Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người tính không bằng trời tính

Tiểu thuyết gốc · 1647 chữ

Lúc này đám đàn em của tên thái tử này cùng đồng loạt chạy tới. Lúc đầu bọn họ luôn nghĩ ở trong trường đại học sẽ không có bất cứ ai dám làm gì hắn nên không một ai tới giúp nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của hắn thì bọn họ mới tá hỏa. Vội vàng chạy tới vây kín Trương Minh và Bích Hàm lại.

-Mau thả Thanh ca ra.

Một tên trong đám lao về phía Trương Minh miệng hô lớn. Trương Minh không hề né tránh mà trực tiếp đưa tên kia lên chắn trước người. Tên lao tới không kịp phản ứng trực tiếp nện thẳng một quyền vào ngực của tên Thanh ca. Cú đấm này trực tiếp khiến cho tên được gọi là Thanh ca kia ngất xỉu. Toàn trường được một phen kinh ngạc, tên đàn em kia thì ngơ ngác.

-Một lũ ô hợp mà định đánh tao sao? Tất cả cùng lên một lượt đi, đừng làm tốn thời gian của ta.

Trương Minh hất cằm, đưa ngón tay lên chỉ về phía mấy tên đàn em của Thanh ca. Nghe thấy bị Trương Minh sỉ nhục như vậy, mấy tên đó đồng loạt lao tới nhưng vừa đi được hai bước thì tất cả bọn họ đều đứng im. Bích Hám bên cạnh Trương Minh nhẹ nhàng phất tay một cái cả đám đồng loạt ngã ra đất. Cô nhàm chán than:

-Thật là ảnh hưởng tâm tình mà.

Sau đó cô kéo Trương Minh rời đi trước sự chứng kiến của mọi người. Sự việc này đã được rất nhiều người quay lại đưa lên trang chủ của trường với một cái tiêu đề đầy bắt mắt:" Thái tử Thanh bang bị người khác đánh cho bất tỉnh nhân sự", " Cặp đôi mới chuyển tới tạo địa chấn.".....

Lúc này rất nhiều người bắt đầu đi tìm kiếm Trương Minh và Bích Hàm, hai người bọn họ sau một sự việc chợt nổi tiếng cả trường dù chỉ mới chuyển đến.

Hai người sau khi đi dạo vài vòng quanh khuôn viên trường sau đó dừng chân bên một cái chòi nghỉ mát. Trương Minh đưa mắt nhìn về phía chân trời, ánh mắt miên man.

-Suy nghĩ gì thế?

-Không có gì. Tôi cảm thấy có chút không biết phải làm sao để đối mặt với Chỉ Tình thui.

Ba năm qua hai người bọn họ đã quá quen thuộc nên Trương Minh không hề có ý nghĩ giấu diếm gì Bích Hàm. Cô cũng vậy chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn cô cũng biết hắn có tâm sự trong lòng.

-Suy nghĩ nhiều làm gì chứ, không phải cô ấy vẫn luôn tới dọn phòng cho cậu sao? Điều đó chứng tỏ rằng trong lòng cô ấy vẫn luôn có cậu. Còn về tôi thì cậu yên tâm đi tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu với cô ấy. Tôi sẽ cố gắng nói chuyện với cô ấy để cô ấy có thể chấp nhận chúng ta.

-Ừ đành vậy thôi, đi đến đâu hay tới đó.

Đúng lúc này đằng sau hắn chợt có người gọi tên hắn:

-Trương...Minh...

Giọng nói ấy mang theo một chút nghẹn ngào, một chút ấm ức và một chút day dứt. Nó như tiếng sét giữa trời quang khiến cho Trương Minh cũng phải giật mình. Từ từ quay đầu lại cảm xúc hiện tại của Trương Minh không biết phải làm sao để diễn tả được. Trước mặt hắn chính là người con gái mà hắn luôn nhung nhớ trong suốt thời gian qua. Trong ba năm trời ở nước ngoài chưa có khi nào hắn ngừng nhớ về khuôn mặt và giọng nói ấy. Mặc dù cô có chút thay đổi trông càng xinh đẹp hơn, cách ăn mặc cũng chững trạc trưởng thành hơn nhưng không thể nào khiến hắn nhầm lẫn được. Đúng là người tình không bằng trời tính.

-Chỉ...

Lời hắn còn chưa thoát ra khỏi miệng đã trông thấy cô bước tới thẳng tay tát cho hắn một cái.

-Bốp.

Đến cả Bích Hàm ở bên cạnh cũng phải giật mình, cô cũng đã đoán ra được cô gái này là ai nên cũng im lặng kệ họ. Trương Minh bên cạnh ngơ ngác, hắn cảm nhận được trong cái tát đó của cô chứa đựng rất nhiều cảm xúc dành cho hắn.

Chỉ Tình xoay người rời đi. Cô không nói thêm bất kì một câu nào mà bỏ đi luôn. Cô tình cờ được đám bạn cho coi video về hai học sinh mới chuyển tới trường, không ngờ đó chính là người mà cô ngày đêm mong nhớ. Cô mặc kệ đám bạn của mình vẫn còn đang thảo luận về video, trong mắt cô lúc ấy chỉ còn lại hình ảnh của người con trai. Cô vội vã chạy khắp nơi xung quanh trường để tìm hắn cho đến khi trông thấy hắn cô mới dừng lại. Trên mặt cô nước mắt đã rơi xuống như mưa. Lúc này cô mới chú ý tới người con gái đi bên cạnh hắn. Cô không bao giờ tự ti về nhan sắc của mình nhưng chính cô cũng phải thầm hâm mộ vẻ đẹp của người con gái ấy. Đầu óc cô trống rỗng bao nhiêu ngôn từ muốn nói với hắn đều quên hết cô chỉ có thể gọi thên hắn một cách vô thức. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cô giật mình vì chưa biết phải đối diện với hắn như thế nào. Nhìn thấy hắn và cô gái kia bên cạnh nhau cô thật sự rất tức giận. Giận vì chính bản thân mình đã như một con ngu đợi hắn suốt ba năm liền, giận vì hắn ở bên người con gái khác... Sự tức giận như ăn sâu vào trong chí não cô khiến cô tát hắn một cái. Cái tát ấy chứa đựng rất nhiều tình cảm dành cho hắn trong suốt ba năm qua. Cô muốn dùng cái tát ấy để đánh thức chính mình không được tin vào đàn ông nữa. Nhưng tát hắn xong chính cô lại thấy lòng mình như tan nát.

Trương Minh đứng chết chân tại chỗ, hắn vẫn chưa chuẩn bị cho trường hợp bất ngờ gặp cô như vậy. Hắn còn định nhờ người tôi nay sẽ hẹn cô tới nhà hàng rồi từ từ giải thích với cô nhưng giờ thì hay rồi. Bích Hàm bên cạnh thấy Chỉ Tinh bỏ đi mà tên này vẫn còn tâm trạng mà đứng đó thì mới khó hiểu. Đưa tay đẩy hắn cô nói:

-Cậu bị tát cho ngốc luôn rồi à??? Còn không mau đuổi the cô ấy.

Vừa nói cô vừa đẩy hắn chạy về phía Chỉ Tình vừa chạy, cô thì ngồi lại trên ghế sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.

Chỉ Tình chạy liên tục không quan tâm đến xung quanh như thế nào. Tròng lòng cô cảm thấy trống vắng vô cùng. Lúc này trong đầu cô không còn suy nghĩ gì cả chỉ có chạy về phía trước. Khi đi tới giao lộ cô cũng không thèm nhìn đường mà trực tiếp chạy băng qua. Lúc này một chiếc xe đang lao tới bấm còi inh ỏi. Giờ cô mới chú ý đến đưa mắt lên thì chiếc xe đã gần sát người cô. Cô nhắm mắt vào theo bản năng, đối với cô như vậy vào lúc này cũng coi như là một sự giải thoát. Chợt cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, mở mắt ra cô thấy được khuôn mặt đang tràn ngập sự lo lắng của hắn.

-Em điên à.

Trương Minh quát lên. Nếu vừa rồi hắn không kịp thời chạy tới thì không biết sẽ sảy ra chuyện gì rồi. Đối mặt với sự lo lắng của Trương Minh cô không nói gì, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Như thể hiện sự ấm ức của mình cô cắn mạnh vào cổ của hắn. Cô điên thật rồi, hắn làm cô điên thật rồi. Cô cắn rất mạnh nhưng Trương Minh không hề kêu than một tiếng nào.

-Em không thể nghe anh nói một câu sao?

Cảm thấy cô đã có chút buông lỏng Trương Minh nói. Chỉ Tình vẫn im lặng không nói bất kì câu gì. Trương Minh đành cứ như vậy bế cô lại chòi nghỉ mát. Cả quãng đường hai người đều giữ im lặng không ai nói một cậu nào. Đến khi tới chòi hắn để cô ngồi lên đùi của mình. Một tay ôm lấy cô đề phòng cô bỏ chạy. Bích Hàm bên cạnh thấy vậy hỏi:

-Nói chuyện rồi sao?

Trương Minh lắc đầu gạt nhẹ lọn tóc còn vương trên mắt cô. Hắn nói:

-Anh không biết nói ra với em như thế nào cả. Anh là người có lỗi vì ba năm trước đã đi mà không báo trước với em một câu. Nhưng đó là bắt buộc vì anh không thể liên lạc được với ai cả ngay cả cha của anh. Cô ấy chính là người đã cứu anh vào ba năm trước, vì một số lý do anh không thể bỏ cô ấy được. Cũng giống như anh cũng không thể bỏ em được. Hai người đối với anh đều là người thân anh không thể bỏ được ai hết.

Chỉ Tình vẫn không nói câu nào và cũng trả vùng vẫy gì khiến Trương Minh thật sự lo lắng. Bích Hàm bên cạnh nhìn Chỉ Tình sau đó kéo cô ra khỏi vòng tay của Trương Minh đến ngồi cạnh mình.

-Cậu đi chỗ khác đi để bọn tôi nói chuyện với nhau.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.