Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không được khóc, Catherine à!

Tiểu thuyết gốc · 3152 chữ

Catherine trở về phòng sinh hoạt chung khi đã gần nửa đêm, cũng may là nó không bị thầy Filch hay Peeves trông thấy.

Vừa chui qua bức chân dung Bà Béo thì nó thấy Harry, Ron và Hermione nhìn mình bằng vẻ mặt lo lắng. Harry hỏi:

- Bồ đã đi đâu? Bồ bỏ bữa tối, không một lời nhắn lại, không ai biết bồ đã đi đâu. Tụi này lo chết được.

Catherine áy náy đáp:

- Mình đã kiếm một chỗ yên tĩnh ngồi suy nghĩ vài chuyện, để không ai quấy rầy á mà. Sau đó thì mình ngủ quên mất.

Hermione trừng mắt nhìn Harry rồi ôm vai Catherine an ủi:

- Hẳn là bồ buồn Harry lắm. Thôi tụi mình đi ngủ, mai dậy quên hết chuyện không vui nha.

Catherine mệt mỏi gật đầu rồi đi theo Hermione lên phòng ngủ, để lại hai thằng con trai đứng nhìn nhau ngơ ngác.

Ron nói:

- Chẳng hiểu nổi tụi con gái.

Harry gật đầu tán thành rồi cũng quay trở về phòng ngủ của mình, thầm nhủ mai sẽ xin lỗi Catherine về thái độ ngày hôm nay của mình, mặc dù trong thâm tâm nó thấy mình chẳng làm gì sai.

Ngày Giáng Sinh tới trong bầu không khí vắng lặng của trường Hogwarts. Năm nay tất cả học sinh đều về nhà, chẳng ai muốn ở lại trường đón Giáng Sinh với lũ giám ngục lảng vảng xung quanh và tên tù vượt ngục khét tiếng Sirius Black thì đang nhăm nhe đột nhập vô trường.

Sáng đó Catherine dậy từ rất sớm để ngồi mở quà. Bố mẹ nó đã tặng cho con gái một hộp đựng đầy tiền Galleon vàng và bốn hũ bánh quy to tướng do đích thân mẹ nó làm. Catherine đã rất vui sướng khi thấy túi tiền của mình đầy trở lại, nó mừng rỡ viết ngay lá thư để cảm ơn món quà của bố mẹ, sẵn tiện gửi cho hai người họ một ít thuốc bổ do chính tay nó điều chế.

Rời khỏi chuồng cú Catherine quay trở lại ký túc xá, nó chia bánh ra làm ba phần để đem cho các bạn, còn một hũ thì gói lại cẩn thận cất vô ngăn tủ.

Sau khi mở hết mấy gói quà thì Hermione rủ Catherine qua bên phòng tụi con trai xem bên đó làm ăn thế nào.

Vừa thấy hai cô bạn Ron đã vẫy tay một cách kích động:

- Hai bồ lại đây mà xem Harry nhận được gì nè. Là cây chổi thần Tia Chớp! Mình không thể tin được.

Hermione không có hào hứng như Ron mà hỏi Harry:

- Bồ biết ai tặng bồ không?

Harry lắc đầu. Hermione nói ngay:

- Vậy thì bồ không thể giữ nó. Biết đâu khi bồ cưỡi nó sẽ gây hại cho bồ.

Mặc dù biết nguồn gốc của cây chổi thần nhưng Catherine vẫn quyết định hùa theo Hermione:

- Hermione nói đúng đó. Bồ nên đưa cho giáo viên kiểm tra để chắc chắn là nó an toàn. Ôi Ron ơi, đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó. Mình chỉ nói sự thật mà thôi. Chúng ta phải luôn cảnh giác trước những đồ vật không rõ nguồn gốc. Nhớ quyển nhật ký hồi năm ngoái không?

Harry đã hơi xuôi xuôi theo ý kiến của hai cô bạn nhưng Ron vẫn cứng đầu:

- Đâu có ai rảnh đến nỗi vì muốn hại Harry mà phải mua một món đồ đắt tiền như vầy.

Hermione liếc xéo Ron, nói:

- Mạng của Harry giá trị hơn cây chổi hàng ngàn lần, nếu mà hãm hại bồ ấy thành công thì cái giá mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn Galleon vàng bỏ ra đâu đáng gì.

Ron cứng họng, định nói gì đó thì một tiếng "meo" vang lên, và con chuột Scabbers trong lồng thì kêu lên chít chít đầy hoảng sợ. Con mèo Crookshanks lững thửng tiến sát lại cái lồng nhốt con Scabbers, miệng kêu lên những tiếng meo meo không hề thân thiện một chút nào. Thấy con chuột được cái lồng sắt cứng rắn bảo vệ nên Crookshanks chỉ kêu lên vài tiếng rồi ngoe nguẩy bỏ đi.

Ron thấy cảnh này thì đắc ý nhìn Hermione mà cười:

- Giờ thì con mèo của bồ đừng hòng đụng vô một sợi lông của con Scabbers nha.

Hermione chẳng buồn để ý, cô bé vẫn chưa chịu buông tha cho cây chổi thần Tia Chớp, cố gắng thuyết phục Harry một lần nữa:

- Bồ nên đưa cho cô McGonagall kiểm tra ngay bây giờ, nếu nó thật sự không bị ai đó động tay động chân vào thì bồ sẽ sớm có chổi mới mà thi đấu. Bồ càng do dự thì càng mất thời gian, tin mình đi.

Harry ngồi nhìn cây Tia Chớp mà suy nghĩ một hồi, cuối cùng nó gật đầu đồng ý với đề nghị của Hermione.

Ron tuy không vui nhưng cũng không nói gì, nó buông ra lời thách thức với Hermione:

- Có dám cá với mình là cây chổi này an toàn không?

Hermione nhún vai đáp:

- Mình sẽ không cá cược trên sự an toàn của Harry.

Ron bĩu môi bỏ đi trong khi Hermione thì lầm bầm cái gì đó nghe như "đồ trẻ con".

Cả ngày hôm đó bốn đứa không đi đâu cả mà chỉ ngồi trong phòng sinh hoạt chung hưởng thụ không khí ấm áp quanh lò sưởi, tán gẫu, chơi cờ hay đọc sách cùng nhau. Harry và Ron không thích tiết mục đọc sách cho lắm nhưng mấy quyển sách mà Hermione chuẩn bị cho cả bọn cũng khá thú vị nên hai thằng con trai miễn cưỡng cầm mỗi đứa một quyển ngồi giết thời gian. Đến giờ ăn tối bốn đứa mới rời khỏi phòng sinh hoạt chung mà đi xuống Đại Sảnh Đường. Dọc đường tụi nó chẳng thấy bóng dáng một ai, khắp các hành lang đều vắng lặng đến rợn người. Ron nói:

- Có lẽ tụi mình là những đứa duy nhất ở lại trường.

Lúc ấy Harry chợt nghĩ nếu nó không có bạn, nếu bên cạnh nó không có Ron, Hermione, Catherine thì rất có thể năm nay nó sẽ là học sinh duy nhất ở lại trường. Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng khiến nó không thể vui nổi rồi.

Tụi nhỏ hơi ngạc nhiên khi bước vào Đại Sảnh Đường. Mấy dãy bàn ăn nối dài của các nhà đã biến đâu mất, thay vào đó là một cái bàn ăn ngắn hơn được đặt ở giữa căn phòng rộng lớn này. Tụi nó thấy một số thầy cô trong ban giám hiệu đã ngồi sẵn ở đó, bao gồm cụ Dumbledore, cô McGonagall, cô Sprout, thầy Snape, thầy Flitwick, bác Hagrid và thầy giám thị Filch.

Thấy bốn đứa tới gần cụ Dumbledore vui vẻ bảo tụi nó mau ngồi xuống rồi bắt đầu buổi tiệc bằng một tràng pháo nhỏ.

Ngồi ăn cùng các giáo sư khiến Catherine cảm thấy không được tự nhiên. Nó thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên vì sợ đụng phải ánh mắt sắc bén của thầy Snape hay nụ cười hiền lành đầy ẩn ý của cụ Dumbledore. Harry thấy Catherine như vậy bèn xung phong lấy đồ ăn cho bạn. Lúc nó vừa đưa cái đĩa đầy ắp thức ăn cho Catherine thì một người xuất hiện tại buổi tiệc. Cô Trelawney ăn vận một cách khó hiểu và không giống ai từ từ đi đến, nói bằng cái giọng mơ màng thường ngày của cô:

- Thưa ông Hiệu trưởng, trong lúc chiêm nghiệm quả cầu tiên tri thì tôi nhận ra rằng mình sẽ có mặt trong bữa tiệc này nên tôi đã vội vã đi đến đây, bởi vì tôi nào dám cãi lại sự định đoạt của số phận cơ chứ.

Bốn đứa nhỏ nghe vậy liền đồng loạt cúi gầm mặt và đưa tay lên bịt miệng để ngăn tiếng cười phát ra.

Sự xuất hiện của cô Trelawney không ảnh hưởng gì mấy đến buổi tiệc, trừ việc những lời nói của cô khiến bốn đứa phải liên tục che miệng nín cười. Sau một hồi thấp thỏm lo âu vì sự xuất hiện của chính mình ở đây trong tối nay là bất bình thường thì cô Trelawney lại bẻ lái sang sự vắng mặt của thầy Lupin. Lúc này thì Catherine hết cười nổi. Nó bắt đầu tập trung vào miếng xúc xích trước mặt để khỏi nghe thấy những lời đoán già đoán non của cô giáo bộ môn Tiên Tri này.

Giải quyết xong miếng thịt xông khói cuối cùng trên đĩa, Catherine cảm thấy đã ăn no lắm rồi nhưng các thầy cô vẫn chưa ăn xong, nó không dám đứng dậy đi trước nên cố ngồi ăn thêm mấy miếng khoai tây. Bất chợt nó nghe Harry ở bên cạnh nói:

- Nếu bồ no rồi thì đừng ăn nữa, bồ đã gặm miếng khoai tây đó mười phút rồi.

Catherine có chút xấu hổ mà nhìn Harry, chưa kịp lên tiếng thì giọng thầy Snape lại lạnh lùng vang lên khiến nó giật bắn người:

- Nếu trò đã ăn xong rồi thì mời đi cho, đừng ngồi đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của ta.

Catherine bối rối nhìn về phía các thầy cô, cụ Dumbledore mỉm cười nói:

- Không gì thoải mái hơn khi ăn vừa đủ no.

Catherine như được ân xá, vui vẻ cúi chào các thầy cô, xin phép rời khỏi bàn tiệc trước.

Hermione cố nán lại chờ cô McGonagall ăn xong để gặp riêng cô trình bày về vụ cây chổi thần Tia Chớp bất chấp Ron dùng những nỗ lực cuối cùng để thuyết phục bạn rằng thứ đó là đồ vô hại.

Không cần phải nói nhiều, cô McGonagall lập tức tịch thu cây chổi để mang đi kiểm tra, Ron vì vụ này đã không thèm nói chuyện với Hermione cả một ngày trời. Ron tin rằng một khi giao cây Tia Chớp cho cô McGonagall kiểm tra thì cây chổi sẽ không còn là cây chổi như ban đầu nữa. Thằng nhỏ không chấp nhận được việc người ta hoài nghi một cây chổi xịn như cây Tia Chớp.

Trước khi học kì mới bắt đầu một ngày Catherine lại đến văn phòng của thầy Lupin. Trông thầy hốc hác dữ lắm, gầy đi một vòng và quầng thâm quanh mắt thì lại dày thêm. Catherine đặt hũ bánh to tướng xuống bàn rồi rụt rè nói:

- Con có chút bánh quy muốn gửi thầy ăn lấy thảo, mong thầy không chê.

Nói xong Catherine không đợi thầy Lupin kịp từ chối đã co giò chạy thẳng một mạch.

Học kỳ mới bắt đầu cũng là lúc Harry bắt đầu các buổi học riêng với thầy Lupin mỗi tối thứ năm ở phòng học môn Lịch sử Pháp thuật.

Tối đó Catherine đã thức chờ Harry trở về để hỏi thăm tình hình nhưng nhìn vẻ mặt buồn thiu của bạn nó lại chẳng thể thốt nên lời, đành phải giả vờ như đang ngồi làm bài tập để Harry không thắc mắc tại sao nó lại thức tới giờ này.

Một tuần lễ nữa trôi qua, đội Quidditch nhà Slytherin giành chiến thắng sát sao trước đội nhà Ravenclaw và theo như anh Wood nói với Harry thì chỉ cần thắng đội Ravenclaw thì đội nhà Gryffindor sẽ đứng nhì bảng.

Trong lúc Harry bận rộn với việc học trên lớp, luyện tập Quidditch và tiết học riêng với thầy Lupin thì Catherine và Hermione lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Dạo gần đây bài vở ngày một nhiều nên Hermione gần như không để ý gì đến xung quanh nữa, sau giờ ăn tối là cô bé ngồi học bài cho đến tận nửa đêm khiến Ron không dưới một lần phải nhìn mà thán phục.

Về phần Catherine, nó đang thi hành lệnh cấm túc với thầy Snape một cách nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Nó quyết tâm phải rình xem cách thầy Snape chế thuốc Kháng sói để mà rút kinh nghiệm cho bản thân. Bởi vậy, hễ đến tiết Độc dược là Catherine lại quậy banh chành lớp học để thầy Snape cấm túc nó mỗi tối, tốt nhất là cấm túc đến cuối học kỳ.

Nhưng mà dường như thầy Snape đoán được Catherine có ý đồ bất chính nên hai tuần sau đó thầy không thèm phạt cấm túc nó, thay vào đó thầy trừ điểm nhà Gryffindor thẳng tay khiến nó thất vọng vô cùng, cũng không dám làm bậy trong giờ Độc dược nữa.

Nhưng thằng Malfoy nào chịu để Catherine được yên ổn. Một bữa nọ trong tiết Độc dược thằng mất nết đó miệng thì chọc ngoáy, tay thì phá tung mớ nguyên liệu Catherine vừa vất vả cắt gọt hơn chục phút mới xong khiến con nhỏ giận hết sức.

Đúng lúc đó thầy Snape đi tới, thấy ngay cả công đoạn chuẩn bị nguyên liệu mà Catherine vẫn còn chưa làm xong, mọi thứ rối tung hết lên, thầy hung hăng nạt con nhỏ một trận:

- Xem ra ta đã đánh giá sai sự nghiêm túc của trò với môn học này rồi. Độc dược không phải là trò chơi, nếu trò còn tiếp tục đem nguyên liệu độc dược ra chơi đùa thì mời trò ra khỏi lớp của ta và đừng bao giờ quay trở lại nữa.

Catherine thấy bất công vô cùng, đứng lên cãi lại:

- Là do Malfoy làm, không phải con. Sao thầy la con chứ?

Thầy Snape không cần biết đúng sai thế nào, lạnh lùng phán:

- Trừ nhà Gryffindor năm mươi điểm vì trò Evans dám trả treo với ta.

Catherine không còn biết nói gì nữa. Nó ngồi xuống ghế, cho ba đứa bạn ở đằng xa ánh mắt trấn an, đoạn lấy nguyên liệu mới ra tiếp tục sơ chế lại từ đầu.

Nhưng không hiểu sao hai mắt nó bỗng trở nên cay xè, không còn nhìn rõ được mấy cái rễ cây trong tay nữa.

"Mạnh mẽ lên Catherine à, không đáng để khóc đâu. Mày đã khóc đủ nhiều rồi." Catherine chớp chớp mắt, tự cổ vũ chính mình.

Bỗng thằng Malfoy ở bên cạnh giật lấy con dao trên tay mà nói:

- Có một cái rễ mà cắt mãi cũng không xong, mày tránh ra coi tao làm nè.

Catherine không muốn nhiều lời, đẩy cái khay qua cho thằng Malfoy. Thích thì cứ làm, nếu bị điểm kém cũng là hai đứa bị, nó đâu có sợ, đây là bài thực hành nhóm mà. Được rảnh rỗi, nó ngồi xốc lại tinh thần, cố gắng không để sự phân biệt đối xử và những lời nói của thầy Snape ảnh hưởng tới cảm xúc của mình.

Từ hồi tiếp xúc với lũ giám ngục tinh thần của Catherine trở nên bất ổn, có một khối muộn phiền và lo lắng vô cớ đè nặng trong lòng nó như tảng đá khiến đôi lúc nó không thể thở nỗi. Lắm khi nó thức giấc giữa đêm mà nước mắt cứ tuôn rơi trong vô thức. Nó không biết nó bị gì nữa, hồi trước bị thầy Snape mắng nó đâu có thấy buồn và uất ức đến vậy. Nó cần phải làm gì để vượt qua được chuyện này đây?

Gần cuối buổi học, thầy Snape đi lại gần vạc của Catherine kiểm tra. Thấy ánh mắt thầy nheo lại với vẻ không hài lòng nên Catherine vội nói:

- Thưa thầy không phải con làm. Bữa nay là trò Malfoy làm hết ạ.

Thầy Snape lạnh lùng nói:

- Miễn cưỡng đạt yêu cầu. Trừ nhà Gryffindor năm mươi điểm vì trò đã không giúp bạn mình thực hiện món thuốc này.

Catherine không còn lời nào để nói, mà có nói thì cũng chẳng thay đổi được gì. Hết giờ học nó ôm cặp bỏ đi một nước mà không thèm nhìn thằng Malfoy lấy một cái.

Bước ra khỏi lớp Độc dược, Ron bùng nổ sự tức giận:

- Thầy Snape đúng là thiên vị. Mình ước gì Sirius Black trốn trong văn phòng của ổng và thủ tiêu ổng giúp tụi mình. Không thể tin được là ổng lại có thể đối xử với tụi mình một cách tàn nhẫn như vậy. Harry với Catherine có làm gì sai đâu, vậy mà lại bị mắng, còn bị trừ điểm. Quá bất công, tức không chịu nổi. Ngó Neville mà xem, nó bị ổng làm cho ám ảnh đến nỗi tay chân cứ run cầm cập khi ổng tới gần. Vậy còn làm ăn được gì nữa chứ. Hay Hermione kìa, có bao giờ bồ ấy giơ tay mà ổng gọi đâu.

Hermione ngắt lời Ron:

- Mình đã thôi giơ tay trong tiết của thầy rồi, Ron à.

Harry nói:

- Bồ làm vậy là đúng lắm. Mình thấy mừng vì bồ sớm nhận ra một sự thật rằng thầy Snape không hỏi để nghe câu trả lời. Thầy hỏi chỉ đơn giản là vì thầy muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, sợ hãi của tụi học trò mà thôi.

Catherine chấm dứt màn nói xấu sau lưng giáo viên bằng một tiếng đằng hắng:

- Tụi mình có thể bàn về điều này sau được không? Ở đây nhiều người qua lại, lỡ lọt đến tai thầy Snape thì không tốt đâu.

Ron nói với vẻ bất cần:

- Mặc kệ ổng, mình cóc sợ, ổng có giỏi thì trừ hết điểm nhà Gryffindor đi, coi trừ được không.

Catherine rầu thúi ruột nói:

- Mình là tội đồ nhà Gryffindor, chỉ trong vòng một tiết học bị trừ một trăm điểm.

Hermione an ủi bạn:

- Bồ đừng tự trách mình nữa. Chúng ta cố kiếm lại điểm trong những tiết học khác là được.

Harry và Ron cũng thay phiên nhau động viên Catherine khiến tâm trạng con nhỏ nháy mắt tốt lên rất nhiều. Tình bạn là vậy đó, có sức mạnh chữa lành và xoa dịu nỗi đau một cách thần kỳ.

Không còn bị thầy Snape cấm túc, Catherine thay đổi phương pháp, nó bắt đầu dành buổi tối của mình để giải quyết bài tập và nghiên cứu về thuốc Kháng sói dưới góc nhìn của thầy Snape.

Nhờ có quyển sổ ghi chú của thầy mà Catherine không những học hỏi được kinh nghiệm quý báu trong điều chế độc dược mà còn có thể tập được cách quan sát hay suy luận một vấn đề liên quan đến chế biến độc dược dưới cái nhìn của thầy.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.