Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảo luận về bài báo của Rita Skeeter

Tiểu thuyết gốc · 4543 chữ

Hermione đọc xong tức đến độ bật ra thành tiếng cười lớn, nó nói:

- Hay đấy. Vậy ra đây là cách ả trả thù chúng ta về chuyện ở quán Ba Cây Chổi.

Harry và Ron cũng vừa đọc lướt qua bài báo, Ron vỗ bàn tức giận:

- Con mụ điên ấy viết nhăng viết cuội gì thế này! Đồ đàn bà hiểm độc. Mụ viết hai bồ thành một thứ...

Dường như Ron không thể nói ra được mấy từ kế tiếp, nó đành im lặng giữa chừng. Hermione hỏi:

- Thứ gì vậy Ron?

Ron đáp một cách khổ sở:

- Thứ con gái lẳng lơ. Đó là từ má mình hay dùng.

Hermione "hừ" một tiếng rồi nói:

- Một bài báo bịa đặt! Nhưng sao ả biết được anh Krum đã nói với mình như vậy?

Ron cau mày hỏi:

- Nói gì?

Hermione chỉ vô bài báo:

- Chỗ này, và chỗ này nữa. Ả viết đúng y chang những gì anh ấy đã nói, trừ chuyện ra mắt ba má ảnh. Nhưng ảnh thật sự có mời mình đến nhà ảnh chơi vào hè này, và mình cũng đã đáp rằng mình sẽ suy nghĩ về lời mời ấy.

Hermione nói đến đây thì đỏ mặt.

Mặt Ron hơi nhăn lại, nhưng nó không đào sâu vô chuyện Viktor Krum với Hermione nữa mà chuyển sự chú ý sang Harry, nhỏ giọng hỏi:

- Bồ và Catherine thật sự đã…

Harry bực mình ném tờ tạp chí ra xa, lớn tiếng phủ nhận:

- Không có, tụi mình không có hôn nhau.

Catherine chống cằm, nói với vẻ mơ màng:

- Mình cũng không nhớ là đã đánh rơi nụ hôn đầu ở chỗ Harry.

Ron cầm tờ tạp chí lên đọc lại một lần, sau đó tò mò hỏi:

- Vậy còn chuyện bồ với chú Sirius nắm tay nhau là sao, Catherine?

Catherine bình thản hỏi lại:

- Bồ cảm thấy chuyện đó có thể xảy ra không?

Ron nói như đinh đóng cột:

- Chắc chắn là không rồi. Chú Sirius xem bồ như con gái của chú. Chuyện này ai mà không biết.

Catherine bật cười, tỏ ra hài lòng về câu trả lời của Ron, nó nói:

- Chú Sirius chưa từng chạm vào người mình. Chú ấy chỉ thích vỗ đầu mình như vỗ đầu một đứa con nít thôi. Bữa đó tay mình bị thương nhưng giấu không cho mấy bồ biết, chú ấy nhận ra được nên bảo mình giơ tay cho chú xem. Chỉ có vậy thôi.

Chuyện Catherine bị thương ở hai bàn tay dù nó muốn giấu cũng không giấu nổi, sau khi được bà Pomfrey băng bó mấy đứa bạn đều biết, nhưng nguyên nhân thật sự thì đến giờ không ai trong ba đứa kia được tường tận.

Sau khi đọc kỹ lại bài viết, Ron càng thêm tức giận, nghiến răng nói:

- Mình không trêu chọc gì ả mà cũng bị lôi vào, sao ả dám đem gia cảnh nhà mình lên báo sỉ nhục một cách trắng trợn như vầy?! Không biết đứa mất dạy nào dám lên báo ăn nói lung tung như thế, nó nghĩ người khác sẽ tin những lời nó nói hay sao?

Catherine thở dài, chậm rãi nói:

- Độc giả của Rita Skeeter đâu cần biết sự thật, họ chỉ tin vào những điều họ muốn tin mà thôi. Lấy chuyện mình với Harry làm ví dụ. Nếu viết tụi mình thân thiết với nhau vì tụi mình là bạn thân thì ai mà thèm đọc, có đọc cũng chẳng thèm tin một đứa tầm thường như mình lại có thể sánh vai cùng Harry. Ngược lại nếu viết mình đã dùng Tình dược để khiến Harry chết mê chết mệt, cho nên mình mới có thể ở bên cạnh Harry thì bài báo sẽ hấp dẫn, trở nên đáng tin và dễ chấp nhận hơn nhiều, dù đó không phải sự thật. Sở dĩ ả lôi bồ, thầy Lupin, chú Sirius vào là vì ả muốn tất cả những người có liên quan đến mình và Hermione đều bị thiên hạ đàm tiếu, chỉ trỏ. Đúng là ác độc.

Hermione tức đến độ tóc tai vốn gọn gàng giờ lại xù lên như lúc vừa ngủ dậy, con nhỏ nói với Ron:

- Ả viết láo, ả muốn tụi mình xích mích, nghi ngờ lẫn nhau. Ả muốn chia rẽ tụi mình ả mới vừa lòng. Ả cũng muốn ba má bồ cấm bồ chơi với mình và Catherine, muốn tất cả mọi người cô lập hai đứa mình.

Ron nói:

- Nhưng ả cũng viết thật một số chuyện, đúng chứ? Ví dụ như chuyện Krum mời bồ đến nhà anh ta chơi, hay chuyện Harry nói rằng không thể sống thiếu Catherine.

Catherine ngạc nhiên hỏi lại:

- Có chuyện đó sao? Mình tưởng ả bịa ra.

Harry đỏ mặt xấu hổ, vội giải thích:

- Lúc đó mình nói với Ron rằng nếu bồ có mệnh hệ nào thì làm sao mà mình có thể tiếp tục sống được nữa, bởi vì bồ thành ra như vậy là lỗi của mình. Rita Skeeter đã cắt câu ghép chữ, làm sai lệch hoàn toàn lời nói của mình.

Catherine thở phào nhẹ nhõm. Nó cười nói:

- Mặc kệ Rita Skeeter làm cách nào để biết được tất cả những chuyện này trong khi ả không có mặt ở đó, tụi mình cứ xem như chưa từng có bài báo này mà hãy ăn sáng thật no rồi đi học, được chứ? Mình đói bụng lắm rồi.

Ron làm như còn muốn hỏi gì đó nữa nhưng nó nhịn xuống, nói:

- Tốt nhất là hai bồ nên chuẩn bị tâm lý vững vàng trong những ngày sắp tới.

Hermione cắm mạnh cái nĩa xuống miếng xúc xích trên đĩa, nói:

- Mình không sợ ả ta đâu. Mình sẽ kiện ả ta lên Bộ Pháp thuật vì đã vi phạm Đạo luật Bảo vệ Phù thủy vị thành niên, đăng tin xúc phạm, bôi nhọ danh dự và nhân phẩm của người khác.

Catherine nhún vai nói:

- Muốn làm được điều đó thì trước tiên bồ phải chắc chắn rằng lá đơn của bồ đến được nơi cần đến. Vả lại bồ cũng cần một người đủ tuổi thay mặt bồ đứng ra đối chất với Rita Skeeter trong trường hợp lá đơn của bồ được toà thụ lý. Phù thủy vị thành niên không có đầy đủ thẩm quyền để tự mình tranh luận trong việc kiện tụng.

Hermione nghe xong không hề nản lòng, tỏ rõ quyết tâm:

- Mình sẽ tìm cách. Không thể để một con người nói láo viết báo như ả được sống tốt đẹp. Nếu không khiến ả dừng lại thì sau này ả sẽ còn hại thêm nhiều người nữa. Mình sẽ khiến ả không thể tiếp tục sự nghiệp cầm bút.

Ron và Harry nhìn Hermione với ánh mắt thán phục, Ron nói:

- Nếu bồ cần tra cứu tài liệu hay chuẩn bị hồ sơ gì thì hãy thoải mái nhờ mình.

Hermione bật cười, nói:

- Bồ không sợ người ta nói bồ là người hầu của mình sao.

Ron thấy Hermione cười thì cũng cười theo, đáp:

- Đứa nào nói? Chắc lại là nữ sinh xinh đẹp và tốt bụng trong bài báo của Rita Skeeter chứ gì. Con nhỏ đó thì mình không sợ đâu.

Hermione nghe Ron nói vậy thì quay sang hỏi Catherine:

- Bồ có nghĩ rằng Pansy Parkinson đã cấu kết với Rita Skeeter thực hiện bài báo này không?

Catherine đáp:

- Mình không nghĩ là Parkinson. Lúc nãy con nhỏ trông thật sự tức giận chứ không giống như đang giả vờ. Vả lại việc Rita Skeeter nắm rõ quá trình Harry thực hiện thử thách thứ hai chứng tỏ ả có mặt ở đó hoặc đã cấu kết với người bên trong trường Hogwarts để săn tin. Khi ấy Parkinson vẫn còn đang nằm ở bệnh viện Thánh Mungo, cho nên mình nghĩ khả năng Parkinson là nữ sinh xinh đẹp và tốt bụng được nhắc đến trong bài báo là rất thấp.

Hermione buồn bực nói:

- Vậy thì có thể là ai được nhỉ? Ngoại trừ Parkinson mình không nghĩ ra được có ai khác thù ghét bọn mình đến vậy.

Catherine an ủi:

- Đâu phải chỉ có mỗi học sinh nhà Slytherin là khó ưa đâu. Những Nhà khác cũng có học sinh xấu tính, chỉ là họ không thể hiện ra bên ngoài như Slytherin thôi. Nói không chừng có đứa nào đó ganh tị với độ nổi tiếng của tụi mình dạo gần đây nên mới chơi trò ném đá giấu tay này hòng phá huỷ danh dự của tụi mình cho bõ ghét. Bồ cứ yên tâm, mình sẽ tìm ra được đứa tung tin bịa đặt và dạy cho nó một bài học.

Hermione siết chặt hai tay, nói:

- Còn mình thì sẽ đưa Rita Skeeter ra toà, buộc ả phải xin lỗi tụi mình.

Catherine cười:

- Đúng vậy. Nếu cứ để yên thì ả lại nghĩ tụi mình sợ ả.

Ron thấy hai đứa con gái bừng bừng khí thế, kề sát vào tai Harry nói nhỏ:

- Coi bộ phen này Rita Skeeter chọc nhầm vào ổ kiến lửa rồi. Bồ có nghĩ Hermione và Catherine sẽ thành công trong chuyện này không?

Harry nhỏ giọng đáp lại:

- Mình không biết, chuyện kiện tụng nghe có vẻ khó thực hiện.

Xuyên suốt bữa sáng, Catherine và Hermione bị vô số học sinh từ năm nhất đến năm bảy nhìn bằng đủ loại ánh mắt khác nhau, có người tỏ ra khinh thường, mỉa mai, cũng có người châm chọc và nhạo báng.

Catherine làm như không thấy, thản nhiên ăn uống, thỉnh thoảng trả lời một vài câu hỏi từ những người thật sự quan tâm đến nó, ví dụ như mấy đứa bạn cùng lớp, cặp sinh đôi, hay Ginny chẳng hạn.

Trông Ginny có vẻ sốc, nhưng khi Catherine giải thích rõ ràng mọi chuyện con bé lại rất tức giận, lập tức chạy đi tìm các bạn của mình, yêu cầu chúng không được đọc bất kỳ thứ gì do Rita Skeeter viết nữa.

Catherine biết Ginny làm như vậy chỉ là giải pháp nhất thời, chẳng có tác dụng gì về lâu dài. Con người ta luôn thích đọc những tin tức nửa thật nửa giả và có tính giải trí cao như thế này trên báo.

Nhiều đứa học sinh hay than lên than xuống khi bị bắt đọc một, hai trang sách nhưng lại có thể ôm quyển tạp chí lá cải và xem hết tất cả các bài viết phanh phui bí mật đời tư của người khác từ sáng đến tối mà không hề thấy mệt mỏi một chút nào. Thậm chí chúng còn thảo luận về chuyện của thiên hạ sôi nổi và nhiệt tình hơn cả việc suy nghĩ về tương lai của bản thân.

Đối với nhiều người, việc nhìn thấy người khác phạm sai lầm, nhìn thấy họ đau khổ hay biết được nhược điểm trí mạng, biết được hoá ra có người không cùng đẳng cấp với mình mang lại cảm giác vui sướng và tự tin không gì sánh bằng.

Phán xét người khác bất kể thực hư thế nào là một việc làm mang tính giải trí cao và có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được.

Khi còn những con người như thế tồn tại thì loại ký giả như Rita Skeeter sẽ không bao giờ thất nghiệp.

Dù sao thì bài báo của ả ta cũng không ảnh hưởng đến Catherine nhiều. Nó đã quen với việc bị người khác chỉ trỏ, nhìn ngó, bị những ánh mắt xem thường, thậm chí là thương hại quấn quanh người mười mấy năm. Một bài báo nho nhỏ của Rita Skeeter không đủ sức làm gợn lên dù chỉ là một cơn sóng nhỏ ở trong lòng nó.

Ăn sáng xong bốn đứa phớt lờ ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, nhanh chóng di chuyển xuống căn hầm của thầy Snape để học hai tiết Độc dược.

Vừa bước vào lớp tụi nó liền thấy đám học sinh nhà Slytherin đang chuyền tay nhau mấy quyển Tuần san Nữ phù thủy, vừa đọc vừa cười cợt ra chiều thích thú lắm.

Thầy Snape là một giáo viên thiên vị trắng trợn cho học sinh thuộc nhà Slytherin do thầy chủ nhiệm. Suốt tiết đầu tiên thầy mắt nhắm mắt mở làm như không thấy mấy quyển tạp chí. Ấy vậy mà không hiểu sao sang tiết thứ hai thầy Snape lại phát cáu, ra lệnh tịch thu hết đống tạp chí, cấm tụi Slytherin đọc trong tiết học của thầy, thậm chí cấm luôn việc tàng trữ chúng ở trong ký túc xá.

Mặc dù không trừ điểm nhưng vẻ mặt tức giận của thầy cũng đủ khiến mấy đứa Slytherin ngồi im không dám hó hé.

Catherine không rõ tại sao thầy Snape lại làm như vậy, nhưng rõ ràng hành động này của thầy đã giúp tụi Harry, Ron và Hermione tập trung hơn trong lúc thực hành. Ít nhất trong suốt khoảng thời gian còn lại của tiết Độc dược Hermione không còn nhầm lẫn giữa cánh ruồi và cánh ve nữa.

Trong lúc thực hành, thằng Malfoy cứ chốc chốc lại nhìn sang Catherine như thể có điều gì đó muốn nói. Nó không hỏi, im lặng chờ xem thế nào. Kết quả gần đến cuối giờ ông Karkaroff xông vô cắt ngang tiết học khiến thầy Snape bực mình, cho tụi nó nghỉ sớm một phút. Catherine rời khỏi lớp Độc dược mà vẫn không biết Malfoy định nói gì.

Harry là đứa ra khỏi lớp sau cùng, háo hức kể về cuộc nói chuyện giữa thầy Snape và ông Karkaroff mà nó vừa nghe trộm được.

- Dấu hiệu Hắc ám đang hiện rõ lên. Điều đó chứng tỏ Voldemort đang mạnh dần. Mấy bồ nghĩ có khi nào hắn sắp sống lại không?

Hermione và Ron từ chối cho ý kiến về chuyện này, đối với hai đứa nó thì việc Voldemort sống lại đồng nghĩa với việc cộng đồng phù thủy gặp nguy hiểm. Không ai muốn nghĩ đến điều đó.

Cuối cùng chỉ có Catherine là nói như sau:

- Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ sống lại, đó là điều hiển nhiên. Hắn mà chết hẳn thì bồ đâu có gặp hắn trong cảnh sống ký sinh sau đầu của Quirrell. Còn cuốn nhật ký nữa, hắn đã biến mất mười mấy năm, mà linh hồn của hắn vẫn còn đủ mạnh để thao túng tâm trí kẻ khác. Không những vậy linh hồn ấy còn suýt sống lại với một cơ thể vật lý hoàn chỉnh. Hẳn là hắn đã làm điều gì đó để khiến bản thân không dễ dàng bị tiêu diệt. Bồ nên chuẩn bị tâm lý có thể đụng độ với hắn bất cứ lúc nào từ bây giờ bằng cách học bùa chú cho giỏi hơn, khống chế cảm xúc tốt hơn và cảnh giác nhiều hơn.

Harry, Ron và Hermione đều tái mặt sau khi nghe Catherine giải thích như vậy. Một lúc sau Harry nói:

- Mình không sợ hắn.

Catherine cười:

- Mình biết bồ không sợ hắn, nhưng bồ cũng nên chuẩn bị tinh thần đối đầu với hắn.

Dưới sự đốc thúc vừa mềm mỏng vừa mang tính đe doạ của Catherine, cuối cùng tối đó Harry cũng chịu mở cuộn giấy da ra xem.

Trái ngược với sự mong đợi của bốn đứa về những gợi ý cao siêu hay chỉ dẫn mang tính thách thức, trên đó chỉ có mấy chữ vắn tắt: "Tôi ở trước mặt bạn, nhưng bạn không thể nhìn thấy tôi."

Harry đọc đi đọc lại, sau đó lắc đầu nói:

- Mình chịu thua. Không hiểu gì hết.

Catherine suy đoán:

- Có lẽ đây là gợi ý về vị trí của một vật gì đó hoặc một người nào đó.

Hermione ngồi trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Mình thì nghĩ đây là một câu mang tính ám chỉ. Nó tương tự với câu "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt". Đại khái muốn nhắc nhở bồ đừng suy nghĩ quá cao siêu mà hãy tập trung tìm kiếm manh mối từ những thứ quen thuộc ở bên cạnh mình.

Harry nghe Hermione nói xong thì ngu người luôn. Nó vò đầu bứt tai:

- Mông lung như vậy thì ai biết đường nào đâu mà lần.

Ron ngồi nghe các bạn thảo luận, cảm thấy mơ hồ hết sức, sau vài phút đắn đo nó nói:

- Nếu kế hoạch của kẻ trong bóng tối là hãm hại Harry thì bài thi thứ ba sẽ là cơ hội cuối cùng của hắn ta. Mình nghĩ chuyện thắng hay thua trong cuộc thi không quan trọng bằng việc bảo toàn tính mạng cho Harry. Thay vì ngồi suy nghĩ về manh mối tối nghĩa này tụi mình nên giúp Harry luyện tập sử dụng pháp thuật trong tấn công và phòng vệ.

Hermione tán đồng ý kiến của Ron, nói:

- Nhờ Ron mà mình vừa phát hiện ra tụi mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng. Harry à, bồ có muốn thắng cuộc thi này không?

Harry thẳng thắn đáp:

- Dù bị ép đi thi nhưng mình vẫn muốn dốc hết sức hoàn thành thử thách. Tuy nhiên, chuyện thắng thua đối với mình không quan trọng. Dĩ nhiên là mình muốn thắng hơn thua, nhưng so với việc đó thì sống sót trở về càng quan trọng hơn. Mình chọn làm theo ý của Ron.

Cuối cùng bốn đứa thống nhất dẹp chuyện tìm hiểu về manh mối qua một bên, thay vào đó tụi nó sẽ tranh thủ mấy tháng cuối cùng của năm học luyện tập sử dụng pháp thuật hiệu quả.

Tụi nó sẽ tranh thủ hai ngày cuối tuần để thực hành, địa điểm là bên trong nhà vệ sinh nữ bỏ không ở tầng hai.

Kể từ khi đặt ra mục tiêu giúp Harry và các bạn luyện tập sử dụng pháp thuật trong chiến đấu, Catherine bận đến tối tăm mặt mày. Nó phải liệt kê ra một cách bài bản chương trình luyện lập từ đơn giản đến phức tạp để cả nhóm có thể sử dụng thời gian rảnh một cách hiệu quả.

Hermione vốn dĩ luôn bận rộn nay càng bận hơn bởi vì con nhỏ còn phải tham khảo tài liệu, thu thập chứng cứ và soạn thảo thư từ để khởi kiện Rita Skeeter.

Hai đứa con gái chẳng còn thời gian đâu mà bận tâm người khác nghĩ gì về mình.

Bẵng đi một tuần, chợt Catherine nhận được một bức thư cú, đính kèm theo đó là quyển Tuần san Nữ phù thủy mỏng lét chưa từng thấy.

Hermione thấy tờ tạp chí ấy lập tức tóc tai dựng đứng, cảnh giác cao độ. Nó kêu lên the thé:

- Đừng nói là Rita Skeeter lại viết bậy bạ gì nữa nha.

Catherine trải thẳng tạp chí ra, đập vào mắt nó là trang bìa với tiêu đề: "Đính chính về số báo ra ngày tám, tháng Ba, năm 1995." Nó lật sang trang hai, đọc lướt nội dung rồi đưa cho Hermione, nói:

- Bồ đọc đi, là tin đính chính.

Hermione tò mò cầm tờ báo lên đọc, Harry và Ron thì đứng sau lưng đọc ké qua vai con nhỏ. Bài viết không dài lắm, nội dung như sau:

"Đính chính về những thông tin sai lệch trên số báo ra ngày tám, tháng Ba, năm 1995.

Bài viết "Tan nát cõi lòng - Bí mật đến bây giờ mới được bật mí của Harry Potter" thuộc chuyên mục Tâm sự tuổi hồng của ký giả Rita Skeeter, cộng tác viên của bổn báo, đã đưa những thông tin sai lệch về tiểu thư Catherine Evans và tiểu thư Hermione Granger, gây ra hiểu lầm tai hại, ảnh hưởng đến danh dự, nhân phẩm và sức khoẻ của hai vị tiểu thư nói trên.

Nhận được phản hồi từ một số độc giả, chúng tôi lập tức kiểm tra và xác nhận rằng Rita Skeeter đã không kiểm chứng và sàng lọc thông tin trong quá trình thực hiện bài viết. Hành động này đã dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng về mặt tinh thần và sức khoẻ cho tiểu thư Evans và tiểu thư Granger, đồng thời làm mất uy tín của tờ Tuần san Nữ phù thủy.

Ban biên tập của tờ Tuần san Nữ phù thủy xin cúi đầu nhận trách nhiệm vì đã không kiểm duyệt nội dung một cách kỹ lưỡng trước khi phát hành.

Chúng tôi chân thành xin lỗi tiểu thư Evans và tiểu thư Granger vì đã đưa thông tin sai lệch về hai vị. Chúng tôi cũng xin lỗi quý vị độc giả gần xa vì đã khiến quý vị có những trải nghiệm không tốt khi đọc bài viết ấy.

Chúng tôi sẽ cho thu hồi toàn bộ số báo đã phát hành, đồng thời tạm dừng ra mắt số mới trong vòng sáu tháng để tập trung kiểm điểm.

Hy vọng tiểu thư Evans và tiểu thư Granger lượng thứ cho sự thiếu sót này và bỏ qua cho chúng tôi.

Trân trọng,

Ban biên tập Tuần san Nữ phù thủy."

Hermione đọc xong bài đính chính, tròn xoe mắt hỏi:

- Chuyện này là sao?

Ron cười một cách khoái trá:

- Còn sao trăng gì nữa, có người đã trả thù giúp tụi mình.

Catherine nhìn Harry, người không có vẻ gì là ngạc nhiên, hỏi:

- Bồ nói thử xem, Harry.

Harry gãi mũi, nói:

- Tuần trước mình đã gửi thư cho chú Sirius, kèm theo một quyển Tuần san Nữ phù thủy.

Ron ôm vai Harry, cười tươi rói:

- Bồ làm đúng lắm. Chú Sirius tài quá. Đóng cửa kiểm điểm sáu tháng! Sao chú ấy làm được như vậy nhỉ?

Rồi Ron quay hỏi Hermione:

- Bồ có tính kiện tiếp không?

Hermione nhún vai:

- Toàn bộ từ đầu đến cuối không thấy Rita Skeeter lên tiếng xin lỗi. Theo bồ mình có nên bỏ qua?

Ron nói với vẻ chắc chắn:

- Nhưng mà sau vụ này sẽ không ai dám cộng tác với ả nữa. Lạng quạng lại đi theo vết xe đổ của Tuần san Nữ phù thủy.

Catherine dập tắt niềm vui sướng của Ron:

- Bồ quên rằng vẫn còn Nhật báo Tiên tri cho ả vẫy vùng sao? Dù không ai nói ra nhưng ai mà không biết Bộ Pháp thuật đứng sau tờ báo ấy, chú Sirius chẳng làm gì được Nhật báo Tiên tri đâu.

Ron xụ mặt, nhưng mấy giây sau lại vui vẻ nói:

- Mặc kệ. Dẹp được ai thì dẹp. Cho chừa cái tật đăng tin bậy bạ.

Trong lúc nói chuyện với các bạn Catherine lơ đễnh liếc mắt nhìn xuống bàn học của mình, thấy vẫn còn một lá thư chưa mở ra.

Nó cầm lên xem, nhìn nét chữ như rồng bay phượng múa liền biết là thư của ai.

Chú Sirius chỉ viết vài dòng ngắn gọn: "Con gái, đừng buồn nữa nhé. Nói với Hermione nếu muốn kiện Rita Skeeter thì hãy mang tài liệu đến cho chú vào chuyến đi chơi làng Hogsmeade tới."

Con mắt nào của chú Sirius thấy nó buồn vì chuyện này vậy? Catherine liếc nhìn sang Harry, nhưng Harry lại né tránh ánh mắt của nó. Thái độ của Harry lập tức nói rõ cho Catherine biết chắc chắn trong lá thư gửi chú Sirius thằng nhỏ này đã viết nhăng viết cuội gì đó về nó rồi.

Catherine đưa thư của chú Sirius cho Hermione, nói:

- Chú ấy biết bồ muốn kiện Rita Skeeter nên muốn giúp bồ một tay nè.

Hermione đọc thư, sau đó làm hành động tương tự như Catherine, con nhỏ liếc nhìn Harry bằng ánh mắt ngờ vực. Một lần nữa Harry lại né tránh bằng cách giả vờ cúi đầu ghi ghi chép chép gì đó vào trong tập.

Hermione bắt đầu giở giọng chị hai mà lên lớp với Harry:

- Mấy chuyện này tụi mình tự xử lý được mà Harry. Bồ đừng có bắt chước Malfoy hở một chút là viết thư méc ba nó. Chú Sirius bận trăm công ngàn việc, bồ làm phiền chú ấy bằng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi là không nên.

Harry ngay thẳng đáp lại:

- Chuyện này mà bồ cho là lông gà vỏ tỏi hả? Chú Sirius đã dặn chuyện gì cũng phải nói cho chú biết. Với lại bồ và Catherine cũng đã luôn lặp đi lặp lại lời đó còn gì.

Hermione phản bác:

- Nhưng đó là chuyện liên quan đến bồ. Còn chuyện này là vấn đề giữa mình, Catherine và Rita Skeeter, không hề dính líu gì đến chú ấy. Sao lại bắt chú ấy giải quyết giúp tụi mình.

Catherine gật đầu tán thành với ý của Hermione, nói:

- Tụi mình dư sức xử lý chuyện này mà không cần làm phiền đến chú Sirius.

Ron nghe Hermione và Catherine nói mà không lọt tai chữ nào, lập tức lên tiếng cãi lại:

- Hai bồ làm vậy là xem chú Sirius như người xa lạ, trong khi chú ấy xem hai bồ như con cháu trong nhà.

Harry thấy Ron đứng cùng chiến tuyến với mình, lập tức mạnh miệng:

- Ron nói đúng đó. Dù nói thế nào thì bắt đầu từ ngày mai sẽ chẳng còn ai dám nói xấu hai bồ nữa. Chuyện này không tốt sao?

Catherine im lặng. Từ trước đến giờ chuyện gì nó cũng cố gắng tự mình giải quyết. Nó cực kỳ không thích cảm giác bị phụ thuộc vào người khác. Một khi đã quen có người thay mình làm mọi thứ thì rất khó để sống độc lập trở lại, cho nên nó mới không đồng ý việc Harry đi méc chú Sirius về chuyện bài báo của Rita Skeeter.

Có lẽ Hermione cũng nghĩ tương tự Catherine, nhưng con nhỏ quyết định im lặng giống bạn mình, chỉ nhún vai nói:

- Mình cần phải gấp rút chuẩn bị tài liệu và thu thập bằng chứng, bởi vì chỉ còn một tuần nữa là tới ngày gặp chú Sirius rồi.

Harry nghe xong cười toe toét. Ron hồ hởi nói:

- Mình nôn tới ngày gặp chú Sirius ghê.

Catherine nhìn lá thư của chú Sirius mà trái tim trong lồng ngực đập lên liên hồi. Nó khẽ thở dài, cảm xúc trong lòng nó đang dần mất không chế vì sự tốt bụng của chú Sirius rồi. Nhưng nó biết chuyện gì nên làm và không nên làm. Những cảm xúc ấy nó chỉ có thể mạnh mẽ chôn sâu xuống tận đáy lòng.

-------------------

Nguyệt: Thời gian sắp tới mình hơi bận, nhưng sẽ cố gắng tuần nào cũng có ít nhất từ 1 đến 3 chương. Cảm ơn các bạn đã đọc.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.