Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến không cân sức

Tiểu thuyết gốc · 3651 chữ

Phượng hoàng Fawkes bay đậu lên vai Harry, thả một vật gì đó trông như nùi giẻ xuống chân nó. Harry cúi xuống cầm lên xem thì mới biết đó là cái nón Phân loại, trong lòng nó nổi lên nghi hoặc, thứ này thì có ích gì? Dẫu vậy nó vẫn nắm chặt cái nón Phân loại trong tay, mặc kệ có ích hay không, điều này chứng tỏ cụ Dumbledore nói không sai, nó sẽ tìm thấy sự giúp đỡ khi nó cần. Nó phải giữ thật kỹ để còn trả về cho nhà trường. Đó là nói nếu nó may mắn sống sót, Harry chua xót nghĩ.

Riddle thấy cảnh đó, cười nhạo:

- Lão già Dumbledore chắc đã quá lú lẫn rồi nên mới gửi tới cho mi hai thứ vô dụng như vậy. Coi nào, cầm cái giẻ rách trong tay mi có thấy mạnh mẽ hơn chút nào không?

Harry không đáp, nó không có thời giờ để trả lời mấy câu hỏi mang tính châm chọc đó của Riddle, nó phải nghĩ cách để sống sót.

Riddle thấy Harry im lặng cũng không tức giận, hắn cười lên một cách khoái trá, nói:

- Đừng sợ, ta tạm thời chưa giết mi ngay đâu. Ta có một câu hỏi muốn mi trả lời. Dĩ nhiên mi sẽ không chết cho tới khi mi đưa ra một đáp án mà ta hài lòng. Tại sao mi lại có thể sống sót khỏi bàn tay tử thần của ta những hai lần, còn ta thì mất đi hết quyền năng?

Catherine núp ở từ xa theo dõi cuộc đối thoại của hai người, lúc này Riddle đã bắt đầu tò mò về sự sống sót thần kỳ của Harry và muốn tìm câu trả lời. Chúa tể hắc ám có vẻ khá thong thả, dường như hắn nghĩ hắn có nhiều thời gian và muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước khi tiễn Harry sang thế giới bên kia. Cuộc đối thoại giữa hai người họ càng dài thì Catherine càng không ổn. Nó đã suýt ngất đi mấy lần nhưng sờ quyển nhật ký vẫn còn nằm trong túi áo, nó lại gắng gượng. Chỉ cần thời cơ đến, nó sẽ lấy quyển nhật ký ra để Harry giải quyết.

Harry không muốn dài dòng lâu lắc với Riddle, nó có thể thấy hắn ta càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, rắn chắc hơn, nếu không giết hắn sớm chắc chắn về sau hắn sẽ càng nguy hiểm. Dù sao câu hỏi của hắn nó cũng không có đáp án, bèn đáp đại:

- Tao không biết. Không một ai biết hết. Có lẽ điều đó chứng tỏ mày không được vĩ đại như những gì mày khoe khoang.

Riddle trông không hài lòng lắm với câu trả lời của Harry, nụ cười trên môi hắn trở nên méo mó, hắn hỏi lại:

- Thật vậy sao? Ý mi là mi quyền năng hơn ta? Bất chấp lúc đó mi còn nằm trong nôi.

Harry nghĩ tới mẹ mình, nó nén xúc động ở trong lòng, nói bằng giọng khẳng định:

- Tao không có quyền năng gì hết. Mày không giết được tao là vì tao có mẹ bảo vệ. Phải, một người mẹ xuất thân Muggle mà mày hằng khinh bỉ, chính người mẹ vĩ đại đó đã cứu tao thoát khỏi tay mày. Hài lòng chưa?

Nụ cười biến mất trên gương mặt của Riddle, Harry thấy vậy bồi thêm một câu:

- Năm ngoái tao đã thấy mày, sống chui rúc sau đầu của một kẻ khác, không khác gì một vật ký sinh. Đáng đời mày lắm. Mày nói mày vĩ đại hơn người, nhưng trong mắt tao mày chẳng là cái thá gì hết.

Mặt Riddle nhăn lại như vừa bị Harry tộng vô họng một nhúm ớt, hắn ta chậm rãi nói:

- Mi nói thật hay, nhưng chẳng qua cũng chỉ vì mi may mắn hơn người mà thôi. Vậy mà ta cứ thắc mắc mãi. Mi biết đấy, ta với mi nói gì thì nói cũng có vài nét tương đồng, nhất là khả năng nói được Xà Ngữ. Điều này khiến ta nghĩ mi có tố chất gì đó để trở thành nhân tố ngáng đường ta. Nhưng xem ra là do ta nghĩ quá nhiều rồi. Tất cả những gì mi có chỉ là may mắn. Cũng tốt, để xem hôm nay không có mẹ mi ở đây thì ai sẽ cứu mi.

Sau một hồi lời qua tiếng lại, Riddle hướng về phía bức tượng của Salazar Slytherin, rít lên một tràng tiếng gió. Con Tử Xà lần nữa chui ra từ trong miệng của Salazar Slytherin, trườn tới bên người Riddle. Harry lúc này đã nhắm chặt hai mắt lại, bối rối không biết phải làm sao. Con phượng hoàng Fawkes bay lên cao rồi đột nhiên lao xuống, chiếc mỏ sắc nhọn của nó ghim thẳng vào con mắt duy nhất còn nguyên vẹn của Tử Xà Basilisk. Con rắn rú lên đầy đau đớn, khi cái tròng mắt lọt ra ngoài, đuôi của nó quất mạnh tứ tung, hất trúng vô người Harry khiến thằng nhỏ văng ra xa.

Riddle không nghĩ đến lại thành ra như vậy, hắn rít gào gì đó với con rắn, Catherine nghe không hiểu nhưng vẫn đoán ra được hắn muốn con rắn mau tấn công Harry. Cây đũa phép vẫn còn trong tay Riddle, nhưng hắn lại không sử dụng mà chỉ muốn điều khiển con rắn giết chết Harry. Có lẽ hắn muốn dùng chính cái điều khiến bản thân hắn tự hào nhất, một loại năng lực mà chỉ có hắn sở hữu, để giết Harry. Catherine tin làm như vậy sẽ khiến hắn có cảm giác ưu việt hơn. Thử nghĩ mà xem, hai người đều là Xà Khẩu, nhưng hắn lại điều khiển được con Tử Xà Basilisk trong khi Harry thì không. Cái này nói lên điều gì? Không ai khác, hắn là người kế vị duy nhất của Slytherin. Hắn là độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Trở lại với trận chiến, Harry lúc này đã mở mắt ra mà tìm đường chạy trốn khỏi con Tử Xà. Nó nhận thấy hai mắt của con rắn đã bị phá hủy, con quái vật bị mù rồi. Nhưng Harry lại chẳng có vũ khí gì để chống lại con rắn khổng lồ này cả, bùa chú của nó không ăn thua. Mà nó cũng đâu có thời gian đấu tay đôi với Voldemort khi mà ở bên cạnh có một con rắn luôn muốn giết mình. Nó chạy được một đoạn thì bị vấp ngã, con rắn đã bò tới gần sát nó rồi.

Một tiếng thét vang lên.

Harry có thể cảm nhận được hơi thở của tử thần sượt ngang qua người nó, nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Nó xoay người lại thì thấy Catherine đang run rẩy đứng chắn giữa nó và cái miệng há lớn của con rắn. Nó nghe thấy tiếng Catherine thì thào:

- Cái nón phân loại, mau dùng nó.

Harry nhìn quanh, lúc này nó mới để ý cái nón phân loại luôn bị nó nắm chặt trong tay. Nhưng mà phải dùng như thế nào? Harry không có thời gian để suy nghĩ, con rắn đang điên cuồng tấn công lớp bùa chú bảo vệ mà Catherine đã dựng lên để ngăn cản nó. Con phượng hoàng Fawkes bay xà quần trên đầu, chốc chốc lại mổ một cái đau điếng lên mũi càng khiến con rắn trở nên cáu tiết hơn. Tình thế này có thể duy trì được bao lâu?

Hết cách, Harry đội đại cái nón lên đầu, trong miệng liên tục lặp lại mỗi một câu:

- Làm ơn giúp tôi, bạn bè của tôi đang gặp nguy hiểm.

Bỗng có thứ gì đó như một vật bằng kim loại gõ "binh" lên đầu Harry. Thằng nhỏ ngơ ngác nhấc cái nón lên, nó thấy một chuôi kiếm bạc lấp ló bên trong. Mừng như bắt được vàng, Harry một tay giữ nón, một tay nắm chuôi kiếm kéo mạnh ra.

Vừa lúc đó, phòng thủ của Catherine cũng bị phá hủy, con rắn quất đuôi hất nó văng ra xa mà lao về phía Harry.

Cầm thanh kiếm trên tay, Harry ít nhất cũng đã có được một vũ khí để chiến đấu, dù thằng nhỏ chẳng biết làm thế nào để kết liễu con rắn. Ở đằng xa, Riddle vẫn đang ra lệnh cho con rắn đuổi theo Harry.

Catherine gắng gượng ngồi dậy mặc dù toàn thân đang rất đau đớn, nhất là đôi chân. Mỗi bước nó đi đều như có hàng nghìn mũi kim đâm vào chân vậy. Nó định chạy tới chỗ Harry thì bị cản lại, Riddle cầm đũa phép nhìn nó chăm chăm, ánh mắt loé lên một tia tàn độc:

- Giao quyển nhật ký ra đây!

Catherine đời nào chịu giao ra. Riddle không nói nhiều lời, phóng thần chú về Catherine. Nhưng hắn ta không thành công, Catherine đã sớm biết hắn sẽ làm gì nên đã kịp phản ứng trước cả khi hắn hành động.

Catherine bị dồn về phía chân tường. Làm sao bây giờ? Nó chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày phải đấu tay đôi với Voldemort cả.

Harry ở bên kia cũng không khá hơn, con Tử Xà dù bị mù vẫn đang không ngừng đuổi theo tấn công nó. Cũng may cho Harry là con Phượng hoàng bay ở trên đầu con rắn đã phần nào làm cho con vật mất tập trung, giúp Harry tránh thoát được mấy cú đớp chết người trong đường tơ kẽ tóc. Chạy mãi rồi cũng chạy đến ngõ cụt, Harry nhìn đống gạch đá chất cao ở sau lưng, trước mặt lại là con Tử Xà đang tiến lại gần, nó phải làm gì bây giờ? Nó không thể cứ mãi trốn chạy, nó cần phải làm gì đó để chấm dứt chuyện này.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Harry, nó leo lên đống đất đá, chờ đợi con rắn tới gần mình.

Mặc dù bị mù nhưng con vật ấy vẫn cảm nhận được mùi của Harry đang ở rất gần, cái lưỡi dài phân nhánh của nó liên tục lè ra thụt vào để lần dò chỗ ẩn nấp của con mồi.

Harry siết chặt thanh kiếm trong tay, nín thở chờ đợi Tử Xà tới gần, cái lưỡi của con rắn ở sát ngay trước mặt Harry, chỉ cần thằng bé nghiêng người về phía trước một chút thôi là thanh kiếm sẽ chạm vào lưỡi rắn ngay.

Tử Xà Basilisk bất ngờ há to miệng, rướn thân mình về phía trước, nhắm chính xác vào chỗ Harry đang đứng mà ngoạm một cái.

Nhưng cũng chính vào giây phút ấy, Harry biết cơ hội của nó đã tới, nó bất chấp nguy hiểm đâm mạnh thanh kiếm vào cái miệng đang há to của con Tử Xà, lưỡi kiếm xuyên thẳng qua hàm trên con rắn khiến da thịt chỗ đó của con vật bốc cháy. Con rắn lồng lộn lên vì đau đớn, hất tung Harry ra xa.

Harry không màng đến cánh tay bị thương vì răng con Tử Xà đâm vào, nó nhổ cái nanh ra, lồm cồm bò dậy chạy ra sau đống gạch đá quan sát tình hình con rắn. Con vật quằn quại một lúc rồi đổ gục xuống sàn, không biết còn sống hay đã chết.

Không ngờ thanh kiếm ấy lại có sức mạnh khủng khiếp đến như vậy. Harry thầm mong sao con rắn có thể bị tiêu diệt bởi vì nó vừa nhận ra mình không còn chút sức lực nào nữa để tiếp tục chiến đấu.

Một tiếng rít dài vang lên khiến Riddle bị mất tập trung, dĩ nhiên một Xà Khẩu như hắn có thể biết được con rắn cưng của mình đang trên bờ vực của cái chết. Hắn nhìn về phía Tử Xà, chỉ thấy có một thanh kiếm đang cắm thẳng vào hàm trên của con rắn, còn con vật thì đang nằm ngắc ngoải trên mặt đất.

Catherine chớp lấy thời cơ, nhân một giây mất tập trung đó của Riddle mà cướp đũa phép trên tay hắn bằng bùa Giải giới. Và rồi không để ý đến sự giận dữ của hắn ta, Catherine lết cái chân đau chạy một mạch đến chỗ Harry, nó quăng quyển nhật ký về phía bạn, hét lớn:

- Mau phá hủy cuốn nhật ký.

Harry không thắc mắc nhiều lời, nó nhìn cái nanh Tử Xà trong tay, dùng hết sức bình sinh đâm mạnh xuống quyển nhật ký. Một dòng chất lỏng tựa máu tuôn ra xối xả, Riddle hét lên đầy đau đớn, cả người quằn quại giãy giụa, và rồi hắn biến mất, cây đũa phép trên tay hắn rớt xuống sàn đánh “cạch” một tiếng.

Harry đứng nhìn cho tới khi chắc chắn Riddle đã biến mất thì mới ngã khuỵu xuống bên cạnh Catherine.

- Nọc rắn có độc. Mình sắp không được rồi Catherine à.

Catherine vỗ về trấn an Harry:

- Bồ sẽ không sao.

Đúng lúc này, phượng hoàng Fawkes đáp xuống bên cạnh Harry, và con chim bắt đầu khóc.

Catherine thấy Harry đã không sao thì an tâm, nó dùng chút sức lực cuối cùng thu hồi kết giới bảo vệ Hermione và Ginny, cả hai vẫn chưa tỉnh, nhưng đều không đáng ngại. Làm xong việc đó, nó nhìn Harry, mỉm cười, rồi ngất lịm đi.

Catherine đã bất tỉnh cả tuần lễ sau đó và bỏ lỡ tổng cộng năm bữa tiệc ăn mừng của nhà Gryffindor. Lúc nó tỉnh lại thì thấy ba đứa bạn đang ngồi kế bên và khi còn chưa kịp chuẩn bị thì nó đã bị siết chặt trong những cái ôm. Nhờ lời kể của các bạn mà Catherine cũng biết được đại khái những việc đã xảy ra sau khi nó bất tỉnh. Ron hào hứng kể:

- Ông Malfoy có vẻ rất ngạc nhiên khi biết chính con trai ổng là người mở cửa Phòng chứa bí mật. Bồ phải ở đó để ngó vẻ mặt ông ta lúc ấy, nhìn khôi hài hết sức. Ổng đã lỡ mồm mà nói rằng không phải đó là cuốn nhật ký của Ginny sao khi Harry đưa cuốn nhật ký ra. Ổng một mực phủ nhận con trai ổng có liên quan cho đến khi chính miệng Malfoy thừa nhận. Dĩ nhiên là thằng đó bị tha bổng, nó nói nó bị ám, mà đúng là nó bị ám thật. Dù sao thì mình cũng tin chắc ổng là kẻ chủ mưu. Ổng định hại Ginny, nhưng thằng Malfoy lại thó mất cuốn nhật ký trước khi Ginny kịp biết về thứ ấy. Mình chẳng thể hiểu nổi tại sao Malfoy lại làm như vậy, nhưng không thể phủ nhận nhờ đó mà em gái mình tránh xa được mọi rắc rối mà cuốn nhật ký ấy gây ra.

Catherine đáp:

- Đó là ma thuật hắc ám. Nó sẽ khiến bồ bị thu hút, không thể dứt ra được.

Ron gật đầu, lại nói:

- Tin vui là cụ Dumbledore đã quay về trường và bác Hagrid đã được thả, các học sinh bị hoá đá cũng khoẻ lại rồi. Hơn thế nữa, chúng ta được miễn thi.

Catherine có thể thấy được sự tiếc nuối trong ánh mắt của Hermione khi Ron nhắc đến việc miễn thi. Harry thì nói:

- Con gia tinh Dobby đúng là phục vụ cho gia đình Malfoy. Và bồ đoán xem mình đã làm gì với nó?

Catherine lắc đầu.

Harry vui vẻ kể:

- Mình đã cho vớ của mình vào cuốn nhật ký rồi đưa trả cho ông Malfoy. Ổng tức giận ném cho Dobby. Vậy là nó được tự do.

Bỗng Ron reo lên, nó giành nói:

- Xém xíu là quên. Thầy Lockhart từ chức rồi. Ổng định ếm Bùa quên lãng vô Harry nhưng xui cho ổng là đũa phép của mình bị nổ, thế là ổng ăn trọn quả bùa đấy. Đáng đời! Chuyện xảy ra sau này mới đáng nói nè, sau khi biết ổng định tấn công học sinh thì cụ Dumbledore đã báo lên Bộ Pháp thuật, Bộ đã điều tra và kết luận đây không phải là lần đầu tiên ổng làm chuyện đó. Tất cả những chiến công mà ổng viết trong sách không hề bịa đặt như mình nghĩ, nhưng cũng không phải do ổng làm. Ổng cướp công của người ta. May cho ổng, giờ ổng bị lú lẫn rồi nên sẽ không bị bắt vô ngục Azkaban, nhưng chắc là ổng sẽ phải ở bệnh viện Thánh Mungo đến hết đời.

Hermione đau khổ kêu lên:

- Ôi Ron!

Ron nhún vai, nói nhỏ với Catherine:

- Hermione cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật về con người của thầy Lockhart.

Tụi nó đang nói chuyện rôm rả thì bà Pomfrey tới đuổi ba đứa kia đi, lấy lý do Catherine vẫn còn cần nghỉ ngơi. Trước khi đi Harry nói với Catherine:

- Bồ đã nói đúng. Mình thuộc về nhà Gryffindor. Cụ Dumbledore đã chỉ ra cho mình thấy rất nhiều điều mà mình chưa hiểu rõ. Bây giờ thì mình hoàn toàn quẳng ra sau đầu mấy lời nói của chiếc nón phân loại rồi.

Chiều hôm ấy Catherine rời khỏi bệnh thất. Nó đi thẳng một mạch lên văn phòng của cụ Dumbledore như lời ghi trên tờ giấy nhắn để ở đầu giường.

Thấy Catherine, cụ Dumbledore mỉm cười hiền từ, nhưng Catherine thì lại không quá thoải mái với nụ cười đó, cụ nói:

- Một lần nữa con lại khiến ta ngạc nhiên.

Catherine đáp:

- Đó là việc con nên làm.

- Con không hỏi ta vì sao đưa cho con quyển sách của thầy Snape sao?

Catherine im lặng mấy giây rồi hỏi:

- Thưa thầy, con có nhất thiết phải biết ngay bây giờ không?

Cụ Dumbledore mỉm cười trước câu hỏi của Catherine, cụ nói:

- Không, đương nhiên là con không cần đến nó, ít nhất là với khả năng của con lúc này.

Catherine xụ mặt:

- Thầy Snape không chịu trả lại cho con.

Cụ Dumbledore cười hiền hoà:

- Khi con thật sự cần, nó sẽ là của con. Chẳng phải nhờ nó mà con đã có được thứ mà mình muốn rồi sao?

Catherine im lặng không đáp lại, cúi đầu nhìn xuống mũi giày. Nó biết cụ Dumbledore đang nói về chuyện gì, chỉ là nó không hiểu tại sao cụ lại giúp nó.

Cụ lại nói tiếp:

- Có những thứ nên học, và những thứ cần phải tránh xa. Nếu con chọn theo đuổi sức mạnh thì hãy nhớ lấy lời ta. Có đôi khi sự lựa chọn mà con nghĩ là tốt nhất thật ra lại chẳng tốt như con nghĩ. Sự cứu rỗi của người này nói không chừng lại là nỗi đau khổ của kẻ khác. Con không thể khiến thế giới trở nên tốt đẹp nếu chỉ dựa vào chính bản thân mình.

Catherine khẽ "dạ" một tiếng rồi cũng không nói gì. Lần đầu tiên cụ nói với nó một câu dài như vậy và bất hạnh làm sao, nó chẳng hiểu được bao nhiêu. Nó lờ mờ đoán ra cụ Dumbledore muốn ám chỉ điều gì, nhưng nó sẽ làm điều mà nó cho là cần thiết, bất chấp kết quả như thế nào.

Rời khỏi văn phòng của cụ Dumbledore mà Catherine thấy nhẹ nhõm. Mỗi lần đối diện với cụ Dumbledore nó như thể bị ánh mắt của cụ nhìn thấu tận tâm can, áp lực thật sự.

Trở về phòng sinh hoạt chung, Catherine bị mọi người bắt kể lại chuyện gì đã xảy ra trước khi Harry đến. Nó đành phải nửa thật nửa bịa mà miêu tả cảnh nó chạy trốn khỏi con Tử Xà như thế nào.

Những ngày cuối cùng của năm học trôi qua trong vui vẻ. Catherine và Malfoy thỉnh thoảng đụng mặt nhau nhưng mỗi lần như thế Malfoy lại quăng cho nó ánh mắt xem thường rồi hất cằm bỏ đi. Có vẻ như thằng này chẳng còn nhớ chuyện gì đã xảy ra trong năm học vừa rồi, hoặc cũng có thể nó đang giả vờ đã quên hết để không bị nhục nhã khi đối diện với bọn Harry. Catherine mặc kệ, nó tuyệt đối sẽ không thấy buồn khi bị đối xử như thế, trái lại là đằng khác.

Tụi nhỏ đến thăm bác Hagrid mỗi khi được rảnh và kể bác nghe những chuyện đã xảy ra khi bác vắng mặt. Hermione vuốt ve con Fang ngồi ở bên cạnh mình, trông con chó ốm hơn hẳn lúc được bác Hagrid chăm, nói với vẻ áy náy:

- Xin lỗi bác, tụi con không có tâm trí đâu mà cho con Fang ăn ngày hai bữa nên ...

Bác Hagrid xua tay:

- Thôi, bác hiểu mà. Ai dè được tụi bây lại phải đối mặt với ngần ấy chuyện.

Tụi nhỏ nhìn nhau cười vui vẻ.

Thấm thoắt cũng đến ngày về, bốn đứa nhỏ chia tay nhau trong bịn rịn.

Lúc ra nhà ga Ngã Tư Vua, Catherine thấy bóng dáng của bố mẹ mình thấp thoáng trong hàng người, nó không nén nổi xúc động mà chạy nhanh về phía họ.

Vậy là một năm học nữa lại trôi qua. Kẻ địch mỗi lúc lại mạnh hơn mà Catherine thì lại quá nhỏ bé và có nhiều thứ phải lo lắng, dù vậy nó vẫn chờ mong năm học sau.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.