Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau khi say

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Tô Phán Hạ mắt lờ đờ đứng trước cửa an ninh chống trộm, dùng ngón trỏ nhấn chuông mãi không buông tay.

Dưới sự phá hoại của âm thanh ma quỷ ấy, rốt cuộc cửa đã được mở ra.

Ánh mắt của Tô Phán Hạ đỏ lên rất dữ dội, thấy người đàn ông lạnh lùng trước mắt này, cùng với đôi môi nhẹ nhàng mở ra khép vào, “ Tôi là đến để mượn rượu, anh cho tôi mượn một ít rượu được không...?”

Bịch--- cửa đóng lại.

Cái đầu nhỏ của Tô Phán Hạ lắc tới lắc lui, chớp đôi mắt to, bỗng nhiên miệng nở nụ cười, ngón trỏ lại một lần nữa nhấn chuông mãi không buông

Ầm--- cửa mở ra.

“Hơ hơ hơ... Tôi thắng rồi...” Tô Phán Hạ mảy may một chút cũng không nhìn vào gương mặt đen thui của người đàn ông trước mắt, ngang nhiên đẩy cửa bước vào.

Đôi môi mỏng của Yến Diệp Hoa mím lại thành một đường thẳng, người thân quen với anh, nhất định biết trước đây chính là điềm báo tức giận của anh ấy.

Một tiếng hừm nhẹ, cửa được anh ấy nặng nề đóng lại, quay vào lại phát hiện không thấy cô ấy!

Tiến vào phòng ngủ, lập tức phát hiện trên chiếc giường lớn có một vị khách không mời mà đến, cũng không biết từ bao giờ những chai rượu đã được khui ra, cô ấy chính là đang nghiêng mình mà uống rượu.

Shit! Yến Diệp Hoa thấp giọng rủa!

“ Tô Phán Hạ, phát bệnh cũng phải có chừng mực!” Anh ấy thấp giọng gầm, khom lưng xuống giật phắc chai rượu kề bên miệng cô ấy, quả nhiên là đã uống hết nữa chai.

Đột nhiên bên miệng trống rỗng, Tô Phán Hạ nhẹ rớt nước mắt , nhìn chằm chằm anh ấy: “ đưa cho em. Em muốn uống, đưa em”

“ Anh sẽ không phiền ném em ra ngoài đâu” Con ngươi của Yến Diệp Hoa cố nén tức giận, thấp giọng tuông ra lời cảnh cáo nặng nề.

Cô ấy nên biết điều , nếu không nên cút ra ngoài. Anh ấy không có tâm trạng dư thừa mà đến xem cô ấy uống rượu đến phát điên!

Hơn nữa, Tô Phán Hạ đã say. Nhân cơ hội này thuận tiện đến gặp ba mẹ cô ấy, cô ấy cũng không thanh tỉnh nổi rồi.

“Anh dựa vào cái gì mà đem rượu của tôi đi... anh dựa vào cái gì mà nói tôi vứt bỏ... mọi người đều thích mặc váy cưới trên phố như vậy sao... đưa em rượu”

Rốt cuộc câu cuối ấy, Tô Phán Hạ dường như là khàn giọng thét lên.

Từng giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt mãnh liệt rớt xuống, từng giọt từng giọt nước mắt thấm ướt ga giường.

“ Hu...hu...hu. A...a” Cô ấy nằm dài trên giường khóc lóc kêu gào, đôi vai nhỏ run rẩy dữ dội, muốn ngừng cũng không thể.

Yến Diệp Hoa trước sau đang suy nghĩ—Tô Phán Hạ đã lấy mặt úp vào lòng bàn tay, những kẻ đòi nợ đã đến trước cửa biệt thự Tô gia, vốn dĩ hôm nay chính là đám cưới của cô ấy, nhưng mà tân lang lại chạy mất?

Đây gọi là ngốc hay là bướng bỉnh, nhẫn đến bây giờ mới tuôn ra.

Yến Diệp Hoa không kiềm được cảm thấy có chút đáng tiếc, anh ấy đến nằm kế bên Tô Phán Hạ, giọng nói từ tính ấm áp khuyên nhủ, “được rồi... đến... rượu đến rồi, trả lời anh., uống xong rồi thì đi ngủ nhé, không phải là không cho em, biết hay chưa?”

Tô Phán Hạ nháy đôi mắt say mê ửng đỏ trong làn hơi nước, âm thanh bên tai rất nhẹ, nghe rất hay, làm cô ấy không sợ gì mà gật đầu, cất giọng nói nhẹ nhàng làm nũng : “ Ừm, em uống xong thì sẽ yên tỉnh ngủ, vậy anh đưa em uống đi, được không?”

Khóe mắt của Yến Diệp Hoa đột nhiên nhảy lên!

“ Anh mà không đồng ý, em sẽ khóc”

Bởi vì sợ cô ấy lại một lần nữa làm khổ đôi tai mình. Anh ấy--- nhận lời

“ Được, tôi đưa em .”

“ Thế thì anh đưa chai rượu cho em, em tự uống”

“... Được”

“ Chúng ta một ngụm một ngụm cùng nhau uống”

“... Được”

Tô Phán Hạ uống một ngụm, lập tức chai rượu đã hướng đến bên miệng Yến Diệp Hoa, thật ra anh ấy chỉ là uống một ngụm, cô ấy lại uống một ngụm, sau đó lại anh ấy tiếp tục uống...

Đôi môi Tô Phán Hạ đang rất phấn khởi, cười lên đặc biệt vui vẻ, mặc dù trên mặt đầy nước mắt, nhưng vẻ đẹp lại làm cho người khác động lòng.

“ Em như nào uống không dừng vậy, uống chậm thôi...”

Tô Phán Hạ đúc cho anh ấy một ngụm rượu, sau đó tự mình ngửa đầu ra uống.

“ Em đừng nên như vậy, không nên uống như vậy...?” Tô Phán Hạ nói lầm bầm, chìa tay ra cương quyết lôi cái chai về phía mình, sau đó thì ôm trong ngực.

Con ngươi đen láy của Yến Diệp Hoa nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng đang trề ra của Tô Phán Hạ, biểu cảm đáng yêu ấy đã rungđộng anh ấy rồi.

Một lát sau, anh ấy nhìn thấy được cô ấy trực tiếp đổ thẳng rượu vào cổ họng, đôi mắt sáng ấy đã chiếu vào nơi sâu tăm tối, toàn bộ mọi người đều sẽ muốn hướng đến cô ấy ôm vào lòng, cướp lại chai rượu, toàn bộ không còn!

Đôi môi mỏng của anh ấy nhẹ mở, âm thanh từ tính nhẹ nhàng phát ra, “ hết rồi, em không cần uống nữa. Nhanh lên, quay về đi cho anh ngủ”

Sau khi Yến Diệp Hoa rửa mặt và quay lại phòng ngủ, vén chăn lên chuẩn bị đưa cô ấy quay về, ngay lập tức trán xuất hiện ba vạch đen.

Anh ấy đau đầu đắp chăn lên lại cho cô ấy, và bước ra khỏi phòng.

Sau 5 phút, Tô Phán Hạ cũng bước ra, “ Em muốn uống nước, uống nước, muốn uống nước...”

Yến Diệp Hoa thật muốn nắm chặt tay đánh ngất cô ấy, cô ấy thật may là từ đó đến giờ anh không đánh phụ nữ.

Tô Phán Hạ dưới ánh nhìn của anh ấy nói ra lời đó, song lại ngoan ngoãn quay trở lại phòng ngủ.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô ấy, hai hàng nước mắt vẫn chưa khô còn óng ánh, hai hàng lông mi dài chớp chớp, thật đẹp , thật câu dẫn.

Khi mà Tô Phán Hạ tỉnh lại, xương toàn thân cô ấy như bị bánh xe nghiền qua, nằm trên giường một chút sức cũng không có như thành người liệt, kế tiếp là đầu đau như muốn nứt ra, đau không chịu nổi.

“Em...” Tô Phán Hạ đơn giản nói ra được một chữ, phát hiện giọng nói của mình sao lại đặc như vậy, cổ họng của cô ấy giống như là vừa được nướng qua khàn đặc.

Suy đi nghĩ lại, cô ấy sao lại quay về được?

Ánh mắt chuyển động nhìn ngó xung quanh, cảm giác căn phòng này, không phải của mình.

Càng làm cho cô ấy không thể hoài nghi là, người nằm kế bên cô ấy đêm qua là một nam nhân.

Tô Phán Hạ liếm đôi môi khô khốc của mình, lết tấm thân mệt mỏi ngồi dậy, nhìn lại có những chỗ cảm thấy rất quen.

Là người đàn ông mặt lạnh đó? Nhưng mà sao mình với anh ta lại nằm chung một chỗ?

Hôm qua không phải chỉ là muốn vay ít tiền thôi sao, đảo mắt cái sao thành bản thân lỗ vổn rồi?

Tô Phán Hạ, mày chết chắc rồi!

Lão ba, lão mẹ nhất định không bỏ qua cho mày!

Tô Phán Hạ trong lòng khóc thầm, không quên vội vàng chuồn mất, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, nín thở tập trung sợ làm ồn thức tỉnh đến người đàn ông nằm trên giường, thân thể lại không mặc quần áo...

Cô ấy nhặt khăn tắm lên quấn quanh người rồi yên tĩnh mở cửa, nhẹ nhàng đóng cửa...

Trên giường người nam nhân mở đôi mắt đen sâu, tất cả ý nghĩ đang đặt toàn bộ vào cánh cửa đang đóng...

Xem ra, cô ấy hoàn toàn không nhớ gì về sự việc xảy ra vào tối qua...

Đôi môi mỏng gợi cảm của anh ấy xuất hiện một nụ cười nhẹ với độ cong hoàn hảo, tâm tình còn rất tốt.

Bạn đang đọc Dư Sinh Yêu Em Như Sơ của Bộ Lăng Điệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhDương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.