cả hai hết hồn chen vào trong: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Bốn phía đều là công nhân trên công trường, thấy hai người trở về liền nhao nhao kể lại. Gì mà trời nóng bức, bình gas nổ mạnh vân vân, thím Vương sợ quá khóc lên.

“Mẹ!” Trương Bằng chen ra từ trong đám người, mắt kiếng của cậu đã rớt bể, hai mắt hơi dại ra: “Con không sao.”

Lúc bình gas nổ Phù Ly đã che cho cậu nên bây giờ Trương Bằng chỉ bị trầy đầu gối một chút. Nghĩ tới người thanh niên số khổ kia cả người đầy máu đã bị nâng ra xe cứu thương, ánh mắt Trương Bằng đỏ hoe. Cậu nợ anh tính mạng mình.

Đúng lúc này, một vị nhân viên ngành yêu quái nhận được báo cáo của cấp dưới: “Có một con yêu báo cáo nói là công trường thành Tây có vụ nổ mạnh, còn có yêu lực tràn ra nữa, tôi nghi là có yêu quái đang làm loạn ở đó.”

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 22/12/2017) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.