Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi ngờ

Tiểu thuyết gốc · 1403 chữ

Catherine cảm thấy mình như đang mơ, cả người nhẹ tâng, nó đang cố gắng đuổi theo hình bóng của một ai đó nhưng người ta đi quá nhanh, nó không tài nào bắt kịp. Nó cứ chạy mãi cho đến khi gặp phải một vực thẳm, và rồi bi kịch xảy ra, nó vẫn không dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước. Giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, Catherine thấy xung quanh nó là những gương mặt quen thuộc, quên bẵng đi cơn mơ hãi hùng vừa nãy, nó hỏi ngay:

- Chuyện đó sao rồi? Trót lọt không?

Harry gật đầu:

- Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, cục cưng Robert đã được các bạn của anh Charlie mang đi.

Catherine thở phào, nhưng thấy sắc mặt của Hermione, nó lại cảm giác không đúng lắm:

- Hermione, bồ bị sao vậy?

Không chờ Hermione trả lời, Ron đã lên tiếng giải thích:

- Bồ ấy với Harry bị thầy Filch bắt gặp. Hai đứa bị cô McGonagall la một trận nảy lửa.

Hermione không đồng ý với cách kể của Ron, nhỏ đính chính:

- Tất cả là tại con yêu Peeves. Nó bị thầy Filch dí chạy tông vô tụi mình làm hai đứa té lăn cù mèo xuống mấy bậc thang, tấm áo choàng rớt ra và khi thầy Filch tới thì chỉ thấy tụi mình đang ôm giò kêu đau.

Ron bổ sung:

- Và ai dè đâu Neville không thấy Harry ở phòng ngủ nên chạy đi tìm, bị ổng túm cổ luôn. Cô McGonagall tức giận lắm, trừ nhà Gryffindor 150 điểm.

Ron vừa nói đến vụ trừ điểm thì cả Harry và Hermione đều khẽ kêu lên, nom khổ sở lắm.

Catherine nghĩ thầm, không bằng cách này thì bằng cách khác, mọi chuyện vẫn diễn ra như tình tiết truyện. Nếu vậy liệu nó có đủ sức để cứu những người nó muốn cứu? Không, bằng mọi giá nó phải làm được. Nếu không thì tại sao nó lại tồn tại ở thế giới này, nó vốn đâu có thuộc về nơi này.

Giọng Harry hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Catherine:

- Bồ ổn không? Bồ đã bất tỉnh hơn một ngày rồi đó.

Catherine uể oải đáp:

- Mình thấy khoẻ lắm. Độc của nhựa cây Xui coi bộ không giết chết được mình.

Hermione bất bình:

- Đáng lẽ thầy Snape không thể để học sinh năm nhất làm mấy chuyện như vậy. Thật quá nguy hiểm.

Ron tiếp lời:

- Mình hồ nghi thầy thích phạt cấm túc là vì thầy sẽ có được những lao động không công cho thầy.

Catherine ngăn không cho cái miệng của Ron đi quá xa:

- Là do mình cố ý đó.

Và rồi nó kể lại sự tình lúc đó, cuối cùng nó nói:

- Mình không chắc là thầy Snape có biết chuyện chúng ta hẹn nhau ở tháp Thiên Văn hay không, nhưng mình sợ nếu mà thầy biết được thì chúng ta, và cả bác Hagrid đều chết chắc nên mới làm như vậy.

Harry và Hermione nghe xong thì cũng không trách thầy Snape nữa mà quay sang trách Catherine:

- Lần sau không được làm như vậy nữa. Thầy Snape mà biết là bồ cố ý thì bồ tiêu luôn.

Ngày Catherine rời bệnh thất, nó đi trên hành lang với các bạn mà bắt gặp toàn ánh mắt chê cười của mấy đứa nhà khác và những cái liếc mắt đầy trách móc của mấy đứa nhà Gryffindor. Không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân. Trông Harry và Hermione xấu hổ đến độ không dám ngẩng đầu lên là đủ hiểu miệng lưỡi thế gian cay nghiệt đến mức nào.

Chỉ có một cách để thoát khỏi chuyện này, đó là bơ đi mà sống. Cũng may ngày thi gần kề, tụi nhỏ không còn tâm trạng đâu mà để ý đến thái độ của người khác đối với mình, thời gian rảnh đều cắm rễ ở thư viện mà ôn tập. Không biết có phải chuyện Catherine bị trúng độc trong lúc cấm túc đã làm thầy Snape thấy hối hận vì sự hà khắc của mình hay không mà dạo này thầy không còn bắt bẻ hay trừ điểm nó vô lý nữa. Điểm của nhà Gryffindor đã cạn tới đáy rồi mà trừ nữa thì sẽ thành số âm mất.

Tụi nhỏ giờ đây mỗi ngày đều cố nhét vào đầu những lý thuyết về pha chế độc dược, về môn Biến hình hay Bùa chú, ghi nhớ bản đồ các chòm sao và ngày tháng các cuộc nổi dậy của yêu tinh đến nỗi không có thì giờ để mà nhớ đến có một hòn đá phù thủy đang bị người ta lăm le đánh cắp.

Mọi thứ đều bình thường cho đến buổi trưa nọ, Harry một mình từ thư viện về phòng sinh hoạt chung để lấy đồ thì nó bắt gặp thầy Quirrell đang nói chuyện với ai đó ở trong căn phòng học trống cuối dãy hành lang. Thầy như đang khóc, giọng thầy run rẩy van lơn, thầy nức nở:

- Làm ơn,... đừng làm như thế nữa,... Không, không,... tôi xin lỗi...

Harry nghĩ có ai đó đang doạ nạt thầy nên nó đánh bạo tiến lại gần để nghe lỏm thì chỉ nghe được mấy từ đứt quãng:

- Tôi... tôi... tôi... sẽ... làm...

Và chỉ một tích tắc sau có tiếng mở cửa, Harry nhanh chân nấp ra sau bức tượng hiệp sĩ mặc áo giáp ở gần đó, nó trông thấy thầy Quirrell đang bước vội ra khỏi phòng, vừa đi hai tay thầy vừa giơ lên sửa sang cái khăn quấn đầu của thầy cho ngay ngắn.

Harry chờ thầy Quirrell đi khuất mới lại gần ló đầu vào phòng học dòm thử thì không thấy ai trong đó, chỉ có cái cửa ở bên kia phòng dẫn ra hành lang khác là đang mở. Nó muốn vào phòng xem thử nhưng lại nhớ đến lời cam kết với các bạn là không nhúng mũi vào chuyện không liên quan tới mình nữa nên nó bỏ đi, chạy một mạch trở lại thư viện để kể cho ba người bạn của nó nghe về những gì nó vừa nhìn thấy.

Nghe xong câu chuyện của Harry, Hermione tỏ vẻ đăm chiêu:

- Vậy là cuối cùng thầy Quirrell cũng đã đầu hàng. Nhưng còn con chó ba đầu của bác Hagrid mà, bác ấy sẽ không giúp thầy Snape đâu.

Ron không lạc quan lắm:

- Biết đâu thầy ấy đã sớm tìm được cách thoát khỏi con chó ba đầu mà không cần nhờ đến bác Hagrid rồi cũng nên. Nói chung thì mấy con vật ấy đều có nhược điểm cả.

Harry quay sang hỏi Catherine:

- Bồ nghĩ sao?

Catherine nói:

- Như mình từng nói, mình không nghĩ thầy Snape sẽ đánh cắp hòn đá ấy đâu. Chúng ta cứ tập trung ôn bài đi, chừng nào còn thầy Dumbledore ở đây thì hòn đá chắc chắn sẽ an toàn.

Harry hơi hơi hối hận vì đã hỏi Catherine, nó đáp:

- Bồ bị thầy hành hạ vậy mà sao còn bênh thầy? Mình chắc chắn thầy có mưu đồ đánh cắp hòn đá ấy.

Catherine nhún vai:

- Chúng ta đâu bắt được tại trận. Sao bồ không nghĩ ngược lại là thầy Quirrell muốn đánh cắp hòn đá và thầy Snape biết và đang cố ngăn lại?

Harry trả lời ngay:

- Không đời nào có chuyện đó.

Hermione lên tiếng hoà giải:

- Hai bồ đừng cãi nhau nữa. Ở đây là thư viện đó.

Ron nảy lên một ý tưởng, nó nói:

- Chúng ta có thể để mắt nhiều hơn một chút tới cả hai ông thầy đó...

Nhưng Ron chưa kịp nói hết câu thì đã bị Harry ngắt lời:

- Không, tụi mình sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Tụi mình đã gặp quá nhiều rắc rối rồi.

Catherine tán thành:

- Vậy là tốt nhất, chúng ta vẫn nên tập trung vào việc học ôn thi. Harry, bồ cho mình xin lỗi nhé.

Harry xua tay:

- Đâu có, mình mới là người phải xin lỗi. Bồ nói đúng mà.

Vậy là tụi nhỏ lại tiếp tục cùng nhau học bài, khảo bài cho nhau, quyết tâm vượt qua kì thi đầu tiên với điểm số tốt nhất.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.