Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bài thi đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 3269 chữ

Catherine đã có một giấc chiêm bao lạ lùng.

Nó nhìn thấy một người phụ nữ mặc giáp sắt đang dần chìm sâu xuống dưới đáy biển. Nó tiến lại để quan sát cho rõ hơn thì bị gương mặt của cô ta làm cho giật mình.

Nửa trái gương mặt của người phụ nữ có hình xăm một con chim phượng hoàng đang giương cánh, kéo dài từ thái dương, trùm lên gò má, cuối cùng dừng lại ở cằm. Nửa phải lại có hình xăm một bộ xương khô khoác áo choàng đen cầm lưỡi hái, điều đáng sợ không phải là bộ xương trông giống như thần chết mà là sợi thòng lọng đang tròng vào cổ của bộ xương ấy, như thể có một thế lực vô hình nào đó đang muốn giết chết gã tử thần cầm lưỡi hái kia.

Con mắt bên phải của người phụ nữ đã không còn. Con mắt bên trái thì nhắm chặt, từ khoé mắt không ngừng chảy ra từng hàng máu tươi.

Catherine chưa bao giờ nhìn thấy ai có diện mạo quái gở giống như vầy. Nhưng nó không sợ, trái lại còn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

Bất chợt người phụ nữ mở mắt, để lộ ra con ngươi màu tím có hoa văn hình cánh sen, hoàn toàn không giống như thứ mà mắt người nên có. Cô ta nhìn nó, sau đó mỉm cười.

Catherine giật mình tỉnh lại, ngay lập tức nước từ tứ phía tràn vào mũi, miệng khiến nó bị sặc, đầu đau như búa bổ không nghĩ được gì. Cả người nó như bị ép chặt, chỉ muốn vùng vẫy ngoi lên để thở nhưng vô vọng. Nó phát hiện ra hai chân đã bị xích vào một thứ gì đó rất nặng, thứ ấy chìm sâu dưới đáy hồ, kéo ghì nó xuống.

Mười giây nữa mà không ngoi lên được thì nó chết chắc. Lần đầu tiên nó cảm nhận được một cách sâu sắc cái chết đang tới gần là như thế nào.

Nhưng nó không muốn chết ở cái nơi tối tăm lạnh lẽo này!

Đột nhiên Catherine trở nên tỉnh táo một cách lạ thường. Lòng bàn tay nó phát ra một luồng ánh sáng màu bạc, soi rõ không gian chung quanh. Nhờ vậy mà nó thấy vô số cặp mắt của những sinh vật sống trong hồ đang nhìn mình với vẻ tò mò, hứng thú.

Catherine không quan tâm ai đang nhìn mình. Nó lấy hết sức bình sinh cúi gập người xuống, hai bàn tay nắm chặt hai sợi xích sắt. Chỉ trong tích tắc hai sợi xích to bè trói chặt cổ chân nó biến mất như chưa từng tồn tại.

Catherine được giải thoát, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng điều khiển cơ thể phóng thẳng lên trên mặt nước. Nhưng nó không thành công. Dù sao thì hồ Đen cũng không phải một hồ nước nông, vài giây ngắn ngủi không đủ cho nó nổi lên trên mặt nước.

Phen này chắc nó chết thật. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Catherine trước khi rơi vào hôn mê.

Nhưng Catherine phước lớn mạng lớn, nó vẫn còn sống. Không biết nó làm cách nào mà nổi lên được dù đã mất đi ý thức.

Nước từ miệng nó ọc ra như vòi rồng, phải mất mấy phút nó mới tỉnh táo trở lại để nhận biết ai vừa cứu mạng mình.

- Ơn trời, bồ đã tỉnh lại rồi.

Hermione ôm chầm lấy Catherine, khóc lên nức nở. Đứng bên cạnh là Ron với khuôn mặt tái mét, cả người ướt sũng, đang run lên vì lạnh.

Catherine mỉm cười một cách yếu ớt:

- Mình không sao rồi. Cảm ơn hai bồ đã cứu mạng mình.

Hermione vẫn còn chưa hết sợ, vừa khóc vừa nói:

- Mình tưởng bồ đã chết rồi. Lúc đó bồ không còn thở nữa...

Catherine trấn an bạn:

- Chẳng phải mình vẫn còn sống nhăn răng ở đây sao? Là nhờ hai bồ đó.

Chợt cảm nhận được có điều gì đó không ổn, Catherine đưa tay sờ lên tai mình, đáy lòng trở nên nặng nề.

Tự nhủ phải bình tĩnh, nó nhìn Hermione, rồi lại nhìn sang Ron, hỏi:

- Harry thi chưa?

Hermione lau nước mắt, lắc đầu đáp:

- Chưa, bồ ấy thi cuối cùng. Bây giờ đang là phần thi của Cedric Diggory, sau anh ấy tới Krum rồi mới tới Harry.

Catherine nghe vậy thì yên tâm, nó chống tay đứng dậy, nói:

- Đi thôi, chúng ta phải tới cổ vũ cho Harry.

Ron ngăn Catherine lại, nói:

- Bồ nên vào bệnh thất.

Catherine lắc đầu:

- Mình ổn mà Ron. Nếu không đi nhanh thì sẽ không kịp xem phần thi của Harry mất. Vả lại giờ này chắc bà Pomfrey không có ở trong bệnh thất đâu.

Như sực nhớ ra điều gì, Catherine nhìn Ron, mỉm cười hỏi:

- Vậy là bồ đã quyết định làm lành với tụi này rồi hả?

Ron ngượng ngùng gật đầu, giọng đầy vẻ ăn năn hối lỗi:

- Mấy tuần nay mình đã hành xử không đúng với các bồ. Thật ra mình muốn làm lành từ lâu rồi nhưng chẳng biết phải mở miệng nói như thế nào. Nhưng bữa nay chắc chắn mình sẽ đi xin lỗi Harry, dù có là ai bỏ tên bồ ấy vô chiếc Cốc Lửa thì chắc chắn kẻ đó đang muốn hãm hại bồ ấy.

Hermione trừng mắt nhìn Ron, sau đó rút đũa phép ra hong khô đồ cho hai đứa bạn, nói:

- Trễ còn hơn không. Mình thấy mừng vì cuối cùng bồ đã nhận ra điều mà ai cũng nhận ra từ lâu.

Catherine tỏ ra nôn nóng:

- Chúng ta phải nhanh lên thôi, hình như tới phần thi của Krum rồi.

Trên đường đến khu vực khán đài dành cho cổ động viên, Hermione quan tâm hỏi:

- Làm sao mà bồ bị rớt xuống hồ Đen vậy? Nếu không phải mình với Ron thấy cuộc thi bắt đầu hơn mười phút mà bồ vẫn mãi không xuất hiện nên cùng nhau đi tìm thì...

Nói đến đây Hermione im lặng, vẻ mặt tràn đầy nỗi kinh hoàng.

Catherine nắm tay Hermione để an ủi bạn. Nó có thể đoán được kẻ đã tấn công mình là ai, nó suy nghĩ giây lát rồi quyết định giấu kín chuyện này. Nó bày ra vẻ mặt xấu hổ, nói:

- Lúc nãy mình và Harry ra bờ hồ nói chuyện, để động viên Harry ấy mà. Sau đó thì Harry bị cô McGonagall dẫn đi nên mình trở về Đại Sảnh Đường một mình. Trên đường đi thì mình phát hiện ra một chiếc bông tai mà mẹ mình tặng nhân dịp sinh nhật đã bị rơi đâu mất. Mình vòng trở lại kiếm, phát hiện nó nằm ở mép hồ. Mình muốn nhặt nó lên nhưng bị trượt chân, rơi thẳng xuống hồ luôn. Mà mình thì lại không biết bơi, cho nên càng vùng vẫy càng dạt ra xa bờ hồ, uống nước quá trời. May mà có hai bồ, nếu không thì mình chết lãng xẹt rồi.

Catherine vừa nói vừa cười một cách ngượng ngùng. Hermione nhìn một bên tai không có bông tai của Catherine, lập tức tin ngay, giở giọng dạy bảo:

- Bồ làm tụi này lo chết được. May mà bồ không sao. Mẹ bồ mà biết bồ gặp nguy hiểm vì chiếc bông tai đó chắc chắn sẽ buồn lắm. Sau này bồ không nên làm như vậy nữa. Thật hết nói nổi. Rồi chiếc bông tai ấy đâu?

Catherine lắc đầu, nói bằng giọng tiếc nuối:

- Trong lúc chới với giữa hồ mình làm mất nó rồi, giờ này chắc nó đã chìm sâu dưới đáy hồ Đen.

Hermione an ủi:

- Bồ được an toàn mới là điều quan trọng nhất. Đôi bông tai đó rất có ý nghĩa với bồ sao?

Catherine gật đầu:

- Là quà sinh nhật mười một tuổi của mình. Theo như lời mẹ mình nói thì đó là vật gia truyền, trên đời này chỉ có duy nhất một đôi.

Nói đến đây Catherine không nhịn được nữa mà buông ra một tiếng thở dài. Nó bị mất bông tai là sự thật.

Giữa nó và đôi bông tai ấy có một sự gắn kết thần kỳ về mặt tinh thần, lúc vừa tỉnh lại nó lập tức nhận ra ngay một chiếc đã không còn. Đây là vật vô cùng có ý nghĩa với nó, mất đi rồi không thể kiếm lại được, cũng không biết ăn nói sao với mẹ.

Catherine vô thức sờ lên tai. Chỉ còn lại một chiếc, nó phải giữ cho kỹ, sau đó tìm một thợ kim hoàn giỏi giúp nó theo bản mẫu này mà chế tạo ra chiếc còn lại. Nghĩ như vậy giúp Catherine cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mất gần mười phút để đi từ hồ Đen đến bìa rừng. Nơi này đã được sửa sang thành một khu vực thi đấu tạm thời có diện tích rộng gấp đôi sân Quidditch với các khán đài được xây tuốt trên cao một cách kiên cố. Dĩ nhiên là phải như vậy, nếu không thì làm sao mà đủ sức chống chọi lại các cuộc tấn công đầy tính huỷ diệt của mấy con thằn lằn to xác đó.

Khán đài lúc này đông nghẹt người, ai cũng đang căng thẳng cổ vũ cho Krum, anh ta đang chiến đấu với con Cầu lửa Trung Hoa. Trông Krum hơi chật vật, anh ta bị con rồng phun lửa làm cháy xém một bên vạt áo chùng và mặt mày thì đen thui do bị ám khói.

Khi Ron, Hermione và Catherine trèo lên được chỗ đủ cao để quan sát trận đấu thì phần thi của Krum cũng sắp hoàn thành. Anh ta chỉ mất hơn mười lăm phút một xíu để lấy được quả trứng rồng, dù vậy trông mặt anh ta không được vui cho lắm.

Ông Ludo Bagman bình luận đôi câu về cách Krum kết thúc phần thi của anh ta rồi hô to tên Harry để thằng nhỏ chuẩn bị ra sân, báo hiệu đã tới giờ thi đấu của thí sinh được trông chờ nhất trong ngày hôm nay.

Hermione lấy từ trong túi áo chùng ra một cái băng rôn màu đỏ đưa cho Ron, bảo bạn cầm một đầu, còn mình thì cầm đầu còn lại căng ra. Trên đó viết dòng chữ: HARRY CỐ LÊN!

Catherine thấy vậy thì bật cười. Nó ngồi xuống bên cạnh Hermione, hỏi:

- Bồ đã chuẩn bị thứ này từ hồi nào vậy?

Hermione căng thẳng nhìn xuống sân đấu. Một cái chuồng rồng phủ vải đen đã được đẩy ra giữa sân, mười mấy phù thủy đang hợp sức lại làm gì đó với cái chuồng và con rồng bên trong chuồng. Hermione đáp mà mắt vẫn không rời khỏi chuồng rồng:

- Hồi trưa, lúc bồ đi với Harry. Mình thấy mấy người kia đều có băng rôn, cờ phướn cổ vũ cho đại diện của trường họ, nên mình đã tranh thủ giờ nghỉ trưa làm một cái để cổ vũ Harry.

Hermione vừa dứt lời thì tấm vải đen và cả chuồng rồng đều biến mất, để lộ ra giữa sân đấu là một con Đuôi Gai Hungary khổng lồ. Trông con rồng có vẻ cáu kỉnh khi bị xích chân, đuôi nó đập mạnh xuống nền đất tạo nên những rãnh dài sâu hơn nửa thước, cát bụi bay mù mịt.

Catherine nhìn tấm băng rôn của Hermione, nó cảm thấy như vậy không đủ khí thế, nó nói với bạn:

- Bồ có thấy phiền không nếu mình phóng lớn băng rôn lên?

Hermione đang căng thẳng cực độ, phất tay nói:

- Tùy bồ. Mình lo cho Harry quá nên không có tâm trạng để ý chuyện khác đâu.

Catherine bèn mượn đũa phép của Hermione phóng lớn băng rôn cổ vũ lên rồi làm cho cái băng rôn bay lơ lửng giữa trời.

Nổi bật như vầy hẳn Harry sẽ thấy.

Nó trả đũa phép cho Hermione rồi tập trung nhìn xuống sân đấu, chờ đợi sự xuất hiện của Harry.

Bỗng một giọng nói khó nghe vang lên sau lưng Catherine:

- Mày nên tháo nó xuống đi bởi vì lát nữa mà thằng Potter không trụ nổi năm phút thì nhục lắm.

Catherine gằn giọng:

- Im đi Malfoy. Không nói được gì hay ho thì tốt nhất mày nên im lặng.

- Nếu tao không im thì sao? - Malfoy hất hàm hỏi.

Catherine giơ nắm đấm ra đe doạ:

- Cứ thử đi rồi biết.

Thằng Malfoy xụ mặt, không thèm gây sự với Catherine nữa, ánh mắt nó nhìn xuống sân đấu, không rõ đang nghĩ gì.

Lúc Harry bước ra, không những khán giả không la ó phản đối mà còn cổ vũ rất nhiệt tình.

Dĩ nhiên thôi, chiến đấu với một con rồng đâu phải chuyện học sinh năm bốn có thể làm được. Giờ thì chẳng ai tin Harry tự bỏ tên vô chiếc Cốc Lửa để tìm đường chết nữa.

Trên sân đấu rộng mênh mông giờ đây chỉ có mỗi Harry và con Đuôi Gai Hungary đang nằm cuộn tròn gầm gừ khó chịu.

Harry đưa mắt nhìn khắp khán đài, bỗng nó thấy cái băng rôn cổ vũ màu đỏ bay giữa trời. Vừa nhìn nó liền biết ngay là tác phẩm của ai. Chỉ có Hermione là luôn thích làm mấy cái băng rôn cổ vũ nền đỏ chữ vàng nghiêm túc đến chán ngắt như thế này.

Harry nhìn băng rôn, bàn tay không cầm đũa phép sờ vào quả cầu may mắn bên trong túi quần, chợt nó mỉm cười. Bao căng thẳng tích tụ cả tuần nay tan biến hết, nó cảm thấy tràn đầy tự tin và chưa bao giờ sẵn sàng cho thử thách như lúc này.

Tiếng còi vang lên, Harry lập tức giơ đũa phép lên, hô lớn:

- Triệu tập Tia Chớp!

Con Đuôi Gai Hungary vẫn nằm yên và gầm gừ một cách cảnh giác. Nhưng khi Harry đặt bước chân đầu tiên lên lãnh địa của con rồng thì nó lập tức đứng thẳng dậy, há miệng ra phun một tia lửa dài mười mấy thước khiến Harry hoảng hồn nhảy sang một bên mà né được trong gang tấc.

- Trói chặt!

Một sợi dây thừng bự tương đương cánh tay người lớn hiện lên và trói chặt mỏ con rồng lại khiến nó không thể tiếp tục phun lửa. Con rồng có vẻ giận dữ gấp bội, cố gắng dùng sức mà xé đứt sợi dây. Ngay trước khi sợi dây trói mõm rồng bị đứt ra thì cây chổi thần Tia Chớp cũng vừa vặn bay tới trước mặt Harry.

Một tia lửa dài và nóng khủng khiếp ập tới nhưng Harry nhanh chóng né kịp và bay lượn lờ trước mặt con rồng khiến con rồng tức điên lên, há miệng phun lửa liên tục về phía Harry nhưng toàn hụt. Tốc độ của cây Tia Chớp đâu phải là thứ có thể xem thường được.

Catherine nín thở theo dõi, ngồi ở xa như vậy mà nó vẫn cảm nhận được sức nóng khủng khiếp của những tia lửa phun ra từ miệng con rồng.

Không những thế, hơi thở của con Đuôi Gai Hungary coi bộ cũng rất nguy hiểm, đất đá xung quanh chỗ con rồng nằm đều bị nung đỏ và bốc lên khói đen. Dù sợ nhưng Catherine vẫn cố mở trừng mắt ra mà nhìn để đề phòng tình huống bất ngờ.

Harry bay vòng quanh trên đầu con rồng chừng ba phút thì đột nhiên đổi hướng, bắt đầu tăng tốc. Nó đang nhắm tới quả trứng vàng mà lao xuống.

Cả khán đài im lặng dõi theo sự di chuyển của Harry, mọi người đã chuẩn bị tinh thần để hò reo nếu Harry bắt được quả trứng.

Nhưng họ không có cơ hội đó.

Con rồng nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của Harry nên giơ cái đuôi xù xì đầy gai lên mà nện thẳng về phía thằng nhỏ. Dù tránh được nhưng Harry vẫn bị cào rách một mảng da lớn ở cánh tay, máu chảy ròng ròng.

Catherine nghe tiếng Hermione thút thít ở bên cạnh và Ron đang trấn an cô bé, mặc dù trông Ron cũng không khá hơn Hermione là mấy.

Hai lần Harry suýt rớt khỏi cây Tia Chớp vì những cú quất đuôi liên tục của con Đuôi Gai Hungary.

Nó tức mình khi thấy quả trứng ngay trước mặt mà không cách nào lại gần để lấy được. Sau vài giây suy nghĩ, cuối cùng nó quyết định liều một phen.

Harry điều khiển Tia Chớp bay lên độ cao ngoài tầm phun lửa của con Đuôi Gai Hungary, vo ve như một con muỗi đập mãi không trúng khiến con rồng vô cùng tức giận. Dường như quên mất mớ trứng đang bảo vệ, con rồng di chuyển ra xa khỏi ổ trứng một khoảng cách áng chừng ba thước. Nó ngẩng cao đầu, quay tới quay lui theo hướng di chuyển của Harry để mà phun lửa, càng phun càng hăng, không biết từ lúc nào mà nó đã quay lưng lại với ổ trứng yêu dấu của mình.

Tức ở chỗ phun mệt bở hơi tai mà con muỗi vẫn còn sống nhăn, lượn tới lượn lui chóng hết cả mặt, coi có ghét không. Rồi rồng ta thấy con muỗi chết tiệt ấy cuối cùng cũng chịu bay là là ngay tầm với của nó nên nó vui sướng há miệng phun ra một ngọn lửa khổng lồ.

Catherine thấy Harry nhanh chóng né được ngọn lửa trong đường tơ kẽ tóc rồi biến mất tăm. Dù không thấy con muỗi đáng ghét ấy ở đâu nữa nhưng con Đuôi Gai Hungary vẫn cảnh giác nhìn chung quanh, đuôi không ngừng nện tới nện lui.

Vài giây sau, Harry xuất hiện ở sau lưng con rồng, thuần thục né tránh những cái gai nhọn hoắt như hàng chông sắt và những cú quất đuôi như nện dùi cui, lao xuống mặt đất với tốc độ xé gió, càng lúc càng tiến sát lại gần ổ trứng.

Con rồng không có mắt ở sau lưng nên nó không biết đám trứng đang bị đe doạ, khi nó nhận ra thì Harry đã ôm được quả trứng vàng trong tay mà bay đi mất.

Một tiếng còi vang lên và đám đông hoan hô vang dội. Catherine thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc nó tưởng mọi chuyện đã xong thì con rồng gầm lên, hất văng mười mấy phù thuỷ đang cố dùng bùa Choáng với nó, giật tung sợi xích bị chôn sâu dưới đất mà giương cánh bay lên, đuổi theo Harry.

Con rồng ưỡn ngực phun ra một ngọn lửa khổng lồ. Ngọn lửa ấy bay sượt qua mái che của khán đài phía đông khiến học sinh hoảng hồn bỏ chạy. Chỉ trong tích tắc cả khu vực ấy chìm trong biển lửa.

Catherine nhìn khung cảnh hỗn loạn ấy mà kêu trời, tự hỏi tại sao người ta cứ phải tổ chức ra một cuộc thi nguy hiểm như vậy để làm gì, đúng là không hiểu nổi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.