Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2798 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Một tiếng bốp vang lên, thoại bản bị Thành Dịch quăng lên bàn. Bàn đá nặng nề lung lay vài cái rồi đứng yên, không nghiêng cũng không bị nứt.

Thành Dịch nghe nói sư đệ dẫn sư muội xuống núi chơi thì cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy Đàn Không còn nhỏ, thường xuyên ra ngoài tăng thêm hiểu biết cũng tốt. Nào ngờ hôm nay hắn đột xuất lại đây thì thấy tiểu sư muội lấy cớ là tu luyện lại nằm trên giường say mê xem thoại bản, thậm chí hắn đã vào trong động phủ mà cũng không hề hay biết.

Đàm Phong cùng Đàn Không sợ tới mức cùng nhau lùi về sau mấy bước, Đàm Phong nuốt nuốt nước miếng, cố gắng lấy dũng khí kéo Đàn Không ra phía sau để che chở, chột dạ nói:

–Đại sư huynh, huynh đừng tức giận, có gì từ từ nói!

Đàn Không níu tay áo Đàm Phong, tội nghiệp nhìn Thành Dịch.

Thấy ánh mắt này của Đàn Không, cơn giận của Thành Dịch liền yếu đi một nửa. Nếu Đàn Không chỉ là ham chơi hoặc là thích vàng bạc, ngọc sức gì đó thì hắn cũng có thể nuông chiều bé. Nhưng việc si mê thoại bản cực kỳ không tốt, tuổi Đàn Không còn nhỏ, ít khi tiếp xúc với việc đời, không thể phân biệt đúng sai trong thoại bản với thực tế. Nếu chuyện đó ảnh hưởng đến việc tu luyện, khiến sư muội bị tổn thương nguyên khí thì dù là dùng bao nhiêu đan dược cũng không bù được!

Thành Dịch hít sâu một hơi, cố gắng để cho biển tình trên mặt ôn hòa một chút, hắn vẫy tay với Đàn Không:

–Đàn Không, lại đây, ngồi ở đây!

–Đại sư huynh, muội biết sai rồi, sau này muội nhất định sẽ không nói dồi là tu luyện để đọc thoại bản nữa!

Đàn Không vừa hối hận vừa xấu hổ, nhớ lại đại sư huynh chăm sóc ân cần cả năm nay, bây giờ bé lại nói dối để lén đọc thoại bản, thậm chí quên luôn việc tu luyện.

–Muội dù sao cũng còn là con nít, lại đang tuổi ham chơi nên huynh cũng trách muội việc này!

Thành Dịch thấy Đàn Không đã hối hận thì ngồi xuống bên cạnh bé, mở quyển thoại bản trên bàn ra, hỏi:

–Thoại bản hay lắm sao?

–Không, không hay!

Đàn Không liên tục lắc đầu, nhớ đến chuyện đại sư huynh bận rộn bên ngoài mấy ngày nay mà còn nhớ rõ mua thức ăn ngon và đồ chơi cho mình, còn bé lại không chí tiến thủ thì cảmt hấy bản thân mình quá đáng ghét. Càng nghĩ bé càng khổ sở, Đàn Không chớp chớp mắt, cố nén để không chảy nước mắt:

–Muội xin lỗi đại sư huynh!

Phải nghẹn lại, không được khóc, bản thân sai thì không được quấy phá.

Thành Dịch sờ sờ đầu bé, chỉ vào thoại bản nói:

–Mấy truyện xưa này không hề có sự chính xác, tạm thời không nhắc đến việc các môn phái nhỏ có dám để cho người trong thiên hạ xem trộm bí tịch của mình hay không, cho dù là có thì cũng không có khả năng tất cả mọi người m đều chỉ để ý tới một quyển bí tịch. Làm tu sĩ, quan trọng nhất chính là tu thân cùng tu tâm, bất luận bí tịch nào cũng chỉ là phụ trợ thêm mà thôi. Cùng tông môn thì sẽ cùng tu luyện một công pháp, trong đám đệ tử thì có người tu vi cao, có người thì là tu vi thấp, sao có thể dựa vào một quyển bí tịch không rõ ràng mà trở thành thiên hạ vô địch được chứ!

Đàn Không cho rằng đại sư huynh sẽ phê bình bé không có chí tiến thủ, không ngờ chỉ là giải thích cho bé sự vô lý của truyện xưa mà thôi. Đàn Không ngồi ngẩn người không nói gì.

Thành Dịch cho rằng bé không hiểu dụng ý của mình thì nói thêm:

–Sau khi dẫn linh khí vào trong cơ thể thì yêu cầu dựa phải vận chuyển chúng theo quy luật, kiêng kị nhất là việc nóng lòng cầu thành. Ai có can đảm dùng nội dung của một quyển bí tịch chưa từng được thử nghiệm mà tu luyện chứ! Nếu xảy ra vấ đề gì thì nhẹ là tụt tu vi, nặng thì bị phế toàn bộ tu vi hoặc thậm chí là mất mạng. Bây giờ muội còn nhỏ nên phải nhớ cho kỹ là không được tin hay dùng bất kì đan dược hay bí tịch nào mà do người không quen biết đưa cho, không chừng đó chính là người xấu lừa gạt con nít đấy!

Vào giờ phút này, Đàn Không bỗng nhiên cảm thấy đại sư huynh giống như mấy vị trưởng bối trong dân gian dạy đứa nhỏ nhà mình không được mở cửa cho người lạ vậy.

Thấy bộ dạng Đàn Không ủ rũ cụp đuôi, Thành Dịch nói tiếp:

–Là do huynh suy nghĩ không tới nơi, muội đang là tuổi tò mò, cần khám phá mọi thứ. Huynh sẽ mua về vài quyển sách phù hợp cho muội đọc, còn mấy quyển tạp thư này…

Đàn Không ngẩng đầu nhìn Thành Dịch, trong lòng biết ơn Thành Dịch vạn phần, giờ phút này dù đại sư huynh có bắt bé đốt hết đống sách này thì bé cũng sẽ lập tức làm ngay.

Đáng tiếc Thành Dịch lại hiểu lầm ý tứ trong mắt bé, trong lòng lại mềm nhũn, cuối cùng lại không nỡ trách mắng tiểu sư muội đáng thương đã mất đi cha mẹ của mình:

–Nếu muội thích thì thỉnh thoảng xem cũng được, nhưng không thể cho nó là thật rồi say mê đến mức quên ăn quên ngủ được. Muội đang tuổi lớn, nếu ngủ không đủ giấc thì sẽ không thể cao lên, khi đó sẽ không thể mặc váy phi tiên xinh đẹp được đâu, biết không?

Đàn Không từng nhìn thấy một vị sư tỷ dáng người yểu điệu trong tông môn mặc váy phi tiên vô cùng xinh đẹp, sau đó bé vẫn luôn mơ sau ước khi lớn lên cũng sẽ được mặc y phục xinh đẹp. Nghe Thành Dịch nói như vậy, Đàn Không liên tục gật đầu:

–Đại sư huynh, muội nhất định sẽ ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ!

–Ngoan lắm!

Thành Dịch vuốt ve đầu Đàn Không, khép lại sách trong tay:

–Mấy quyển sách này…

Đàn Không vội nói:

–Muội lập tức vứt chúng đi đây!

–Cũng không cần đến mức đó! Huynh biết muội là đứa bé ngoan ngoãn, sẽ biết cách sắp xếp thời gian hợp lý cho bản thân!

Thành Dịch nở nụ cười với Đàn Không:

–Nội dung trong này tuy hơi vô lý nhưng cũng còn khá ổn, cũng không phải từ đầu tới cuồi đều là kêu đánh kêu giết, lý tưởng hoặc ý nghĩ của nhân vật chính đôi lúc cũng đáng khen. Muội nhàm chán thì lấy ra giết thời gian cũng được, chỉ cần đừng quá mù quáng tin tưởng là được!

Đàn Không liên tục gật đầu:

–Muội cũng cảm thấy nhân vật chính rất thiện lương, vị Diệu Bút Khách này chắc chắn cũng có một tâm hồn chính nghĩa.

–Sư muội ngốc, tư tưởng của nhân vật chính trong tác phẩm cũng không phải là tư tưởng của tác giả đâu! Ở phàm trần cũng có người viết ra tuyệt đại văn chươg nhưng nhân phẩm lại vô cùng tồi tệ.

Thành Dịch vô cùng vui mừng, tuy Đàn Không còn nhỏ nhưng lại rất biết phân biệt đúng sai, thiệt hơn. Thật là đáng khen!

Toàn bộ Tu Tiên Giới này chắc chắn không có tiểu cô nương nào đáng yêu hơn tiểu sư muội nhà hắn được!

–Muội nghỉ ngơi trước đi! Huynh với nhị sư huynh của muội còn vài việc cần làm nên đi đây!

Thành Dịch đứng lên rồi cười với Đàm Phong:

–Sư đệ, đi theo ta!

Đàm Phong vốn muốn nói gì đó nhưng thấy gương mặt hòa nhã bất thường của đại sư huynh nên súc cổ theo ra ngoài.

Chờ hai vị sư huynh đi rồi, Đàn Không sờ sờ bìa ngoài của quyển thoại bản, đặt quyển thoại bản vào trong ngăn tủ, sau đó bình tâm lại, mở ra Quyết pháp luyện khi của tu sĩ rồi nghiêm đọc sách.

Cho đến ngày trừ tịch, Đàn Không mới ra khỏi động phủ của mình rồi đi tới các động phủ khác bái kiến trưởng bối, sau đó lập tức thu được một đống túi gấm mừng tuổi, rồi chờ nhị sư huynh dẫn bé đi xuống chân núi chơi. Bé đợi trong chốc lát, Đàm Phong mới từ động phủ đi ra nhưng trên mặt có chút tiều tụy, hình như là không nghỉ ngơi tốt.

–Nhị sư huynh, huynh làm sao vậy?

Đàn Không từ trong túi trữ vật lấy ra một lọ thanh khí tán đưa cho Đàm Phong.

Đàm Phong tiếp nhận rồi uống một ngụm, nheo đôi mắt lại trả lời:

–Bình dược linh khí tràn đầy như vầy thì chắc là do Thanh Nguyên sư thúc luyện chế rồi!

Phong chủ Thanh Nguyên là Phong chủ Thần Hà Phong, nhất am hiểu luyện đan, nhưng vì tính tình sư phụ họ không hợp với tính cách của Phong chủ Thanh Nguyên, cho nên toàn bộ Tê Nguyệt Phong hầu như chưa bao giờ nhận được dược của Thanh Nguyên sư thúc luyện chế.

–Đúng rồi ạ!

Đàn Không gật đầu:

–Thanh Nguyên sư thúc nói muội là tiểu cô nương, uống cái này không chỉ có có thể ích khí dưỡng thần mà còn tốt cho da nữa, lần trước sư thúc còn kêu Linh Tuệ sư tỷ đem qua cho muội hơn mười bình đấy ạ!

Đàm Phong chép miệng, tâm tình khá phức tạp, trong Vân Hoa Môn này, nam nhân như bọn họ cgả có chút địa vị nào mà.

Sư huynh muội hai người tuy rằng hơn kém nhau hơn một trăm tuổi nhưng lại có rất nhiều sở thích giống nhau. Tới thời điểm buổi tối Ngự Tiêu Môn phát trừ tịch túi gấm thì hai sư huynh muội cũng không vì thân phận đệ tử thân truyền của Vân Hoa Môn mà rụt rè chút nào, họ chen lấn trong đám người hứng túi gấm rất vui vẻ.

Trừ tịch năm nay, tuy Đàn Không không có hứng được túi gấm kim sắc, nhưng cũng nhận được phiếu đổi hơn ba trăm linh thạch. Sư huynh muội hai người vô cùng phấn khởi chia đều số phiếu đổi hứng được, sau đó còn ôm một đống quà vặt và đồ chơi về cho mấy vị sư huynh, tỷ đệ trong tông môn.

Hai năm sau đó, hai sư huynh muội này cũng chưa từng quên đêm giao thừa sẽ nhận được một chút tài lộc từ Ngự Tiêu Môn. Năm nào hai người cũng đi đổi một số lượng linh thạch không hề ít cho nên chưởng quầy cửa hàng Ngự Tiêu Môn mở tại Ung Thành bắt đầu quen mặt hai người này.

Đã qua trừ tịch năm thứ tư, chưởng quầy đợi thật lâu cũng không thấy hai sư huynh muội kia, sau khoảng thời gian khá lâu mới thấy vị sư huynh kia tới đổi tám mươi linh thạch mà không phải là mấy trăm linh thạch như hai, ba năm trước nữa.

Chưởng quầy đã quen việc hai người thường tới đổi nhiều linh thạch rồi, nhưng năm nay lại độ nhiên ít như vậy lại làm ông ta đột nhiên có cảm giác mất mát, sau khi đổi linh thạch cho vị sư huynh này, ông ta cười hỏi:

–Năm nay sao không thấy vị nào tiểu tiên tử kia thế?

–Từ năm trước sư muội đã bắt đầu bế quan, chuẩn bị đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ cho nên năm nay chỉ có một mình ta tới thôi!

Khi nhắc tới chuyện đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ, tiếng nói vị sư huynh này to lên một chút:

–Nàng hiện tại chỉ mới mười bốn tuổi nên trên dưới tông môn đều không yên tâm, nàng nhập môn mới bốn năm đã bắt đầu vào Trúc Cơ rồi! Nhưng tu vi giới hạn muốn áp cũng áp không được nên đành phải tùy theo nàng thôi!

Miệng nói ngữ khí bất đắc dĩ nhưng trên ánh mắt lại mang ý cười, lời nói như khiêm tốn nhưng lại tỏ ra sự đắc ý, hắn ta móc ra mấy trăm linh thạch từ torng túi trữ vật:

_Dẫn ta đến chỗ đặt váy phi tiên đi! Màu sắc phải tươi mới một chút để thích hợp cho nữ tu mười bốn lăm tuổi tuổi mặc.

Chưởng quầy nghe thấy tin đệ tử mới vào Vân Hoa Môn bốn năm mà đã chuẩn bị tấn giai vào Trúc Cơ kỳ thì ông ta cho rằng lỗ tai mình có vấn đề rồi. Vân Hoa Môn cũng có đệ tử chăm chỉ như vậy sao, hoặc là nói, một đệ tử có thiên phú cỡ đó sau khi vào Vân Hoa Môn mà vẫn chăm chỉ tu luyện như thế sao?

Nhưng vị nam tu sĩ kia là đệ tử thân truyền cùa Vân Hoa Môn, không thể tự nhiên lấy những

việc này ra khoác lác được.

_Mời đạo quân theo tiểu nhân lên lầu chọn lựa ạ!

Chưởng quầy quyết định truyền tin về việc này cho tông môn, sự nồng nhiệt khi tiếp đãi khách cũng không giảm chút nào. Vân Hoa Môn có thể có một đệ tử mới nhập môn bốn năm mà đã đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ thì chính là thiên đại kỳ tích, còn chuyện có thể tấn giai thành công hay không thì…

Chưởng quầy nhìn vị tu sĩ đầy mặt ý cười bên kia, ông vẫn hy vọng là có thể thành công, bằng không Vân Hoa Môn kia không biết sẽ đối xử với tiểu cô nương đáng yêu kia thế nào.

Đàn Không đã bế quan được hai tháng, một năm trước bé đã thành công tiến vào Kim Đan kỳ. Thành Dịch canh giữ ở bên ngoài động phủ của bé để hộ pháp, mấy ngày nay nhiệm vụ hộ pháp thăng cấp lên thành vừa hộ pháp vừa ứng phó với đồng môn tới cửa.Thành Dịch sư bá, hôm nay Đàn Không sư thúc thế nào rồi ạ?

–Thành Dịch sư huynh, đây là túi phúc đệ cầu, huynh giúp đệ treo lên cửa nha!

Ngươi là người tu đạo, vốn là nên lập chí thành tiên, sao giờ lại bắt chước Phàm Trần Giới cầu thần hỏi Phật hả? Trong lòng Thành Dịch rất không hài lòng loại hành vi này nhưng hắn vẫn treo túi phúc lên.

Thôi, dù sao cũng là tâm ý của sư huynh, tỷ đệ đồng môn, không nên để bị hao phí được!

Cứ như thế lại qua hết gần ba mươi ngày, trưởng bối trên dưới sư môn cùng các thế hệ vãn bối nhóm đã bắt đầu suy nghĩ xem nên chuẩn bị thứ gì để an ủi Đàn Không nếu độ lên Trúc Cơ thất bại. Trên bầu trời Tê Nguyệt Phong đã bắt đầu ngưng tụ kiếp vân.

Mấy đệ tử đang luyện đan, luyện kiếm, ngự thú, luyện khí trong tông môn sôi vội vàng vứt hết việc đi rồi chạy tới ngồi xổm trên sườn núi Tê Nguyệt Phong.

Đây chính là tu sĩ Ngũ Linh Căn độ Trúc Cơ kiếp, khẳng định sẽ không giống với những người khác cùng tông môn độ kiếp. Nếu bỏ lỡ cơ hội ‘ tăng thêm kiến thức’ kiểu này thì không chừng cả mấy trăm năm sau cũng chưa chắc có cơ hội xem lại, như thế thật là đáng tiếc!

Tác giả có lời muốn nói: trên dưới Vân Hoa Môn: Phía trước dịch dịch chân, đằng sau thu mông lại, lùn ngồi xổm phía trước, cao ngồi xổm phía sau, phía trước không được đứng lên, văn minh xem náo nhiệt.

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.