Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ sơ cấp 1

Phiên bản Dịch · 1930 chữ

Nguyên Hoa xoa xoa tay, nàng rất muốn làm thử những món này đấy.

Đáng tiếc chính là mua không có nổi a.

Khi nàng còn đang suy nghĩ miên man, rốt cuộc cũng tới nơi. Mất hơn một giờ đồng hồ mới tới được ga tàu điện ngầm gần nhất. Có thể thấy được Thôn Thang Hoè nhà bọn họ khá là hẻo lánh. Tuy rằng có đường lớn, Nhưng trong thôn không có cảnh đẹp gì đặc sắc, chỉ có vô số ông lão bà lão nông dân, ngay cả dã ngoại cũng không ai tới địa phương xa xôi này cả.

Ông ngoại xuống xe, lập tức thuần thục chuẩn bị bày hàng, lúc này mới hơn 06.00 sáng ngoài đường còn chưa có nhiều người lắm. Nhưng một số người buôn bán nhỏ cũng đang lục tục kéo tới. Chỉ là có hai nhà cùng bán bánh bao, nhà kia còn có sữa đậu nành, so với nhà nàng còn có nhiều đồ hơn.

Trình Nguyên Hoa giúp đỡ bày hàng xong, liền đứng thu tiền quét mã QR, rồi cùng ông ngoại đứng một bên nói chuyện.

Kỳ thật ông ngoại nàng đã thật lâu không có bán hàng sáng sớm, sau khi gả con gái là mẹ nàng cho ba nàng, liền cùng nhau sống thật hạnh phúc, dù cho ba nàng có thể kế thừa quán ăn Trình gia hay không, thì chỉ cần dựa vào tay nghề nấu ăn thôi cũng không sợ không thể sống được.

Hai người tuổi cũng đã lớn rồi, chính do ba nàng mãnh liệt yêu cầu nên cũng một năm nay không bày bán rồi.

Nhưng hôm qua thấy cháu gái đã trở lại, phòng ở cũng bán rồi, hai vợ chồng già liền lo lắng Trình Nguyên Hoa về sau làm sao sống, suốt đêm ủ bột, lại dậy thật sớm bắt đầu hấp bánh bao.

“Nguyên Hoa, con có muốn ăn chút gì không?” Ông nàng cười híp mắt, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhìn rất từ ái.

Ông đã thật lớn tuổi, sắc mặt vàng như nến, hiển nhiên một năm qua đã vì việc con gái cùng con rể mất đi mà bị đả kích rất lớn, vừa gầy gò vừa khắc khổ, thoạt nhìn so với tuổi thực tế già hơn không ít. Khi cười rộ lên nếp nhăn đầy hai khoé mắt, tràn đầy từ ái.

Trình Nguyên Hoa mặt đầy vui vẻ: “Con ăn no rồi, còn chưa có đói, ông ngoại ăn chút nhé?”

“Ông cũng không đói.” Dương Lâm cười nói.

Hai người trước khi ra cửa, đều ăn qua bánh bao cùng cháo rồi.

Dương Lâm nắm thật chặt lồng hấp phía trên có đậy một lớp khăn, tầm mắt vẩn đục nhìn về phía người đi đường.

Trình Nguyên Hoa đứng ở bên cạnh, một bên chăm sóc lão nhân, một bên tự hỏi.

Nhiệm vụ sơ cấp 1 là mở cửa hàng, cái này không tính là khó, hệ thống chỉ nói mở cửa hàng, chưa nói mở ở đâu, đây chính là một cái lỗ hổng nha.

Nàng tính toán lợi dụng lỗ hổng này để nhìn xem rốt cuộc trứng luộc trong nước trà mà hệ thống xuất ra là cái hương vị gì, nếu cùng với trên thị trường hiện tại không sai biệt lắm, thì nàng phỏng chừng mệt chết mệt sống cũng liền miễn cưỡng sinh hoạt, đừng nói hy vọng mua được canh kéo dài tuổi thọ.

Trình Nguyên Hoa một chút cũng không nghĩ muốn mệt chết mệt sống.

Nhưng là không có biện pháp, nàng muốn bồi bổ cho hai ông bà, không có cha mẹ để có thể dựa vào, nàng còn muốn sống tốt một chút, thì phải tìm một nghề nghiệp không tồi.

Lại còn có canh kéo dài tuổi thọ đầy dụ hoặc phía trước, nhiệm vụ sơ cấp trước mắt này nhất định phải nhanh chóng làm.

Nếu trứng luộc trong nước trà so trên thị trường hương vị ngon hơn rất nhiều, thì tạm thời có thể trước bán trứng luộc trong nước trà kiếm tiền, so với bánh bao làm trứng luộc trong nước trà ít phiền hơn, nàng chính mình liền có thể hoàn thành, không cần hai ông bà phải dậy sớm như vậy.

Trình Nguyên Hoa vừa nghĩ, một bên chú ý thời gian.

6 giờ rưỡi, tàu điện ngầm xuất phát, trên đường lục tục bắt đầu có không ít người đi đường. Thời gian này không có nhiều người ở nhà ăn qua cơm sáng, phần lớn đều nguyện ý tới mua ít bánh bao nóng ăn.

Dù có than lót phía dưới nhưng cũng không có cách nào hấp bánh, cũng may nhiệt độ còn khá ấm..

Dương Lâm bán ít đồ hơn so người khác , sinh ý vẫn là thực không tồi, người mua không ít.

Sau khi gói xong bánh bao cho người nam nhân trước mặt, cũng đối với Trình Nguyên Hoa lộ ra biểu tình kinh ngạc : “Hôm nay sinh ý còn khá tốt……”

Trình Nguyên Hoa nghe vậy, như là nghĩ đến cái gì, hơi hơi nhướng mày.

Chờ đến bảy tám giờ, thời điểm lượng người lớn nhất , Trình Nguyên Hoa cầm túi, tươi cười chào hàng: “Mua bánh bao không?”

Sau đó…… Khách nhân liền liên tục kéo tới rồi.

Toàn bộ quá trình nàng đều mang nụ cười, tay chân lanh lẹ, so Dương Lâm ánh mắt tốt hơn, thu tiền mặt cũng nhanh , quét mã QR trả tiền cũng tốt , đều đặc biệt nhanh nhẹn.

Trình Nguyên Hoa vẫn luôn biết chính mình lớn lên đẹp, cũng không cảm thấy dựa vào vẻ đẹp hấp dẫn chú ý có cái vấn đề gì.

Sinh ý quầy hàng của nàng rất tốt, hơn nữa động tác nàng nhanh nhẹn, ông ngoại cũng không cần giúp cái gì, chỉ là ánh mắt vừa vui mừng vừa đau lòng nhìn nàng.

Trước kia, vài lồng bánh bao này phải bán tới hơn 10 giờ, nhưng hôm nay mới 9 giờ liền bán xong rồi.

Trình Nguyên Hoa nhẩm tính, sáng nay bán bánh bao, sau khi trừ đi phí tổn, đại khái chỉ kiếm được hơn 100 tệ, mà đây là thành quả vất vả từ lúc sáng sớm của hai ông bà.

Vì sức khỏe của hai ông bà, cái buôn bán này phải mau chóng chấm rứt.

Vì thế…. Trình Nguyên Hoa lại nóng lòng muốn thử công thức trứng luộc nước trà mà hệ thống đưa ra.

Dương Lâm thật cao hứng, lại vẫn nói: “ Nguyên Hoa, về sau con vẫn là đừng tới, thân thể con còn chưa có tốt hẳn, cần ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, nào có người trẻ tuổi như con đi bán bánh bao. “

“ Người trẻ tuổi sao không thể đi bán bánh bao ạ? “ Thanh âm Trình Nguyên Hoa mang theo ý cười, ngọt ngào lộ ra má lúm đồng tiền. “ Vừa lúc con có tính toán, lại có thể có them kiến thức.“

Ông ngoại nghe thấy nàng đã có tính toán, cũng không hỏi nhiều, ông kỳ thật cũng không phải người thích nói chuyện, cũng là vì đứng trước cháu gái mới nói nhiều hơn vài câu.

Trình Nguyên Hoa cầm một cái bánh bao cuối cùng, ngồi trên xe cùng ông ngoại trở về.

Cái bánh bao này không được gói tốt, buổi sáng liền không có bán, giữ lại ăn, là nhân dưa muối.

Bà ngoại nàng làm dưa muối cũng không tệ lắm, bánh bao hãy đang còn nóng, nàng cắn một ngụm tràn đầy mùi thơm, tuy hương vị dưa muối khá nặng, nhưng so với bánh bao bán trên thị trường thì ngon hơn nhiều.

Đương nhiên nàng còn nếm ra không ít vấn đề.

Vị giác của Trình Nguyên Hoa kỳ thực rất tinh, người khác nếm không ra, nàng đều có thể nắm được rõ chi tiết, cho nhiều hay ít muối, cho bao nhiêu hoa tiêu cùng bột ngọt nàng đều có thể nếm ra được.

Hơn nữa, nàng cũng rất có thiên phú nấu ăn. Tuy nhiên nàng không muốn bị buộc phải trở thành đầu bếp như ba nàng nên rất hiếm khi nàng vào bếp.

Trước kia,ông nội cũng đã nói qua rồi, sau khi quán ăn giao cho ba nàng, phải đào tạo nàng bài bản thì mới có thể khiến quán ăn Trình gia càng ngày càng phát triển rực rỡ.

Ba nàng có tài nấu ăn hơn so với Trình Trường Đông nhưng so với nàng còn kém xa. Chính là là nàng không thực sự muốn trở thành đầu bếp, không muốn bận tâm đến việc nấu nướng, cho nên nàng liền tình nguyện ủy khuất vị giác của mình.

-----------------------

Sau khi trở về vào ngày hôm đó, Trình Nguyên Hoa bắt đầu đánh giá trong nhà.

Nhà của ông bà ngoại nàng là tự xây lên, nhưng phòng ở không hề cũ kỹ. Tuy rằng là nhà mái bằng nhưng lại rất có phong cách.

Đây cũng là nguyên nhân mà ba mẹ nàng không có tiền để lại. Bon họ mua nhà cho ông bà nhưng hai người lại không chịu dọn đến ở, ngược lại sống trong ngôi nhà mà họ tự xây lên.

Hai người liền dọn sạch nhà kho nhỏ, rồi tu sửa lại căn nhà.

Khi đó hai ông bà không lay chuyển được, cho nên mới đồng ý sửa nhà, kết quả sửa đến nghiêng trời lệch đất.

Cũng may hai ông bà không hiểu về lĩnh vực này, không biết được tiền sửa chữa căn nhà có thể mua được 2, 3 căn nhà nhỏ trong thành phố rồi.

Ngôi nhà theo dạng tứ hợp viện, thoạt nhìn không giống căn nhà hiện đại nhưng trông rất đẹp.

Lối vào là một cổng hình vòm , bước vào sẽ thấy một cái sân rộng rãi, sau đó là một sảnh trước cũng rộng không kém, bên trái sảnh chính là phòng bếp, còn phía sau chính là phòng bọn họ ở.

Nhìn trông rất cổ điển, nhưng những thứ đồ hiện đại như Wifi hay bồn cầu tự hoại đều rất đầy đủ.

Nếu thật sự mở cửa hàng, sảnh trước có thể sửa làm nhà ăn, ít nhất có thể kê được sáu bàn, bên phải có thể làm thành một phòng riêng, khá là chỉnh tề.

Lúc này , Trình Nguyên Hoa nàng sẽ ngay lập tức sửa chữa sao?

Đương nhiên là không.

Sau khi quay trở lại, nàng phát hiện ra một lỗ hổng, trước tiên tạo một cái biển hiệu trên mạng.

Sau đó, buổi chiều lại chạy một vòng bên ngoài xin mấy loại giấy tờ cần thiết.

Đối với những quy trình quản lý này, nàng cũng đã rất quen thuộc từ ba nàng, chạy trước chạy sau rất nhanh đã đem mọi thứ thuận lợi làm xong.

Ngày hôm sau nàng lại tiếp tục đi bán bánh bao, liền bán xong.

Biển hiệu đơn giản cũng chỉ là một miếng mica bên trên có ghi -------- Mỹ Thực Điếm.

Trình Nguyên Hoa liền đem nó tùy ý treo lên tường, hệ thống liền kêu lên-------

【 Nhiệm vụ sơ cấp 1: mở một nhà hàng mỹ thực, hoàn thành, thưởng cho công thức 【 trứng luộc trong nước trà】 , đã cấp ! 】

Bạn đang đọc Dựa Vào Mỹ Thực Trở Thành Quốc Bảo của Thập Vĩ Thố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuNgưăncỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.