Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mũi trâu

Phiên bản Dịch · 2664 chữ

“Xin đừng hiểu lầm, tôi với vị này không phải là người yêu đâu.” Đình Đình sợ mình gây ra phiền phức cho Phù Ly nên lập tức kể lại một lần đầu đuôi câu chuyện, nhấn mạnh việc Phù Ly thích giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp như nào.

“Thì ra là như thế.” Nụ cười của người đàn ông mặc tây trang trở nên đứng đắn hẳn, “Tiểu thư xin cứ yên tâm, tôi là ông chủ ở đây, nhân viên có hành động tốt đẹp như vậy thì xí nghiệp chúng tôi nhất định sẽ thưởng cho cậu ấy.”

Đình Đình biết nếu bây giờ mình còn cố kiên trì đưa tiền ngược lại sẽ gây rắc rối cho Phù Ly, dù sao bây giờ cũng đã biết chỗ làm của đối phương, trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều nên cô cảm ơn Phù Ly thêm vài lần nữa rồi mới lưu luyến rời đi.

Những nhân viên khác đứng bên cạnh thấy vậy thì vừa hâm mộ vừa kính nể, hâm mộ Phù Ly có thể có cơ hội lộ mặt trước ông chủ, kính nể là cậu dám đứng ra giúp đỡ cô bé kia dạy dỗ bọn côn đồ. Mấy đồng sự ban đầu còn nhìn Phù Ly không vừa mắt, bây giờ lại coi trọng Phù Ly hơn mấy lần, thì ra cậu chỉ nhìn hơi hơi ẻo lả thôi, chứ hành động và việc làm đều rất man đó.

“Cậu gì kia,” Vương Hàn chỉ vào Phù Ly, “Cậu đi theo tôi vào văn phòng, tôi muốn hiểu biết một chút sự tình đã trải qua như thế nào.”

“Chào Vương tổng.” Đội trưởng đội bảo vệ thấy Phù Ly không có phản ứng gì, lo lắng cậu đắc tội ông chủ khách sạn nên bước lên phía trước cười nói: “Cậu ấy tên là Phù Ly, là nhân viên mới nhưng làm việc rất nghiêm túc. Phù Ly, đây là Vương tổng, ông chủ của khách sạn chúng ta.”

“Chào Vương tổng.” Phù Ly nhìn Vương Hàn, thì ra đây là đời cháu đời chắt của bà Vương Thúy Hoa, tu vi không cao lắm nhưng được cái số mệnh lại rất tốt.

“Xin chào, xin chào.” Vương Hàn cười ha ha mời đám người Phù Ly đến phòng làm việc của mình, ông cung kính mời Trang Khanh ngồi ghế dành cho khách quý, đối với mọi người ở sở quản lý ông đều vô cùng lịch sự.

Mấy người ở sở quản lý này Phù Ly đều gặp qua hết rồi, chỉ có ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn là lần đầu tiên cậu gặp thôi. Bản thân là bảo vệ của khách sạn nên cậu ngồi ở trong góc, vô cùng giữ im lặng cho phù hợp với tính chất công việc.

“Trang tiên sinh, hôm nay ngài đến đây là để…” Vương Hàn cẩn thận nhớ lại những việc gần đây mình làm, hình như không có việc gì đáng giá cho lão đại của sở quản lí phải đích thân đến tìm cả. Cái khách sạn này không phải là nơi giúp đỡ các yêu quái mới vào nghề, công nhân viên trong xí nghiệp ngoại trừ Phù Ly ra thì những người khác đều là nhân loại bình thường cả. Cậu nhóc Phù Ly này là do sư thúc tổ gọi điện thoại đến nhờ vả nên ông mới sắp xếp cho một công việc chính thức, nhưng cũng dựa theo nguyên tắc giúp đỡ yêu tu mới vào nghề của giới tu hành, ông vẫn phát cho cậu tiền lương như nhân viên chính thức. Hình như đâu có việc nào làm không tốt đâu ta?

“Không có việc gì, nghe nói đồ ăn ở chỗ Vương tổng rất ngon nên mấy người bọn tôi lại đây ăn bữa cơm mà thôi.” Lão Hoàng cười nói, “Chúng tôi vừa hay nhớ ra Vương tổng là ông chủ của khách sạn này nên mới muốn mời ông tới cùng dùng bữa, đều là đồng nghiệp trong giới tu hành cả, giữ gìn liên lạc tình cảm một chút ấy mà.”

“Mọi người khách khí quá rồi.” Vương Hàn thấy lão Hoàng cười tủm tỉm lại càng lo lắng hơn. Toàn bộ giới tu hành ai mà không biết Hoàng Xán ở sở quản lí am hiểu nhất là lừa dối người khác, đem người sống nói thành chết, đem người chết nói thành tiên đâu chứ.

“Đâu có đâu có.” Lão Hoàng quay đầu nhìn Phù Ly, vẻ mặt vui sướng, “Ngài chính là vị Phù tiên sinh, người đã cứu hai vị đồng nghiệp ở sở quản lí của chúng tôi đúng không?”

Phù Ly đang ngồi ở trong góc bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt cười đến tươi rói của lão Hoàng chợt hỏi: “Mấy người muốn đưa tiền cảm ơn cho tôi hả?”

“Ha ha.” Lão Hoàng cười khan, “Phù tiên sinh tu vi cao thâm, nói chuyện tiền bạc trước mặt ngài không phải là quá tục tằng sao?”

“Không có vấn đề gì, tôi không để ý chuyện này.” Phù Ly xua tay nói, “Với lại tu vi của tôi rất bình thường, không xứng đáng với hai chữ cao thâm đâu.”

Sở Dư đang ngồi bên cạnh lão Hoàng mém xíu nghẹn lời, tối qua anh suýt chút nữa bị mặt nạ quỷ giết chết nhưng người trước mặt anh đây chỉ trong thoáng chốc đã đánh bại tên kia, vậy mà giờ ân nhân lại bảo tu vi chỉ là bình thường khiến anh gần như sắp không nhận ra hai chữ “bình thường” này viết như nào luôn rồi.

“Phù tiên sinh,” Trang Khanh đối diện với tầm mắt của Phù Ly, “Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện muốn nhờ.”

Vương Hàn đang ngồi ở bên cạnh nghe thấy vậy liền giật mình, cái cậu Phù Ly đến khách sạn của ông làm bảo vệ này có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho Trang Khanh dùng tới chữ “nhờ” vậy? Chẳng lẽ ông đã thuê một nhân vật tai to mặt lớn đến khách sạn mình làm bảo vệ rồi hả?

Nghĩ như vậy, ông không biết mình nên tự đắc hay nên sợ hãi nữa.

“Mời Trang tiên sinh cứ nói.” Mặc dù Phù Ly không thích những loài động vật trơn trượt không có lông, nhưng nể tình trên người Trang Khanh không chỉ có công đức thâm hậu mà còn vô cùng cố gắng hướng tới tương lai cho nên cũng không có quá nhiều thành kiến đối với anh.

“Chúng tôi biết được Phù tiên sinh là đại yêu đã sống mấy nghìn năm cho nên muốn nhờ Phù tiên sinh giải đáp cho chúng tôi một việc.” Vẻ mặt của Trang Khanh trở nên nghiêm túc, thân là kim long mà còn mang trong mình vận mệnh quốc gia, tuy rằng ngoài mặt anh tỏ vẻ không quan tâm đến Yêu hoàng mà Chu Yếm đã nói, nhưng trong lòng anh vẫn âm thầm cảnh giác chuyện này.

Lúc anh sinh ra, yêu giới đã dần dần suy thoái. Theo khoa học kĩ thuật ngày càng tiến bộ, con người cũng ngày càng tôn sùng tự do và sáng tạo, đối với giả thuyết quỷ thần cũng không còn đem lòng kính sợ như trước đây nữa. Bây giờ, sở quản lí chính là dấu hiệu của giới tu hành cùng nhân loại chung sống hòa bình, nếu Yêu hoàng xuất hiện làm loạn thì không chỉ lập tức đánh vỡ cân bằng mà còn có khả năng mang đến tai họa lớn cho cả hai giới. Mọi sinh vật đều vô tội, họ không nên bị trải qua kiếp nạn này.

“Mời Trang tiên sinh cứ hỏi.” Thấy Trang Khanh nghiêm túc như vậy, Phù Ly cũng ngồi ngay ngắn lại.

“Phù tiên sinh đã nghe qua truyền thuyết về Yêu hoàng bao giờ chưa?”

“Yêu hoàng?” Phù Ly cẩn thận quan sát nét mặt của Trang Khanh, xác định anh ta không nói giỡn mới hỏi lại, “Anh nói là Yêu hoàng trong truyện cổ tích dân gian?”

“Cái đó chắc là nhân loại tự bịa ra chơi thôi.” Phù Ly cố gắng moi móc kiến thức ít ỏi trong đầu của mình, “Đỉnh núi nơi tôi sống khá hẻo lánh, đại vương ở núi đó gọi là Liệp vương, tính cách ngài vô cùng thoải mái. Tôi nghe ngài nói, các yêu vương đều có địa giới riêng của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ vì tranh giành sự hiến tế của nhân loại mà xảy ra mâu thuẫn nhưng chưa nghe qua tên thật của Yêu hoàng này bao giờ.”

“Thật sự không dám nói dối Phù tiên sinh, chúng tôi cũng chưa bao giờ nghe qua danh vọng của Yêu hoàng.” Lão Hoàng thở dài nói, “Có điều Chu Yếm cứ khẳng định chắc chắn quá, như thể chẳng bao lâu nữa Yêu hoàng sẽ trở lại thế gian làm hại sinh linh vậy.”

“Không biết Phù tiên sinh có thời gian rảnh không? Có thể đi theo chúng tôi đến sở quản lí một chuyến để gặp Chu Yếm thử xem sao không?” Trang Khanh nói xong, lại bổ sung “Sẽ có tiền trợ cấp cho tiên sinh.”

Mắt của Phù Ly sáng rực lên, cậu quay sang nhìn Vương Hàn: “Ông chủ, tôi xin phép nghỉ trong lúc đi làm có bị trừ tiền lương không?”

Tầm mắt của cả phòng đều dừng lại ở trên người Vương Hàn.

Đáng thương Vương Hàn là một hậu bối trong giới tu hành, làm sao chịu được nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, “Cậu đây là vì nhân dân phục vụ, không trừ tiền lương không trừ tiền lương, tháng này còn phát thêm tiền thưởng cho cậu nữa.”

Phù Ly yên tâm bèn hưng phấn nhìn về phía Trang Khanh: “Chúng ta đi thôi.”

“Không phải, lão đại, chúng ta không phải là đến tụ…” Sở Dư nhỏ giọng nhắc nhở.

“Người tu hành nên sớm chấm dứt nhu cầu ăn uống, đi vào con đường ích cốc.” Trang Khanh đứng lên, nói: “Đi thôi.”

“Khó khăn lắm Trang tiên sinh mới đến khách sạn của tại hạ, mong Trang tiên sinh nể mặt để tại hạ mời ngài một bữa cơm rau dưa nhé.” Vương Hàn nói, “Các vị cứ yên tâm, đồ ăn ở đây đều lấy nguyên liệu từ linh cốc của giới tu hành, hoàn toàn là thực phẩm xanh, không có thuốc trừ sâu hay chất hóa học độc hại đâu.”

Trang Khanh gật đầu một cách cao lãnh, “Nếu Vương tiên sinh thịnh tình như thế, vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Nên như vậy, nên như vậy, mọi người mời đi theo tôi nào.” Vương Hàn thấy lão đại của giới tu hành đồng ý ở lại ăn cơm nên hết sức vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú cười đến mức thấy rõ hết mấy nếp nhăn.

Phù Ly dựa vào mặt mũi của sở quản lí cũng đi theo ăn chùa được một bữa cơm, ăn cơm xong cậu nói nhỏ với Sở Dư đang ngồi rất gần mình, “Như thế này có tính là lợi dụng quần chúng không nhỉ?”

Sở Dư đang uống nước trái cây nguyên chất, cười tủm tỉm bảo, “Cái này gọi là lòng nhiệt tình không thể từ chối, không thể để cho dân chúng thất vọng được.” Anh đặt cái chén xuống, “À đúng rồi, ân nhân, có chuyện này tôi quên nói cho ngài.” Anh đem chuyện tiền trợ cấp đặc biệt hàng tháng nói cho Phù Ly, “Loại thủ tục này phê duyệt rất nhanh, tháng này ngài điền xong thì tháng sau đã nhận được tiền trợ cấp rồi.”

Đây cũng là một loại thủ đoạn trấn an của quốc gia, tiền không quan trọng, quan trọng là có thể để cho bọn họ nhìn thấy quốc gia tôn trọng giới tu hành. Mấy lão yêu quái sống mấy ngàn năm này tất cả đều có tu vi rất cao thâm, nếu quốc gia có mối giao hảo với bọn họ thì trong rất nhiều thời điểm sẽ có lợi cho cả đôi bên.

“Ừ ừ, vậy lát nữa tôi đi điền ngay.” Phù Ly nghe vậy vui vẻ rạo rực hẳn lên, “Tiền là chuyển khoản tới thẻ ngân hàng luôn hay là phải đi sở quản lí lãnh?”

“Bây giờ là thời đại công nghệ rồi, làm sao cần ngài phải tự mình đi nữa.” Sở Dư nói, “Số điện thoại di động của ngài là bao nhiêu? Chờ giấy phép được duyệt rồi tôi liền báo cho ngài.”

“Có việc gì dùng thiên lí truyền âm cũng được, cần dùng di động làm gì?” Phù Ly cảm thấy chức năng trò chuyện trên di động vô cùng giống thiên lí truyền âm.

Sở Dư: “...”

“Ân nhân, thiên lí truyền âm…không phải người tu hành nào cũng biết đâu.” Ví dụ như anh, anh hoàn toàn không hề làm được việc này.

“Vậy Phù truyền tin thì sao?” Phù Ly cảm thấy bản thân cần phải hạ thấp yêu cầu đối với giới tu hành bây giờ.

Sở Dư tiếp tục lắc đầu.

“Vậy còn…lấy vật biến vật?”

Sở Dư vẫn tiếp tục lắc đầu, xấu hổ tới mức không ngẩng đầu lên được.

“Vậy mọi người biết dùng cái gì?”

Sở Dư không có mặt mũi mở miệng.

“May mắn bây giờ yêu quái ít, nhân tu cũng đều hiền hòa.” Phù Ly thở dài, “Nếu mà mấy ngàn năm trước kia, tiểu yêu quái giống như mấy người mà ở nhân gian chắc đại khái sống không quá ba tháng.”

“Trước kia ngài đã sống ở nhân gian rồi à?” Sở Dư cảm thấy mình không nên tiếp tục nói về đề tài này, nếu tiếp tục nói nữa, thà anh biến trở về nguyên hình cho đầu bếp chế biến anh thành một bàn cá kho tàu luôn còn đỡ xấu hổ hơn.

“Không có, do Liệp vương nói ở nhân gian nguy cơ tràn ngập, phật tu đạo tu cũng xem việc đuổi giết yêu tu là nhiệm vụ của mình, tu vi của tôi thấp nên không dám rời núi.” Bản thân Phù Ly cũng cảm thấy ngại ngùng, “Hai năm nay xem Thời sự nhìn thấy thế đạo bên ngoài tốt hơn nhiều, tôi mới dám đi ra ngoài dạo dạo đó.”

Sở Dư tuyệt vọng nghĩ, người tu hành bọn họ rốt cuộc yếu đến cỡ nào mà để cho một con yêu quái không dám rời núi cũng cảm thấy tu vi của bọn họ quá yếu vậy?

Ăn cơm xong đoàn người liền dẹp đường trở về sở quản lí, Trang Khanh mang Phù Ly đi đến chỗ giam giữ Chu Yếm.

Bị giam cầm nửa tháng, sự kiêu ngạo của Chu Yếm đã giảm bớt khá nhiều, nhất là khi nhìn thấy Trang Khanh hắn lại càng ngoan như thỏ.

“Chu Yếm, Yêu hoàng trong lời đồn đãi trông như thế nào?”

“Nghe nói Yêu hoàng đại nhân có hai đôi cánh sau lưng, trên thân có lông mao kim giáp, mắt to như mặt trời, mũi như mũi trâu thần, chân đạp mây, người thì to lớn như hòn núi, hễ kêu lên có thể làm chấn động núi sông…”

Phù Ly nói nhỏ: “Có lỗ mũi trâu, còn hình hài quái dị, đây không phải là loài rồng sao?”

Trang Khanh quay lại chăm chú nhìn cậu.

Phù Ly: “...” Có vẻ im lặng là câu trả lời tốt nhất...

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 7/1/2018) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.