Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thua Cuộc

Phiên bản Dịch · 2670 chữ

Ở trong vương cung, trong lòng ta bất an không yên. Hoàng đế Li-bi cùng Kafura vì sao đột nhiên ám sát Menfuisu, rất không hợp lí. Vua của một nước vì sao lại làm chuyện này một cách trắng trợn như thế. Trừ phi, trừ phi Imhotep có thể cam đoan Menfuisu hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ có như vậy, Hoàng đế Li-bi mới có thể rời xa chiến hỏa. Không đúng, còn có chuyện chưa rõ ràng. Cái lão nhân vô cùng khôn khéo kia cuối cùng dùng ánh mắt không cam lòng trừng mắt Kafura. Ta cảm thấy, hắn cũng thật ngoài ý muốn.

Trong lòng nhảy dựng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ? Nafutera nói, Imhotep chỉ bảo nàng đâm Menfuisu bị thương. Đâm bị thương? Chủy thủ có độc! Ta mở to hai mắt nhìn, tại sao có thể như vậy?

Hoàng cung im ắng, chỉ có y quan bận rộn phát ra động tĩnh.

“Hasan!” thanh âm của ta có chút run run.

“Sao vậy? Bệ hạ?” Hasan không ngừng động tác. Miệng vết thương sau lưng Hoàng đế Menfuisu quá sâu.

“Trên đùi, có phải trên đùi Menfuisu có độc?”

“Trên đùi?” Hasan có chút nghi hoặc, trên đùi miệng vết thương chỉ bang qua loa, mọi người chỉ để ý vết thương lớn trên lưng, không có thời gian chú ý ở trên đùi.

Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ bang vải, kinh ngạc phát hiện, miệng vết thương trên đùi quả nhiên đã biến sắc. Tanh hôi hắc dịch bắt đầu ra thấm ra bên ngoài. Hasan đại hãn đầm đìa. Thật sự có độc!

Carol vẫn luôn si ngốc ngơ ngác ngồi ở một bên nhìn thấy thương thế của Menfuisu càng ngày càng nghiêm trọng, thân thể vốn đã suy yếu, hai mắt vừa lật, liền hôn mê bất tỉnh. Ruka cả kinh chạy nhanh đỡ lấy nàng, ta có chút đau đầu. Việt vội việt loạn. Vẫy vẫy tay, bảo Emi đi qua chiếu cố nàng, cùng Ruka bọn họ bảo hộ nàng. Lúc này Carol không thể xảy ra chuyện.

Izumin luôn ngồi ở bên cạnh ta, trong mắt hắn phức tạp sáng rọi thiểm lại thiểm. Nhưng vẫn đóng chặt mắt, hết thảy lại bình tĩnh. Nắm tay của ta, hắn nhẹ nhàng an ủi: “May mà phát hiện sớm, có Hasan ở, không có vấn đề.”

Trong lòng Izumin giãy giụa, ta cũng phát hiện, nhìn ánh mắt hắn thay đổi liên tục, ta luôn cắn môi dưới. Cuối cùng thấy hắn khôi phục bình thường thanh lãnh, trong lòng ta cũng hạ xuống khối tảng đá lớn. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không buông tay cơ hội tốt này. Izumin cuối cùng không động thủ, ân tình này, ta nhớ kỹ.

——— ————————phân cách tuyến ‘Bắt Imhotep’ ——— ——————

Imhotep quả nhiên giảo hoạt. Hắn không có bên trong phủ, bên trong trừ bỏ cái lão bà đẫy đà Hastuts của hắn kia, cùng bị đứa con hoạn quan Mutra ra, chỉ có một đám hạ nhân. Cái gọi là 3000 tinh binh, Menfuisu đã sớm bố trí tốt, căn bản không gây nổi tác dụng phản kháng gì, liền bị giết chết ngay tại chỗ. Còn lại đại thần bị binh lính bên ta vây quanh, trừ bỏ lạnh run ngoại, động tĩnh gì cũng không có.

Neketo rất nhanh liền thu phục Hastuts cùng Mutra. Bắt lại bọn họ về.

Khi nhìn thấy ta, Hastuts tóc tai bù xù, ánh mắt ác độc. Nàng kêu to khiến cả đại điện đều ông ông tác hưởng: “Asisu, ta rủa ngươi không chết tử tế được!” Mutra hữu khí vô lực xụi lơ một đoàn. Lần trước biến đổi lớn đã làm hắn đánh mất mọi dũng khí.

Saturan đối một nhà bọn họ cừu thị vô cùng. Nhìn thấy Hacan thật vất vả được thả ra, trên người vết thương đầy rẫy, đau lòng không thôi. Thấy Hastuts lại vẫn dám mạnh miệng như thế, bèn không nói hai lời, đi lên loạn đánh. Đánh cho Hastuts đau đến quay cuồng trên mặt đất, cũng chưa chịu thu tay lại.

Ý bảo Saturan dừng tay, ta trầm giọng hỏi: ” Imhotep chạy đi đâu? Adatudat đâu?”

Khóe miệng Hastuts chảy máu, như tử ngư than trên mặt đất. Nghe được câu hỏi của ta, nàng thế nhưng cười ha ha lên: ” Imhotep đương nhiên sẽ không bỏ qua các ngươi! Các ngươi chờ xem, Anubis đem rất nhanh sẽ tiếp nhận các ngươi!“ (Abunis: ở Ai Cập, Abunis là thú canh giữ địa ngục)

Izumin lập tức đứng lên, “Cindy, phong tỏa toàn bộ hoàng cung. Imhotep ở bên trong!”

Ta hoảng hoảng thần, đúng vậy! Không ở nhà, 3000 tinh binh cũng bị diệt, hắn chỉ có thể cướp thời cơ trốn ở trong vương cung, cho chúng ta nhất kích cuối cùng. Cầm lấy tay Izumin có chút run run, đối với việc này, ta chỉ là nhìn nhiều, ít trải qua. Nếu hôm nay không có hắn, Imhotep rất có khả năng sẽ thành công đánh tan ta cùng với Menfuisu.

Một cỗ khói đặc bốc lên, cung điện ta cháy.

Izumin và ta nhìn nhau, một phần tướng binh sĩ, vây quanh nơi đó.

Khi chúng ta đuổi tới nơi, nhìn thấy binh lính trông Minưê cùng Nafutera đã sớm chết. Thân ảnh đáng giận của Imhotep vẫn như vậy, lưng thẳng tắp, thản nhiên tự đắc nhìn chúng ta.

Một bên Nafutera cùng Minưê được mở trói. Nafutera ôm con khóc thiên hôn địa ám, nàng một lần lại một lần vuốt ve miệng vết thương của con. Thấy chúng ta đi đến, Nafutera chửi ầm lên: “Asisu, nữ nhân ác độc! Dám làm Minưê người luôn luôn trung thành và tận tâm bị thương thành như vậy. Linh hồn của ngươi vĩnh viễn sẽ không được thần thái dương nhận. Ngươi sẽ vĩnh viễn lâm vào trong bóng tối!”

Minưê bị đả kích liên tiếp uể oải vô lực, ngẩng đầu nhìn ta, hắn nhỏ giọng ngăn cản mẫu thân nguyền rủa: “Mẫu thân, đừng nói nữa.”

Minưê mắt tràn ngập cảm xúc áy náy cùng thâm tình phức tạp. Ta không phản kích Nafutera. Tuy rằng, ta oan uổng, người đâm Minưê bị thương rõ ràng là Menfuisu. Mà lúc này chính chủ không ở, ta đành phải gánh lấy thôi. Dù sao tội danh trên người ta đã quá nhiều, không cần phải để ý chuyện này.

“Asisu, không nghĩ tới ngươi lại bức ta đến nước này.” Imhotep vẫn tác phong nhanh nhẹn như cũ.

“Ta cũng không dự đoán được, thì ra ngươi cũng chỉ là một viên quân cờ của Menfuisu.” Kỳ thực, trừ bỏ thành kiến đối hắn, ta vẫn là rất bội phục hắn.”Dưới sự khống chế của Menfuisu, ngươi vẫn còn có thể hạ độc ám sát người, thật sự là không dễ dàng.”

“Aiz, lần này các ngươi làm ta không thể không phá phủ thành thuyền. Đáng tiếc, vì vội vàng, kế hoạch của ta có rất nhiều chỗ chưa thực hiện.” Imhotep lắc đầu, cảm khái không thôi.

“Trong đó một cái lỗ hổng, không biết vì sao Kafura lại đột nhiên ám sát Menfuisu?” Izumin bình tĩnh nhìn hắn.

Imhotep tràn ngập tán thưởng nhìn Izumin: “Đúng vậy! Nữ nhân kia, thật sự rất ngu xuẩn. Nguyên bản ta cùng Hoàng đế Li-bi đã thương lượng tốt, chỉ cần bí mật giết Menfuisu bằng thuốc độc là được. Nào biết nàng lại đột nhiên làm khó dễ, tự thân phác đi lên ám sát Menfuisu. Khiến ta bị động vô cùng.”

“Ngươi là muốn mượn binh từ Li-bi sao?” Khi nghe được Imhotep nói đến Kafura, ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận. Hoàng đế Li-bi tới Ai Cập, khẳng định cũng là Imhotep cổ động.”Vì sao Kafura lại phá hư kế hoạch của các ngươi?” Hai quốc kết minh? Hừ, chỉ là Imhotep lén cùng Li-bi kết minh đi. Phỏng chừng Imhotep cho bọn họ không ít ưu việt.

“Hừ! nữ nhân ngu xuẩn kia, đối với chuyện Menfuisu từ hôn phi thường phẫn nộ. Hơn nữa, ta tản tin tức chuyện Menfuisu không thể giao hợp cũng đả kích nàng. Quan trọng nhất, là vì Menfuisu muốn xua đuổi nàng.” Imhotep liên tục than tiếc. Nữ nhân này, thật sự là cái nét bút hỏng.

Trong lòng ta hiểu rõ, chỉ sợ không chỉ là thế này. Là một nữ nhân, nàng nhìn thấy Menfuisu đối ta yêu say đắm, phỏng chừng cũng tuyệt vọng. Nữ nhân một khi tuyệt vọng, thì khi làm chuyện gì cũng liền không dễ dàng bảo trì thanh tỉnh.

” Imhotep, bút tích thật lớn. Thế nhưng dùng đám đại thần cùng 3000 nhân mã hồ lộng Menfuisu.” Ta không khỏi cảm thấy chua xót. Không phải gạt Menfuisu, mà là lừa ta.

” Hoàng đế Menfuisu chỉ là lợi dụng ta, vây khốn bệ hạ Asisu!” Nhìn đến vẻ mặt ta có chút ảm đạm, Imhotep bên miệng giơ lên mỉm cười.

“Còn có một lỗ hổng, đó là công kích của ta với ngươi, quấy rầy kế hoạch của ngươi đi.” Trong lòng ta hiểu rõ. Công kích này vô li đầu, cũng vô pháp đoán trước, khiến danh dự của Imhotep thất bại thảm hại. Cuối cùng mới làm cho hắn hốt hoảng ra tay.”Bất quá, này không phải là nguyên nhân chủ yếu.”

Imhotep mỉm cười gật gật đầu: “Đúng vậy! nguyên nhân Chính yếu đó là, ta không tính đến hoàng tử Izumin lại thiệt tình thích ngươi. Thế nhưng giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này.”

Izumin hơi hơi hạ thấp người, tỏ vẻ cảm tạ đối với Imhotep không chút nào che dấu thưởng thức.”Nguyên bản, ngươi có thể đem chuyện giết Hoàng đế Menfuisu tính đến trên đầu Hitaito ta. Dù sao sau khi hoàng cung bị ngươi khống chế, đối ngoại như thế nào chẳng phải là từ ngươi định đoạt sao. Nhưng là, Kafura chịu chết, làm việc với kẻ không chịu theo kế hoạch này, khiến ngươi rất đau đầu.”

Nói tới đây, Izumin nhẹ nhàng mà nở nụ cười đến: “Asisu đột nhiên rải tin tức ngươi đánh lén Hoàng đế Li-bi, cũng khiến ngươi đại loạn đầu trận tuyến đi. Nguyên bản, các ngươi kết minh chỉ là bí mật. Nào biết lại đột nhiên truyền ra tin tức này. Chỉ sợ cái lão hồ li Hoàng đế Li-bi kia đã muốn lùi bước khỏi kế hoạch.”

Đáng tiếc, Kafura không cam lòng. Nàng không chiếm được nam nhân này, muốn hắn chết ở trong tay nàng.

” Thích khách nhằm vào Li-bi lần thứ hai, ba thật là ngươi làm ra?” Trong lòng ta dấy lên lửa giận. Lão sơn dương này, vừa thấy kế hoạch sơ hở nhiều, rõ ràng đã muốn xử lý hoàng đế Li-bi, đưa tới Ai Cập chiến tranh, muốn đục nước béo cò?

Imhotep vẻ mặt không thay đổi, hắn sờ sờ râu: “Là ta phái đi. Vốn an bày người khác ám sát Hoàng đế Menfuisu, lại không nghĩ rằng Kafura giành động thủ trước. Thừa lại cái mai phục kia, cũng bị giết chết. Đáng tiếc a đáng tiếc! Kafura bồi một cái mệnh, nhưng lại chỉ là đâm Menfuisu bị thương. Còn không hữu dụng bằng Nafutera.”

Nghe đến đó, trong mắt Minưê lòe ra một tia lửa giận. Trong lòng ta vừa động, hắn đối Menfuisu trung thành ta từ trước đến nay đã biết. Hay là…

Đột nhiên, bên cạnh một bóng dáng hướng ta phác đi lên.”Asisu, ngươi đi chết đi!”

Ta nhanh chóng quay lại, là Adatudat. Không biết khi nào thì, hắn phẫn thành tiểu binh cách ta rất gần. Một thanh chủy thủ sắc bén hướng ngực ta đâm lại. Ta vốn không hề có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ có thể thúc thủ vô sách đứng ở tại chỗ.

“Choang” một tiếng, Izumin bắt trụ chủy thủ của hắn. Ta nhanh chóng thối lui đến vòng vây của Kail, nếu không thể cùng hắn kề vai chiến đấu, thì cũng không thể khiến hắn vướng chân. Xoay người một phen rút ra chủy thủ trên lưng Cindy, ta ném hướng Minưê.

“Minưê!” Ta la lên, Minưê một phen tiếp nhận chủy thủ, không chút do dự một đao đâm Imhotep bên cạnh đang không hề phòng bị.

Imhotep bị một đao của hắn đâm trúng bụng, hắn bị đánh sâu vào lui vài bước về phía sau. Ôm chuôi chủy thủ đang cắm vào trong bụng rất sâu, Imhotep không thể tin nhìn Minưê.”Minưê, ngươi… ngươi chẳng lẽ không biết, không có ta, ngươi cùng mẫu thân ngươi sẽ chết sao?”

Minưê bình tĩnh nhìn hắn: “Ta luôn luôn là trợ thủ đắc lực nhất của Hoàng đế Menfuisu, trước kia là vậy, về sau cũng là vậy.”

Nafutera lúc này mới phản ứng lại, liền thét chói tai, “Minưê, ngu ngốc! Ngươi làm sao có thể giúp đỡ Asisu làm hại tể tướng Imhotep!”

Adatudat một đao đánh bất ngờ bị Izumin đỡ được, Cindy cùng Kail đứng ở một bên nâng tay mấy kiếm, cuối cùng đâm xuyên qua thân thể hắn. Trong nháy mắt, toàn thân Adatudat phun trao ra máu tươi. Hắn dùng ánh mắt huyết tinh nhìn chằm chằm ta, không cam lòng nguyền rủa ta: “Asisu! Ngươi sẽ vĩnh viễn sẽ không đạt được hạnh phúc! Ta lấy danh nghĩa thần Oman nguyền rủa ngươi…”

Một bóng dáng từ tại chỗ lao ra, Izumin cầm chủy thủ, hung hăng đâm vào cổ họng hắn.”Nói bậy, Asisu sẽ cùng ta sống hạnh phúc! Ngươi, chỉ cần đi tìm chết là được rồi.” Lưu loát rút chủy thủ bạt ra, máu tươi bắn tung tóe ra, Adatudat vĩnh viễn ngậm miệng lại. Izumin trầm tĩnh lau sạch sẽ máu trên chủy thủ, rồi trở lại bên người ta.

“Adatudat!” thanh âm thống khổ của Imhotep hô, đau lòng trong mắt rốt cuộc không giấu được. Adatudat là vương bài cuối cùng của hắn, nếu nhất kích của hắn thành công, Asisu cùng với Menfuisu đều ngã xuống, Izumin là một ngoại nhân, căn bản vô pháp khống chế cục diện Ai Cập. Vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của hắn rốt cục thay đổi. Hối hận, ngoan độc, tuyệt vọng đan xen.

“Asisu, kỳ thực, ta cuối cùng hối hận, không có sớm một chút nhìn đến giá trị của ngươi. Ha ha, thua, hoàn toàn thua!” Thiên nhân giao chiến hậu, Imhotep khôi phục bình tĩnh. Hắn cười khổ, rút chủy thủ ra, nâng tay một đao đâm vào tim Nafutera.

Nafutera lúc này tinh thần cơ hồ thác loạn. Một đao của Imhotep, vừa vặn chấm dứt sinh mệnh của nàng.

“Mẫu thân!” Minưê phác đi lên, mặt đầy nước mắt đỡ lấy xác chết của Nafutera.

“Nữ nhân này, ta mang đi.” Imhotep bình tĩnh mà đối diện chúng ta.”Ta chỉ là muốn có được Ai Cập, chưa từng muốn Ai Cập rơi vào tay người khác. Nàng là cái tai họa, ta giúp các ngươi trừ bỏ thôi.” Ném đến một cái bình nhỏ, Cindy thuận tay tiếp được.”Bên trong là giải dược! Ha ha, ta thua cuộc rồi. Bệ hạ Asisu, cựu thần đi trước một bước!”

Nhìn Imhotep đi đến cuối con đường, vẫn không giảm phong độ. Ta hướng hắn gật đầu tỏ kính ý: “Ngươi yên tâm đi đi. Ai Cập sẽ tốt lên.”

Imhotep không nhìn chúng ta, ánh mắt hắn dần dần vô thần nhìn sông Nile đang róc rách lưu động, miệng hát bài ca truyền thống, giơ cao lên hai tay, trang nghiêm quỳ xuống làm đại lễ, thân thể phủ phục trên mặt đất không còn nhúc nhích được nữa.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư của Nguyệt Phương Phỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.