Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoại Bản

Phiên bản Dịch · 2898 chữ

Dịch: Linda.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

–Năm nay tuyết rơi sớm thật!

Chưởng quầy cửa hàng Ngự Tiêu Môn mở tại Ung Thành ôm tay đi vào cửa hàng, thấy tiểu nhị trong tiệm đang quét tước thì gật đầu nói:

–Mấy ngày nay thời tiết lạnh quá! Cũng vất vả các ngươi rồi!

Tiểu nhị trong tiệm đa số là dân bản địa tại Ung Thành, quản sự như hắn ta tuy rằng chỉ là đệ tử ngoại môn của Ngự Tiêu Môn nhưng ở trong mắt đám tiểu nhị này lại là tu sĩ lợi hại có thể tiến vào đại tông môn. Quản sự cũng chỉ khách khí hai câu cũng đã khiến cho tên tiểu nhị này nhiệt tình mười phần, tranh thủ có thể lấy thêm một chút tiền thưởng cuối năm.

Chưởng quầy tiếp nhận trà nóng tiểu nhị mới pha, vừa mới chuẩn bị uống hai hớp thì thấy ngoài cửa đi tới một nam một nữ. Nam mặc áo bào trắng được viền chỉ hồng, nữ thì tuổi tác hơi nhỏ, ăn mặc áo váy củng áo lông bên ngoài, búi kiểu tóc đơn giản, hai người còn chưa tiến vào trong tiệm thì chưởng quầy đã nở nụ cười tươi tiếp đón:

–Mời hai vị khách quý vào!

Chưởng quầy nhìn y phục trên người nam tử thì lập tức biết đây là đệ tử thân truyền của Vân Hoa Môn dẫn tiểu sư muội hoặc là vãn bối tới mua đồ vật. Thực lực chưởng quầy còn thấp nên không thể nhìn ra tu vi của vị nam tử này, nhưng lại thấy được tiểu cô nương này có tu vi còn thấp.

–Chưởng quầy, phiếu đổi linh thạch trong trừ tịch năm trước bây giờ còn có sử dung không?

Tiểu cô nương mở miệng hỏi.

–Tất nhiên là còn!

Chưởng quầy nhiệt tình cười nói:

–Chỉ cần ở năm nay trừ tịch trước thì đều có thể dùng. Thỉnh khách quý đưa phiếu đổi linh thạch cho tại hạ, tại hạ lập tức đi đổi ra linh thạch cho ngài!

Chưởng quầy cũng không tỏ ra khó chịu khi biết mục đích đối phương đến chỉ để đổi linh thạch. Một là bởi vì Ung Thành chính là địa giới quản hạt của Vân Hoa Môn, Vân Hoa Môn tuy rằng có cách làm việc khá ôn hòa nhưng trên dưới toàn môn phái vô cùng đoàn kết, ngay cả con thỏ bị chọc nóng nảy còn cắn người thì càng đừng nói đến Vân Hoa Môn_ một môn phái trong mười đại môn phái của Lăng Ưu giới. Hai là hòa khí sinh tài, hắn là chưởng quầy được tông môn giao nhiệm vụ, không cần phải làm đến mức thập toàn thập mỹ nhưng ít nhất cũng không thể gây ra chuyện gì ở đây được. Dù sao khách nhân đổi linh thạch cũng là từ trong tông môn đưa ra, nên đổi thì phải đổi, ai cũng sẽ vui vẻ.

Tuy rằng chưởng quầy chú trọng việc hòa khí sinh tài, nhưng sau khi hắn ta tiếp nhận một đống phiếu đổi thì nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡngg. Chẳng lẽ trừ tịch năm trước, toàn bộ đệ tử của Vân Hoa Môn đều chạy ra đường hứng túi gấm sao? Nếu không sao lại có được phiếu đổi hơn năm trăm linh thạch được?

_Xin hai vị chờ trong chốc lát!

Chưởng quầy lấy ra một tráp linh thạch, bên trong đựng năm trăm linh thạch, sau đó lại từ một cái rương khác lấy ra thêm mấy chục linh thạch nữa, đếm đếm lại một lần rồi mới đưa tới trước mặt tiểu cô nương.

_Còn có cái này nữa!

Sau khi tiểu cô nương kia cất toàn bộ linh thạch vào túi trữ vật thì lại lấy ra một tấm phiếu đổi nội dung trên phiếu là đổi một bộ pháp y.

Tay chưởng quầy cầm phiếu đổi có chút run rẩy, nhưng hắn ta là một trong mười chưởng quầy giỏi nhất của tông môn, là vinh dự của Thanh Phù Đường , tuyệt đối không thể để lộ chút cảm xúc nào vào giờ phút này:

_Thỉnh hai vị theo theo tại hạ lên lầu chọn lựa!

Chưởng quầy cho rằng tiểu cô nương sẽ chọn một bộ pháp y mà nhóm nữ tu sĩ đương thời đang yêu thích, nào biết rằng tiểu cô nương này lại chọn một bộ nam trang, sau đó liền vui vui vẻ vẻ đi xuống lầu. Trước khi đối phương rời đi, hắn ta loáng thoáng nhìn thấy viền ngoài y phục của đối phương, hình như cũng mặc đồng phục tông môn màu trắng viền bạc.

Có lời đồn là đầu năm nay Vân Hoa Tông có thu một đệ tử rất nhỏ tuổi, chẳng lẽ chính là tiểu cô nương này?

–Nhị sư huynh, muội phát hiện bá tánh nơi này hình như rất kính trọng huynh đó!

Đàn Không đi bộ trên đường thỉnh thoảng nhìn thấy bá tánh mỉm cười, thăm hỏi Đàm Phong, thậm chí còn có người muốn nhét dưa và trái cây cho hai người họ nữa, nhưng tất cả đều bị nhĩ sư huynh uyển chuyển cự tuyệt.

–Bá tánh nơi này không phải là tôn trọng ta mà là tôn trọng một thân quần áo này, nói thẳng ra là họ tôn trọng sư môn của chúng ta.

Đàm Phong giải thích cho Đàn Không:

–Bá tánh trong tòa thành này đều do Vân Hoa Môn bảo hộ, ngoại ô có rất nhiều thổ địa đều thuộc về môn phái chúng ta. Tông môn từ trước đến nay đều đối xử ôn hòa với bá tánh, chỉ thu rất ít thuế đất, gặp năm thiên tai thì tông môn còn sẽ giúp đỡ cứu tế, cho nên cuộc sống bình dân ở đây khá đảm bảo. Tuy nói Vân Hoa Môn đứng hạng thứ hai từ dưới đếm lên trong mười đại tông môn, nhưng bá tánh đến định cư ở Ung Thành cũng rất nhiều, bá tánh địa phương khác muốn lấy hộ tịch ở Ung Thành cũng không hề dễ đâu, mỗi năm đều sẽ xét duyệt thân phận của bá tánh, viiệc đó tiêu phí không ít công sức của tông môn.

Đàn Không lúc này mới minh bạch: nguyên lai Vân Hoa Môn bọn họ chính là địa chủ lớn nhất Ung Thành.

–Trên đường có vài tòa nhà cũng là do tông môn chúng ta xây cất, người bên ngoài tới nơi này làm buôn bán muốn mua mặt tiền cửa hiệu hoặc là thuê thì đều có thể.

Đàm Phong giới thiệu cho Đàn Không địa giới quản hạt của Vân Hoa Môn:

–Cho nên Ung Thành của chúng ta coi như là nơi được bá tánh hoan nghênh nhất trong toàn bộ Lăng Ưu giới!

Lăng Ưu giới tuy có rất nhiều tu sĩ nhưng người thường vẫn chiếm phần lớn trong tổng số dân cư. Khi Vân Hoa Môn quản lý Ung Thành rất chú trọng trong việc đối xử với bá tánh bình thường, cho nên danh tiếng của tông môn bọn họ trong lòng bá tánh bình thường rất tốt, bá tánh Ung Thành là sùng bái Vân Hoa Môn nhất.

Nghe nhị sư huynh nói xong về việc phân bố thế lực của Vân Hoa Môn, Đàn Không lắc đầu cảm khái:

–Nếu ở thời điểm phụ hoàng muội còn làm hoàng đế, ông có thể có một nửa sự nhân từ của Vân Hoa Môn thì chắc sẽ không khiến mấy trăm năm cơ nghiệp của Cơ gia hủy trong một sớm một chiều như thế rồi! Hủy rồi thì thôi, coi như là báo ứng vậy, chỉ tiếc làm khổ ngàn ngàn vạn vạn bá tánh!

Đàm Phong đã sớm biết thân phận Đàn Không là công chúa mất nước, nghe ngữ khí này của tiểu cô nương thì cũng phải công nhận tâm tính của bé rất thoải mái, rộng rãi, tâm tính này đúng là rất hợp với con đường tu chân.

Hắn vỗ vỗ bả vai Đàn Không, chỉ dùng sự im lặng mà an ủi bé.

Đàn Không cười cười với Đàm Phong, quay đầu liền nhìn thấy một tiệm sách thì lập tức đi đến bên kia. Đàm Phong do dự một lát rồi đành phải cười khổ đuổi theo.

Chủ tiệm sách nhìn thấy hai người đi đến thì vội nhiệt tình tiếp đón:

–Mời hai vị tiên trưởng vào bên trong, chậm rãi xem!

Đàn Không nhìn thoáng kệ sách một chút, các loại thư tịch về thần thoại ma quái đều có, còn có truyện ký về các vị đại năng thần kỳ, tình tiết kích thích mạo hiểm khiến bé đọc mê mẩn, không muốn bỏ xuống.

Trừng Hải chân nhân Tông Minh Phong lấy một địch mười, không ai có thể cản khiến người vô cùng kính sợ.

Chiêu Hàm Tông thu một đệ tử mới tên Lăng Ba có Ngũ Linh Căn, mới nhập môn mười năm đã là cao thủ Trúc Cơ, trong một đêm diệt hết mấy trăm nữ tử của một ma môn dùng trẻ con để luyện đan.

Trọng Tỉ chân nhân của Lưu Quang Tông mười tuổi Luyện Khí, mười tám tuổi Trúc Cơ, một kiếm có thể phá huỷ nửa ngọn núi, từng vượt cấp giết địch, chiều cao chín thước, hai mắt như điện khiến người khác phát lạnh nếu nhìn chăm chú, hiện đã được ba trăm tuổi, là Phân Thần Kỳ đại năng.

Chín thước……

Đàn Không nhìn nhìn cửa của tiệm sách, người đó vào cửa chắc sẽ luôn phải cong eo mà đi mất! Còn có hai mắt như điện, diện mạo…… Thật đúng là có phong cách. Tu vi cao như vậy cũng không thể bù đắp nổi cho diện mạo xấu như vậy đâu! Thật làm người ta tiếc nuối mà!

Bỏ quyển thoại bản đó xuống, Đàn Không nhìn thấy một cái thẻ bài ở trong góc, đó có viết “năm mươi ngọc tệ/một cân”. Bên trong có đặt mấy quyển thoại bản ố vàng, tác giả là cùng một người tên là Diệu Bút Khách, không biết đã để bao lâu rồi mà trên đó có moột tầng bụi thật dày.

–Chưởng quầy, mấy quyển này sao rẻ vậy?

Đàn Không lật vài trang, cách hành văn rất tốt mà.

–Mấy quyển đó ạ?

Nếu ở trước mặt người khác thì ông chủ sẽ không nói ra chân tướng, nhưng đối với người của Vân Hoa Môn thì ông nói thẳng ra lý do:

–Mấy quyển này tình tiết vừa cũ vừa không hợp lý, tất cả mọi người đều không thích đọc. Tiểu nhân có nghe một ông chủ tiệm sách khác nói là Diệu Bút Khách này rất có khả năng là một thiếu gia nhà giàu cảm thấy chuyện mình viết rất hay nên thỉnh thoảng sẽ sai thủ hạ đưa miễn phí đến mấy tiệm sách bán, còn cho tiệm sách cả linh thạch nữa. Đám tiẻu nhân làm buôn bán sao có thể bỏ qua linh thạch được ạ! Cho nên cứ tới cuối năm là đều giảm giá tới mức thấp nhất để bán, chờ bán xong thì đưa tin cho hạ nhân của Diệu Bút Khách là “ sách đã bán hết, không còn tồn lại một quyển nào”, sau đó còn có thể thu được thêm một phần tiền thưởng nữa. Loại chuyện hai bên củng vui này làm đi làm lại cũng không chán đâu ạ! Hơn nữa sách này có giấy in khá tốt, lấy để gói điểm tâm lá trà đều giữ được khá lâu, nếu cuối năm không ai mua thì tiểu nhân sẽ cầm về tặng hàng xóm để gói lá trà!

Đàn Không phủi phủi bụi bặm trên sách, có chút đau lòng cho tác giả Diệu Bút Khách này. Hắn nhất định không biết chuyện xưa mà hắn cảm thấy hay căn bản không có ai thưởng thức. Điều đáng khen duy nhất là chất lượng giấy quá tốt, có thể cầm đi gói lá trà!

–Ta lấy mấy quyển này!

Đàn Không động lòng trắc ẩn, móc ra một khối linh thạch đưa cho ông chủ.

–Tiểu nhân sao có thể lấy tiền của ngài, mấy quyển này ngài thích thì cứ lấy đi ạ! Cũng không đáng bao nhiêu đâu ạ!

Chưởng quầy liên tục xua tay từ chối, ngày thường bá tánh bọn họ thường được Vân Hoa Môn chiếu cố, mấy quyển thoại bản này vốn chẳng bán được, nếu giờ thu tiền thì ông ta còn mặt mũi nhìn ai chứ!

–Nhiều như vậy sao có thể không tính tiền được?

Đàn Không lắc đầu:

–Cuộc sống của các ngươi cũng đâu có khá giả bao nhiêu đâu!

Có lẽ là bởi vì phụ thân bé làm bậy quá nhiều nên Đàn Không cảm thấy mình không nên chiếm chút ngân lượng nhỏ nhoi của bá tánh. Trong đêm khuya tĩnh lặng, bé thỉnh thoảng sẽ cảm thấy lương tâm của đời tổ tiên Cơ gia đã đặt hết trong người bé rồi!

Chưởng quầy từ chối không được nên đành phải nhận lấy linh thạch, tiễn sư huynh muội hai người ra cửa.

–Sư muội, đại sư huynh đã dặn muội không được xem thoại bản nhiều đấy!

Đàm Phong nhìn sư muội cất một đống lớn thoại bản vào trong túi trữ vật, nhỏ giọng nói:

–Nếu để đại sư huynh biết thì hai huynh muội chúng ta chắc chắn sẽ bị trách phạt đó!

–Suỵt!

Đàn Không vỗ vỗ túi trữu vật, biểu tình làm như có chuyện gì xảy ra:

–Huynh không nói, muội cũng không nói thì đại sư huynh chắc chắn không biết đâu!

Đàm Phong:……

Trơ mắt nhìn tiểu sư muội có chí hướng, khát vọng học xong cách xem trộm thoại bản, thì Đàm Phong cảm thấy không phải tiểu sư muội của hắn sai mà là do phong thủy của Vân Hoa Môn không tốt.

Vài ngày sau, Vong Thông mặc bộ pháp y mới từ noi bế quan đi ra ngoài, lượn một vòng các phong. Gặp người thì lập tức khoe đây là pháp y tiểu đồ đệ đưa cho ông, tiểu cô nương chính là thích mấy loại y phục như thế này, ông làm sư phụ chỉ có thể nhận mảnh hiếu tâm này, cố gắng mặc để cho tiểu hài tử được vui vẻ.

Nhóm Phong chủ nghe ông khoe khoang đến mức buồn nôn như thế nên không thể tu luyện tiếp, hận không thể ở trên ngọn núi lập một khối thẻ bài ghi: “Vong Thông cùng tà ma không thể tiến”. Nhưng Vong Thông lại cố tình làm như không nhìn thấy biểu cảm của nhóm Phong chủ vậy, một ngày hận không thể ở mỗi tòa sơn phong đi tới đi lui thêm mấy vòng cho thỏa mãn, việc này làm cho mấy đệ tử thân truyền trở thành nơi xả cơn tức của mấy vị Phong chủ.

Tiểu cô nương chỉ mười một tuổi người ta còn biết mua đồ tặng cho sư phụ, còn đám đồ đệ mấy trăm tuổi các ngươi còn không hiểu biết bằng người ta, nươi các ngươi thật phí công mà.

Mấy đệ tử thân truyền thường nghe sư phụ nhà mình lấy đồ đệ nhà người khác nêu ví dụ nên họ rất quen thuộc với việc này, chờ sư phụ mắng xong, họ còn hùa theo cùng nhau khen ngợi đồ đệ nhà người khác, chọc cho mấy vị Phong chủ này thiếu chút ném chén trà.

Ngay lúc mấy vị Phong chủ nhóm hâm mộ, ghen tị với Vong Thông thì tu vi của Đàn Không đột phá Luyện Khí tầng ba. Hơn nữa cũng sắp đến trừ tịch, các đệ tử không có bế quan đều bắt đầu thả lỏng. Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lười nhác này, Đàn Không trốn ở trong động phủ lặng lẽ lấy ra thoại bản của Diệu Bút Khách.

Bắt đầu của chuyện xưa là thù diệt môn, sau đó tất cả bằng hữu của vai chính đều sẽ phản bội hắn. Vai chính bị buộc phải nhảy huyền nhai, sau đó hắn nhặt được một quyển bí tịch thần kỳ của Tiên giới , tu luyện thành cao thủ, không gần nữ sắc, từ đây vô địch không có đối thủ, cuối cùng sẽ phi thăng thành tiên.

Đàn Không xem đến như si như say, cảm thấy mấy thoại bản này viết quá xuất sắc.

Người tại Tu Chân giới này thực không biết thưởng thức, thoại bản hay như vậy mà không có ai mua.

Tác giả có lời muốn nói: Tu Chân giới người: Làm người quan trọng nhất chính là phải đọc nhiều sách, bằng không cái gì cũng rập khuôn theo thoại bản cũ, thế mà còn được coi như bảo bối.

Đàn Không: A?

Bạn đang đọc Đừng Cản Ta Phi Thăng của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.