Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại chú Sirius

Tiểu thuyết gốc · 3620 chữ

Học sinh toàn trường hoảng sợ chạy tán loạn tìm chỗ trốn, hai phần ba khán đài đã bị thiêu huỷ hoàn toàn. Catherine nhân lúc hỗn loạn cũng rời khỏi đó, ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo con rồng. Lúc này con rồng đã bay lên khá cao, kéo theo sợi xích lòng thòng trên chân.

Harry vẫn còn đang ôm quả trứng mà bay vòng vòng để né mấy tia lửa của con rồng.

Catherine biết mình không thể đuổi kịp con rồng chỉ bằng cách chạy bộ nên nó quyết đoán nắm chặt sợi xích khi con rồng bay ngang qua chỗ nó đang đứng. Nó cố gắng trèo lên một đoạn vừa đủ cao để không va vào bất kỳ khối kiến trúc nào trong khuôn viên trường Hogwarts rồi ngẩng đầu lên lầm rầm đọc thần chú.

Một khối ánh sáng màu đỏ không biết từ đâu xuất hiện bao trùm lên toàn bộ cái đầu của con rồng. Nó gầm lên một tiếng xé trời, giãy giụa vài giây rồi rơi tự do, rớt xuống đất đánh "rầm" một tiếng, bụi bay mù mịt.

Catherine lồm cồm bò dậy, vội vã rời khỏi nơi đó. Tạ ơn Merlin vì đã cho nó tiếp đất an toàn mà không bị con rồng đè bẹp gí.

Vài phút sau các phù thủy huấn luyện rồng chạy tới và đánh choáng con rồng hung tợn này rồi bỏ vô lồng đẩy đi.

Catherine phủi sạch bụi đất trên quần áo rồi mới quay trở lại chỗ khán đài để tìm kiếm các bạn, giả bộ như nó vừa bị lạc trong lúc hỗn loạn.

Hermione đã khóc đến sưng mắt, vừa lo lắng cho Harry vừa tự trách mình đã để lạc mất Catherine.

Ron thì mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, sợ con rồng quay trở lại. Nó run lắm nhưng vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh mà không ngừng vỗ về, trấn an cô bạn của mình.

Tìm thấy được Catherine hai đứa ấy vui hết biết, Hermione lau nước mắt, nói:

- Không biết người ta khống chế được con rồng hung dữ đó chưa?

Catherine trấn an:

- Lúc nãy mình thấy các phù thuỷ huấn luyện rồng đã nhốt được nó vô lồng sắt rồi. Nó bị choáng bất tỉnh nhân sự, chắc chắn không thoát ra được.

Rồi Catherine quay sang nói với Ron:

- Anh Charlie của bồ cừ ghê, ảnh làm việc với lũ thằn lằn có cánh ấy bao năm qua mà vẫn khoẻ re, thật đáng ngưỡng mộ.

Ron cười với vẻ tự hào, như sực ra gì đó, nó hỏi:

- Harry đâu?

Catherine lắc đầu:

- Mình không biết, chắc bồ ấy trở lại ngay thôi.

Con nhỏ vừa dứt lời thì Harry ôm quả trứng bay trở về một cách vinh quang, dù cả người đều là thương tích. Nó chưa kịp khoe quả trứng rồng với các bạn thì bị cô McGonagall tất tả chạy tới dẫn đi vô lều dành cho các quán quân để băng bó và trị liệu các thương tích do rồng gây ra. Hermione và Ron thấy vậy liền chạy theo Harry. Catherine nhìn cảnh đó, trong lòng vui vẻ hẳn lên, vết thương trên người không còn thấy đau nữa.

Catherine đút hai tay vô túi áo chùng, chậm rãi đi theo theo Ron và Hermione.

- Mày bị thương à?

Giọng nói đáng ghét vang lên bên tai khiến Catherine lập tức đứng thẳng người cảnh giác. Nó trả lời bằng giọng lạnh lùng:

- Làm sao mà tao bị thương được, biến đi cho tao nhờ.

Malfoy nhìn xuống chân Catherine, nói bằng giọng chắc chắn:

- Tao khuyên mày nên đi tìm bà Pomfrey để chữa trị, kẻo bị cụt chân thì thảm hại lắm. Nhưng mà coi bộ mày phải chờ hơi lâu đó, hôm nay bà Pomfrey có vẻ bận.

Catherine buồn bực ở trong lòng, cất lời mỉa mai:

- Cảm ơn mày đã quan tâm. Đúng là hiếm có. Chắc tao nên đốt pháo ăn mừng. Nhưng mày lầm to rồi. Tao khoẻ re. Không tin thì coi tao chạy nè.

Nói xong Catherine không muốn ở lại đôi co với thằng Malfoy thêm phút giây nào nữa nên dù chân bị đau nó vẫn ráng lấy hết sức bình sinh mà vọt lẹ ra khỏi chỗ đó.

Giờ này chắc là Harry và Ron làm lành với nhau rồi, nó phải đến chung vui cùng các bạn mới được.

Đúng như Catherine nghĩ, khi nó tới nơi thì thấy ba đứa bạn đang nói cười với nhau. Vậy mới được chứ! Nhìn thôi cũng thấy vui lây rồi.

Thấy Catherine, Harry giơ quả trứng ra, cười tươi rói:

- Mình làm được rồi nè.

Catherine mỉm cười, gật đầu. Chợt nó nghe giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng:

- Catherine, sao trông con xơ xác vậy?

Catherine quay phắt người lại, là chú Sirius. Harry thấy chú Sirius thì vui lắm, nó cười toe toét, khoe quả trứng vàng với chú.

- Con tưởng chú không tới xem con đấu chứ. Chú coi nè, con thành công rồi.

- Có một chút trục trặc nên chú về trễ hơn dự định, cũng may vẫn kịp xem màn thi đấu của con.

Chú Sirius nói rồi bước nhanh đến chỗ Harry, nhìn vết rách dài trên cánh tay của thằng nhỏ, mới đầu chú tỏ ra lo lắng, sau đó lại thấy tự hào:

- Khá lắm, con trai! Đánh với con Đuôi Gai Hungary mà chỉ bị như vầy là rất cừ đó. Lúc nãy chú thấy con bay, đúng là hết sảy, cú lừa đó thật ngoạn mục.

Harry cười rạng rỡ. Lúc này bác Hagrid, và cả Moody giả cũng có mặt để chúc mừng Harry hoàn tất bài thi một cách xuất sắc.

Lúc Moody giả bước vào lều đột nhiên Catherine cảm nhận được có ánh mắt nhìn xoáy thẳng vào mình. Nó bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Harry, giả vờ như không nhận ra có điều gì bất thường.

Thấy có chú Sirius ở đây dường như Moody giả không được thoải mái, nhưng kỹ năng diễn xuất thượng thừa đã giúp ông ta không bị nhận ra, hàn huyên đôi câu rồi ông ta kiếm cớ chuồn thẳng. Bác Hagrid cũng rời đi ngay sau đó, nói là muốn đi coi con Đuôi Gai Hungary cho kỹ hơn.

Lúc này Harry mới có thời gian để ý đến Catherine, nó hỏi:

- Bồ ổn không? Mặt bồ trắng bệch.

Không đợi Catherine trả lời, Hermione lập tức nói chen vào:

- Đúng rồi, Catherine. Bồ nên để cho bà Pomfrey kiểm tra.

Harry hỏi Hermione:

- Catherine bị làm sao?

Catherine nhanh miệng đáp:

- Mình không sao hết, khoẻ re.

Hermione nhìn Catherine bằng ánh mắt không hài lòng, nói:

- Catherine bị té xuống hồ Đen, Harry à. Nhưng bồ ấy không chịu để cho bà Pomfrey kiểm tra.

Chú Sirius nghe vậy lập tức chạy đến chỗ Catherine, chú nhìn nó bằng ánh mắt dò xét, sau đó nói:

- Đi thôi, để chú dẫn con tới chỗ bà Pomfrey kiểm tra.

Catherine bị chú Sirius đẩy ra ngoài cửa lều, chú nói với Harry:

- Tụi con ở lại đây đi, chú quay lại ngay.

Chú Sirius dẫn Catherine đến chỗ vắng người, giọng nghiêm túc:

- Đưa tay cho chú xem.

Catherine lắc đầu, nhưng ánh mắt chú Sirius lúc này không còn thân thiện dễ gần nữa khiến nó hơi sợ. Nó nói với giọng dè chừng:

- Chú phải hứa là không cho các bạn của con biết.

- Được rồi, chú hứa. Đưa tay chú xem nào, và cả chân con nữa.

Chú Sirius nói chuyện nghiêm túc khiến Catherine không quen, nó dè dặt rút hai tay ra khỏi túi áo, giơ lên cho chú xem.

Hai bàn tay con nhỏ bị bỏng một cách nghiêm trọng, đỏ lòm và da thì tróc ra thành từng mảng.

- Con rồng đã rất tức giận khi thấy sợi xích lòng thòng trên chân nó nên muốn thiêu rụi sợi xích.

Chú Sirius nhíu mày, hồi lâu mới nói:

- Vậy ra con là đứa nhỏ đã đu lên sợi dây xích? Chú còn thắc mắc con nhà ai mà chơi dại thế, ai dè lại là con. Các phù thuỷ luyện rồng đang đi kiếm con đó. Họ muốn hỏi con chuyện gì đã xảy ra với con rồng của họ.

Catherine đút hai tay vô túi áo, nhún vai đáp:

- Con chỉ ếm con rồng cho nó bị nghẹt mũi mà thôi.

Chú Sirius bật cười, xoa đầu Catherine, cưng chiều nói:

- Chú không ngờ con lại liều mạng như vậy đó. Nhưng nếu không có con thì chắc Harry không dễ dàng thoát ra khỏi sự đuổi giết của con Đuôi Gai Hungary, con rồng ấy thù dai lắm.

Catherine im lặng nhìn mũi giày. Chú Sirius nói tiếp:

- Chú không muốn có lần sau. Ba mẹ con sẽ buồn lắm nếu biết con liều mạng như vậy vì một thằng con trai, con hiểu không?

Catherine bĩu môi, không đáp lại. Chú Sirius vỗ vai nó:

- Đi thôi, đến gặp bà Pomfrey, sẵn tiện kể chú nghe vì sao con lại rớt xuống hồ Đen.

Catherine ngoan ngoãn "dạ" một tiếng rồi đi theo chú Sirius. Trên đường đi nó kể lại nguyên nhân nó té xuống nước, giống y chang những lời nó từng kể với Hermione và Ron. Lúc này chú Sirius mới để ý đến bông tai của Catherine, chú nói:

- Chú có thể giúp con tìm một thợ kim hoàn tay nghề giỏi để gia công lại chiếc bông tai bị mất của con. Cứ nhờ vả chú nếu con cần, đừng ngại.

Catherine lễ phép từ chối:

- Con tự lo liệu được, cảm ơn chú.

Chú Sirius tỏ ra không vui:

- Con thật không giống con nít chút nào. Việc gì cũng thích tự mình làm. Chú muốn giúp, con cũng không cho.

Catherine không đáp, lúc này cả hai chú cháu đã đến lều cứu thương được dựng tạm dùng để cấp cứu những học sinh bị bỏng do lửa rồng. Nó nói với chú Sirius:

- Chú về với Harry đi. Con băng bó xong sẽ về sau. Nhớ lời hứa của chú đó. Con bị té nên sây sát hai bàn tay một chút thôi. Không có gì nghiêm trọng.

Chú Sirius cười cười, đẩy nó vào bên trong lều, nói:

- Chú đợi con.

Catherine không biết vì sao chú Sirius lại đối xử với nó tốt như vậy, nhưng điều đó khiến ước muốn bảo vệ mạng sống của chú trong lòng nó càng thêm kiên định.

Mười phút sau Catherine được bôi thuốc và băng bó xong. Bà Pomfrey vừa làm vừa phàn nàn về khả năng đảm bảo an toàn cho học sinh của nhà trường trong cuộc thi Tam Pháp thuật.

Mười lăm đứa bị bỏng do đứng gần ngọn lửa của con Đuôi Gai Hungary, trong đó có hai đứa phải chuyển vô bệnh viện Thánh Mungo điều trị do vết thương nặng.

Catherine nghe xong mà toát mồ hôi hột, hy vọng bài thi thứ hai không có chuyện bất trắc gì xảy ra.

Chú Sirius thật sự chờ Catherine. Thấy nó ra chú hỏi:

- Con còn đau không?

Catherine bị ánh mắt quan tâm của chú Sirius làm cho tim đập nhanh, nó cúi gằm mặt đáp:

- Con không sao. Chúng ta về chỗ Harry thôi.

Trong lều dành cho các thí sinh, Harry đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Ron và Hermione. Nó vẫn chưa được rời đi vì còn phải chờ ban giám khảo công bố thứ tự xếp hạng trong phần thi đầu tiên.

Thấy Catherine trở về, Harry hỏi:

- Bồ thấy trong người thế nào rồi?

- Mình ổn rồi, Harry à. Mình không sao hết.

Catherine trả lời rồi ngồi xuống đối diện Harry.

Chú Sirius nhìn quanh, thấy không có người ngoài, chú lấy tấm Bản đồ Đạo tặc ra nhét vào trong tay Harry, nói:

- Của con nè. Mấy tháng nay chú không có thời gian đụng đến tấm bản đồ, nhưng trước khi con tựu trường vài ngày chú đã cập nhật một tính năng nhỏ, giúp con có thể theo dõi nhất cử nhất động của bất kỳ ai, những nơi họ từng đi, những việc họ từng làm. Chỉ cần người đó ở bên trong khuôn viên trường Hogwarts, mọi hành động đều sẽ được ghi lại và hiển thị lên bản đồ theo trình tự thời gian, nhưng chỉ xem được ba mươi phút gần nhất thôi. Chỉ cần con gõ đũa phép lên cái tên mà con muốn theo dõi là được, rất đơn giản.

Ron "ồ" lên với vẻ hứng thú, lập tức muốn thử ngay tính năng mới này, còn Hermione thì lại nghiêm túc phản đối:

- Chú không thể xúi Harry làm như vậy được. Hành động này xâm phạm nghiêm trọng vào quyền riêng tư của người khác. Harry, bồ sẽ không sử dụng chức năng theo dõi đó, đúng không? Mà bồ cũng đâu có định theo dõi ai, nhỉ?

Harry mở tấm bản đồ ra ngắm nghía, nói với giọng quả quyết:

- Dĩ nhiên là mình sẽ không làm vậy, nhưng nếu phát hiện kẻ khả nghi thì mình sẽ sử dụng tính năng đó. Ai cũng biết rất có thể kẻ bỏ tên mình vào chiếc Cốc Lửa đang trà trộn ở bên trong trường Hogwarts. Giờ mình coi luôn, xem kẻ đó còn ở đây hay không.

Nói là làm, Harry đọc thần chú:

- Tôi trang trọng thề rằng tôi sắp sửa làm điều không tốt.

Tấm bản đồ mở ra, hiện lên bản vẽ cấu trúc của toà lâu đài và khu sân vườn bao quanh. Harry kiểm tra kỹ lưỡng những cái tên, nhưng nó không hề thấy có bất kỳ cái tên nào đáng lẽ không được phép xuất hiện lại hiện lên trên bản đồ. Nó dò xét từng ngóc ngách trong toà lâu đài, cả Ron và Hermione ở bên cạnh cũng căng mắt ra nhìn nhưng sau mười phút cả ba nhất trí bên trong trường Hogwarts không có người lạ nào trà trộn vào.

Catherine chẳng bất ngờ mấy với kết quả này. Dù sao thì thầy Moody thật luôn bị nhốt bên trong văn phòng, còn Moody giả mạo thì có thể xuất hiện với cái tên Bartemius Crouch, mà vừa vặn lúc nãy nó thấy ông Bartemius Crouch cũng có ở đây, ngồi vô hồn ở hàng ghế ban giám khảo theo dõi cuộc tranh tài của Harry.

Hồi năm ngoái Catherine đã lén thay đổi thiết lập bản đồ lúc Harry giao cho nó giữ tạm trong thời gian thằng nhỏ trốn đi chơi ở làng Hogsmeade, để cho nếu có hai người tên giống nhau cùng xuất hiện bên trong Hogwarts thì chỉ hiển thị tên của một người. Người còn lại sẽ bị ẩn tên đi, dù vẫn nhìn thấy bước chân của họ nhưng sẽ không cách nào biết được đó là ai.

Nói nào ngay, nếu sử dụng tấm Bản đồ Đạo tặc không cẩn thận thì mạch truyện sẽ bị thay đổi. Đây là một đạo cụ cung cấp lượng thông tin rất lớn và là đường tắt để kết thúc mọi chuyện. Nhưng sâu trong tiềm thức của Catherine lại luôn cho rằng điều đó là không nên, nó phải cố mà giữ đúng cốt truyện, nếu không sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra. Catherine rất tin vào trực giác của chính mình, cho nên nó phải tìm cách để tấm bản đồ bớt hữu ích và chỉ được sử dụng khi đến lúc.

Sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại mà không thấy có gì bất thường, Harry cất tấm Bản đồ Đạo tặc vào trong túi áo chùng, nói với chú Sirius:

- Có vẻ kẻ núp trong bóng tối bỏ tên con vào chiếc Cốc Lửa đã trốn ra khỏi trường Hogwarts rồi. Không biết hắn ta đột nhập vào bên trong trường bằng cách nào.

Chú Sirius vỗ vai Harry, trấn an:

- Chuyện đó con không cần phải lo lắng, cứ để chú điều tra.

Như sực nhớ đến điều gì, Harry hỏi:

- Lúc nãy chú nói chú gặp trục trặc trên đường về, có chuyện gì vậy ạ?

Chú Sirius tỏ ra không muốn nhắc đến chuyện đó, chú đáp hời hợt:

- Không có gì đâu con. Mọi chuyện đã được giải quyết.

Harry gặng hỏi:

- Nhưng mà đó là chuyện gì? Chú không kể là không được đâu đó.

Lúc bấy giờ chú Sirius mới trả lời với vẻ nghiêm túc:

- Trên đường về gặp đúng lúc trăng tròn, Remus bị biến đổi. Chú với Remus đánh nhau một trận ra trò nhưng cậu ấy khoẻ một cách lạ kỳ, chú bị thua, còn cậu ấy thì bỏ chạy thẳng vào rừng. Chú phải mất mấy ngày mới tìm được và lôi cậu ấy ra khỏi chỗ đó.

Mặt mấy đứa nhỏ đứa nào đứa nấy đều lộ lên vẻ bàng hoàng, Catherine hỏi thẳng:

- Thầy Lupin làm chú bị thương không?

Chú Sirius lắc đầu, cười đáp:

- Chú có kinh nghiệm trong chuyện này nên con yên tâm, chú né được hết, chủ yếu kìm hãm thú tính trong người Remus thôi. Nhưng một mình chú thì hơi quá sức.

Trông chú Sirius hơi buồn. Chắc chú đang nhớ lại những chuyện hồi xưa. Không để chú Sirius đắm chìm trong quá khứ, Catherine hỏi:

- Thầy Lupin hiện giờ đang ở đâu vậy chú?

Chú Sirius đáp:

- Ở cùng chú, con yên tâm. Và nếu con định điều chế thuốc Kháng sói thì Remus không nhận đâu. Chú cũng sẽ không giúp con chuyển thuốc.

Catherine ủ rũ nhìn chú Sirius. Nó muốn chế thuốc cũng không có tiền mua nguyên liệu. Dạo này nó đang túng thiếu lắm, tiền bạc đổ dồn hết vào việc mua nguyên liệu độc dược chế tạo loại thuốc nó đang nghiên cứu rồi.

Thấy dáng vẻ chán nản của Catherine, chú Sirius phì cười, không nhịn được lại đưa tay lên xoa đầu nó. Catherine nghiêng người né tránh, nói:

- Con không phải con nít.

Chú Sirius thu tay lại, cười cười nhìn Catherine.

Lúc này bên ngoài cũng vang lên tiếng của ông Ludo Bagman, coi bộ bọn họ đã giải quyết tạm ổn những sự cố ở sân thi đấu. Harry đi ra khỏi lều, đứng chung với ba thí sinh khác, hồi hộp chờ kết quả.

Điểm số được công bố: Harry hạng nhất, bốn mươi điểm; Cedric Diggory và Viktor Krum đồng hạng hai, ba mươi tám điểm; Fleur Delacour xếp thứ ba, ba mươi lăm điểm.

Sở dĩ Krum không được hạng nhất là vì anh ta đã sử dụng Lời nguyền Viêm kết mạc khiến con rồng bị mù, làm vỡ mấy quả trứng thật, gây ra tổn thất nghiêm trọng.

Cedric Diggory thì sử dụng bùa Biến hình, biến một tảng đá gần đó thành con chó, và dụ con rồng của anh ấy đi theo con chó đó. Tiếc rằng giữa đường con rồng trở mặt, quay lại tấn công khiến anh ấy bị thương, và suýt chút nữa thì tiêu đời nếu anh ấy không kịp thời ôm quả trứng vàng bỏ chạy và tiếng còi báo hiệu nhiệm vụ hoàn thành vang lên.

Fleur Delacour sử dụng một phương pháp kém hiệu quả hơn hết thảy là thôi miên khiến con rồng ngủ say, nhưng rồng mà, khi ngủ nó vẫn nguy hiểm. Hơi thở của con rồng đã khiến một phần vạt áo của chị ta bốc cháy, con rồng ngủ vài chục giây thì tỉnh lại, giận dữ phun lửa ì xèo khiến chị ta phải vất vả lắm mới lấy được quả trứng. Thời gian thi đấu của Fleur Delacour là dài nhất, gần ba mươi phút.

Khi kết quả được công bố, Ron ôm vai Harry nói:

- Bồ giỏi quá. Tuyệt vời.

Harry lâng lâng trong niềm vui chiến thắng, không biết nói gì, ngơ ngác hỏi lại:

- Mình đứng hạng nhất sao? Mình có nghe nhầm không?

Chú Sirius xoa đầu Harry, nói:

- Con không nghe nhầm đâu, con xứng đáng được hạng nhất với những gì con đã thể hiện.

Harry vui sướng đến độ không nói nên lời, chỉ biết đứng cười toe toét.

Chú Sirius lưu luyến nói:

- Đến lúc chú phải đi rồi. Đáng lẽ chú không được vào xem con thi đấu, nhưng ngài Hiệu trưởng đã đặc cách cho chú được vào bên trong trường Hogwarts khi phần thi của con bắt đầu. Hẹn gặp lại con vào phần thi thứ hai. Nhớ giữ sức khỏe, ăn uống đầy đủ. Có vấn đề gì viết thư cho chú liền.

Chú Sirius quay sang nói với Ron, Hermione và Catherine:

- Tạm biệt ba đứa. Các con nhớ giữ sức khoẻ nha.

Lúc đi ngang qua Catherine, chú Sirius vỗ nhẹ lên lưng nó, nói nhỏ:

- Catherine, đừng liều mạng vì thằng con trai của chú nữa. Hãy để chú bảo vệ nó, còn con thì chỉ cần làm bạn với nó là đủ rồi.

Catherine không tỏ thái độ gì, xem như không nghe, giơ tay vẫy chào chú Sirius, nó nói:

- Chú nhớ giữ sức khoẻ. Gửi lời hỏi thăm của con tới thầy Lupin.

Chú Sirius nhìn Catherine với vẻ bất đắc dĩ, sau đó xoay người rời đi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.