Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây chổi Tia Chớp

Tiểu thuyết gốc · 1858 chữ

Tháng giêng cứ thế trôi qua dưới sự tất bật của tụi học trò, nhất là Harry, bởi vì nó đang rất nóng lòng muốn biết liệu cây Tia Chớp có đủ an toàn để cưỡi. Ngoài ba đứa bạn của nó ra thì không ai trong nhà Gryffindor kể cả thành viên đội Quidditch biết đến sự tồn tại của cây chổi thần lừng danh ấy.

Harry chờ mãi vẫn chưa được nhận lại cây Tia Chớp nên chỉ có thể tiếp tục tập luyện bằng chổi cũ trong kho của trường và bắt đầu hối hận vì đã nghe theo Hermione. Dù vậy nó vẫn phải vực dậy tinh thần để chuẩn bị cho trận đấu sắp tới và hầu như các tối trong tuần của nó đều dùng để tập luyện Quidditch.

Ron dạo này đang chiến tranh lạnh với Hermione vì con mèo Crookshanks cứ năm lần bảy lượt tìm cách bắt con chuột Scabbers của nó, trong khi đó Hermione lại cho rằng chuyện này hết sức bình thường. Mỗi lần hai đứa cãi nhau thì Catherine lại giảng hòa bằng cách trấn an Ron rằng cứ nhốt Scabbers trong lồng sắt này thì nó sẽ an toàn mà thôi. Nó nói:

- Bồ nhìn xem. Nếu mà Crookshanks muốn bắt Scabbers thì ít nhất nó cũng phải tha cái lồng này đi. Mà cái lồng này mình đã ếm bùa dính cứng ngắc lên sàn nhà thì bồ còn sợ cái gì.

Ron cãi lại:

- Sao bồ ấy không nhốt con Crookshanks lại mà mình phải nhốt con Scabbers?

Catherine đáp như thể đó là điều hiển nhiên:

- Bởi vì Crookshanks là một con mèo thông minh, duyên dáng và sạch sẽ, Ron à. Trong khi đó con Scabbers, nó đã được tắm mấy lần trong năm nay rồi?

Ron biết mình không thể cãi lại Catherine nên đành hậm hực bỏ qua chuyện đó, nhưng nó vẫn không thể ưa được Hermione và con mèo. Đúng là chủ nào tớ nấy.

Cũng buổi tối hôm đó Catherine nhìn thấy mẫu giấy ghi mật khẩu ra vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor của Neville, nó len lén chụp lấy rồi phi tan chỉ trong tích tắc. Xin lỗi chú Sirius, con không thể để chú chạy lăng xăng trong toà lâu đài vào lúc này được.

Catherine không thể hiểu nỗi tại sao chú Sirius lại muốn giết Peter Pettigrew trong khi có thể dùng con chuột đó để tự minh oan cho mình. Có lẽ sự phản bội của Đuôi Trùn và những năm tháng bị nhốt trong ngục Azkaban đã khiến chú mất niềm tin vào con người, cho rằng không ai trên đời này sẽ nguyện ý lắng nghe và tin tưởng chú nữa. Mà có lẽ đúng là thế thật, ai thèm tin lời biện minh của một tên tù vượt ngục khét tiếng có quá khứ phản bội bạn thân và giết hại nhiều người cơ chứ.

Chú Sirius đã lựa chọn giải quyết Đuôi Trùn theo cách riêng của chú, cho dù việc đó có liều lĩnh và thiếu thận trọng, thậm chí là vô trách nhiệm với chính bản thân thì chú vẫn quyết làm cho bằng được, vì sự an toàn của Harry. Nghĩ đến đó Catherine lại thấy thương cho người ba đỡ đầu này của bạn mình, nó tự nhủ với lòng sẽ giúp chú Sirius bằng mọi giá, để chú được tự do và cũng để cho Harry có được tình thân mà bấy lâu nay cậu bé khao khát.

Không có mẩu giấy đó nên cũng không có vụ Sirius Black đột nhập vào ký túc xá nam nhà Gryffindor để bắt con chuột Scabbers, thành ra những ngày tháng sau đó trôi qua trong yên bình, đến nỗi tụi học sinh gần như đã quên mất có một tên tù vượt ngục nguy hiểm đang nhắm vào trường Hogwarts.

Mãi đến gần ngày thi đấu với đội Ravenclaw thì cô McGonagall mới chịu trao trả cây Tia Chớp về cho Harry. Anh Wood khi biết tin Harry có cây chổi Tia Chớp đã mừng đến độ suýt thì bật khóc, vì anh lại tìm thấy hy vọng cầm được cúp Quidditch trước khi tốt nghiệp rồi. Anh Wood quyết định bảo Harry giữ bí mật về cây chổi, như thế sẽ khiến cho toàn trường bất ngờ và tụi Ravenclaw sẽ không kịp trở tay.

Ron thấy cây Tia Chớp vẫn nguyên vẹn không sức mẻ gì thì lại lên mặt với Hermione:

- Nếu mà bữa đó bồ chấp nhận cá cược với mình thì bồ thua chắc rồi đó nha.

Hermione đáp tỉnh bơ:

- Biết được cây chổi thần an toàn để cưỡi là điều quan trọng nhất.

Ron xụ mặt nói:

- Bồ là giỏi nhất, bồ làm gì cũng đúng hết, được chưa.

Hermione không đáp lại Ron, tiếp tục chăm chú làm bài tập của mình. Bài vở của con nhỏ bây giờ chất tới tận nóc, nó thậm chí còn không có thời gian để ăn uống và ngủ cho đủ giấc.

Harry và Ron đã nhiều lần phải há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Hermione chất sách vở thành từng chồng cao ngất ngưởng, chiếm dụng nguyên cái bàn to tướng trong phòng sinh hoạt chung mỗi tối chỉ để bày sách vở ra làm bài và không ngày nào đi ngủ trước nửa đêm. Thấy Hermione ngày càng bơ phờ, hốc hác, một tối nọ Ron hỏi với vẻ quan tâm:

- Bồ có ổn không vậy? Hay là bồ nghỉ ngơi thư giãn một chút rồi làm bài tiếp, được không?

Hermione không ngẩng đầu lên, vừa tra cứu tài liệu cho môn Cổ ngữ Rune vừa nói:

- Mình ổn. Nhưng nếu bồ cứ liên tục làm phiền mình như vầy thì thật sự không ổn đâu, Ron à. Mình cần tập trung cao độ để dịch cho xong đoạn văn này sang tiếng Anh.

Ron nhìn vào đoạn văn mà Hermione chỉ, xém xíu ngất xỉu, đó đâu phải đoạn văn thông thường, nhìn tờ giấy da dài hơn mười tấc chi chít ký tự cổ mà thằng nhỏ hoa mắt chóng mặt. Nó vỗ vai Hermione động viên rồi ù té chạy ra khỏi chỗ đó, nhìn sợ quá, làm sao mà Hermione có thể học được thứ khó nhằn như môn Cổ ngữ Rune nhỉ?

Từ bữa đó trở đi Ron thôi không hỏi Hermione về chuyện bài vở nữa, cộng với việc con mèo Crookshanks cứ liên tục lùng bắt con chuột Scabbers khiến hai đứa cãi nhau suốt ngày, sau đó chuyển sang chiến tranh lạnh, thành ra chúng càng ít trò chuyện với nhau hơn.

Ngày diễn ra trận đấu với đội nhà Ravenclaw là một ngày đẹp trời. Harry cầm cây Tia Chớp xuống phòng sinh hoạt chung thì thấy cả nhà Gryffindor đang đứng chờ sẵn để hộ tống nó xuống Đại Sảnh Đường. Khi cả bọn bước vào Đại Sảnh Đường mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cây chổi, vừa hâm mộ lại xen lẫn ghen tị. Ai cũng muốn có thể được một lần sờ vào kho vàng Galleon di động ấy nên bu quanh dãy bàn ăn nhà Gryffindor đến chật cứng, trong số đó vậy mà cũng có Malfoy và hai tên đàn em Crabbe và Goyle.

Thằng Draco Malfoy nhìn cây chổi rồi quay sang Harry đá đểu:

- Mày có chắc là cưỡi thứ này thì mày sẽ không bị rớt xuống đất như lần đó? Coi bộ cây chổi vẫn chưa được trang bị chức năng chống giám ngục thì phải.

Harry thản nhiên đáp:

- Thay vì lo cho tao thì mày nên lo cho bản thân của mày đi. Tao thấy dạo này mày bay không được tốt cho lắm.

Mấy đứa nhà Gryffindor đứng gần đó cười phá lên khiến cho thằng Malfoy quê độ, nó trừng mắt nhìn Harry rồi xoay người kéo hai tên đàn em bỏ đi.

Catherine và Hermione ngồi cách đám đông khá xa để tránh bị xô đẩy, Hermione tranh thủ vừa ăn vừa xem lại bài, còn Catherine thì vẫn miệt mài nghiên cứu thuốc Kháng sói của mình. Hai đứa con gái ai làm việc nấy, đắm chìm vào thế giới riêng của mình.

Thực lòng mà nói Catherine không mấy mặn mà với môn thể thao này nhưng vì Harry thi đấu nên nó cũng theo chân Ron và Hermione đi cổ vũ cho bạn. Hai đứa này đã chịu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi nhưng vẫn còn rất khách sáo, dường như không ai muốn nhận thua trước đối phương.

Catherine ngồi chống cằm nghĩ vẩn vơ thì chợt đuôi tóc của nó bị ai đó nắm lấy. Nó quay phắt ra sau thì thấy khuôn mặt tươi cười nham nhở của thằng Malfoy. Nó hất tay thằng Malfoy ra mà nói:

- Mày rửa tay chưa mà dám chạm vô tóc của tao?

Malfoy đáp với giọng khinh khỉnh:

- Mày nói bậy bạ gì đó? Ai thèm đụng vô người mày. Nội cái dòng máu Muggle chảy trong người mày cũng đủ khiến tao thấy ghét mày rồi.

"Chát" một tiếng, trên má trái của thằng Malfoy hiện lên một dấu bàn tay đỏ ửng.

- Chà, con muỗi ở đâu mà to quá. Mày đừng sợ, tao đập chết nó giúp mày rồi.

Catherine đánh người xong thì lại tiếp tục theo dõi trận đấu, nhưng mà vẫn không quên đề phòng người ngồi phía sau.

Hermione thấy động tĩnh liền biết Malfoy lại giở thói côn đồ bắt nạt người khác, nó quay ra sau đe:

- Mày mà còn ăn nói linh tinh thì đừng có mà trách tao.

Thằng Malfoy hết cười nổi, tức giận đứng dậy bỏ đi.

Không còn ai quấy rối, Catherine lại tập trung quan sát trận đấu. Nhờ lời bình luận thú vị của Lee Jordan về cây Tia Chớp và thái độ của cô McGonagall mỗi khi ngắt lời Lee mà nó thấy trận đấu bữa nay đặc sắc và vô cùng vui vẻ.

Chiến thắng lần này cầm chắc trong tay đội nhà Gryffindor. Phải công nhận Cho Chang bay khá tốt nhưng làm gì có cây chổi nào trên sân so bì được với cây Tia Chớp, đặc biệt khi nó được cưỡi bởi Harry. Quả nhiên hai mươi phút sau Harry bắt được trái Snitch vàng trước sự vỡ oà của toàn trường, dĩ nhiên là trừ nhà Slytherin ra. Ron, Hermione và Catherine nhìn nhau cười vui vẻ, tụi nó chạy xuống dưới sân để chúc mừng đội nhà Gryffindor đã giành chiến thắng và tiến gần hơn tới chức vô địch.

Harry bị bao bọc trong những cái ôm hôn nồng nhiệt, nụ cười trên môi nó tươi thắm và rạng rỡ hơn bao giờ hết. Sự tỏa sáng của Harry khiến nhiều người hâm mộ lẫn ước ao, nhưng với một số đứa khác lại chính là nguyên nhân của sự ghen tị và chán ghét ở trong lòng.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.