Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết Độc dược đầu năm

Tiểu thuyết gốc · 3748 chữ

Catherine nghe đồn rằng lúc tụi nó bỏ đi thì giữa thầy Snape và thầy Moody đã có một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với phần thắng nghiêng về phía thầy Moody.

Không có Harry hay Ron ở đó, thầy Snape muốn phạt cũng không phạt được. Vả lại nhiều đứa học trò ở các nhà khác trừ nhà Slytherin đã làm chứng rằng Malfoy dùng phép thuật tấn công bạn học khi đối phương không có sự phòng bị, cho nên thầy Snape chỉ có thể tức giận dẫn thằng Malfoy vô bệnh thất để kiểm tra.

Dĩ nhiên thầy Snape sẽ không dừng lại ở đó. Thầy tìm cô McGonagall và yêu cầu cô phạt cấm túc Ron với Harry vì đã tấn công bạn học nhưng một lần nữa thầy lại phải thất vọng. Bởi vì lúc đó thầy Moody cũng đang có mặt ở trong văn phòng và thầy ấy đã làm chứng rằng Draco Malfoy mới chính là đứa dùng bùa Choáng - một câu thần chú mà đáng lẽ chỉ nên dùng với kẻ thù, để tấn công bạn học, hơn nữa còn là đánh lén.

Việc Ron đánh Malfoy đã bị trừng phạt bằng hình thức trừ nhà Gryffindor năm mươi điểm. Về phần Harry dùng bùa Giải giới lên Crabbe và Goyle xuất phát từ việc muốn bảo vệ bạn bè, xét thấy Crabbe và Goyle không bị thương hay sây sát gì, cô McGonagall quyết định không khiển trách Harry về chuyện này.

Thầy Moody cũng đã bị cô McGonagall phổ biến lại cách dạy dỗ học trò sao cho đúng chuẩn mực của một người giáo viên suốt cả tiếng đồng hồ nên chuyện này cứ như vậy mà bị cho qua.

Catherine còn nghe nói cô McGonagall đã yêu cầu thầy Moody đi xin lỗi Draco Malfoy nhưng thầy lại khiến cho thằng nhóc ấy thêm một phen bị khiếp sợ, hậu quả là phải nằm bệnh thất suốt cả đêm.

Harry và Ron khi biết được tin này thì thích chí lắm, tụi nó cho rằng rốt cuộc thầy Snape cũng đã gặp được đối thủ đáng gờm và cảm ơn trời vì bản thân đã thoát ra khỏi vụ này một cách thần kỳ.

Hai ngày sau đó trôi qua tương đối êm ả, nếu không tính đến chuyện Catherine vẫn phải ngồi cùng bàn với Malfoy trong giờ Độc dược.

Thằng Malfoy đã khỏe, mũi được bà Pomfrey sửa lại ngay ngắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó vẫn kênh kiệu và hống hách giống mọi ngày, như thể đã quên mất chuyện xảy ra hồi thứ Hai.

Suốt mười lăm phút đầu giờ Catherine luôn ngồi cách xa Malfoy nhất có thể, nhưng đến lúc chuẩn bị nguyên liệu cho phần thực hành, nó vô tình nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay phải của Malfoy khi thằng này xắn tay áo lên cho gọn gàng để nấu thuốc. Nó bèn ngồi xích lại gần để nhìn cho rõ, tự hỏi có phải vết bầm này do gã Tử thần Thực tử giả danh thầy giáo Barty Crouch con gây ra? Quả nhiên là một tên ác nhân không thể cải tạo. Nó nhíu mày suy nghĩ rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Tránh xa ông thầy Moody ra nếu không muốn chuyện tương tự tái diễn.

Malfoy có vẻ giật mình khi nghe Catherine nhắc đến thầy Moody, nó nói:

- Chắc mày vui lắm khi thấy tao bị như vậy chứ gì. Nhưng tao không sợ ổng đâu, tao đã viết thư méc ba tao rồi.

Catherine nhún vai:

- Chẳng có lý do gì để tao thấy vui khi mày bị như vậy. Mà tao nói cho mày biết điều này, ba mày cũng phải chịu thua khi đối đầu với Moody Mắt Điên thôi.

Malfoy tỏ vẻ không tin, nó phản bác:

- Không đời nào, tao sẽ nói ba tao đuổi việc Moody. Lão ta không xứng làm giáo viên.

- Tùy mày thôi. - Catherine nhún vai đáp.

Nó nhắc nhở Malfoy vì không muốn thằng này tự đưa đầu vào rắc rối với một tên Tử thần Thực tử hung ác, đặc biệt là khi gã ta có mối hận thù sâu sắc với những "đồng nghiệp cũ" vẫn được sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như ông Malfoy. Thấy thằng Malfoy không nghe, nó cũng chẳng muốn nói nhiều làm gì. Nó nhìn bảng nguyên liệu cần chuẩn bị, sau đó lấy ra từng thứ, bắt đầu bằng việc cắt nhỏ vỏ cây liễu thành những miếng vuông vức, đang làm thì nó nghe thằng Malfoy lên tiếng hỏi:

- Tao cần phải làm gì?

Catherine nhìn Malfoy bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi:

- Mày làm thiệt hay tính phá tao nữa?

Malfoy nhếch mép cười:

- Mày đoán xem?

- Đoán con khỉ, tao không có thời gian nói dóc. - Catherine buồn bực trả lời. Nó vừa phát hiện ánh mắt của thầy Snape đang nhìn về phía này, chắc chắn sau hai giây nữa nó sẽ bị thầy mắng vì tội nói chuyện trong giờ học.

Đúng như Catherine dự đoán, thầy Snape lại gần chỗ của nó, ánh mắt lóe lên sự hung ác, thầy lạnh lùng nói:

- Trừ nhà Gryffindor mười điểm vì trò Evans nói chuyện riêng trong giờ học.

Catherine lập tức đứng lên cãi lại:

- Con nói chuyện với Malfoy, thầy có trừ điểm thì cũng phải trừ điểm nhà Slytherin luôn cho công bằng.

Thầy Snape nhìn sang Malfoy, thầy nhẹ nhàng nói:

- Trừ nhà Gryffindor mười điểm vì trò Evans làm phiền bạn trong giờ học.

Catherine biết tánh của thầy Snape, nếu nó mà cãi tiếp chắc chắn nhà Gryffindor sẽ bị trừ điểm nhiều hơn nữa, dù sao thầy có cả đống lý do để trừ điểm nó. Nó hậm hực ngồi xuống, tiếp tục công việc của mình, bất thình lình nó nghe thầy nói:

- Trừ nhà Slytherin mười điểm vì trò Malfoy đã không ngăn cản khi thấy bạn mình nói chuyện trong giờ học.

Catherine ngẩng đầu lên nhìn thầy Snape nhưng thầy đã đi sang bàn khác, thẳng tiến đến chỗ Ron với Harry. Lập tức nhà Gryffindor bị trừ thêm hai mươi điểm vì Harry đã quá chậm chạp trong khâu chuẩn bị nguyên liệu.

Chuyện lạ à nha. Thầy Snape trừ điểm nhà Slytherin, mà lỗi này lại tính trên đầu thằng Malfoy. Catherine nhìn thằng Malfoy, đột nhiên thấy thằng này cũng không đáng ghét lắm. Nó nói:

- Mày cạo nhớt sên rồi bỏ vào lọ thủy tinh này cho tao, chú ý đừng cạo quá mạnh tay. Chúng ta chỉ lấy nhớt chứ không lấy máu hay thịt của nó đâu, để lẫn lộn tạp chất sẽ khiến thuốc bị biến chất và không ra thành phẩm như yêu cầu.

Malfoy không nói gì, cầm con sên lên bắt đầu nghiên cứu cách cạo nhớt. Thấy thằng này lóng nga lóng ngóng, Catherine bực mình giành lấy rồi hướng dẫn một cách tỉ mỉ quy trình thu thập nhớt sên đúng cách.

Điều khiến Catherine bất ngờ là Malfoy đã chịu phối hợp với nó, sau khi được hướng dẫn thằng này bắt tay vào làm một cách cẩn thận, hoàn toàn không có ý đồ phá hoại gì.

Dù không đạt đến độ hoàn hảo nhưng Catherine có thể thấy được Malfoy đã cố gắng hết sức. Lần đầu tiên hai đứa phối hợp chế ra món thuốc đạt yêu cầu của thầy Snape mà không cãi vã gì với nhau quá nhiều.

Dẫu vậy nó vẫn không vui khi nghĩ tới chuyện phải ngồi cạnh tên nhóc khó ưa này thêm một năm, xung quanh lại toàn mấy đứa bên nhà Slytherin, không có ai để nói chuyện, ngoài Malfoy.

Thầy Snape tỏ ra rất tức giận với Ron và Harry vì sự kiện chồn hương nên hai thằng bị thầy hành cho tơi tả. Thầy kiếm cớ bắt bẻ từ đầu giờ đến cuối giờ, trừ không ít điểm của nhà Gryffindor. Món thuốc của hai đứa cũng bị thầy cho ăn trứng ngỗng chỉ vì để sôi quá năm giây mà chưa tắt lửa.

Neville Longbottom, cậu học trò khốn khổ nhà Gryffindor, luôn tự đưa bản thân vào cơn cuồng nộ của thầy Snape vì lúc nào cũng làm sai, không cái này thì cũng cái kia.

Mới đầu năm mà Neville đã làm mất hơn năm mươi điểm của nhà Gryffindor trong giờ Độc dược và kèm theo đó là bị phạt cấm túc chỉ vì thằng nhỏ lỡ tay để lại hai vết xước dài trên thân một con sên trong lúc cạo nhớt. Thầy Snape nói rằng chưa thấy ai vụng về như Neville nên phải phạt cấm túc để cho nó nhớ mà chừa.

Ngay cả Hermione, cô học trò luôn cố gắng hoàn thành thật tốt mọi yêu cầu của thầy Snape cũng bị thầy trừ điểm vì đã nhất nhất làm theo yêu cầu trong sách giáo khoa mà không biết tự động não suy nghĩ.

Thầy Snape không đếm xỉa gì đến Neville đang run lẩy bẩy ở bên cạnh vì sợ hãi, thầy nghiêm mặt hỏi Hermione:

- Theo trò thì món thuốc của trò vậy là đã đạt yêu cầu rồi sao?

Hermione kiểm tra kỹ thuốc trong vạc, từ màu sắc đến mùi vị và cả độ nhớt đều không khác miêu tả trong sách giáo khoa là bao. Con nhỏ tự tin trả lời:

- Con nghĩ là món thuốc của con với Neville đã đạt yêu cầu, thưa thầy.

Thầy Snape nở ra nụ cười của kẻ vừa bắt được sơ hở của đối phương, thầy nói một cách chậm rãi nhưng đầy cay nghiệt:

- Vậy thì trò hãy về và tự nghiền ngẫm lại xem tại sao món thuốc mà trò cho là đạt yêu cầu trong mắt ta lại chỉ xứng đáng ăn một con zero to tướng.

Hermione trợn tròn mắt nhìn thầy Snape vẽ một số không tròn trĩnh vào tờ giấy da trên tay thầy, sau đó bối rối nhìn xuống vạc thuốc của mình.

Catherine rất muốn chạy lại kiểm tra xem rốt cuộc món thuốc của Hermione bị sai ở chỗ nào nhưng Malfoy nắm tay nó giữ lại:

- Mày đừng tự chuốc lấy rắc rối vào người. Con nhỏ Granger phải tự nhận ra nó đã làm sai ở đâu.

Catherine nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt bàn tay của mình, nó nói:

- Mày không sợ chạm vào người tao sẽ làm bẩn tay mày sao?

Malfoy nghe vậy giật mình buông tay Catherine ra, nó nói bằng giọng chán ghét:

- Sợ chứ sao không, nhưng tao lại càng sợ mày làm liên lụy tao hơn. Tao không muốn bị ăn trứng ngỗng giống mấy đứa bạn của mày. Lát nữa hết tiết chắc chắn tao sẽ đi rửa tay thật sạch sẽ.

Catherine nhếch miệng cười khẩy, không đáp lại, cũng không đi đến chỗ Hermione nữa.

Đúng là bó tay, hết nói nổi, ngoài ấm ức ra thì cũng chẳng biết phải làm gì. Đó là cảm nghĩ của mấy đứa nhà Gryffindor sau khi tiết Độc dược kết thúc.

Hết giờ, Catherine nấn ná ở lại sau cùng, chờ mọi người đi hết, nó dè dặt hỏi thầy Snape:

- Thưa thầy, liệu con có thể xin thầy đổi chỗ cho con ngồi một mình được không ạ?

Thầy Snape nhướng mày nhìn Catherine, giọng nói lạnh như nước đá:

- Trò đã trở nên tự phụ và ngạo mạn từ bao giờ vậy? Trò cảm thấy trò Malfoy không xứng được ngồi bên cạnh và trở thành bạn học của trò sao?

Catherine kiên nhẫn giải thích:

- Con không có ý đó, thầy không thể nói như vậy. Thầy cũng biết là Malfoy không ưa con, việc gì thầy bắt tụi con phải ngồi cùng nhau làm chi? Con cảm thấy môi trường học tập rất quan trọng đến sự tiến bộ của học sinh. Thầy nhìn Neville đi, nếu thầy không quá khắt khe thì chắc bạn ấy đã học môn này không đến nổi nào, có khi còn tốt hơn cả sự mong đợi của thầy hổng chừng. Khi được ngồi kế Hermione thì Neville đã thực hành khá hơn trước, không phải sao?

Còn con với Malfoy suốt cả năm vừa rồi đều bị thầy chê bai rằng thực hành không tốt, do đó con nghĩ có thể con đã cản trở Malfoy tiến bộ, con đề nghị được đổi chỗ ngồi, dành vị trí vinh dự đó cho người khác xứng đáng hơn con.

Thầy Snape lắng nghe toàn bộ tâm tư của Catherine, khoé miệng thầy nhếch lên nụ cười độc địa, một nụ cười có thể gây ám ảnh với bất kỳ đứa học trò nhát gan nào, thầy nói:

- Sai lầm nằm ở chính bản thân của Longbottom chứ không phải ở ta, Evans à. Trò lấy tư cách gì mà lên mặt dạy đời ta? Và nếu trò cứ tiếp tục phàn nàn về cách dạy hay sự sắp xếp chỗ ngồi của ta thì trò có thể rời khỏi đây và đừng bao giờ quay lại nữa.

Catherine cứng họng vài giây, sau đó nó nói bằng giọng mềm mỏng hơn:

- Con không có ý dạy đời thầy. Con rất kính trọng và yêu mến thầy. Con chỉ muốn nêu lên suy nghĩ của mình để thầy lắng nghe và cho ý kiến. Con yêu thích môn Độc dược và mong muốn trở thành một Dược sư tài ba trong tương lai. Để con nói thẳng ra luôn vậy, chỗ ngồi hiện tại không giúp ích được gì mà còn cản trở sự tiến bộ của con, cho nên con mong thầy xem xét lại, để con ngồi một mình hoặc trở về chỗ cũ, bên cạnh các bạn của con.

Mặt thầy Snape hơi giãn ra đôi chút. Catherine thấy mình có hi vọng trong chuyện đổi chỗ ngồi, nhưng câu trả lời của thầy khiến nó hết vui nổi:

- Ta không cần biết trò kính trọng, yêu mến hay có ý tứ muốn dạy đời một người giáo viên đã đứng lớp mười mấy năm như ta hay không. Ta cảm thấy trò đã thiếu tôn trọng giáo viên và những lời nói của trò đã xúc phạm ta. Cho nên ngoài việc không được đổi chỗ ngồi ra thì mỗi tối thứ Ba, Năm, Bảy hàng tuần, từ giờ tới hết năm, hãy đến văn phòng của ta thi hành lệnh cấm túc. Và cấm trò có bất kỳ ý kiến nào đối với quyết định của ta.

- Thầy không thể làm như vậy được, con còn phải học bài, làm bài tập các môn khác nữa mà. - Catherine nghe mà ù tai, nó lập tức lên tiếng phản đối.

Thầy Snape không để Catherine có cơ hội phát biểu ý kiến, ra lệnh cho nó lập tức rời khỏi văn phòng hoặc là bị cấm túc cả tuần.

Catherine ủ ê rời khỏi căn hầm của lớp Độc dược. Bên ngoài, Harry, Ron và Hermione đang lo lắng chờ nó. Thấy Catherine ra, Harry hỏi ngay:

- Thế nào?

Catherine lắc đầu đáp:

- Thầy không đổi chỗ, mình nói thêm vài câu thì bị phạt cấm túc đến hết năm.

Ron tức giận thay Catherine, nó nói:

- Thầy quá vô lý. Ổng không thể nào làm vậy! Bồ đã quá khốn khổ khi ngồi chung với thằng Malfoy suốt cả một năm trời, năm nay không thể để chuyện này tái diễn. Chúng ta nên tìm cô McGonagall để nhờ cô giải quyết vụ này.

Hermione không đồng ý:

- Làm ơn đi Ron. Làm như vậy chỉ tổ khiến Catherine rơi vào rắc rối. Bồ không thấy hôm nay nhóm bốn người chúng ta đều khốn đốn với thầy Snape sao. Cô McGonagall không phải giáo sư môn Độc dược, cô không có cách nào can thiệp vào chuyện dạy học của thầy Snape đâu.

Catherine đồng ý với Hermione, nó nói:

- Hermione nói đúng. Đành chịu thôi chứ biết sao giờ. Mình thấy thằng Malfoy đỡ hơn năm ngoái. Chắc nó bị thầy Moody hành một trận nên giờ biết điều hơn rồi. Mấy bồ đừng lo cho mình.

Harry hung hăng nói:

- Nó mà dám ăn hiếp bồ thì nó không yên với mình.

Catherine mỉm cười nói:

- Cảm ơn mấy bồ đã lo lắng cho mình, nhưng mình nghĩ mình có thể đối phó được với Malfoy.

Rồi nó quay sang Hermione hỏi:

- Bồ đã biết món thuốc của bồ sai ở chỗ nào chưa?

Hermione lắc đầu đáp:

- Mình không hiểu nổi luôn. Mình đã kiểm tra rất kỹ khâu chuẩn bị nguyên liệu và nấu thuốc nhưng không tìm ra sai sót gì. Mình đã giữ lại một phần để nghiên cứu rồi, chắc sẽ sớm tìm ra nguyên nhân.

Catherine nói:

- Bồ đưa đây để mình kiểm tra cho.

Hermione lấy từ trong cặp táp ra một cái lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu nâu nhạt sóng sánh đưa cho Catherine. Con nhỏ mở nắp ra ngửi một cách cẩn thận, sau đó lấy ra một cái pipet, hút một giọt chất lỏng rồi nhỏ lên cánh tay của mình, nó nói:

- Bồ nhìn nè.

Giọt thuốc nhanh chóng thấm vào làn da trắng nõn của Catherine, sau đó một cái mụn nhọt to tướng từ từ nổi cộm lên khiến làn da xung quanh đó sưng đỏ. Nhưng mụn nhọt không tồn tại lâu, nó nhanh chóng vỡ tung tóe, rồi một cái mụn khác mọc lên thay thế.

Catherine giải thích:

- Thuốc của bồ tuy đạt yêu cầu về hình thức nhưng công dụng lại chưa đạt tới yêu cầu của một món thuốc Tái tạo da. Thay vì mụn nhọt mọc lên, vỡ ra, khô đi, tróc mài và biến vùng da quanh đó thành một làn da mới sáng hơn, khỏe hơn thì món thuốc này của bồ chỉ khiến mụn nhọt mọc lên, vỡ ra, lặp lại như thế không ngừng nghỉ. Điều này đi ngược lại với công dụng của thuốc vì việc liên tục bị nổi mụn nhọt sẽ khiến làn da bị tổn thương, khó phục hồi. Mình đoán có lẽ bồ đã làm theo sách là khuấy vạc ngược chiều kim đồng hồ năm lần ngay sau khi cho cánh ruồi vào, đúng không?

Hermione gật đầu, hỏi:

- Như vậy thì có gì không đúng sao?

Catherine đáp:

- Không hẳn, nhưng có lẽ bồ đã quên mất kích thước vạc trong sách khác kích thước vạc mà chúng ta đang sử dụng cho năm học này, bán kính và độ dày xê xích khoảng nửa phân. Số lần khuấy càng nhiều thì sự khác biệt cũng càng lớn. Nếu nấu bằng vạc hiện tại thì chỉ cần khuấy bốn vòng là đủ.

Hermione vỡ lẽ, nó reo lên:

- Mình hiểu rồi. Bởi vì kích thước vạc không giống y chang nên việc khuấy vạc cũng không thể làm theo giống trong sách, kể cả độ lớn của lửa cũng phải điều chỉnh lại cho phù hợp.

Ron nói chen vào:

- Nói vậy cả lớp đều làm sai hết, sao thầy Snape chỉ la mỗi Hermione?

Catherine nhún vai trả lời câu hỏi của Ron:

- Có lẽ thầy kỳ vọng bồ ấy sẽ nhận ra sự khác biệt này.

Suy nghĩ mấy giây nó lại bổ sung:

- Mấy bồ cũng đừng lo lắng vì bị ăn trứng ngỗng, thầy Snape hù thôi. Lúc nãy mình đã nhìn trộm tờ giấy da thầy ghi điểm, khi tiết học kết thúc thầy cũng đã xoá điểm số ghi trên đó rồi. Nhưng mấy bồ cũng đừng ỷ y, bữa sau thầy cho ăn trứng ngỗng thiệt thì có mà kêu trời.

Harry với Ron nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, còn Hermione rầu rĩ nhìn lọ thuốc trong tay, sau đó quyết tâm nói:

- Được rồi, tiết học sau mình sẽ cố gắng hơn.

Harry nhìn cánh tay của Catherine, lo lắng hỏi:

- Tay bồ phải làm sao bây giờ? Bồ không đau sao?

Lúc này Catherine mới sực nhớ ra nó vừa dùng chính mình để thử thuốc, nó nhanh chóng lấy từ trong cặp táp ra một lọ độc dược bôi lên chỗ bị nổi mụn nhọt, làn da chỗ đó lập tức trở về lại bình thường. Nó chủ động giải thích:

- Thuốc giải độc mình mua ở Hẻm Xéo, để đề phòng trong giờ cấm túc với thầy Snape mình bị trúng độc.

Trên đường đi sang lớp học tiếp theo, Hermione nói với các bạn:

- Mình nghe lỏm được con Pansy Parkinson sẽ làm gì đó để dạy dỗ ba đứa bồ một trận ra trò nhằm rửa nhục cho anh Malfoy yêu dấu của nó.

Catherine cười vang:

- Sao nó dám? Nó không sợ mình đi méc thầy Moody sao?

Hermione đáp:

- Sao mình biết được, nói chung là mấy bồ nên cẩn thận.

Nhưng Catherine chưa kịp đi mách lẻo thì lại có chuyện.

Bốn đứa không phải chờ lâu, học xong hai tiết Lịch sử Pháp thuật, trên đường rời khỏi lớp học đến Đại Sảnh Đường ăn trưa tụi nó đã bị một nhóm học sinh nhà Slytherin tấn công bất ngờ.

Cũng may Catherine phản xạ nhanh nên cả bọn chỉ bị dính một ít bom phân và vài giọt dung dịch mọc mụn mủ, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến bốn đứa khốn đốn một buổi chiều để bà Pomfrey tiêu trừ mụn độc mọc trên mặt, tay hay lưng tụi nó.

Loại thuốc giải độc thông thường không xi nhê gì với mấy cái mụn độc này, chúng càng ngày càng lan rộng, bà Pomfrey đã phải điều chế một loại thuốc giải đặc hiệu chuyên trị loại độc dược này thì mới có tác dụng.

Cô McGonagall biết tin đã rất tức giận, trừ mỗi đứa tham gia vụ tấn công năm mươi điểm, phạt cấm túc một tháng. Dù vậy, bốn đứa bạn không hề cảm thấy được an ủi mà vẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhất là Hermione, vì phải nằm trong bệnh thất một đêm để mấy cái mụn mủ ở mặt xẹp xuống rồi mới dám ra ngoài.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.