Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8 - Tái Tạo, Đoạt Đạo Đan Công Dụng.

Tiểu thuyết gốc · 1024 chữ

Chương 8 - Tái Tạo, Đoạt Đạo Đan Công Dụng.

Lâm Thiên Vân kinh ngạc muốn rơi cái cằm, bận công cả buổi tối, không ngờ lại chỉ đạt tiêu chuẩn Địa Cấp Linh Căn thuộc tính hỏa. Điều này khiến hắn đầu đầy dấu hỏi, chẳng lẽ Đoạt Đạo Đan dược tính không cao, hay hắn bỏ sót vật gì trong lúc luyện đan?

Linh căn con người vốn là mầm mống xác định tương lai của tu sĩ sau này, xếp hạng từ dưới lên, gọi là Huyền, Hoàng, Địa, Thiên Thánh, Thần, mỗi một cấp đều chia Hạ, Trung, Tuyệt phẩm. Tư chất linh căn càng cao tương lai càng vô hạn rộng mở, nhưng không ngờ linh căn tiểu tử này lại chỉ dừng ở mức Địa cấp hạ phẩm.

"Có gì đó không đúng lắm! Đoạt Đạo Đan ta đã nghiên cứu rất kỹ càng, không có bỏ sót một chút nào, lý do là vì sao?"

Lâm Thiên Vân rơi vào trầm tư suy nghĩ, càng nghĩ càng không thấu.

"Ta hiểu! Đoạt Đạo Đan vốn là đan dược chan hòa từ từ, không thể cùng một lúc liền tiêu hóa xong. Người bình thường sau khi phục dụng, cần phải bỏ ra nhiều năm mới đem đan dược hoàn toàn hấp thu. Bên trong đan phương có ghi chép, Đoạt Đạo Đan dược tính vốn có thể tự mình tiến hóa, tăng trưởng linh căn, thúc đẩy cải tạo kinh mạch cùng lực lượng thân thể, hơn hết còn có công năng tự chữa lành vết thương. Như vậy chẳng phải nói, linh căn Địa phẩm chỉ là bước đầu tiên tiếp đó sẽ nâng cấp sao? Như vậy cao nhất là bao nhiêu? Đoạt Đạo Đan vốn là thần cấp đan dược, sau khi hấp thu hoàn toàn, linh căn hẳn là sẽ tiến hóa đến Thánh căn cấp bậc."

Lâm Thiên Vân càng nghĩ ánh mắt càng tỏa sáng, sau khi hắn đã hiểu công dụng của Đoạt Đạo Đan, liền thở phào nhẹ nhõm, cả người yên tâm trở lại.

Dược tính lúc này không ngừng tràn ra tứ chi bách hải, Lâm Thiên Vân có thể thấy được, bên trong cơ thể Lâm Thiên Vũ đang dần dần hồi phục. Kinh mạch tự động nối liền lại với nhau, kèm theo đó toàn bộ kinh mạch tự động đả thông, làm cho kinh mạch được mở rộng hơn gấp đôi.

Xương cốt cũng nhanh chóng bài trừ ra những tạp chất ô uế, từng mảng tạp chất đen ngòm bốc mùi hôi tanh tưởi thải ra lớp da hắn, khiến cả căn phòng bốc mùi kinh tởm.

"Khụ khụ!"

Lâm Thiên Vân không may hít một hơi vào, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, kém chút làm cho sặc chết, mùi vị này thật sự là thối đến kinh khủng.

"Hẳn là sắp hoàn thành, ta nhanh chóng rời đi đây, chịu hết nổi mùi thối này rồi."

Khuôn mặt hắn như mướp đắng, đưa tay che lại lỗ mũi, nhanh chóng biến mất bên trong căn phòng, thân thể hư ảo xuất hiện trên nóc nhà cách đó không xa.

"Thật là trong lành… Ta đã truyền dạy toàn bộ cho hắn, đợi hắn tỉnh dậy liền có con đường rộng mở khác bắt đầu."

Lâm Thiên Vân nhìn vào trong căn nhà thầm nghĩ.

"Hi vọng ngươi sớm tu luyện đến Đạo Cảnh, ta thật mong ngày hai chúng ta sớm gặp nhau."

Ánh mắt nhìn về xa xăm, Lâm Thiên Vân trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhiều năm như vậy hắn cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Bây giờ Lâm Thiên Vân không thể ở lâu, phải nhanh chóng đi ra khỏi đại lục này, tìm kiếm con đường của chính hắn, đột phá cảnh giới cao hơn.

Chỉ thấy bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, chỉ một nhát chém nhẹ, liền đem hư không bổ rách ra làm đôi, xuất hiện trước mặt hắn là một tinh không mênh mông rộng lớn. Ánh mắt hắn không khỏi nhìn Lâm Thiên Vũ một lúc, sau đó kiên định quay người bước vào bên trong, thân thể ngay lập tức biến mất, vết rách hư không cũng nhanh chóng khép lại.

Chớp mắt đã trải qua ba ngày ba đêm, cơn đau buốt cuối cùng cũng dịu lại, đến ngày thứ tư Lâm Thiên Vũ cũng dần khôi phục thần trí, hắn nhẹ nhàng mở đôi mắt nhìn lấy chung quanh. Đột nhiên cảm giác thân thể có chút kỳ dị, nhìn trên người dính đầy bùn đất, tựa như một nấm mộ, còn kèm theo mùi hôi tanh tưởi truyền đến. Lâm Thiên Vũ á khẩu, vội vàng bịt miệng phi thân chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.

Oa!!

"Mùi gì thế này?"

Lâm Thiên Vũ khuôn mặt khổ sở nghĩ.

"Ách! Ta… Ta đi được?"

Lúc này hắn mới kịp phản ứng lại, thân thể vậy mà đã có thể tự do đi lại được? Thật là một chuyện kỳ bí.

"Trong cơ thể ta dường như ẩn chứa một lực lượng nào đó!"

Đầu tiên hắn cảm nhận đến, trong người mình ẩn chứa một năng lượng thần kỳ, nhưng năng lượng này vốn không phải của mình. Đối với cái này, Lâm Thiên Vũ không biết nên vui hay nên khóc, hắn e sợ năng lượng trong người không phải hạng tốt lành gì, có mang đến nguy hiểm gì hay không.

"Tốt nhất mang thân thể cọ rửa sạch sẽ, thối quá đi mất."

Trên người không ngừng phát tán ra mùi hôi khó chịu, Lâm Thiên Vũ vốn là người ưa thích sạch sẽ, cho nên không thể để tình trạng này kéo dài thêm.

Không lâu lắm hắn liền đem toàn bộ mùi hôi trên người mình xử lý, đặc biệt hơn nữa là trên làn da của mình vậy mà xuất hiện thay đổi, từ màu ngâm đen biến thành làn da mịn màng. Tình cảnh này Lâm Thiên Vũ thật sự không tiếp thu nổi.

Bạn đang đọc Dục Hỏa Thiên Vân sáng tác bởi Vuphong95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vuphong95
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.