Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc trò chuyện với chú Sirius

Tiểu thuyết gốc · 5810 chữ

Liên tục mấy ngày sau đó học sinh trong toàn trường Hogwarts đều nhận được những tờ báo đính chính kèm theo lời xin lỗi của Ban biên tập Tuần san Nữ phù thủy. Điều này ít nhiều giúp dập tắt phần nào những tin đồn ác ý về Catherine và Hermione.

Trái ngược với sự hả hê của Harry và Ron, Catherine hoàn toàn không cảm thấy vui sướng gì với cách làm có phần trẻ con này của chú Sirius. Trong lúc tình cờ, nó loáng thoáng nghe được vài đứa thảo luận với nhau về thế lực đứng đằng sau chống lưng cho nó, thậm chí một người độc mồm còn khẳng định nó với chú Sirius thật sự có quan hệ mờ ám.

Biết ngay là sẽ như vậy mà!

Catherine lựa chọn "mắt điếc tai ngơ", tập trung làm công việc của mình.

Nó nhìn chất lỏng sóng sánh ở trong vạc, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ chần chờ, sau đó quả quyết rút lên một giọt đổ vào miệng con ếch đang giãy giụa trong tay mình. Con ếch quẫy đạp thêm vài cái rồi lăn đùng ra chết.

Vẫn chưa thành công, Catherine ủ rũ ngồi chống cằm suy nghĩ, nó phải chế xong món thuốc này trước khi Harry bước vào thử thách thứ ba. Hy vọng là kịp.

Một tuần lễ trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng đến ngày tụi nhỏ được đi chơi ở làng Hogsmeade.

Harry nhìn địa chỉ trong tay, hỏi:

- Chỗ này là chỗ nào?

Ron, Hermione và Catherine đồng loạt lắc đầu.

Ba đứa đi theo địa chỉ ghi trên tờ giấy, cuối cùng tìm thấy một quán ăn trông khá xa lạ ở ngay trung tâm làng Hogsmeade. Tụi nó chắc chắn trước đó hoàn toàn không có quán ăn nào ở đây cả, nếu để ý kỹ thì dường như cả dãy phố này đều đã thay đổi.

Bốn đứa đứng bên hông quán ăn nhìn quanh quất không dám đi vào, độ hai phút sau thì có một người đàn ông đi ra, Harry nhận ra ngay đó là chú Sirius, nó reo lên:

- Chào chú.

Chú Sirius cười đáp lại rồi dẫn bốn đứa vào trong.

Vừa bước vào tụi nhỏ liền bị cách bài trí ở bên trong làm cho choáng ngợp.

Trái ngược với biển hiệu có phần đơn giản và kém hấp dẫn ở bên ngoài, không gian bên trong vô cùng rộng lớn với trần nhà cao ngất ngưỡng, nhiều cửa sổ hình vòm được thiết kế vô cùng trang nhã nhưng vẫn không kém phần sang trọng.

Chỗ này đâu phải là quán ăn, mà là một nhà hàng thứ thiệt.

Từ gạch ốp tường đến sàn nhà, bàn ghế, thậm chí những ngọn đèn lồng treo trên cao đều mang tới cảm giác ấm cúng và thân mật.

Không gian nhà hàng được chia ra làm nhiều khu vực, mỗi khu vực được ngăn cách với nhau bởi một tấm vách ngăn bằng gỗ không quá cao nhưng vẫn đảm bảo được sự riêng tư cần thiết của thực khách.

Đối diện với cửa ra vào là một quầy bar dài, dùng để phục vụ cho những ai chỉ có nhu cầu thưởng thức đồ uống mà không phải là đến đây để ăn.

Catherine vừa đi theo các bạn vừa đưa mắt ngắm nghía cách bài trí và trang hoàng của nhà hàng này, sau đó gật đầu tán thưởng. Chú Sirius quả không khiến người ta thất vọng.

Bên trong nhà hàng lúc này khá đông khách, đa phần đều là những phù thủy ăn mặc sang trọng.

Catherine thắc mắc không biết mục đích của chú Sirius khi mở ra cái nhà hàng này là gì. Nếu muốn thu thập tin tức thì mở quán rượu hay quán ăn bình dân sẽ hợp lý hơn. Đâu phải ai cũng có tiền đến ăn uống ở những chỗ như thế này mỗi ngày. Nó chỉ thắc mắc như thế chứ không nói ra, dù sao đó cũng là tiền của chú Sirius, chú muốn làm gì mà chẳng được.

Bốn đứa được dẫn ra sau, đi qua khu bếp, dọc theo một hành lang dài rồi bước vô một gian nhà có nhiều phòng. Khi cánh cửa mở ra, Catherine mừng rỡ reo lên:

- Thầy Lupin!

Ba đứa kia cũng vui vẻ không kém khi được gặp lại thầy. Chú Sirius nói một cách đắc ý:

- Chú đã phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được thầy của tụi con đến đây đó.

Thầy Lupin nở một nụ cười ngượng ngùng.

Catherine quan sát sắc mặt của thầy Lupin, trông thầy hồng hào và tươi tắn hơn xưa rất nhiều. Nó mong thầy sẽ luôn khoẻ mạnh và vui vẻ.

Nhiều người nói thầy hèn nhát khi không dám đứng lên tố cáo chú Sirius là một Hoá Thú Sư, khi mà chưa ai biết rõ chú ấy vô tội. Sự chùn bước và chần chờ đó của thầy có thể gây hại cho nhiều học sinh trong trường Hogwarts nếu chú Sirius thật sự xấu xa như những gì người ta nghĩ.

Đúng là hành động ấy của thầy không thể bênh vực được, nó cũng không muốn biện minh gì cho thầy, nhưng nó có thể hiểu vì sao thầy làm như vậy. Nó chỉ mong trong chuyện tình yêu với cô Tonks thầy sẽ không vì mặc cảm mà trốn chạy một cách hèn nhát. Nó đã nghĩ đến việc sẽ tặng quà gì vào ngày cưới của thầy cô rồi, hy vọng mọi chuyện đều suôn sẻ.

Khi ba đứa bạn theo thầy Lupin vào trong, Catherine lùi lại một bước, nó ngước nhìn chú Sirius, nói một cách chân thành:

- Có chú ở đây thật là tốt.

Chú Sirius không hiểu lắm nhưng chú vẫn cười thật tươi với nó, ra hiệu cho nó đi vô trong. Cả bốn đứa được thết đãi một bữa trưa hoành tráng. Ăn xong Harry bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra với nó từ hồi cúp Quidditch Thế giới đến giờ một cách tường tận cho chú Sirius nghe. Dù sao cũng có nhiều chuyện không thể nói rõ thông qua thư từ được.

Chú Sirius đưa cho Harry hai tờ báo cũ mèm, nhàu nát, chú nói:

- Có hai sự việc lạ lùng xảy ra trong Bộ Pháp thuật từ hè đến giờ mà Bộ đã cố giấu nhẹm đi. Đầu tiên là việc bà Bertha Jorkins mất tích một cách bí ẩn, hành tung cuối cùng của bà ta mà người ta biết được là ở Albania. Thứ hai là chuyện ông Bartemius Crouch bị ốm một cách khó hiểu, không đi làm nhưng vẫn ra chỉ thị hằng ngày, đóng cửa ở nhà không tiếp ai. Chú đã cho người điều tra, sân vườn nhà ông ta bây giờ trông như bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm. Không một ai thừa nhận là đã từng gặp ông Crouch từ hồi cuối tháng mười một tới giờ.

Harry bất chợt lên tiếng:

- Vào cái hôm tổ chức cuộc họp giữa các quán quân và ban giám khảo, con đã thấy ông Crouch có điểm kì lạ, nhưng con không dám chắc.

Chú Sirius vội hỏi:

- Kì lạ như thế nào?

Harry nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó, nó kể một cách tường tận:

- Khi ấy con quá bất ngờ và hoang mang nên hầu như không có tâm trạng để ý tới xung quanh, cho đến khi ông Crouch bước ra từ trong bóng tối. Con chú ý đến ông ấy ngay. Trông ông Crouch thật sự giống như bị bệnh, cả người toát lên vẻ mệt mỏi khó diễn tả được, khác hẳn hồi con gặp ông ta ở cúp Quidditch Thế giới, lúc đó nhìn ông Crouch có sức sống hơn. Nhưng rồi con quên béng chuyện ấy khi trở về phòng sinh hoạt chung.

Catherine có thể hiểu tại sao, lúc ấy Harry và Ron bắt đầu chuỗi ngày giận hờn nhau gần một tháng trời nên ai hơi đâu bận tâm đến ông Crouch xa lạ có biểu hiện bất bình thường.

Chú Sirius và thầy Lupin nhìn nhau, chú Sirius nói:

- Hồi cúp Quidditch Thế giới chú với Remus đang truy tìm tung tích của Đuôi Trùn, truy đến tận Albania thì mất dấu. Có người nói Voldemort đã lẩn trốn ở đó, nhưng mất gần hai tháng trời lùng sục mà bọn chú không tra ra bất kì manh mối gì hữu dụng. Và thật trùng hợp thay Bertha Jorkins cũng bị mất tích ở Albania.

Ron và Hermione rùng mình khi nghe nhắc đến tên Voldemort, chú Sirius cười cười rồi nói tiếp:

- Không thể có quá nhiều chuyện trùng hợp như thế được. Cho nên bọn chú truy tìm theo dấu vết Bertha Jorkins để lại, bà ta đi đến một địa điểm tham quan ở gần Khu bảo tồn thiên nhiên Gashi thì mất tích.

Người cuối cùng nhìn thấy bà ta là một nhân viên làm việc tại quầy rượu ở quán trọ mà bà ta đã thuê. Anh ta kể lại rằng anh ta nhìn thấy Jorkins nói chuyện với một người lạ mặt, sau đó bà ta trả phòng, dọn hành lý và cả hai cùng rời khỏi nhà trọ, từ đó anh ta không gặp lại họ nữa.

Chú đã đưa ảnh của Đuôi Trùn cho người nhân viên đó nhận diện nhưng anh ta không thể chắc chắn đó có phải gã hay không, dù sao chuyện cũng đã xảy ra khá lâu, mà quán lúc đó lại rất đông khách, còn người lạ mặt ấy thì trùm kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra cặp mắt mệt mỏi. Sở dĩ anh ta chú ý và ghi nhớ về Bertha Jorkins là vì bà ta đã trả tiền thuê trọ cho một tuần lễ nhưng lại chỉ ở có nửa ngày rồi lập tức rời đi với vẻ rất gấp gáp, thậm chí còn không thèm đòi lại tiền.

Harry nghe xong ngẩn người mấy giây, sau đó nó giật mình nói:

- Theo như chú nói thì rất có thể bà Bertha Jorkins đã gặp Đuôi Trùn ở quán trọ đó? Và gã ta đã dùng mánh khoé nào đấy để dụ bà ta đi theo gã. Nếu gã làm thế thì chắc chắn gã đã có kế hoạch riêng nào đấy, chín phần mười là gã muốn dùng bà Bertha Jorkins như một món lễ vật dâng lên cho Voldemort để cầu xin sự tha thứ từ chủ nhân. Nói vậy thì chắc chắn một trăm phần trăm Voldemort đã biết hết về cuộc thi, chẳng lẽ kẻ bỏ tên con vào chiếc Cốc Lửa là hắn?

Catherine ngạc nhiên khi thấy đầu óc Harry thật sự nhanh nhạy với những chuyện có liên quan đến Voldemort, nhưng nó vẫn lên tiếng phủ nhận suy luận này của bạn:

- Voldemort làm sao vô trường Hogwarts được hả Harry. Hắn yếu nhớt và phải sống ký sinh cơ mà. Hắn sẽ không tự mình làm chuyện đó. Hẳn là tôi tớ của hắn đã ra tay.

Chú Sirius nghiến răng nói:

- Có lẽ là Đuôi Trùn, gã biến thành một con chuột và lẻn vô trường, mê hoặc chiếc Cốc Lửa, sau đó bỏ tên Harry vào.

Catherine lại phủ nhận:

- Đuôi Trùn cũng không thể làm được chuyện đó, gã không đủ khả năng. Muốn đánh lừa chiếc Cốc Lửa cần một bùa Lú cực mạnh. Con không tin là Đuôi Trùn làm được.

Thầy Lupin không hài lòng trước sự khinh địch của Catherine, thầy nhắc nhở:

- Catherine, con nên nhớ Đuôi Trùn đã lừa cả thế giới như thế nào vào mười ba năm trước. Con không thể xem thường đối thủ, dù họ có là ai đi chăng nữa.

Chú Sirius nói đỡ cho Catherine:

- Con bé vẫn còn là trẻ con mà Remus.

Catherine nóng nảy:

- Con không phải là trẻ con.

Chú Sirius cười cười:

- Con nói không phải thì không phải.

Catherine không thèm để ý đến chú Sirius, nó giải thích:

- Thuốc bổ chuột mà con làm cho Scabbers uống có thành phần khác so với loại thuốc thông thường. Chuột uống thì không sao nhưng người uống thì phép thuật sẽ bị ăn mòn. Gã đã uống liên tục suốt mấy tháng trời không nghỉ ngày nào. Con đoán bây giờ gã đang trải qua những ngày tháng thống khổ nhất trên đời, gã sẽ vĩnh viễn ở dạng chuột nếu cứ tiếp tục lạm dụng việc hoá thú. Mỗi lần hoá thú sẽ rất đau đớn và khổ sở. Cho nên gã đừng hòng mơ tưởng đến việc đột nhập vô trường Hogwarts hãm hại Harry.

Ron nhìn Catherine với ánh mắt kinh ngạc, giọng bực bội:

- Sao bồ lại làm thế? Lúc ấy bồ đâu có biết Scabbers là Đuôi Trùn.

Catherine xấu hổ đáp:

- Mình tự nghĩ ra công thức này nên dùng cho Scabbers luôn, đúng lúc nó đang cần mà. Với lại uống xong nó mập lên hẳn đó thôi. Mình đâu có dè nó là người biến thành. Xem như là trả thù cho chú Sirius đi.

Catherine vừa nói vừa nhìn chú Sirius cười.

Ron vẫn không vui, lẩm bẩm:

- Tưởng thế nào hoá ra bồ muốn dùng Scabbers để thử thuốc.

Hermione liếc xéo Ron:

- Bồ nên mừng vì Catherine làm thế hoá ra lại khéo. Chúng ta bớt đi một kẻ địch nguy hiểm.

Catherine đính chính:

- Nếu Đuôi Trùn gặp được kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, nói không chừng hắn ta sẽ có biện pháp giúp gã khôi phục lại như xưa. Cho nên nếu lỡ đụng độ phải Đuôi Trùn chúng ta tuyệt đối không được chủ quan.

Chú Sirius tiếp tục:

- Tạm thời cứ cho rằng việc này không phải Đuôi Trùn làm đi. Dù sao bây giờ Hogwarts đã tăng cường bảo vệ, Hoá Thú Sư muốn xâm nhập vào cũng không dễ. Bất kỳ động vật nào muốn ra vào bên trong khuôn viên của trường đều phải có đăng ký hẳn hoi.

Ron nói:

- Vậy thì chắc chắn là có nội gián rồi.

Harry nói ngay:

- Có thể là ông Crouch.

Chú Sirius trầm ngâm, rồi chú lắc đầu:

- Khả năng này không cao. Chú không loại trừ ông ta có bí mật gì đó muốn che giấu, nhưng chú chắc chắn ông ta sẽ không về phe của Voldemort.

Harry tỏ ra không tin, hỏi:

- Sao chú lại chắc như vậy?

Chú Sirius đáp:

- Từ từ chú sẽ trả lời câu hỏi này của con sau. Giờ chú có chuyện muốn hỏi con nè.

Dừng lại một chút để chờ Harry gật đầu, chú Sirius lại tiếp tục:

- Chú nhớ là con đã nói ông Crouch sai một con gia tinh giữ chỗ cho mình nhưng suốt cả trận đấu lại không thấy ông ta đâu, có đúng không?

Harry đáp một cách chắc chắn:

- Dạ vâng ạ. Con cũng thấy kỳ lạ. Con nghĩ ông Crouch chỉ cần phái Winky ngồi lên cái ghế ông ta định ngồi, khi ông ta quay lại thì đuổi con gia tinh đi là được. Đằng này ông Crouch cho con gia tinh ngồi coi suốt trận, dù trông con gia tinh ấy rất bồn chồn và sợ hãi.

Hermione nói chen vào:

- Ông Crouch muốn hành hạ Winky. Và ông ta sẽ không ngồi lên cái ghế đã bị con gia tinh ngồi.

Harry thấy Hermione phân tích hợp lý nên không phản bác.

Chú Sirius lại nói:

- Khi con làm rớt mất cây đũa phép thì con gia tinh cũng có mặt. Lúc Dấu hiệu Hắc ám bị gọi lên nó cũng ở đó. Sao mà trùng hợp dữ vậy.

Hermione lại giơ tay nói chen vào:

- Chú à, con chắc chắn Winky bị oan. Ông Crouch đã đuổi chị ấy đi mà chẳng thèm xét đến đúng sai. Ông ta thật nhẫn tâm. Con tin chắc ông ta không phải người tốt lành gì.

Ron bực dọc nói:

- Bồ làm ơn làm phước đừng nhắc tới con gia tinh ấy nữa. Bồ đã quá ám ảnh về nó rồi.

Chú Sirius nghe Ron nói xong thì bật cười, sau đó chú chậm rãi giải thích:

- Hermione nói không sai đâu, Ron à. Muốn đánh giá một người con phải xem cách họ cư xử với người thấp kém hơn, chứ không phải với kẻ ngang hàng.

Điều chú quan tâm là lý do tại sao? Ông Crouch đã phái con gia tinh đến giữ chỗ nhưng rồi chẳng thấy đâu, nếu ông ta muốn hành hạ nó thì đâu cần phải làm thế giữa bàn dân thiên hạ, cũng đâu cần chiếm mất hai cái ghế trong hàng ghế danh dự chỉ để khiến một con gia tinh sợ chết khiếp.

Hơn nữa, cuộc thi đấu Tam Pháp thuật có thể được tổ chức lại là do ông ấy đã tốn rất nhiều thời gian để thuyết phục Bộ và Hiệu trưởng các trường đồng ý tham gia, với những quy định chặt chẽ về độ tuổi cũng như nội dung thi thố để đảm bảo an toàn cho các thí sinh.

Vậy mà khi cuộc thi diễn ra thì ông ta lại quá im ắng, thậm chí trong thử thách thứ hai ông ta còn chẳng thèm đến dự.

Các con không biết đâu, ông Crouch là một người có tham vọng rất cao, ông ta sẽ không bao giờ chịu nghỉ bệnh ở nhà miễn là ông ta còn thở được.

Cả bốn đứa nghe đến đây thì bật cười. Harry hỏi:

- Chú biết rõ về ông Crouch đến thế sao ạ?

Chú Sirius đáp một cách thản nhiên:

- Chính ông ta đã ra lệnh bắt giam chú mà không cần xét xử, không hề cho chú một cơ hội mở miệng nào.

Catherine hừ lên một tiếng:

- Khi chú được minh oan thì ông ta cũng không thèm xin lỗi, như thể người nhốt chú năm đó không phải là ông ta vậy.

Chú Sirius cười:

- Cũng đâu có sao. Chú không quan tâm đến chuyện đó.

Thầy Lupin nói:

- Hồi ấy ông Crouch suýt chút nữa là trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp thuật luôn chứ chẳng chơi. Nhưng một biến cố xảy ra và ông ta mất đi cơ hội ấy. Bây giờ ông ta tiếp tục phấn đấu không ăn không ngủ để chạy đua đến cái ghế Bộ trưởng một lần nữa, nhưng không hiểu sao lại bỏ ngang xương.

Catherine hỏi:

- Biến cố gì vậy thầy?

Thầy Lupin nhìn chú Sirius, nói:

- Để Sirius giải thích đi, khi ấy thầy không nắm rõ được tình hình lắm.

Catherine thấy được một nét buồn thoáng qua trong đôi mắt của thầy Lupin.

Chú Sirius uống một hớp nước rồi kể về cái thời mà Voldemort còn hùng mạnh và con đường thăng quan tiến chức của ông Crouch ở Bộ Pháp thuật. Ngay khi ông ta nghĩ mình sắp bước lên đỉnh cao thì con trai ông ta bị bắt cùng với một đám Tử thần Thực tử. Chú Sirius nói:

- Con trai của ông Crouch bị tống vào ngục rồi chết luôn ở trong đó, xác chôn ở đâu thì chú không rõ.

Hermione nói với vẻ không thể tin được:

- Ông ta dám tống thẳng con trai mình vào ngục Azkaban sao? Không có bậc cha mẹ nào lại tàn nhẫn với con cái của mình như vậy, dù cho đó là một đứa trẻ hư đốn. Chẳng lẽ ông ta chưa từng nghĩ cách để cứu con mình ra sao?

Chú Sirius lắc đầu nói:

- Chú không biết ông Crouch nghĩ gì, nhưng chú tin chắc ông ta sẽ từ bỏ con trai của mình nếu nó khiến thanh danh của ông ta bị bôi nhọ.

Đó cũng là lý do vì sao chú lại dám khẳng định ông ta không cấu kết với Voldemort. Điều ông ta hướng đến là cái ghế Bộ trưởng Bộ Pháp thuật và sự công nhận cũng như kính trọng của tất cả mọi người. Dính dáng tới Voldemort sẽ khiến ông ta xa rời giấc mơ đó.

Nói gì thì nói, chú không tin ông Crouch bị bệnh thật sự, nhưng chú không cách nào kiểm chứng được điều đó. Ngôi nhà ấy được bảo vệ bởi hàng tá bùa chú và chỉ cần đặt một ngón chân vô khuôn viên thì hệ thống báo động sẽ được kích hoạt ngay. Bây giờ chúng ta không thể đánh rắn động cỏ được. Remus đã nói như thế khi chú dự định đột nhập vào nhà ông ta.

Catherine tán thành:

- Thầy Lupin nói đúng. Chú không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Hermione thắc mắc:

- Ông Crouch bị bệnh lâu như vậy mà không ai thèm đến nhà thăm hỏi ông ta sao?

Chú Sirius liếc nhìn sang Ron, đáp:

- Ông ta ghi rõ trong thư là không muốn ai đến nhà quấy rầy mình, chính anh trai của Ron đã nói với chú như vậy.

Ron cười khẩy:

- Anh Percy là đồ mọt sách chỉ biết răm rắp làm theo mệnh lệnh mà chẳng cần quan tâm nó có hợp lý hay không. Dám cá là cho đến giờ anh ấy vẫn không biết ông Crouch bị bệnh gì, nghiêm trọng ra sao, chỉ vì người sếp quý hoá ấy không cho phép anh thắc mắc.

Chú Sirius cười:

- Anh con có vẻ vui lắm khi được sếp lớn trọng dụng. Chuyện Percy làm theo lời ông Crouch không có gì sai, thằng bé chỉ mới chập chững bước vào thế giới rộng lớn, cẩn thận như vậy cũng tốt.

Như sực nhớ ra chuyện gì, chú Sirius quay sang hỏi Harry:

- Harry, con có thường xuyên kiểm tra Bản đồ Đạo tặc không?

Harry đáp:

- Con luôn nhớ lời chú dặn, buổi tối trước khi đi ngủ con đều lấy bản đồ ra xem nhưng không thấy có gì lạ hết.

Chú Sirius nghiêm túc dặn dò:

- Con phải thường xuyên kiểm tra Bản đồ Đạo tặc, nhất là khi con sắp bắt đầu thực hiện thử thách thứ ba.

Harry ngoan ngoãn ghi nhớ lời dặn của chú Sirius, bỗng nó nghe thấy tiếng cười giòn tan của chú. Nó ngơ ngác nhìn. Chú Sirius giải thích:

- Ba con sẽ thất vọng lắm nếu biết con trai của anh ấy không thèm dùng Bản đồ Đạo tặc để đi chơi đêm mà chỉ coi đó như một công cụ kiểm tra an ninh trong trường.

Catherine trừng mắt nhìn chú Sirius khiến chú ngượng ngùng thu lại nụ cười. Nó quay sang nhắc nhở Harry:

- Bồ đừng có nghe chú Sirius nói bậy. Sao bồ không kể với chú ấy về chuyện ông Karkaroff ưa tìm thầy Snape để tâm sự về Dấu hiệu Hắc ám trên tay ông ta.

Harry đưa tay lên vỗ trán, nói:

- Suýt nữa thì mình quên mất.

Rồi nó kể cho chú Sirius và thầy Lupin nghe về ông Karkaroff và mối lo của ông ta.

Chú Sirius nói với vẻ căm ghét khi nghe Harry nhắc đến thầy Snape:

- Chú vẫn luôn không thể hiểu nỗi tại sao cụ Dumbledore lại nhận một người như Snape vô làm giáo viên trong trường. Hắn có một nỗi đam mê gần như là ám ảnh đối với Nghệ thuật Hắc ám và cũng cực kỳ giỏi trong lĩnh vực này. Mặc dù chỉ mới năm nhất nhưng Snape đã biết nhiều câu thần chú xấu xa hơn cả những học sinh năm thứ bảy. Chưa hết, gương mặt của Snape lúc nào cũng u ám, như thể cả thế giới này nợ hắn thứ gì đó vậy. Nói chung chú và ba của con ghét Snape ngay từ lần đầu gặp gỡ, bây giờ càng không ưa nổi.

Catherine nghe chú Sirius nói về vẻ u ám trên khuôn mặt của thầy Snape thì chợt nhớ tới bản thân ở kiếp trước. Nó cũng giống như thầy, thậm chí còn tệ hơn thầy, bởi vì ít nhất thầy còn có cô Lily làm bạn. Nó thì không có bạn bè, bị bắt nạt, bị cô lập cũng không biết phải làm sao.

Cuối cùng khi lâm vào bước đường cùng nó đã phản kháng, nhưng có lẽ sự phản kháng của nó là ngu ngốc và quá bạo lực, cho nên từ nạn nhân nó biến thành thủ phạm, bị cho thôi học ngay sau đó.

Quả là một đoạn hồi ức đáng buồn.

Catherine đang ngồi nhớ về chuyện cũ thì Hermione giơ tay xin phép chen ngang:

- Con nghĩ cụ Dumbledore có lý do nên mới nhận thầy Snape vào trường Hogwarts làm giáo viên môn Độc dược. Dù là lý do gì thì cũng chứng tỏ cụ tin tưởng thầy, mà thầy ấy cũng đã không làm cho cụ thất vọng. Hồi năm nhất Harry từng được thầy Snape cứu mạng một lần. Nói một cách khách quan thì thầy ấy không phải người xấu.

Ron tỏ ra cáu kỉnh khi nghe Hermione nói tốt về thầy Snape, nó đáp trả:

- Nhưng thầy cũng không phải người tốt. Thầy là một giáo viên cay nghiệt, thích hành hạ tinh thần học sinh. Catherine không làm gì sai nhưng luôn bị cấm túc, liên tục từ năm nhất đến giờ, hai năm nay còn phải ngồi chung bàn với thằng Malfoy.

Catherine xua tay ngăn không cho Ron nói thêm câu nào nữa nhưng chú Sirius thì lại quan tâm hỏi:

- Hắn bắt con làm gì trong giờ cấm túc?

Catherine lựa lời mà đáp:

- Hồi trước thì thầy Snape kêu con làm mấy việc lặt vặt như chuẩn bị nguyên vật liệu cho buổi học kế tiếp. Bây giờ thì thầy giao cho con bài tập để làm thêm trong giờ cấm túc. Nhờ vậy mà con càng ngày càng tiến bộ trong môn Độc dược.

Chú Sirius nói:

- Con nên cẩn thận với Snape. Bớt tiếp xúc với hắn lại. Chú nghĩ hắn từng làm việc dưới trướng của Voldemort.

Ron và Hermione tỏ ra phớt lờ khi nghe cái tên này. Tụi nó đã nghe quá nhiều trong trưa nay, đủ để khiến tụi nó thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Hermione liếc nhìn Harry với Ron vài giây, sau đó mới lên tiếng:

- Chuyện này tụi con cũng đã từng thảo luận qua. Cá nhân con cho rằng thầy Snape hiện tại đã đầu quân về phe cụ Dumbledore, không còn liên quan gì đến kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

Harry chưa bao giờ đồng ý với quan điểm này của Hermione, tức tối nói:

- Dù bồ có biện minh cho thầy Snape kiểu gì đi nữa thì mình vẫn không tin rằng ông ta biết hối cải. Chắc chắn là cụ Dumbledore đã bị lừa.

Chú Sirius tỏ ra hài lòng về thái độ của Harry đối với thầy Snape, chú nói:

- Ngài Hiệu trưởng là một con người uyên bác, khó mà bị lừa được. Nhưng con nói đúng, không có gì đảm bảo khi Voldemort sống lại Snape vẫn sẽ trung thành với cụ Dumbledore.

Catherine giơ tay phát biểu ý kiến:

- Con tin cụ Dumbledore. Cụ làm gì cũng có lý do cả. Vả lại thứ quan trọng mà tụi con muốn chú biết thông qua câu chuyện này chính là việc Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay Tử thần Thực tử đang dần hiện rõ lên, chứng tỏ kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang mạnh dần.

Chú Sirius nhìn Catherine mấy giây, sau đó nói:

- Con tuyệt đối đừng mất cảnh giác với Snape. Hắn ta nguy hiểm hơn con tưởng.

Catherine không thèm đôi co, ngoan ngoãn "dạ" một tiếng cho xong chuyện.

Chú Sirius thấy Catherine nghe lời liền vui vẻ cười với nó một cái rồi quay sang tiếp tục dặn dò Harry:

- Về phần Ludo Bagman, chú chắc chắn ông ta không phải Tử thần Thực tử, nhưng con cũng đừng tiếp xúc với ông ta nhiều, ông ấy không phải một con người đáng tin cậy.

Harry ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao chú lại nói thế?

Chú Sirius đáp:

- Kể ra thì dài dòng, đại khái là ông ta đang mắc nợ cờ bạc khá nhiều. Con biết đấy, người mang nợ nần thì lời nói đâu có đáng tin. Con hãy tránh tiếp xúc với ông ta. Chú đoán việc ông ta muốn giúp đỡ con trong cuộc thi không hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt mà có mục đích riêng. Với mọi loại đề nghị giúp đỡ liên quan đến cuộc thi từ người khác con hãy nên từ chối.

Harry và Ron tròn mắt nhìn chú Sirius với vẻ không thể tin nổi, còn Hermione và Catherine thì chẳng mấy ngạc nhiên trước tin ông Ludo Bagman mắc nợ.

Nói chuyện được một hồi thì chủ đề chuyển sang bài đăng trên Tuần san Nữ phù thủy. Ron nhìn chú Sirius bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hỏi:

- Làm sao mà chú có thể khiến một tờ báo đóng cửa sáu tháng trời vậy?

Chú Sirius cau mày đáp:

- Chuyện đó không phải chú làm, là nhà Malfoy làm. Chú đâu có khả năng khiến một toà soạn báo phải đóng cửa chỉ vì mấy câu nói của mình.

Lần này đến lượt Harry ngạc nhiên:

- Tại sao nhà Malfoy lại nhúng tay vào chuyện này?

Chú Sirius cười đáp:

- Bởi vì quý tử của nhà Malfoy bị đưa tên lên báo mà không có sự đồng ý của ba má nó chứ sao.

Catherine nhìn gương mặt đầy vẻ thất vọng của Ron, đành phải lựa lời khuyên nhủ:

- Họ làm như vậy chỉ vì muốn bảo vệ con trai nhưng vừa khéo giúp được tụi mình xả giận. Bồ rầu rĩ như vậy làm gì?

Ron hơi cáu:

- Tự nhiên bây giờ phải mang ơn ba má nó, sao mình chịu nổi.

Catherine bật cười, không nói thêm gì nữa.

Hermione lấy ra một chồng giấy da, nói với chú Sirius:

- Đây là những tài liệu và bằng chứng con thu thập được về việc Rita Skeeter đã đăng tin sai sự thật, xúc phạm đến con và Catherine, đồng thời làm ảnh hưởng đến tinh thần và sức khỏe của tụi con. Chú hãy xem qua và chỉnh sửa giúp con nhé. Còn một số nghi vấn vẫn đang trong quá trình tìm hiểu, con sẽ cập nhật cho chú khi có kết quả.

Chú Sirius không thèm liếc nhìn lấy một lần, để lên trên bàn, sau đó nói:

- Chú sẽ tìm người đọc và sắp xếp chúng một cách bài bản rồi gửi lại cho con. Khi đã viết xong đơn kiện hoàn chỉnh con hãy đưa chú, chú sẽ mang nó đến thẳng nơi nó cần đến, đỡ mất thời gian. Lần này chú không tìm được Rita Skeeter để bắt ả ta trực tiếp xin lỗi các con, hai đứa đừng buồn nha.

Hermione vui vẻ cảm ơn chú Sirius, nói:

- Con không buồn đâu. Chú đừng lo. Chú đã giúp đỡ tụi con quá nhiều rồi.

Catherine phụ hoạ:

- Con cũng không buồn gì hết. Chuyện vặt vãnh ấy mà.

Chú Sirius nghe vậy thì cười rất tươi.

Sau một buổi trò chuyện thật lâu, chú Sirius nhìn đồng hồ trên tay rồi dặn dò tụi nhỏ:

- Ba giờ rồi, các con nên về trường. Chú sẽ tiếp tục theo dõi hành tung ông Crouch, đồng thời tìm kiếm thêm những manh mối khác xung quanh mối quan hệ của ông ta. Harry, từ giờ con hãy luôn mang theo Bản đồ Đạo tặc trong người. Rất có thể gián điệp của Voldemort sẽ trà trộn vào bên trong trường Hogwarts dưới vỏ bọc của người khác trong thử thách thứ ba, cho nên con không được tin ai hết, trước khi chắc chắn người đó hiện lên trên Bản đồ Đạo tặc đúng với cái tên của họ. Nếu có bất thường gì hãy đi tìm cô McGonagall hay cụ Dumbledore, tuyệt đối không được tự ý hành động.

Chú Sirius cho Harry một cái ôm thật chặt như mọi khi. Trước khi chào tạm biệt chú nháy mắt nói:

- Chú có quà cho tụi con, không nhân dịp gì hết nên đừng thắc mắc.

Quà của chú Sirius vô cùng đơn giản. Harry và Ron giống nhau, mỗi đứa được một túi to đùng chứa toàn những món đồ mới ra mắt ở tiệm Giỡn của Zonko. Hermione thì được chú tặng một cuốn từ điển Cổ ngữ Rune phiên bản mới nhất, có thể tra cứu nhanh chóng chỉ bằng vài cái chạm đũa phép. Ôm quyển từ điển dày cui trong tay mà Hermione cười tít mắt.

Catherine nhìn các bạn vui vẻ thì cũng vui lây. Nó thấy chú Sirius tiến về phía mình liền nhìn chú bằng ánh mắt trông chờ. Có phải chú sắp tặng nó một bao to toàn thảo dược quý hiếm hay các nguyên liệu độc dược khó tìm?

Chợt nó nghĩ đến mỗi lần tạm biệt chú đều sẽ xoa đầu nó như xoa đầu một đứa con nít, nó liền cảnh giác dịch người ra xa.

Trước khi Catherine kịp thoát khỏi tầm với của chú Sirius thì chú đã vươn cánh tay ra. Nhưng lần này chú không xoa đầu nó như mọi khi mà chỉ cài lên tóc nó một chiếc kẹp. Chú nói nhỏ:

- Cho con đó. Thứ này không quá nổi bật, lại hợp với màu tóc và màu mắt của con.

Catherine đưa tay định gỡ xuống nhưng chú Sirius cản lại, nói:

- Thực chất đây là một lá bùa bình an. Con hay gặp nguy hiểm, hãy luôn mang theo bên mình.

Catherine cau mày nói:

- Chú nên đưa cho Harry, chứ không phải cho con.

Chú Sirius cười:

- Con cảm thấy Harry sẽ chịu đeo cái này?

Catherine lại nói:

- Thì mang bên người cũng được mà chú.

Chú Sirius lắc đầu:

- Con phải kẹp nó lên tóc mỗi ngày thì mới có hiệu quả. Harry sẽ không đời nào kẹp thứ này lên tóc đâu, cho nên con hãy nhận lấy.

Catherine suy nghĩ giây lát, sau đó nhỏ giọng cảm ơn.

- Chú tốt với con quá.

Chú Sirius không hề tránh né mà nói thẳng:

- Bởi vì con đối xử tốt với Harry.

Catherine đi theo các bạn ra về, trong lòng nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.