Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị Biến Liên Tục

Phiên bản Dịch · 2311 chữ

Mặt Nafutera đã vặn vẹo. Ta nhíu nhíu đầu mày, thật sự không muồn nhìn nàng. Emi đã lén đi đến bên người ta.”Bệ hạ, bên ngoài tựa hồ có chút động tĩnh.”

Tiếng rối loạn càng ngày càng lớn, chúng ta đều nghe được. Sao lại thế này?

Menfuisu ở dưới sự trợ giúp của Cindy, miễn cưỡng bang bó lại chân bị thương. Hắn có chút tái nhợt, sau khi nghe được ồn ào, quay đầu hướng cửa hô to: “Minưê!”

Minưê vọt tiến vào. Nhìn thấy trên đất một mảnh đống hỗn độn, mẫu thân bị Kail sử dụng kiếm áp trên mặt đất. Hắn cả kinh hô to: ” Hoàng đế Menfuisu, mẫu thân, các ngươi…”

Minưê mở to hai mắt, mặt không thể tin nhìn trước mắt hết thảy. Menfuisu sắc mặt không chút do dự, chậm rãi nói: ” Mẫu thân của ngươi Nafutera ý đồ ám sát ta.”

Nghe được thanh âm của con, Nafutera tựa hồ có chút thanh tỉnh, nàng giãy giụa ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn con.”Minưê, cứu ta!”

Minưê mở to miệng, ám sát Pha-ra-ông là tử tội, Hoàng đế không đương trường giết chết nàng, đã thủ hạ lưu tình. Hắn mở miệng, không nói được gì.

Menfuisu trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, sắc mặt lại càng thêm hòa hoãn: “Đưa kiếm của ngươi cho ta. Bên ngoài tựa hồ có chút ồn ào.”

Minưê lấy xuống bội kiếm đưa cho Menfuisu. Menfuisu tiếp nhận kiếm, bên miệng lộ ra mỉm cười, nâng tay liền một kiếm đâm bả vai Minưê bị thương. Minưê đau đến thét lớn một tiếng, hắn lay động, cũng không dám ngẩng đầu, ôm vai phải bị thương phục ngã xuống đất.

Nafutera hét thảm một tiếng. Từ trước đến nay con là kiêu ngạo của nàng, thấy bởi vì nàng mà Minưê bị thương, nàng đau triệt tâm phế.” Hoàng đế Menfuisu, đừng giết Minưê. Chuyện này cùng không liên quan đến hắn.”

Trong lòng ta vừa động, “Vậy có liên quan với ai?”

Nafutera khóc lão lệ tung hoành, “Minưê không biết chuyện này, đều là lỗi lão nô. Imhotep nói, chỉ cần hôm nay ta có thể ám sát Hoàng đế Menfuisu, hắn sẽ cho ta vinh hoa phú quý. Hắn nói, về sau ta không bao giờ bị người bắt nạt nữa.” Bị Kail ấn trên mặt đất, Nafutera không thể động đậy. Nàng liều mạng giãy giụa, muốn tới gần con.

“Minưê, ta chỉ là hi vọng chúng ta có thể quá ngày lành. Mẹ chỉ là hi vọng không bao giờ bị người bắt nạt nữa. Mẹ không muốn liên lụy ngươi!” Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu, tê tâm liệt phế thỉnh cầu Menfuisu: “Thật sự không liên quan đến hắn. Hoàng đế Menfuisu, xin ngươi buông tha hắn đi. Nể mặt ta chiếu cố ngươi nhiều năm như vậy, xin ngươi buông tha hắn đi.”

Ta có chút không đành lòng quay đầu đi. Lúc bị lợi ích mê muội, vì sao ngươi không nghĩ tới sẽ liên lụy đến con.

Izumin sắc mặt không thay đổi, thấy cảm xúc của ta có chút trầm xuống, nhẹ nhàng dùng sức một cái liền ôm ta nhập trong lòng hắn.

Menfuisu không chút nào động dung, nâng tay hướng đùi Minưê lại đâm một kiếm. Minưê đau đến nao núng một chút, không hé răng vẫn như cũ.”Tướng quân Neketo?” Menfuisu hướng ra phía ngoài hô.

Neketo mang theo một tiểu đội nhanh chóng hướng bên này đi đến. Menfuisu cau mày: “Bên kia đã xảy ra chuyện gì?”

Neketo quỳ xuống trả lời: “Hình như là có thích khách!”

Menfuisu nhăn mày, hắn có chút thì thào tự nói, “Lại là thích khách!”

Quay đầu nhìn Minưê đã đầy người là máu, hắn khinh xích: “Ngươi ở trong này, không cho phép nhúc nhích. Neketo, trói Minưê cùng tiện nhân Nafutera kia lại. Không được để bọn họ đào tẩu, cũng không cho chết.”

“Tỷ tỷ, ngươi là ở chỗ này, hay là theo ta cùng đi nhìn xem?” Nhìn Izumin gắt gao ôm ta, trên mặt Menfuisu lại chậm rãi tụ nổi lên một tia sát khí. Hắn suy tư một phen, lại chuyển bình tĩnh.

Cảm giác được ngực Izumin có hơi chút chấn động, hắn trầm giọng trả lời: “Chúng ta cũng muốn đi xem.”

Nhàn nhạt nhìn Izumin một cái, Menfuisu không sao cả: “Tùy tiện các ngươi!” Lập tức đi theo Neketo hướng nơi đang tranh cãi ầm ĩ chỗ phóng đi.

Nhìn Nafutera khóc đến mau tắt thở cùng Minưê đang cắn răng, trong lòng ta có chút đổ. Izumin cẩn thận vỗ về ta, “Không nên xen vào chuyện này, chúng ta đi nhìn xem đằng trước có chuyện gì.”

——— ————————phân cách tuyến ‘cảm xúc phức tạp’ ——— ——————

Hoàng đế Li-bi cùng Kafura lúc này đều đang khóc kêu, chung quanh, binh Ai Cập cùng thị vệ Li-bi vây bọn họ làm thành một vòng tròn vòng. Ngoài vòng tròn, một đám người nhìn không ra trang phục bị giết.

Thấy Menfuisu vội vàng đuổi tới, Kafura ” Hoa” dung thất sắc khóc kêu: ” Hoàng đế Menfuisu, cứu chúng ta!”

Hoàng đế Li-bi sắc mặt rất khó xem, mới đến Ai Cập không bao lâu, thế nhưng bị hai lần ám sát.” Hoàng đế Menfuisu, ta cần một lời giải thích.”

Menfuisu sắc mặt cũng không tốt. Béo lão nhân này, so với Carol còn có thể chuốc họa.”Tướng quân Neketo, động tác lưu loát chút.”

Neketo chỉ huy binh lính, tự vây quanh đi lên. Về nhân số, Ai Cập bên này chiếm ưu thế, rất nhanh liền khống chế tình hình.

” Hoàng đế Menfuisu, ta sợ hãi.” Kafura khóc nỉ non khóc dựa vào hắn. Nàng gắt gao dựa vào Menfuisu, hận không thể dán ở trên người hắn.

Menfuisu lảo đảo một chút, vết thương trên chân chỉ băng bó qua loa một chút. Béo nữ nhân lại đem sức nặng toàn thân đều đè ép lại đây, hắn có chút đứng không yên. Trên mặt hắn có nhẫn nại lửa giận, nhưng không đẩy ra nữ nhân chán ghét kia

Đột biến lại tới, Kafura thoạt nhìn vốn đang kiều nhu giả tạo không biết từ nơi nào rút ra một thanh chủy thủ đâm thẳng vào lưng Menfuisu.

“Cẩn thận! Menfuisu!” Ta hét lên một tiếng, theo bản năng nghiêng người về phía hắn.

Izumin gắt gao giữ chặt ta, ôm vào trong lòng.”Cindy, đi, bảo vệ Hoàng đế Menfuisu!” Hắn phản ứng nhanh chóng hạ mệnh lệnh cho đội đặc chủng đang đứng ở bên cạnh.

Ta nước mắt mê mông, hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Vì sao hai cuộc ám sát đồng thời an bày. Hơn nữa, đều là những người ngoài dự đoán.

Menfuisu vốn là có thương tích, một đao này chung quy không né đi được. Một phần tư chủy thủ cắm ở phía sau lưng hắn. Menfuisu nổi giận gầm lên một tiếng, nâng tay liền một kiếm đâm tới, đương trường giết Kafura ở tại chỗ.

Cindy xông lên đi, bắt trụ Hoàng đế Li-bi đang lấy ra một chủy thủ khác. Nhìn thấy nữ nhi chảy máu khắp cả, mềm yếu dựa vào trên thân kiếm của Menfuisu, Hoàng đế Li-bi thế nhưng không khóc kêu. Trên cổ bị đè mấy thanh kiếm, hắn lạnh lùng đứng lên, ngạo nghễ đứng ở tại chỗ.

” Hoàng đế Li-bi, vì sao ngươi lại ám sát ta?” Menfuisu gắt gao cầm lấy bả vai, nghiến răng nghiến lợi hỏi. Liên tục hai lần bị đâm bị thương, hắn vô cùng suy yếu. Tướng quân Neketo đã giải quyết thích khách đang chạy nhanh lại đây, đỡ lấy Menfuisu.

“Hừ! Coi khinh quốc gia của ta nhỏ, lừa nữ nhi của ta, còn muốn làm đồng minh với ta? Menfuisu, ngươi nói, ta làm sao có thể không hận ngươi?” Hoàng đế Li- bi sắc mặt có chút bụi bại. Không giết chết Menfuisu, hắn cũng đừng muốn sống. Nhìn ánh mắt nữ nhi mà hắn luôn luôn sủng vô pháp vô thiên đã vô thần, hắn cảm thấy ảm đạm. Nữ nhi chỉ làm Menfuisu bị thương, lại phải bồi một mệnh. Nữ nhi ngốc này.

“Chỉ vậy thôi? Hoàng đế Li-bi quá coi thường ta. Là Imhotep ở phía sau ngươi thúc dục đi?” Menfuisu sắc mặt càng ngày càng khó coi. Hắn đã đứng không nổi, quì một gối, chống trường kiếm, trong mắt phẫn nộ như đào thiên hồng thủy bắn thẳng hướng Hoàng đế Li-bi.

Quần áo Menfuisu bị máu dần dần khuếch đại nhiễm thấu. Tí tách, máu trên quần áo ở dưới chân Menfuisu dần dần chảy thành một vũng, uốn lượn ở dưới chân hắn, dưới chân Neketo, còn có dưới chân Hoàng đế Li-bi, cùng máu Kafura tan hợp cùng một chỗ.

Máu đỏ tươi, vị huyết tinh kích thích ta hỏng mất, ta khóc hô to: “Menfuisu! Đợi lát nữa hãy tra khảo đi! Ngươi sẽ chết! Y quan! Các ngươi đi đâu hết rồi! Còn không chạy nhanh lại đây!”

Izumin thấy ta khóc cơ hồ hít thở không thông, thở dài một hơi bế ta đi qua. Cầm lấy bả vai Menfuisu, lòng ta đau như giảo! Khóc cả người vô lực. Em trai, em trai của ta, ngươi đừng chết!

Y quan đã chạy tới, bọn họ vây quanh Menfuisu. Chật đến ta ngay cả chỗ đứng đều nhanh không có. Ánh mắt Menfuisu có chút tan rã. Hắn đẩy ra y quan che ở trước mặt, gian nan cầm lấy tay của ta: “Tỷ tỷ!”

“A! Menfuisu! Ngươi làm sao vậy?” Carol xuất hiện. Thanh âm của nàng giống một đạo thanh tuyền, nhất thời kéo ta khỏi một mảnh hỗn độn. Hasan, Hasan cũng đã trở lại.

Hốt hoảng trái phải tìm kiếm, quả nhiên thấy được bóng dáng Hasan gầy cao, lại làm nhân tâm an.”Hasan! Mau! Mau cứu Menfuisu!” Ta nói năng lộn xộn, kinh hỉ giống như vừa bắt lấy một dây thừng cứu mạng

Thấy tình cảnh trước mắt vô cùng hỗn loạn. Hasan cau mày, cấp tốc cùng y quan khác băng bó cho Menfuisu.”Asisu, ngươi đừng vội! Ta nhất định sẽ hết sức!”

Hết sức? Ta không thích nghe hết sức, ta muốn hắn phải sống. Mặc kệ hắn là tính kế ta như thế nào, mặc kệ hắn khiến ta thương tâm xuyên thấu như thế nào, chỉ cần hắn vẫn là em trai ta, ta liền hi vọng hắn phải sống. Trong đầu loạn thành một mảnh, ý nghĩ khó phân, mở miệng, lại không biết nên nói như thế nào.

Izumin kéo ta từ trên đất lên, vỗ lưng ta an ủi, môi lại ghé vào ta bên tai: “Asisu, bắt Imhotep quan trọng hơn.”

Ta cả kinh, đúng vậy! Không có khả năng chỉ ám sát liền đã xong, hắn nếu dám cùng Hoàng đếLi-bi liên hợp phản quốc, khẳng định sẽ không khinh địch chấm dứt như vậy. Ta không thể loạn đầu óc, ta muốn bảo vệ Ai Cập, ta phải bảo vệ quốc gia mà phụ vương đã giao cho ta cùng Menfuisu.

Thấy thần sắc ta dần dần thanh tỉnh, Izumin ôn nhu cười cười. Ta cảm kích nhìn Izumin, cảm tạ hắn không ở sau lưng tạo đả kích cho Ai Cập.” Neketo! Menfuisu phái bao nhiêu binh lính giám thị phủ Imhotep?”

Neketo có chút do dự, việc này rốt cuộc có nên nói với nữ vương bệ hạ?

Ta căm tức: “Từ khi nào ngươi đã dám có điều giấu diếm?”

Bị tiếng quát của ta chấn đến, Neketo theo bản năng quỳ xuống: ” Hoàng đế Menfuisu sớm cũng đã có hành động, tuy rằng binh lính giám thị không nhiều lắm, nhưng có 5 vạn binh mã tùy thời có thể điều động.”

“Đi! Bắt Imhotep cho ta! Nếu hắn dám can đảm chống cự, giết không cần hỏi.” Ta bình tĩnh tuyên bố lệnh truy nã.

“Vâng!” Neketo mang theo binh lính chạy đi ra ngoài.

Nghe Carol ở bên cạnh khóc thét chói tai, trong lòng ta phiền chán vô cùng. Giữ chặt cánh tay của nàng, một cái tát quăng đi xuống. Carol bị một cái tát của ta đánh cho sửng sốt, nàng theo bản năng còn muốn thét chói tai, ta lại quăng một cái bàn tay đi qua.

“Thanh tỉnh một chút! Ngươi hiện tại trong bụng có hoàng tử Ai Cập ta. Ngươi phải tỉnh táo lại. Nếu… nếu Menfuisu chết. Đứa nhỏ trong bụng ngươi chính là Pha-ra-ông Ai Cập ta.” Cắn môi dưới, ta gằn từng tiếng. Trong lòng đau đớn làm ta ngay cả cái tay đánh người cũng chưa cảm giác.

Menfuisu được chuyển qua trên giường đã lâm vào hôn mê, Hoàng đế Li-bi, Nafutera, Minưê bị trói lại, thi thể Kafura còn nằm trên mặt đất không người để ý tới. Ta nhanh chóng suy nghĩ, còn có chỗ nào chưa nghĩ đến?

“Cindy! Gởi thư bảo tướng quân Nakuto đem đã quân đội hợp thành đến thượng Ai Cập. Động tác mau!”

“Kashu! June! Các ngươi mỗi người mang binh khống chế hoàng cung cùng thành Tebe, nếu có chút xôn xao, dù phải đổ máu, cũng phải bình loạn!”

“Đúng rồi, Emi, đi cứu Hacan!” Đầu vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến Hacan đang bị nhốt tại trong lao đã lâu. Hiện tại, Ai Cập đại loạn, tánh mạng của nàng đã không còn là quan trọng nhất.

Menfuisu, để cho ta nhìn xem, binh lực ngươi bày ra có thể bắt được cái tao lão nhân Imhotep kia.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư của Nguyệt Phương Phỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.