Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trứng luộc trong nước trà

Phiên bản Dịch · 2460 chữ

Hai vị lão nhân luôn luôn nghe lời cháu gái, hơn nữa đêm nay cũng ngủ muộn, ngày hôm sau, bọn họ sáu giờ đồng hồ mới dậy.

Thức dậy cũng không có việc gì, rửa mặt sạch sẽ xong, liền đem nồi trứng trà chất lên xe, cũng bật bếp lò phía dưới lên, nếu như không mở nắp, mùi hương cũng sẽ không bị bay ra.

Trình Nguyên Hoa cùng ông ngoại vừa mới lái xe đi ra bên ngoài, liền thấy không xa có ba người đi tới.

"Dương thúc!" Một người đàn ông trung niên trong số đó hô lên.

Dương Lâm liền dừng xe lại, kinh ngạc nhìn về phía bọn họ: "Các ngươi đi đâu sớm vậy a?"

Người đàn ông kia đầu tiên là kinh ngạc nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, Dương Lâm giải thích: "Đây là cháu ngoại ta."

Sau đó lại giới thiệu cho nàng, người đàn ông này chính là hàng xóm Chu Phát Tài, đương nhiên, nói là hàng xóm, nhưng cũng phải cách nhau khoảng một trăm thước đi bộ.

Một già một trẻ đi cùng là chú của hắn Chu Kiến Quốc sống trong cùng một sân với Chu Phát Tài , đứa nhỏ là cháu trai của Chu Kiến Quốc - Chu Hoành Huy.

"Tối hôm qua, nhà chú nấu món gì mà thơm quá, làm chúng ta ngủ không được. Vợ cháu thật vất vả mới mang thai, nghén đến nôn thốc nôn tháo, tối hôm qua lại nghĩ muốn ăn, cháu cả đêm không ngủ được, nên sáng sớm liền tới tìm mua điểm tâm!" Chu Phát Tài vẻ mặt tươi cười, tầm mắt không ngừng nhìn về phía trong nồi.

Chu Kiến Quốc cũng không khác gì, ngượng ngùng cười cười: "Cháu trai tôi cũng vậy, sáng sớm liền lôi kéo ta lại đây. . . . . ."

Dương Lâm nghe vậy liền mở nắp nồi ra, mùi thơm lập tức liền bay ra, ba người đứng bên cạnh liên tục hít hà, vẻ mặt say mê.

Chu Hoành Huy tuổi còn nhỏ, liền ghé nhìn vào trên xe, đôi mắt - trông mong nhìn.

"Đây là. . . . . . trứng luộc trong nước trà?" Chu Phát Tài nhìn thấy thứ trong nồi, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Dương Lâm gật gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Đây là chính tay cháu gái ta làm ra, tay nghề của nó vô cùng tuyệt !"

Nhất thời, mấy người Chu Phát Tài liền nhìn Trình Nguyên Hoa bằng một ánh mắt khác .

Còn trẻ như vậy, mặc kệ là làm cái gì, chỉ cần có bản lĩnh, thì nhất định luôn có thể sống tốt.

Dương Lâm liền vớt ra cho ba người mỗi người một cái trứng trà, xem như là tặng hàng xóm.

Chu Phát Tài cũng không khách khí, liền bóc ra làm đôi, há mồm cắn to một miếng, lập tức vẻ mặt say mê.

Chu Hoành Huy nuốt nuốt nước miếng, bóc ra ăn, tiểu hài tử không kiềm chế được, một hai ngụm liền đem trứng ăn hết, ánh mắt trông mong nhìn vào trong nồi, thấy Dương Lâm không có ý cho ... thêm một cái khác, lại nhìn về phía ông nội mình.

Chu Phát Tài ăn xong rồi, không nhịn được hỏi: "Cái này bán thế nào?"

Dương Lâm sửng sốt, nhìn về phía cháu gái, thứ này bọn họ thật đúng là không nghĩ tới bán bao nhiêu tiền một cái.

Trình Nguyên Hoa vẻ mặt tươi cười: "Vốn chuẩn bị bán ba đồng một cái, nhưng đều là hàng xóm, chúng ta chỉ lấy mọi người một cái hai đồng."

Mấy người liền sửng sốt.

Hiện tại, giá chung trên thị trường là một đồng rưỡi một cái, có nơi còn bán chỉ có một đồng, thế mà tiểu nha đầu này trực tiếp tăng giá lên gấp đôi. . . . . .

"Nguyên liệu dùng chế biến so với nơi khác nhiều hơn, xin lượng thứ." Trình Nguyên Hoa cười giải thích.

Nói giỡn, còn nghĩ sẽ bán rẻ sao... làm sao xứng đáng với công sức tự tay nàng làm ra chứ.?

Ba đồng nàng còn cảm thấy khá rẻ đấy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên làm trứng trà bán thử, liền bán rẻ chút.

Hơn nữa, cũng là dùng trứng gà công nghiệp, nàng sẽ không bán ra giá cao.

Về sau nếu thật sự mở tiệm, liền ấn định số lượng, có thể dùng trứng gà ta làm, đến lúc đó giá cả sẽ phải tăng lên nữa.

Mấy người Chu Phát Tài cũng không nói cái gì nữa, nàng bán ba đồng, nhưng vì bọn hắn là hàng xóm chỉ tính hai đồng, coi như là kiểm tiện nghi rồi .

Vì thế, Chu Kiến Quốc mua mười trái, Chu Phát Tài trong nhà nhiều người, mua hai mươi trái liền rời đi.

Nhất thời trong nồi cũng chỉ còn lại mười mấy trái .

Dương Lâm nhìn cháu gái, lại nhìn trong nồi "Còn đi vào trong thành bán sao?"

"Không bán , phỏng chừng còn có người muốn tới trong nhà mua, con đi đặt thêm trứng, buổi tối làm nhiều thêm chút, ngày mai lại đi bán." Trình Nguyên Hoa vỗ án.

Vì thế, hai người lại lái xe quay về.

    Quả nhiên, buổi sáng còn có người đến mua, chỉ có hai người tới trước mua được, người đến sau chỉ có thể đi tìm Chu Phát Tài cùng Chu Kiến Quốc chia ra mua lại một ít, hoặc là ngày mai mới có thể đến mua.

Người tới vẻ mặt đầy tiếc nuối rời đi, dặn dò bọn họ ngày mai phải để lại cho họ mấy trái, hai đồng một trái ăn thật ngon, mà giá cả cũng rất phải chăng.

Mà Trình Nguyên Hoa lật xem địa chỉ xong, trực tiếp chạy tới trại nuôi gà mua trứng.

Tạm thời một ngày đặt ba trăm trái, một tuần đưa đến một lần, về phần đặt trong bao lâu, phỏng chừng cũng phải tới lúc đủ mua được công thức thứ hai rồi tính.

Lại mua thêm một cái nồi lớn cùng bếp lò, lúc này mới ngồi xe ba bánh về nhà.

Đêm đó, nàng một lúc làm hơn ba trăm cái trứng trà, trừ bỏ để lại trong nhà năm mươi cái, mặt khác để ngày hôm sau tất cả đem vào trong thành bán.

Lúc bọn họ xuất phát đã muộn rồi, đại khái sáu giờ mới đi, mùa hạ ngày dài trời sáng sớm hơn, trên đường đã lục tục người cùng xe.

Chiếc xe ba bánh chở trứng luộc trong nước trà, tản ra hương thơm khiến người khác phải chảy nước miếng.

Một đường, trong ánh mắt chú ý của mọi người, chậm rãi lái tới nơi trước kia bán bánh bao gần ga tàu điện ngầm.

Trần Cách sáng sớm đã lái xe đi làm, buổi tối ngủ không ngon, buổi sáng cũng sẽ không muốn ăn, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Hiện tại lái xe trên con đường dài đằng đẵng này, hắn phi thường cáu kỉnh.

Mới ra khỏi thành không xa, đột nhiên ngửi được một cỗ mùi hương cực kỳ thơm, rất giống như trứng luộc trong nước trà, lại so với tất cả trứng trà hắn đã thử qua càng thơm hơn.

Hơn nữa mùi hương kia thực bá đạo, xộc thẳng vào mũi hắn, không chừa một chút khe hở.

"Ọt ọt ọt——" Bụng Trần Cách nhất thời điên cuồng kêu gào, bị mùi hương mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Ánh mắt bắt đầu hướng đến xung quanh tìm kiếm, vài giây sau, rốt cuộc cũng thấy một chiếc xe ba bánh chạy từ phía đối diện tiến tới, khói bốc ra từ trên xe, lái xe lại là một lão nhân.

Khi xe lái tới gần, mùi thơm kia lại càng thêm bá đạo, đem cả người Trần Cách bao phủ.

Hai xe rất nhanh lướt qua nhau, mùi cũng phai nhạt rất nhiều.

Con người còn sống là vì cái gì?

Đương nhiên là vì hạnh phúc!

Cái gì mới là hạnh phúc?

Tự nhiên là thỏa mãn chính mình.

Tục ngữ nói, “Dân lấy ăn làm trời”, đối với Trần Cách mà nói, chỉ có thỏa mãn ăn uống, mới là ý nghĩa của cuộc sống .

Hắn nhất thời giẫm phanh lại, quay đầu xe, trở lại.

Đương nhiên, Dương Lâm cùng Trình Nguyên Hoa cũng không biết.

Trình Nguyên Hoa ngồi sau xe suy nghĩ rất nhiều chuyện, ông ngoại nàng dù sao cũng đã lớn tuổi , về sau vẫn là nên ít lái xe đi, tuy rắng nàng đã có bằng lái, nhưng lại không có bằng lái xe ba bánh.

Việc cấp bách vẫn là lấy được bằng lái, về sau, vẫn là nàng tự chạy xe tốt hơn.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì xe đã tới rồi.

Lão gia tử cùng Trình Nguyên Hoa rất nhanh đem bày hàng ra, dọc theo đường đi, nồi nước cũng đã sôi lại, mùi hương liền giữ không được, bay ra lan tỏa khắp nơi.

Mùi hương vô cùng bá đạo.

Lúc này người tuy đông, nhưng cũng nhiều người đã ăn rồi, buôn bán xung quanh cũng thực bình thường.

Khi bọn họ đem trứng luộc trong nước trà đến, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhịn không được đi tới.

Những người đi tới, nhịn không được nuốt nước miếng, liền bỏ tiền mua.

Ba đồng một cái, giá mà người nào cũng có thể ăn, một cái hai cái, người đến mua càng ngày càng nhiều.

Còn có người mua một cái ăn, còn chưa đi xa liền lại trở về, hô ——"Cho ta năm cái!!!"

Cao Thụy là một nhân viên văn phòng, cũng là một người đàn ông độc thân, hơn hai mươi tuổi, mỗi ngày đi làm tan tầm, ngày qua thật đơn điệu lại buồn tẻ.

Cha mẹ thúc giục , bảy cô tám dì giới thiệu cũng không ít cô gái, chính là đều không hợp mắt.

Hôm trước khi hắn đi làm, tại ga tàu điện ngầm này gặp một tiểu cô nương bán bánh bao.

Cô nương kia bộ dạng lớn lên thật là đẹp, cười rộ liền có lúm đồng tiền, hơn nữa cũng cực có khí chất, bên cạnh còn có một lão nhân, hiển nhiên là ông của nàng.

Cao Thụy gọi nàng là đồng điếu cô nương, trong lòng thầm ảo tưởng , có thể hay không theo đuổi nàng đồng điếu cô nương.

Hắn nghĩ, mình có công việc ổn định, còn có hai phòng, dù cho không thích lái xe, nhưng công tác ổn định, hẳn là vẫn là có cơ hội đi.

Cho nên dù đã ăn sáng rồi, cũng đi qua mua hai cái bánh bao.

Mang theo suy nghĩ trong đầu, ngày hôm sau hắn lại muốn đi mua bánh bao, nhưng. . . . . . cô nương đó không có tới.

Không chỉ nàng không có tới, liền ngay cả ông nàng cũng không tới.

Hay là. . . . . . Bọn họ chuyển địa điểm ?

Nghĩ đến đây, Cao Thụy vẻ mặt tuyệt vọng.

Hôm nay, lúc hắn đi lên con đường này, nhịn không được xa xa nhìn ra xa, trong đám người, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồng điếu cô nương .

Hắn kích động, bước nhanh tới, sau đó còn chưa có tới gần, mũi hắn giật giật, nuốt nước miếng, thả chậm bước chân.

Má ơi! !

Này cũng quá thơm đi! !

Giờ khắc này, trong đầu hắn đã không có đồng điếu cô nương, chỉ còn lại có mùi thơm chết tiệt mê người này thôi.

Đợi cho đến gần, hắn mới phát hiện ra, mùi chính là đến từ trước mặt đồng điếu cô nương.

Mà cô nương hắn tâm tâm niệm niệm, không bán bánh bao nữa, mà bán trứng luộc trong nước trà !

Mùi hương trứng luộc trong nước trà này cũng đem hắn thực sự mê mẩn.

Trong khoảng thời gian ngắn, Cao Thụy bước chân nhẹ như bay.

Nhưng mà, đồng điếu cô nương cùng với trứng luộc trong nước trà cách hắn cả một đám người, khiến người ta tuyệt vọng.

Cao Thụy quyết tâm, lập tức chen vào, giống như đang đánh giặc, cướp được hai cái trứng trà, ,chưa kịp nhìn đồng điếu cô nương nhiều hơn một chút, liền một cái, đã bị người sau đẩy ra ngoài rồi.

Cao Thụy không có biện pháp, đành phải bóc trứng luộc trong nước trà, vừa đi vừa ăn.

Nhưng mà vừa mới bóc ra, cắn một ngụm, hắn liền đứng im tại chỗ, vẻ mặt mang theo say mê, cắn một ngụm xong, lại chìm trong mùi thơm đậm đà của trứng trà.

Trứng luộc trong nước trà này đã được ngâm qua, hoàn toàn ngon miệng .

Nhưng cũng không có ngâm lâu lắm, hương vị không nặng không nhẹ, mùi hương cũng vừa thấm vào trong lòng đỏ trứng, trong miệng thấm đượm mùi vị của trứng gà và lá trà hòa quyện lại với nhau, thơm ngon cực kỳ.

Cao Thụy không nhịn được mà nuốt xuống, đứng tại chổ đem hai cái trứng trà ăn hết.

Sau đó, khi quay trở lại, trước quầy hàng đồng điếu cô nương đã không còn ai, đang cùng ông nàng thu quán, hiển nhiên là bán xong rồi.

Cao Thụy: ". . . . . ." ? ? ?

Lúc hắn vừa mới mua xong, không phải còn có không ít sao ? ? ?

Sự kinh ngạc trên mặt anh ta rõ ràng đến nỗi những người đi đường không có ăn trứng trà nhìn anh ta nhiều hơn một chút..

Cao Thụy nuốt nuốt nước miếng, quyết định ngày mai phải mua thêm hai cái.

Nhưng mà ăn nhiều trứng quá cũng không tốt?

    Vậy chỉ mua ba trái, thời gian tách ra một chút, chỉ cần không phải mỗi ngày ăn, cũng không sao?

Trên người Cao Thụy còn ẩn ẩn mang theo mùi hương thơm ngát của trứng luộc trong nước trà, cả ngày hắn giống như đều chìm đắm trong mùi thơm này, đồ ăn giữa trưa cũng trở nên thực bình thường.

Đối với sáng ngày hôm sau, hắn càng nhiều thêm chờ mong.

Ý niệm của hắn đối với đồng điếu cô nương thiếu điều đã xếp sau những trái trứng luộc trong nước trà rồi, hắn giống như tìm được ý nghĩa của cuộc sống —— trứng luộc trong nước trà.

Đương nhiên, những cái này Trình Nguyên Hoa cũng không biết.

Bạn đang đọc Dựa Vào Mỹ Thực Trở Thành Quốc Bảo của Thập Vĩ Thố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuNgưăncỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.