Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9 - Tinh Thần Đại Lục

Tiểu thuyết gốc · 1540 chữ

Khoảng cách rời đi Văn Lang Đại Lục đã qua hai năm, hiện tại Lâm Thiên Vân đang chuẩn bị đặt chân đến một vùng đất lạ lẫm, chỉ có điều linh khí ở nơi này đậm đặc hơn Văn Lang Đại Lục gấp hai lần.

Tinh cầu này được gọi là Tinh Thần Đại Lục, vừa đến nơi hắn cảm nhận được nhiều khí tức mạnh mẽ hơn cả Đế Binh. Chỉ tiếc là tinh cầu này cũng bị Thiên Đạo phong ấn, lực lượng tu vi liền bị giới hạn tại đây.

Lâm Thiên Vân dĩ nhiên không muốn Tinh Vân Đại Lục bị rối loạn kết cấu trật tự, tự tay đem tu vi của chính mình phong ấn, chỉ để lộ ra Không Minh cảnh tu sĩ.

Trong hư không, bỗng nhiên xuất hiện một vết rách kéo dài ba mét, một người thân mặc bạch y kèm theo mái tóc trắng xõa, trên đầu được buộc thành một chỏm tóc nhỏ nhô lên, duỗi thẳng ra sau lưng, chỉ thấy người này từ từ bước đi ra.

Trên tay hắn còn cầm một cây thiết phiến, vừa nhìn cũng chỉ là hàng tơ lụa bình thường, thực sự không có gì quá nổi bật, ngoại trừ khí thế trên người ra. Đôi mắt hắn không ngừng quan sát chung quanh.

Sau khi bước ra khỏi vết rách hư không, đằng sau lưng lỗ hổng ngay lập tức khôi phục, trở về hình dáng ban đầu. Lâm Thiên Vân nhẹ nhàng đáp xuống đất, phát hiện nơi hắn đứng lại là một đầm lầy lớn, diện tích khoảng năm dặm, bên trong mơ hồ có không ít yêu thú lớn nhỏ.

Đối với đám yêu thú này, Lâm Thiên Vân không tỏ ra sợ hãi, trực tiếp bước đi trên mặt nước.

Từng nhóm yêu thú ẩn sâu dưới nước đột nhiên không dám chủ động tấn công, nháo nhào chạy loạn thành một đoàn, dường như đối với Lâm Thiên Vân cực kỳ sợ hãi.

Tuy bề ngoài tu vi Lâm Thiên Vân chỉ vẻn vẹn là Không Minh cảnh lục trọng, nhưng sâu bên trong vẫn còn ẩn chứa khí tức cường đại, linh giác của yêu thú cực kỳ nhạy bén, đương nhiên cảm giác được Lâm Thiên Vân không phải dễ trêu.

Cá Sấu, Mãng Xà, Thằn Lằn... không ngừng chạy trốn, đều nhất quyết co giò né tránh, nhường đường cho Lâm Thiên Vân.

Đối với nhóm yêu thú này, hắn không có để tâm trong lòng, bọn nó đã không chủ động tấn công, Lâm Thiên Vân cũng không có ý gì phải đi đánh giết đám yêu thú này, chỉ nhanh chân sải bước đi về phía trước.

Chung quanh đầm lầy che kín đầy cỏ lau, toàn bộ cao gần bằng một người trưởng thành. Lâm Thiên Vân vừa đi vừa mở ra một con đường, hắn chỉ tùy tiện cắt ngang một lối nhỏ, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến đám yêu thú phía bên cạnh.

Diện tích đầm lầy đúng là rộng lớn, lấy tu vi Không Minh cảnh bây giờ, Lâm Thiên Vân phải đi mất nữa giờ mới thoát ra được, bình thường chỉ cần cái chớp mắt là đã chạy ra xa ngàn vạn dặm. Nếu không phải do tinh cầu này đang bị hạn chế bởi Thiên Đạo, Lâm Thiên Vân cũng không tốn nhiều thời gian đến như thế.

Không biết qua bao lâu, Lâm Thiên Vân cuối cùng cũng thoát ra được khu đầm lầy, hiện tại liền đặt chân giữa một vùng đất thảo nguyên rộng lớn. Loáng thoáng phát hiện có không ít yêu thú hoang dã lui tới, nhưng toàn bộ đều là yêu thú cấp một cấp hai, không phải yêu thú mạnh mẽ.

Hắn khẽ uốn éo cơ thể, dùng chân khí tẩy sạch vết bẩn trên người, y phục dính đầy bụi nhanh chóng bị khai trừ.

"Thảo nguyên này rộng thật, ít nhất phải gấp ba lần khu đầm lầy vừa nãy."

Lâm Thiên Vân dùng thần niệm quan sát, không khỏi mở miệng cảm thán.

Ngay lúc này hắn dường như phát hiện ra cái gì, con ngươi đột nhiên co lại, thần niệm nhanh chóng tập trung vào một điểm, trong phạm vi thần niệm của hắn, Lâm Thiên Vân cảm giác rất nhiều luồng sức mạnh khác nhau va chạm, tu vi thấp nhất cũng là Dũng Tuyền cảnh.

"Phía trước năm trăm dặm có đánh nhau?"

Rất nhanh hắn liền xác định được phương hướng, cũng không có lao đến, mà đứng im tại chỗ lâm vào trầm tư, vẻ mặt có chút chần chờ

Những chuyện phân tranh như thế này, trước kia hắn gặp vô số lần, mỗi lần đều ngoảnh mặt làm ngơ, chuyện của người đều không có liên quan gì đến hắn. Nhưng lần này thì khác, Lâm Thiên Vân cảm nhận được một lực lượng quen thuộc. Khí tức này gần giống với một bằng hữu năm xưa của hắn, không ngờ ở một nơi xa lạ hẻo lánh như vậy vẫn gặp được người có khí tức tương đồng.

Lâm Thiên Vân đang phân vân không biết có nên cứu giúp hay là thôi, hiện tại hắn cũng còn đang trong trạng thái mơ hồ.

"Trước xem tình hình rồi tính!"

Ánh mắt nhìn chằm chằm về phương xa, Lâm Thiên Vân vẫn là quyết định đến xem tình hình, nếu người này có cùng quan hệ với vị bằng hữu kia, Lâm Thiên Vân sẽ không ngại mà cứu giúp một lần.

Tiến về phía trước thảo nguyên năm trăm dặm, băng qua cánh đồng dài liền đi đến một khu rừng nguyên sinh, nơi đây cây cối chằng chịt, rừng núi bao phủ dường như vô tận, nếu đứng trên không trung, dùng mắt thường không thể nào nhìn thấy được điểm cuối.

Cách đó không xa, xuất hiện một nhóm người mang y phục màu tím, tổng cộng có tám người, toàn bộ đều là nam nhân. Trên vai trai tám người đều có khắc một chữ Huyết, hiển nhiên hẳn là biệt hiệu của tông môn hoặc gia tộc nào đó dựng lên.

Tám người này trên thân tu vi yếu nhất cũng là Dũng Tuyền Cảnh, chỉ có một người trong nhóm cao nhất, tu vi là Đại Hải cảnh, mỗi ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào hai trước mặt.

Đối diện bọn họ là hai người trẻ tuổi, một nam và một nữ, chỉ tầm khoảng mười chín hai mươi. Nam anh tuấn xuất trần, nữ xinh đẹp lung linh, dáng người cực kỳ uyển chuyển, hai người đều mặc y phục màu nâu đen, trên đầu đội chiếc mũ quan màu trắng, có khắc chữ Cổ ở giữa đỉnh.

Thiếu niên ánh mắt rét lạnh nhìn sơ qua đám người này, cả người đứng thất tha thất thiểu, trên thân còn chịu không ít vết thương. Hiển nhiên đã có trận chiến vừa sảy ra.

"Cổ gia, mau giao Huyết Hồn Thảo, ít ra bọn ta sẽ cho các ngươi chết thống khoái."

Người đầu sỏ bên trong tám người lập tức mở miệng, hắn gọi Nguyên Sinh, tu vi Đại Hải cảnh nhị trọng, là trưởng quản vụ sự trong Hắc Ma Tông, kiêm phó phân đà chủ, bảy người ở phía sau, chính là thủ hạ hắn gọi đến. Bọn họ nhận nhiệm vụ từ tông môn, tiến vào Vô Tận Sâm Lâm thu thập hắc thảo linh dược.

Trong một lần tình cờ, đám người Hắc Ma Tông gặp phải Huyết Hồn Thảo sinh trưởng, đáng tiếc bọn họ lại đến sau. Huyết Hồn Thảo liền bị người của Cổ gia đoạt mất. Bảo vật như vậy, bọn họ dĩ nhiên sẽ không để cho Huyết Hồn Thảo cứ như vậy rời đi.

Cho nên mới điều quân chặn giết Cổ gia, tuy Cổ gia thế mạnh, Hắc Ma Tông không phải đối thủ, nhưng giết người diệt khẩu, tin chắc người Cổ gia cũng không mò ra được. Cho dù tìm ra, bọn hắn cũng không dại dột mà ra tay. Ở Lưu Tinh Đế Quốc, ngoại trừ Cổ gia ra, còn rất nhiều gia tộc mạnh mẽ khác, trong đó có không ít gia tộc đứng đối lập, vì thế Hắc Ma Tông mới không cố kỵ.

"Hắc Ma Tông, một tông môn nhỏ bé tà đạo, Cổ gia ta một tay cũng đủ diệt mười tông môn các người, cả gan dám chặn đường giết của?"

Khuôn mặt thiếu niên Cổ gia tràn đầy lạnh lão, mở miệng đáp trả nói. Vết thương trong người cũng vì hành động này mà trở nên đau nhức, cổ họng ngòn ngọt liền phun ra ngụm máu tươi. Hắn tên là Cổ Khiết Tâm, đệ tử đời thứ hai trong gia tộc, tu vi đã là Dũng Tuyền tam trọng. Tầm tuổi này có được tu vi như thế, xứng đáng là một thiên tài kiệt xuất, đáng tiếc, nữa đường liền gặp phải nguy hiểm. Hắc Ma Tông vậy mà xé bỏ mặt mũi chặn đường giết ra.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Thiên Vân sáng tác bởi Vuphong95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vuphong95
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.