Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không văn bằng

Phiên bản Dịch · 2102 chữ

Mùa hè năm nay nóng kinh khủng, mấy hàng cây hai bên đường đứng uể oải, trong vòm cây ve kêu um sùm làm người ta càng thấy mệt hơn. Khi một chiếc xế hộp sang chảnh cùng một chiếc xe máy đụng nhau mà mấy người bình thường thích đứng dưới tàng cây hóng chuyện cũng khó khăn lắm mới nhúc nhích được là có thể hiểu. Trời nóng như vậy, coi như vợ hay chồng họ bỏ đi thì họ cũng lười đuổi theo.

Người lái xe máy tông trầy chiếc siêu xe, bản thân cậu cũng té lăn ra đường, túi hành lý cột phía sau xe tuột khóa khiến đồ đạc bên trong rơi lỉnh kỉnh đầy ra đất.

“Trời ạ!” Một chàng trai với dáng vẻ lưu manh đi từ trên xe xuống, anh ta khoanh tay trước ngực nhìn người đang lượm đồ vật dưới đường rồi hất hàm hỏi: “Này anh bạn, tính ăn vạ hả?” Người ta đang lái xe ngon lành thì tự nhiên chiếc xe máy này từ đâu xuất hiện tông thẳng vào xe anh, thấy anh oan uổng không? Hên là anh chạy không quá nhanh hơn nữa xe còn gắn camera đó, không phải là cũng dính chiêu rồi.

“Xin lỗi, tại tôi chạy xe không chú ý”. Cậu thanh niên không kịp nhặt đồ xong đã vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này”.

Anh chàng đi xe hơi nhíu mày nhìn cậu trai trẻ nọ, mặt mũi nhìn cũng được đấy, có điều thời buổi này ai còn mặc đồ như vầy? Còn mớ hoa cỏ nhánh cây rớt tùm lum trên đường, thậm chí còn có một khối bùn màu hồng nữa chứ. Ba cái đồ vớ vẩn này cũng đáng để giữ gìn cẩn thận nữa hả? Cậu ta không bị thiểu năng đó chứ?

“Cậu biết cái đèn xe của tôi bao nhiêu tiền không mà đòi chịu trách nhiệm?” Chàng trai đá đá tảng đá nhỏ bên chân, hình như cục đá này cũng rớt từ trong túi hành lý ra thì phải.

“Không, không biết.” cậu thanh niên nhìn chằm chằm vào xe vài giây rồi do dự hỏi: “Cái đèn đó bao nhiêu thế?”

Chàng trai đi xế hộp hít sâu một hơi, thầm tự nhủ không cần so đo với đồ nhà nghèo này rồi xua xua tay: “Biến biến biến, biết không có tiền đền còn không lo chạy trốn đi?”

“Anh không cần tôi đền thật hả?” Cậu thanh niên gãi tóc, xoay người lấy tay xách cái xe máy đang nằm dưới đất lên rồi dùng tay không đập đập hai cái, đầu xe bị cong liền…. thẳng trở lại.

Chàng trai đi xe hơi nhìn lại tay chân khẳng khiu của mình rồi nhìn nhìn cánh tay có vẻ cũng không bự lắm nhưng lại siêu khỏe của người ta, nuốt nước miếng một cái, lén lút lùi lại mấy bước rồi khoác tay lên cửa xe. Mọe nó, cái này là đang đe dọa nhau đó hả?

“Không cần cậu đền, cậu cứ đi đi”. Hảo hán phải biết tránh đi điều bất lợi, khi cần buông nhất định phải buông.

“Như vậy sao được?” Người thanh niên lắc lắc cái xe máy làm rớt ra một mớ linh kiện, cậu đẩy xe qua một bên rồi xoay người lục túi một hồi, cuối cùng cậu lấy một cục tròn tròn đen nhánh đưa cho chàng trai đi xe hơi: “Tông hư xe anh thì tôi phải bồi thường mà. Cái này là Nhiễm Di thịt, ăn nó có thể trừ tà và giúp ngủ ngon giấc, coi như tôi bồi thường cho anh nhé”.

Chàng trai đi xe hơi bực mình vô cùng mà không dám nói gì đành phải nhận cái cục đen thui tanh tưởi ấy, anh cố nặn ra một nụ cười cực kỳ gượng gạo: “Cám ơn cậu”.

Thì ra thằng quỷ này không chỉ cố tình đe dọa mà còn lấy thuốc giả ra lừa anh nữa đấy hả, còn có tính nhân đạo tí nào hay không? À quên, bán thuốc giả tất nhiên là không có nhân tính gì rồi, chứ có một tí đạo đức xã hội thôi thì ai mà đi làm chuyện đó chứ?

Thấy cậu thanh niên chuẩn bị bỏ đi, chàng trai lấy hết can đảm hỏi: “Xe máy của cậu còn chạy được không?” Đừng có chạy nửa đường lại gặp vấn đề nha, anh thầm nghĩ.

“Không đâu. Hồi nãy là do tôi mới chạy lần đầu nên không quen lắm, khống chế không được đấy mà”. Cậu thanh niên ngồi lên cái xe máy rách rưới rồi lảo đảo chạy đi. Đi được một đoạn ngắn xe còn bị rớt thêm một cục sắt nữa...

Chàng trai đi xe hơi trợn mắt nhìn người ta bỏ đi xa rồi mà hồi lâu sau mới tỉnh thần lại. Lần đầu tiên đi xe máy mà dám chạy vô đường lớn, giữa hai người rốt cuộc ai giống con nhà giàu vô pháp vô thiên hơn ậy trời?

Phù Ly chạy xe một hồi rồi rẽ vào một cái hẻm nhỏ. Trong hẻm xe máy, xe đạp đậu khắp nơi làm đoạn đường này vốn đã chật lại càng khó đi hơn. Cậu cẩn thận lách qua một chiếc xe đạp, lại lách qua thêm một chiếc xe máy bị lật nghiêng rồi mới dừng trước một cái biển hiệu “Câu lạc bộ dưỡng lão” bằng gỗ. Cửa gỗ thì rách tung tóe, sơn hồng loang lổ, cánh cửa đầy bụi không biết bao lâu rồi chưa được quét.

Phù Ly dừng xe bên cạnh, cậu phủi bụi bám trên người rồi đeo túi hành lý ra sau lưng, chỉn chu xong xuôi hết mới tiến lên gõ cửa. Gõ ba cái, một lát sau gõ ba cái nữa, cứ thế lặp đi lặp lại. Một hồi lâu sau mới có một ông già béo ục ịch ra mở cửa. Ông mặc một cái áo ba lỗ ngả màu vàng, trên tay cầm một cái quạt to vừa phẩy phẩy vừa liếc nhìn Phù Ly một cái: “Tên gì đây?”

“Chào tiền bối, con tên Phù Ly ạ”.

“Phù Ly?” Ông già nhìn cái quạt một hồi rồi gật đầu: “Ừ, trên này có tên của cậu, vào đây đăng kí đi.”

Bên trong cửa là một tòa nhà thuộc kiểu tứ hợp viện nho nhỏ, trong sân đang bày hai cái bàn mạt chược, vài ông bà lão đang chơi vô cùng hăng say, thấy Phù Ly đi vào cũng không thèm nâng đầu lên nhìn. Lúc Phù Ly cùng lão béo đi ngang qua thì thấy hai bà lão đang cãi nhau khá ầm ĩ, bà lão mặc sườn xám còn tức giận đập nát một cái bàn.

“Vương Thúy Hoa!” Ông già từ lúc mở cửa đến bây giờ vẫn cứ rề rề bỗng nhiên quay đầu lại quát bà lão nọ: “Bà lại đập hư bàn rồi, nhớ đền tiền đấy!”

Phù Ly thấy bà lão vừa rồi còn chống nạnh chửi người giờ xìu hẳn xuống.

“Đi thôi.” Lão béo thấy Phù Ly còn đang ngẩn ra liền bảo: “Người trẻ tuổi đúng là thiếu kiến thức”.

Phù Ly: “….”

Trong phòng hơi tối, Phù Ly đi xém nữa vấp đồ té ngã.

“Ủa không phải hồ ly nhìn trong tối được hả?” Lão béo lắc đầu nguầy nguậy: “Thời bây giờ đúng là lứa sau thua lứa trước, ngay cả bản năng giống loài cũng quên, thật là mất mặt quá. Nhớ mấy ngàn năm trước tụi bay còn làm loạn cả thiên hạ lên, bây giờ đến đi đường cũng nhìn không rõ.”

“Tiền bối ơi, con không phải là hồ ly mà.” Phù Ly vô tội nói.

“Không phải hồ ly còn đặt tên Phù Ly làm gì?” Lão béo không hề thấy xấu hổ vì nhận nhầm, ông ung dung ật đèn lên rồi ngồi xuống trước một cái máy tính cũ kĩ, chỉ về chiếc ghế đối diện nói: “Ngồi vào đó, thẳng lưng lên, ta điền phiếu trước cái đã.”

Ông điền từng mục từng mục một, đến ô trống cuối cùng, ông hỏi: “Công tác lý tưởng của cậu là gì?”

“Con muốn làm công chức nhà nước vì nhân dân phục vụ ạ.” Phù Ly trả lời với vẻ mặt ao ước: “Nếu như con có thể lưu danh sử sách vậy thì càng tốt.”

Nghe vậy, lão béo xém tí nữa cạy bung cả bàn phím, ổng vừa lắc lắc cái quạt vừa nhìn Phù Ly như là đang nhìn một tên dở hơi: “Cậu có bằng đại học không?”

Phù Ly lắc đầu.

“Không có bằng sao thi công chức được?” Lão béo sửng sốt một hồi bèn hỏi: “Ai giới thiệu cậu tới thành phố vậy?”

“Tôn Thất gia ạ.” Phù Ly trả lời. “Cũng không biết Tôn Thất gia đi đâu nữa, hôm nay con tìm mãi mà không thấy ông ấy.”

“Cậu nói Tôn cẩu á hả?”, lão béo chậm rãi đáp: “Nó làm giấy tờ giả nên mấy hôm trước bị bắt đi rồi.”

“Hả?” Phù Ly giật mình, không ngờ Tôn Thất gia năm ngoái vừa oai phong trở về hóa ra lại làm việc trái pháp luật ấy à. “Lúc con đi mọi người đều bảo con là thành phố lớn khó kiếm ăn lắm, hóa ra là thật.”

“Bằng đại học không có, vậy bằng phổ thông cậu có không?”. Phù Ly lại lắc đầu.

Lão béo lấy một quyển sổ nhỏ từ trong hòm ra viết vài chữ vào đấy rồi nói với Phù Ly: “Cậu đi công trường dọn gạch đi thôi, quản lý ở đó là người của mình, ít nhất còn kiếm được miếng cơm ăn.”

Phù Ly gật đầu nhận tờ giấy, trên đó có viết một dòng địa chỉ cách chỗ này hơi xa. Cậu cám ơn lão béo rồi rời đi. Lão béo phe phẩy cái quạt nhìn bóng lưng Phù Ly khuất xa dần rồi mới lôi tư liệu của cậu ra nhìn lại. Ngoài cửa câu lạc bộ, cái xe máy đã biến mất tăm, chỉ còn sót lại một mảnh lá cây trên đất...

---

Từ khi con xe yêu quý của mình bị tông trầy, Chu Xướng nằm ở nhà tròn hai ngày, không có tâm trạng đâu để ra ngoài nữa. Buổi sáng như thường lệ, anh ngủ tới 10 giờ mới dậy, lúc xuống lầu thấy ba mặt mày sáng láng ngồi coi TV cùng mẹ làm anh hết hồn.

Gần đây ba anh ngủ không tốt nên cứ thấy anh lần nào là chửi lần ấy. Thường ngày giờ này ba anh đã đi làm từ sớm rồi mới đúng, ai dè hôm nay còn ở nhà cùng mẹ coi TV. Hôm nay không phải sinh nhật hay kỉ niệm ngày cưới đấy chứ?

“Con trai, lại đây ngồi đi.” Ông Chu cười kêu anh lại: “Cái thuốc con mua tuy mùi hơi nặng tí nhưng hiệu quả tốt lắm. Hai ngày nay ba ngủ ngon hơn nhiều, cũng không mơ thấy gì luôn.”

Chu Xướng ngạc nhiên một hồi mới nhớ ra hai ngày trước anh có đi mua ít thuốc về lấy lòng ba, không ngờ mấy thuốc đó có hiệu quả thật hả?

“Cũng không biết cái cục tanh tanh đen đen đó là thuốc gì, con mua thêm về cho ông nội bà nội đi.”

Mùi tanh? Đen thui? Ủa anh mua nhân sâm với linh chi mà? Lúc đó anh còn nói với cô giúp việc là thuốc đó rất tốt, phải nấu cho ba uống thường xuyên mà. Làm sao tự nhiên nhân sâm với linh chi lại biến thành màu đen, còn tanh nữa? À không. Anh nhớ ra rồi! Cái cục vừa đen vừa tanh ba anh nói đó không lẽ là của thằng cha bán thuốc giả? Vậy người ta không phải bán thuốc giả mà là thuốc thật hả?

Chu Xướng nhìn ba mặt mày hồng hào, tươi rói nên đâu dám ho he nói thuốc này là thuốc giả anh để lẫn vào. Còn kêu anh mua thêm, anh biết tìm ai mua bây giờ? Hên mà tên thuốc anh còn nhớ, gọi là …. Nhiễm Di thịt thì phải?

Chuẩn rồi, chính là nó.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 22/12/2017) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 698

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.